Sếp Banh Chành Cả Đám Cũng Ăn Hành

Thiếu Gia Giàu Có Và Thiếu Niên Nghèo Nàn (9)


trước sau

Tống Thành cũng nhận ra được trong công ty đã bắt đầu có người ý chí lung lay, nên đối với những người hai lòng càng thêm ác liệt. Lục Viễn Dương rõ ràng chỉ là một tên tồi, một phú nhị đại vô công rỗi nghề sao tất cả mọi người lại bắt đầu hướng về hắn. Cả một đám đều chỉ thấy tiền sáng mắt, thật khiến hắn buồn nôn.

Tống Thành khuyên Lâm Thư Đồng: “Anh thật sự cho rằng tên đó có năng lực sao? Không ai biết được tập đoàn Phương Thần có thể nhận được dự án kia cả, làm sao tên đó biết. Còn chẳng phải có Lục gia cho hắn biết sao. Đám phú nhị đại như hắn nếu không phải có gia tộc làm chỗ dựa thì làm gì có cửa kiếm lời 1 tỷ? Lời được cục cớt là hên.”

Lâm Thư Đồng bị Tống Thành thuyết phục. Nếu như không phải có Lục gia trợ giúp, Lục Viễn Dương sẽ biết đến dự án này sao?

Y miễn cưỡng gật gật đầu, không nghĩ đến Lục Viễn Dương nữa.

Lục Thiệu lại không cảm thấy Diệp Thiếu Trạch có gia tộc che chở nên mới có được lời từ tập đoàn Phương Thần.

Nhưng mà việc Diệp Thiếu Trạch từ trong tay anh đoạt đi dự án này lại không hề khiến anh cảm thấy tức giận. Chẳng qua là do anh chọc Diệp Thiếu Trạch xù lông nên cậu mới muốn thị uy thôi. Một cái dự án nho nhỏ đưa cho cậu làm đồ chơi thôi mà.

Thuộc hạ bước vào, nhìn thấy Lục tổng đối diện với màn hình đang mở giá cổ phiếu tập đoàn Phương Thần mỉm cười, cúi người thấp giọng hỏi: “Ngũ sao, sao tôi cảm thấy những việc cậu chủlàm đều là nhắm vào ngài….”

“Ồ, để nó nhắm vào ta đi.” Thái độ của Lục Thiệu hoàn toàn là bộ dáng phóng túng. Nhìn bức ảnh Diệp Thiếu Trạch trên màn hình, anh chậm rãi nở nụ cười “Thật ra, ta càng muốn xem nó có thể làm được đến đâu.”

Lục Thành rất tự hào, ông không ngờ đến đứa nhỏ lúc nào cũng ăn chơi này lại có năng lực đến vậy. Vỗ vai cậu, vô cùng cao hứng nói: “Viễn Dương, cha đã nhìn nhầm con rồi, quả thật là hổ phụ vô khuyển tử.”

Diệp Thiếu Trạch cầm miếng bánh cho ông: “Cha vẫn là không nên nói vậy, xin cha đó.”

Nhà bọn họ mở một buổi tiệc, rất nhiều người của Lục gia đều tới tham gia. Thậm chí còn có Lục Nhị gia trước giờ vẫn luôn hung hăng nhất, Lục Nhị gia cũng có hai đứa con trai nhưng mà một chút cũng không được việc như Diệp Thiếu Trạch và Lục Viễn Duệ, Lục Nhị gia bưng một ly rượu, đến trước mặt Diệp Thiếu Trạch nói: “Cháu trai, nghe nói con gần đây kiếm được rất nhiều. Ly rượu này coi như là chú hai mời con.”

Lục Viễn Duệ nhíu nhíu mày, kéo tay em trai, nhàn nhạt nói: “Không cho em uống.”

Sắc mặt Lục Nhị gia có chút khó nhìn, Lục Viễn Duệ cầm ly rượu trên tay cậu, nói với Lục Nhị gia: “Để con mời chú hai ly này.”

Nói xong liền uống hết ly rượu, một giọt cũng không chừa. Diệp Thiếu Trạch có chút lo lắng, người anh trai này trước giờ chưa bao giờ uống rượu.

Lục Nhị gia còn muốn nói gì đó, ngoài cửa truyền đến âm thanh, có người chạy lại nói “Lục Ngũ gia đến!”

Lục Thiệu vẫn luôn như rồng thần thấy đầu không thấy đuôi, bình thường muốn gặp mặt anh cũng là một chuyện nan giải, hôm nay lại hạ phàm mang theo thân thể ngọc ngà đi tham gia một buổi tiệc nhỏ.

Tất cả mọi người đều kinh ngạc không thôi, Lục Nhị gia không cùng Diệp Thiếu Trạch tính toán nữa, vội vã đến cửa chào đón. Lục Thiệu mặc một cái áo choàng dài, sau lưng có rất nhiều bảo tiêu, từ từ bước vào đại sảnh, vừa đi tới liền nhẹ nhàng hỏi: “Vừa nãy nghe thấy có ai muốn chúc rượu?”

Lục Nhị gia cười nói: “Anh chúc rượu Viễn Dương, nó cũng không cho anh chút mặt mũi nào.”

Lục Thiệu nhìn Lục Nhị gia: “Anh là ai? sao nó phải nể mặt anh?”

Sắc mặt Lục Nhị gia cứng đờ, cũng không dám cãi lại lời của Lục Thiệu, thầm nghĩ thì ra Lục Viễn Dương có thể đi lên nhanh như vậy nhờ có Lục Thiệu phía sau làm chỗ dựa. Xem ra không thể chọc.

Diệp Thiếu Trạch nhìn đám người xung quanh đều một biểu tình hiểu rõ ý tứ sâu xa ngàn dặm, trong lòng đem Lục Thiệu mắng đến máu cún tràn qua đầu.

Diệp Thiếu Trạch đón Lục Thiệu vào phòng khách, sai người hầu bưng trà đến cho Ngũ gia. Cười gằn nói: “Con nhớ là cổ phần tài chính Viễn Thắng, con mua lại của chú út với giá cao. Không biết chú út hạ phàm đến chốn hồng trần này làm gì.”

Lục Thiệu khẽ mỉm cười: “Sao con ngồi xa như vậy, sợ chú út ăn con sao.”

Diệp Thiếu Trạch đi tới trước mặt Lục Thiệu, cúi người, lạnh lùng nói: “Coi như con bằng lòng cho chú ăn, chú út ăn được sao? Không sợ nghẹn rồi về trời luôn à?”

Lục Thiệu nhìn đôi môi mỏng của cậu nói ra những lời khiêu khích như vậy, trong lòng nhộn nhạo. Kéo một cái, nhanh chóng đem cậu kéo vào ngực anh, nắm cằm xoay mặt để cậu nhìn thẳng vào mắt anh, nói: ” Cướp dự án của chú út, con thật có năng lực.”

Diệp Thiếu Trạch hơi đổi sắc mặt, có chút giãy dụa, lại cảm giác nơi nào đó phía dưới của người không có tí tẹo xấu hổ nào phía trên có phản ứng, vật kia chọc chọc vào cậu. Có biết xấu hổ không vậy, dùng danh xưng trưởng bối lại làm việc hạ lưu như thế.

“Cháu trai à, muốn câu dẫn chú, bây giờ không phải nơi thích hợp nha.” Lục Thiệu ghé vào tai cậu, trầm giọng nói “Lỡ chú út không nhịn được làm con thì sao đây, đây là nhà con đó.”

Diệp Thiếu Trạch hiểu, muốn đối phó với một người không biết xấu hổ thì da mặt phải so với người đó dày hơn. Cậu bình tĩnh ngồi trong ngực Lục Thiệu, cười một cái, nói: “Chú út, cảm giác thất bại thế nào ạ? Có phải rất tốt không ạ. Để con nói chú nghe, con sẽ không chỉ dừng ở dự án này, con còn có thể đạp đổ chú nha.”

Lục Thiệu khẽ thở dài: “Chú út đã nói con rồi, con muốn gì chú cũng có thể cho con. Cần gì phí sức mà cướp vậy. Nếu con muốn, quay về văn phòng, chú lập tức kí tên, người đại diện pháp lý công ty chú sẽ đưa đến cho con. Chỉ cần con vui là được, bảo bối.”

Bảo bối cái đầu anh á, cả nhà anh đều là bảo bối á, bán kính mười dặm quanh nhà anh đều là bảo bối á. Hứ.

Diệp Thiếu Trạch thật sự bị anh chọc cho nổi ác tâm.

“Đồ người ta cho sao có thể tốt bằng tự cướp lấy chứ. Ngài thấy có đúng không, chú út.”

Lục Thiệu ở bên tai cậu hết cắn rồi liếm. Đó là chỗ nhạy cảm của cậu, Diệp Thiếu Trạch cảm thấy toàn thân muốn nhũn ra, phải nắm lấy áo anh mới có thể trụ vững. Lục Thiệu cảm thấy đứa cháu ngạo kiều này mẫn cảm như vậy, lập tức xé quần áo cậu, làm vậy mới có thể chân chính đụng chạm cả người cậu. Hai tay anh đều đặt
ở trên âu phục của Diệp Thiếu Trạch.

Mà vào lúc này lại cố ý có tiếng gõ cửa vang lên, Lục Thành thấy hai người vào lâu vậy mà không ra, mới đến hỏi.

Quả nhiên là cha ruột.

Diệp Thiếu Trạch từ trên chân Lục Thiệu nhảy ra, trong lòng lửa giận bùng cháy. Tuy rằng cậu chưa từng cùng đàn ông làm qua nhưng mà cậu vẫn cảm thấy bản thân là người ở trên, lúc nãy bị Lục Thiệu đùa giỡn lưu manh lại cảm thấy thoải mái khó tả.

Lục Thiệu vô cùng bất mãn, ngữ khí khi nói chuyện với Lục Thành cũng không tốt. Mà Lục Thành trước mặt Lục Viễn luôn là bộ dáng chân chó, nhất mực cung kính, cho đến tận lúc tiễn Lục Thiệu đi. Mới quay ra mắng cậu: “Có phải con lại chọc đến chú út không?”

Diệp Thiếu Trạch có chút đồng tình với Lục Thành, nhưng cũng lười để ý ông, trở về nhà ngủ.

Tối hôm đó cậu lại mơ thấy mình ngủ trong ngực Lục Thiệu, anh đem cậu đặt dưới thân, mà cậu tình nhiệt tình đáp lại. Sau khi Diệp Thiếu Trạch tỉnh dậy sắc mặt liền không tốt, nên tăng tốc đối phó với công ty Lục Thiệu

Lục Thiệu nhìn giang sơn một đời mình gầy dựng từng chút từng chút một mất đi, lại không có chút nóng vội. Mấy tháng sau, Diệp Thiếu Trạch nhận được một cuộc điện thoại.

Diệp Thiếu Trạch chưa từng nhận được cuộc gọi trực tiếp từ Lục Thiệu. Cho nên khi nghe giọng Lục Thiệu từ bên trong vọng ra liền ngẩn người. Sau đó được xe Lục Thiệu phái đến chở đi quán rượu.

Lục Ngũ gia thủ đoạn bất phàm, bao toàn bộ tầng cao nhất của quán, có thể ngắm cảnh đêm từ đây. Trên bàn đều là champagne được vận chuyển trực tiếp bằng máy bay đến và hoa mân côi, toàn bộ không khí lúc này đều là mùi rượu và hoa mân côi. Diệp Thiếu Trạch trưng bộ mặt bình tĩnh đến trước mặt Lục Ngũ gia.

Lục Thiệu mặc bộ âu phục đơm cúc áo chữ V thẳng thớm, càng làm cho thân hình một mét chín của anh kiên cường hơn, anh đứng trước cửa sổ sát đất nhìn cảnh sát phía chân trời xa xôi, sông nước cuồn cuộn lượn quanh hai dãy nhà cao tầng san sát nhau rồi đổ ra đại dương, rộng lớn vô biên, lại trống trãi tịch mịch đến kinh tâm động phách liêu nhân.

Lúc Lục Thiệu xoay người lại, Diệp Thiếu Trạch nhìn thấy được con người chân chính của anh. Không hề che giấu, khí chất thống lĩnh thiên hạ, vạn người kính ngưỡng.

Diệp Thiếu Trạch lạnh nhạt nói: “Chú lấy thủ đoạn câu dẫn đàn bà cầu hoan này đem ra phô diễn với con là có ý gì đây, chú út?”

Lục Thiệu chỉ nở nụ cười, thay cậu kéo ghế, những khuy áo bằng vàng ròng trên cổ tay được mở ra, lộ ra một đoạn tay trắng, trên đó có đeo đồng hồ. Tô thêm vô số mị lực cho người trước mắt. Anh tự mình mở bình rượu đỏ, từ sau lưng Diệp Thiếu Trạch rót đầy ly rượu. Chậm rãi nói: “Đến đây ngồi đi, Lafite 82 đấy.”

Diệp Thiếu Trạch vô ý bật ra: “Sao năm 82 có nhiều Laite vậy, Lafite nó biết mình được ủ năm nào à?”

Lục Thiệu không khỏi bật cười, nói: “Vậy chú út đảm bảo với con chai này là thật, được chưa.”

Diệp Thiếu Trạch giơ ly rượu lên nhìn, đương nhiên nhận ra là hàng thật. Cậu đặt ly rượu xuống nhìn Lục Thiệu, Lục Thiệu vỗ tay một cái, ra hiệu cho người đem đồ lên, đưa cho Diệp Thiếu Trạch xem. Diệp Thiếu Trạch lật một lúc sắc mặt liền thay đổi.

Lục Thiệu cũng thật đúng là cái cực phẩm, phần cổ phần công ty anh nắm đều muốn giao cho Diệp Thiếu Trạch, tên cũng đã kí, chỉ chờ Diệp Thiếu Trạch kí tên lên. Diệp Thiếu Trạch khép lại giấy tờ chuyển nhượng cổ phần, tuy rằng trên mặt bình tĩnh nhưng trong lòng đã nổi bão kèm với đầy đủ combo sóng thần lốc xoáy. Từ khi mới vào giới kinh doanh cho đến khi đã thành bậc tiền bối thì cậu học được rằng lợi ích mới là thứ quan trọng nhất, không cần biết làm sao có được nó chỉ cần không tự mình chạy vào tù là được.

LụcThiệu có thể đem thứ này đưa cho cậu là vì cái gì? Là vì anh căn bản không hề để tâm đến. Chứng tỏ sau lưng còn một đế chế khổng lồ nữa, đây mới là thứ tạo ra sức mạnh của anh.

Lục Thiệu cúi người ghé vào tai cậu, thấp giọng nói: “Nhìn con khổ cực như vậy, chú không chịu được, chi bằng chú trực tiếp cho con. Thứ này đưa con, con lại đưa thân cho chú được chứ? Hửm?” Anh nói xong thì để lại một nụ hôn trên đứa cháu nhỏ của mình.

Cách này không mới gì, hữu dụng là được. Diệp Thiếu Trạch nhất thời bị vẻ đẹp của Lục Thiệu làm cho đứng hình, dĩ nhiên chỉ là nhất thời rung động, không hề có chút phòng bị mà bị anh đặt lên ghế, hôn đến không nói nổi.

Vậy mới thấy được, mấy cái tổng tài văn không phải chỉ là chém gió nói điêu.

Nhưng Diệp Thiếu Trạch vẫn thấy không thoải mái, vì cậu là người bị đè. Cậu kéo cổ áo Lục Thiệu khiến anh rời khỏi người mình, vẫn quyết định nên thuận theo trái tim mình, thở gấp nói: “Được rồi, cùng chú nói chuyện yêu đương thì được, nhưng không thể công khai.”

Lục Thiệu có chút không vui, anh hận không thể cho cả thế giới biết cậu là người của mình. Nếu có con mèo con cún nào dám cùng anh tranh đoạt thì phải biết tự lượng sức mình. Anh tàn nhẫn mà cười: “Được chứ, nhưng anh muốn nói em biết, nếu em ở ngoài cùng ai có gì, bảo bối à, anh sẽ làm em chết trên giường anh, không bao giờ để em bước ra cửa lần nữa, anh nói được làm được.”

Truyện convert hay : Tà Đế Cuồng Phi: Phế Tài Nghịch Thiên Tam Tiểu Thư

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện