Sau Ly Hôn, Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi Tôi

Chương 454


trước sau

Chương 454

Nhưng sau khi cô khóc một lúc, giọng nói hỏi han quan †âm của một người đàn ông đột nhiên phát ra từ bên ngoài phòng vệ sinh: “Du Ân? Có chuyện gì sao?”

Du Ân sợ hãi đến mức quên cả khóc, cô còn chưa kịp phản ứng thì đã thấy cửa phòng vệ sinh đột nhiên bị đẩy ra, Phó Đình Viễn lo lắng chạy vào.

Du Ân choáng váng.

Cô không biết Phó Đình Viễn tại sao lại xuất hiện trong nhà cô, cũng không ngờ Phó Đình Viễn sẽ lao vào phòng vệ sinh của cô.

Ánh mắt Phó Đình Viễn nhìn cô càng ngày càng u ám mới khiến cô tỉnh táo trở lại, cô rũ mắt xuống nhìn chính mình, đột nhiên xấu hổ hét lên.

Cô bị Phó Đình Viễn nhìn thấy hết rồi!

Phó Đình Viễn hít một hơi thật sâu, xua đi những hình ảnh trong tâm trí, rồi bước tới tắt vòi hoa sen cho cô.

Anh lấy chiếc khăn bên cạnh quấn lại cho cô, giải thích với vẻ rất khó chịu: “Em tắm rửa đã lâu mà không ra, lại nghe thấy tiếng khóc bên trong nên tôi vội vàng chạy vào.”

Du Ân nắm lấy khăn tắm, tức giận giậm chân, trừng Phó Đình Viễn: “Làm sao anh vào được?”

Phó Đình Viễn đấu tranh một hồi, nhưng vẫn nói thật: “Trèo tường.”

Ban công của anh rất gần với ban công nhà cô nên anh mới dễ dàng đi vào đây.

Vốn dĩ anh muốn đợi cô ra ngoài rồi nói chuyện với cô, nhưng đợi một lúc lâu không thấy cô đi ra, thậm chí anh còn nghe thấy tiếng khóc mơ hồ nên lo lắng đạp cửa xông Vào.

Đôi mắt Du Ân đỏ bừng vì tức giận trước lời nói của anh: “Phó Đình Viễn, đồ khốn nạn! Không biết xấu hổi”

Du Ân tức giận định giơ tay định đánh anh, nhưng khi cô vừa giơ tay lên thì lại nhớ tới mình chỉ quấn một chiếc khăn tắm nên vội rụt tay lại.

“Cút ngay!” Cô kêu lên, đuổi anh đi.

Phó Đình Viễn cũng khẩn trương, không biết nên dỗ cô như thế nào, đành phải nói: “Cũng không phải là chưa từng thấy, em đừng khóc.”

Anh không nói còn tốt, anh vừa nói xong đã khiến Du Ân càng khóc dữ dội hơn.

Phó Đình Viễn đành phải nhanh chóng ra khỏi phòng vệ sinh, tưởng rằng cô có thể bình tĩnh lại bằng cách anh tạm thời rời khỏi tầm mắt của cô, nhưng ai ngờ tiếng khóc của Du Ân trong phòng vệ sinh vẫn không hề dừng lại.

Du Ân bị anh chọc tới mức tức điên lên, Phó Đình Viễn quá vô sỉ, dám trèo tường vào nhà cô, nếu cô báo cảnh sát, anh sẽ bị bắt vì tội đột nhập vào nhà người khác.

May là lúc này điện thoại di động của Du Ân đột nhiên vang lên, anh liếc nhìn tên Diệp Văn đang gọi đến, nhanh chóng đưa máy qua khe cửa phòng vệ sinh: “Ba em gọi tới.”

Phó Đình Viễn lúc này vô cùng biết ơn Diệp Văn, cuộc điện thoại của Diệp Văn đã cứu anh.

Ngực Du Ân đập rộn ràng khi Phó Đình Viễn nói câu “ba em’, đúng vậy, là ba của cô.

Khi Diệp Văn nhận cô là con gái nuôi, ông ấy đã rất ân cần và yêu cầu cô gọi ông ấy là chú Diệp, lúc này nghĩ lại có lẽ lúc đó ông ấy đã biết được thân phận của cô, trong lòng nhất định vô cùng ao ước nghe cô gọi một tiếng ba.

Nghĩ đến đây, Du Ân vội lau nước mắt trên mặt, cố gắng hết sức bình tĩnh và trả lời cuộc gọi.

Sau khi kết nối, cô nói đầu tiên: “Ba…”

Truyện convert hay : Trọng Sinh Sơ Trung: Thần Y Học Bá Tiểu Ngọt Thê

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện