Sáu Năm Chờ Đợi, Chúng Ta Nghênh Đón Hạnh Phúc

Chương 30


trước sau

               

Thi gian đăng bài: 22:17:28, 6/8/2012

Ngày mai sẽ thi đấu, khoảng thời gian này dưới sự bồi luyện của Cao Phàm và bạn học nam trong lớp mà tôi đánh được thuận buồm xuôi gió, Yen vừa có thời gian thì sẽ tới xem tôi đánh cầu. Ngày hôm nay nàng học xong thì trực tiếp tới tìm tôi, ngồi lẳng lặng ở ngoài sân chờ tôi. Mỗi lần nàng ngồi chờ tôi đều sẽ có một số nam sinh đến tìm nàng tán gẫu, nàng lễ phép trao đổi. Tôi bắt đầu đánh đôi chút mất tập trung, tạm dừng rời sân giải lao.

Yen thấy tôi đi tới, vui vẻ đứng lên, cầm lấy khăn mặt ở trong túi xách của tôi, mặc kệ ánh mắt người ngoài, không hề cấm kỵ giúp tôi lau mồ hôi, tôi có thể cảm nhận được yêu thương nồng đậm trong ánh mắt của nàng, trong lòng ngòn ngọt, cảm thấy có thể ẵm được nàng thật là hạnh phúc.

"Thật nhiều người đang nhìn đó, không phải chúng ta nên khiêm tốn chút? Haha!" Tôi thẹn thùng nói.

"Vậy cậu tự lau đi!" Yen cũng bắt đầu ngại ngùng, vẻ mặt của nàng đáng yêu cực kỳ, thật muốn hôn nàng.

"Thân ái, có phải trên người cậu dính đầy mật đường không? Tại sao cậu vừa đến đã có nhiều tiểu ong mật xúm lại đây như vậy?" Tôi đùa giỡn nói.

"Cậu...!" Nàng bị tôi trêu giận đỏ mặt lên.

"Cậu cũng không phải vậy sao? Mỗi lần tới đều nhìn thấy nam sinh khác nhau mời cậu chơi cầu." Yen không cam lòng yếu thế nói tiếp.

"Ơ! Ghen rồi?" Tôi nói nhỏ ở bên tai nàng.

"Ha! Là ai ăn giấm trước?" Yen nghịch ngợm hỏi ngược lại.

"Được! Tớ thừa nhận, trong lòng tớ bị chua, ai kêu tớ thích cậu như vậy?" Lần đầu tiên tôi nói lời buồn nôn ở trước mặt nàng.

"...Haha!" Yen bị lời nói của tôi làm sững sờ một hồi, sau đó xoa đầu tôi, dịu dàng cười.

"Ngồi ở đây buồn không? Chờ tớ thêm chút nữa thì đánh xong rồi." Tôi thương nàng mỗi lần theo bên người tôi chính là hơn một giờ.

"Không buồn, tớ thích xem cậu đánh cầu, ở trên sân cầu có thể nhìn thấy một mặt khác với ngày thường của cậu, ánh mắt rất kiên định, chờ mong ngày mai cậu thi đấu." Yen đưa cho tôi một bình nước, nói.

"Vậy nếu như ngày mai tớ đoạt được giải, cậu sẽ thưởng tớ thế nào?" Tôi nhận nước, híp mắt cười xấu xa nói.

"Cậu...thật là xấu! Đến lúc đó hẵng nói, nhanh đi luyện cầu." Yen đáng giận đẩy tôi tiến vào sân cầu.

Ngày thi đấu thứ nhất, Tiểu Đằng, Thiên Hi và Yen đưa cho mỗi người chúng tôi một bao cổ tay và nịt gối, cổ vũ cho chúng tôi. Tư Khiết và Mạn Văn đánh mấy trận đã bị loại, tôi thuận lợi thẳng tiến chung kết.

Ngày chung kết cử hành vào năm giờ chiều, trong nhà thi đấu ngồi đầy người, cực kỳ náo nhiệt. Tôi nhìn thấy bạn học lớp chúng tôi giơ bảng đang lớn tiếng hô tên tôi, đột nhiên cảm thấy áp lực, lòng bắt đầu hơi sợ. Tôi nhìn xung quanh, ở một góc sân cầu nhìn thấy hội chị em, các nàng phải thấp giọng nói cố lên với tôi, bằng không sợ người trong khoa phát hiện sẽ khinh bỉ các nàng, haha!

Đi phòng thay đồ làm chuẩn bị, sau khi thay xong quần áo phát hiện đã không có ai rồi. Tôi ngồi ở một góc sát bên tường, nhắm mắt lại ổn định tâm tình, trong lòng nhớ Yen nói với tôi 'hít sâu'. Lúc này có người đẩy cửa đi vào, tôi mở mắt ra, tiếp đó cười vui vẻ, là Yen. Nàng đi tới ngồi xuống bên cạnh tôi, nắm tay tôi, nói: "Sao còn chưa đi ra ngoài? Sắp bắt đầu thi đấu rồi." Tôi kinh ngạc nhìn nàng, không nhịn được hôn mặt nàng một cái, nói: "Tớ muốn ngồi một lúc, trong đầu nhớ cậu, không nghĩ tới cậu liền thật sự tới tìm tớ, haha!" Nói xong, Yen đột nhiên hôn tôi, tôi còn chưa kịp cảm thụ thơm ngọt, nàng đã rất nhanh rời đi môi tôi.

"Tớ còn muốn!" Tôi không vừa lòng, đòi hỏi. Yen cười, lần thứ hai chuồn chuồn lướt nước hôn tôi một cái.

"A! Có thể lâu một chút không?" Tôi phát điên nhìn nàng, nói.

"Cậu không sợ có người đi vào nhìn thấy à?" Yen nhìn tôi năn nỉ như trẻ nhỏ, vừa tức vừa buồn cười hỏi tôi.

"Không sợ!" Lúc đó đâu còn để ý những thứ này, ai bảo nàng cho tôi "ngon ngọt nhỏ"

"Vậy cậu phải chuẩn bị kỹ càng rồi!" Yen nói xong lập tức ngậm lấy môi tôi, một tay vỗ về khuôn mặt tôi, thâm tình hôn tôi, tôi có thể cảm giác được độ ẩm đầu lưỡi của nàng chạm vào môi tôi, hưởng thụ lấy nụ hôn sâu sắc có thể làm cho toàn thân giống như điện giật. Thân thể bồng bềnh vô lực, hơi thở của nàng khiến đại não tôi choáng váng ngắn ngủi, mỹ hảo không nói nên lời, nụ hôn này mãi đến tận rất lâu mới luyến tiếc tách ra, chúng tôi xấu hổ kề trán nhau khẽ thở gấp, hai tay cùng vuốt ve khuôn mặt của đối phương.

"Mạt Mạt, cố lên!" Yen dịu dàng nói.

"Ừm! Vì cậu, tớ sẽ." Tôi vui vẻ nói.

Kết quả thi đấu khiến tôi hài lòng, tôi giành vinh dự cho lớp, giáo viên chủ nhiệm và các bạn học hưng phấn ôm lấy tôi, mà lúc này người tôi muốn ôm nhất chính là nàng, ánh mắt của tôi nhìn về phía góc, trông thấy nàng cười vui vẻ với hội chị em.

Lúc cầm cúp và bằng khen đi xuống từ bục nhận thưởng, tôi bước nhanh chạy về phía các nàng, cùng các nàng ôm nhau, Thiên Hi cao hứng nói: "Mạt Mạt, mau nhìn xem phát ra bao nhiêu tiền thưởng? Tối nay mời ăn cơm ha." Tôi vờ tức giận nói: "Trịnh Thiên Hi cậu được lắm, thì ra cậu cao hứng là vì tiền thưởng của tớ? Nói cho cậu biết, không có cửa!" Yen nói tiếp: "Tối nay tớ mời ăn cơm nhé, tớ đã đáp ứng Mạt Mạt nếu như cậu ấy đoạt giải thưởng thì khen thưởng cậu ấy." Tôi bất mãn nói: "A! Một bữa cơm coi như khen thưởng sao? Tớ còn tưởng rằng có kinh hỉ đặc biệt đấy." Tư Khiết ôm Yen, nói: "Mời ăn cơm có cái gì không tốt? Mọi người có thể cùng nhau chia vui, vẫn là Yen hiểu chúng tớ, haha! Có điều hay là chúng mình cùng chúc mừng vì Mạt Mạt đi, như vậy mới công bằng." Các nàng nhất trí tán thành.

Tiền thưởng thi đấu không nhiều, tôi đưa tiền này cho giáo viên chủ nhiệm, để thầy phân phát cho bạn học dự thi. Đêm đó mấy người ký túc xá chúng tôi ra ngoài ăn lẩu, tôi còn mời Cao Phàm, khi gọi điện thoại cho anh ấy thì Lưu Minh vừa khéo ở cùng anh, vì thế anh ấy và Lưu Minh cùng nhau tới đây. Lúc ăn cơm mọi người nói chuyện náo nhiệt, tôi bị Lưu Minh tách ra, anh ta ngồi bên người Yen, Cao Phàm vẫn không ngừng nói chuyện cùng tôi, tôi kiên trì nghe, tôi và Yen bất đắc dĩ dùng ánh mắt trao đổi. Lúc ăn được kha khá, tôi đứng lên, nói lý do đi nhà vệ sinh. Tôi đi đến quầy yêu cầu nhân viên phục vụ giúp tôi thanh toán, nhân viên phục vụ mỉm cười nói: "Vừa nãy bàn này của các cô đã có vị mỹ nữ trả tiền rồi." Không nghĩ tới Yen nhanh hơn tôi một bước, tôi cười bất đắc dĩ lắc đầu.

Trên đường trở về tôi vẫn không có cơ hội nói chuyện với Yen, Mạn Văn, Tư Khiết uống chút rượu, cao hứng hát loạn trên đường, Yen đỡ Mạn Văn đi chậm rãi. Cao Phàm đi ở bên cạnh tôi, đột nhiên anh ta quay sang nói với tôi: "Hạ Mạt, anh...ngày mai anh muốn hẹn em ăn cơm, có thể không? Không có ý gì khác, chỉ là muốn một mình chúc mừng em." Tôi uyển chuyển nói: "Haha, tối nay chúc mừng rồi, sau này cũng không cần chúc mừng nữa, thật sự cảm ơn lòng tốt của sư huynh." Có lẽ Cao Phàm dự đoán được tôi sẽ từ chối anh ta, anh không nói gì nữa.

Sau khi trở lại ký túc xá, tôi thúc giục các nàng mau mau đi tắm rửa, Yen cùng tôi ăn ý phối hợp. Đợi bốn người các nàng đi vào phòng tắm rửa, tôi và Yen đi ra ban công, lúc này nàng lấy ra từ sau lưng một bình yakult đưa cho tôi, nói: "Này! Cái này cũng là một phần thưởng nhỏ trong đó." Tôi mỉm cười đón lấy, nói: "Cảm ơn!"

"Mạt Mạt, kỳ nghỉ mùng 1 tháng 5 cậu về nhà không?" Yen hỏi.

"Hả? Cậu muốn tớ trở về sao?" Tôi hỏi ngược lại.

"...không muốn." Một lát sau Yen cúi đầu nói.

"Vậy...tớ ở lại với cậu nhé?!" Tôi nghe thấy nàng không muốn tôi trở về trong lòng rất vui vẻ.

"Thật sự?" Yen cao hứng kéo tay tôi.

"Ừm! Tớ cũng không muốn rời cậu nhiều ngày như vậy." Tôi vuốt ve mu bàn tay nàng.

"Vậy tớ không trở về nhà, ở ký túc xá cùng cậu nhé?" Yen nói.

"Ba mẹ cậu có thể đồng ý không?" Tôi lo lắng hỏi.

"Không sao! Nói rõ tình huống với họ là tốt rồi." Yen nói.

"Vậy cậu muốn nói rõ tình huống thế nào?" Tôi cười đùa hỏi nàng.

"Đáng ghét! Nói chung tớ có thể thuyết phục bọn họ là được rồi." Yen nắm tay tôi. Tôi đang muốn tiến lên ôm ôm nàng thì Tiểu Đằng tắm rửa xong đi ra rồi.

Vừa nghĩ về kỳ nghỉ ngày mùng 1 tháng 5, trong lòng tôi liền mong đợi, chỉ còn có hai ngày, haha~~~

Tác gi: Đêm nay cập nhật xong, xin lỗi các bằng hữu! Thời gian có hạn, tôi chỉ có thể viết như vậy, cảm thấy tình tiết chậm tôi cũng hết cách rồi, đây là một đoạn hồi ức đáng giá nhất của tôi, tôi không có bản lĩnh lời văn hoa lệ, đây là viết dựa vào chính mình tự thuật bằng giọng văn thật thà, xin độc giả nhiều nhiều lượng thứ~

Truyện convert hay : Vô Thượng Đan Tôn

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện