Sau Lũy Tre Làng. Phần 3: Sát Thần Lệnh.

Nơi Đất Độc.


trước sau

Advertisement
Cứ thế cái sào rẽ nước chạy phía trước, con thuyền của lão Minh vẫn đuổi theo phía sau. Chạy được một hồi thì khúc sông ngày càng hẹp, lão Minh tức muốn nổ đom đóm mắt, nghiến răng nghiến lợi, tức muốn sùi bọt mép. Anh Kỳ bị dọa cho run rẩy, vẫn ngồi ở trong lòng thuyền, không dám nhúc nhích, ông Tuấn thì vẫn lia cây đèn pin phía trước để rọi đường cho lão Minh. Nhưng linh tính mách bảo cho ông Tuấn, có điều gì không đúng, nhưng không rõ là không ổn ở chỗ nào, ông liếc mắt sang hai bên mà nhìn địa hình. Đột nhiên, như chợt nhận ra được điều gì đó, ông hoảng hốt quát lớn:

- Lão khọm Minh, dừng lại, dừng lại nhanh lên.

Lão Minh vẫn đang điên cuồng cắm sào, không quay đầu mà chỉ gào lên:

- Dừng cái gì mà dừng, ông đừng cản tôi, tôi phải xiên chết cụ nó, mẹ nó ra chứ,...

Nhưng ông Tuấn đã gằn giọng ,nói như ra lệnh:

- Dừng đi lão khọm ngu, sắp vào cuối sông rồi, khu hố bom ấy, vào đấy chết cả lũ đấy.

Như người ngủ mê chợt bừng tỉnh, lão Minh cũng ngưng tay mà nhìn xung quanh, nhận ra quả thật khúc sông càng ngày càng hẹp, sắp vào khu hố bom, lão mới đổ mồ hôi hột, hoảng hồn hãm thuyền , rồi chèo ngược lại. Ở phía trước, khi thấy chiếc thuyền không đuổi theo nữa, cây sào sơ cua cũng dừng lại. Sau đó, cây sào chìm dần, chìm dần xuống đáy sông, bọt nước quanh đó nổi lên ùng ục, rồi như có một thứ gì đó trồi lên, ông Tuấn bèn lia đèn pin về phía đó, vì ở xa nên ánh đèn chiếu khá yếu, nhưng vẫn có thể nhận ra được đó là một cái đầu,cặp mắt phản quang dưới ánh đèn một màu xanh lục. Sau đó cái đầu lại lặn xuống dưới nước, không rõ tăm hơi. Khu hố bom là cấm địa của người dân cả vùng này, không chỉ riêng đối với làng ông Tuấn, mà đối với bất kì ngôi làng ở gần đây nó cũng là nơi đất chết, đất độc. Những người làm nghề chài lưới trên sông, cũng không bao giờ dám bén bảng chèo thuyền vào đây. Lý do là từ hồi kháng chiến chống Mỹ, quân đội đội giặc tiến hành thả bom rải thảm miền Bắc, khu đó bị oanh tạc rất nhiều, nhưng ở đó lại có một trường học, và chẳng may, trường học bị trúng bom.Học sinh và giáo viên chết sạch, khu đó thành một cái ao lớn, sau chẳng rõ lý do vì sao, nhưng cái ao lớn đấy lại nhập vào con sông, trở thành điểm cuối của dòng sông, cũng là nơi chẳng ai muốn tình nguyện đến cả. Bởi những ai đến gần nơi đấy đều mất tích một cách vô cùng bí ẩn, sống không thấy người mà chết không thấy xác. Ngày xưa ông Tuấn cũng đã chết hụt trong đó, nhờ thầy Long vô tình đi ngang qua mà ông còn sống đến bây giờ. Nơi đấy quá ám ảnh tâm trí ông Tuấn,vừa thấy cái xác ông Siu bơi vào đấy, ông Tuấn ngay lập tức nhận ra ngay, nạt lão Minh mau cho thuyền quay lại cầu Ruột. Lão Minh đang vội vã chèo thuyền, thì tự nhiên cây sào trong tay cắm xuống lòng sông, nhưng không sao rút lên được nữa, lão loay hoay mãi để rút lên nhưng đều không được. Ông Tuấn thấy vậy thì hỏi nhanh:

- Sao thế? Sao không chèo nữa?

Lão Minh nghiến răng nghiến lợi, lắc đầu nói:

- Mẹ nó chứ, bị thứ kia nó dụ rồi, sào không tài nào mà rút lên nổi, chỉ sợ nó giở trò.

Ông Tuấn nghe thế, cũng nhảy vào mà phụ lão Minh kéo cây sào lên, nhưng vô ích, cây sào như bị đóng đinh xuống dưới lòng sông, hai ngươi mồ hôi ướt lưng áo, nhưng loay hoay mãi vẫn không thành công. Lúc này anh Kỳ lại hét lên:

- Ối mẹ ơi , ối mẹ ơi,..

Đang bực mình vì không rút được cây sào, lại nghe anh Kỳ hét, lão Minh quay sang anh Kỳ chửi oang oang:

- Mày đái đứng hay đái ngồi hả thằng kia? Làm gì mà cứ hét mãi thế hả? Đàn ông con trai sức dài vai rộng, sợ cái chó gì? Làm sao? Lại bị cái gì nó dọa hử?

Anh kỳ mặt mày xám ngoét run rẩy, chỉ về phía nơi hố bom, ông Tuấn và lão Minh vội nhìn theo hướng tay, thì cứng họng, vì ở nơi cuối sông, có rất đông bóng người, đang bơi về phía này, ngụp lặn như dái cá, kỳ lạ thay là hai con mắt của bọn họ lại đỏ quạnh như máu. Ông Tuấn chỉ kịp thốt lên ba chữ:

- Không xong rồi,...

Đám người này chắc chắn không phải người sống, vì ở trong khu hố bom, làm gì có người sống cơ chứ? Bọn chúng cứ thi nhau mà hụp lặn, lúc trồi lên, khi lặn xuống, nhấp nhô như sóng, ở bên này lão Minh cũng biết đại sự không ổn, gắng sức mà rút cây sào lên, nhưng vô ích. Cả ba người đành trơ mắt ra mà nhìn về phía cuối dòng sông. Đám người đó bơi đến cách thuyền tầm mười mét, thì lập tức lặn hết xuống đáy sông, không thấy bất kì thứ gì ở trên mặt nước nữa. Đến cả bọt nước cũng không có. Anh Kỳ đang ở giữa lòng thuyền, nhảy vào mà ôm chân lão Minh hét ầm cả lên:

- Ối ông ơi, ối ông ơi, cứu cháu với, đâu hết rồi đâu hết rồi ấy,..

Lão Minh cũng rối lắm, chưa bao giờ lão dám chèo thuyền vào đây cả, nơi này là cấm kỵ, hết cách lão quay sang ông Tuấn, ánh mắt cầu cứu, nhưng ông Tuấn không đáp, chỉ nhanh chóng bước lên phía mui thuyền, tay vặn đèn cho bấc nó dài ra, ngọn lửa trong đèn bùng lên, chiếu sáng được một khoảng thuyền. Sau đó ông Tuấn mới vẫy hai người kia lại gần, lão Minh là kẻ sống dưới sông nước bao nhiêu năm, hiểu ý, gắng nhấc chân lết về phía mui thuyền, mặc kệ anh Kỳ vẫn đang bám chân. Ông Tuấn kiểm tra lượng dầu còn lại trong đèn, cười khổ nói với lão Minh:

- Lão khọm có để dầu trên thuyền không? Chứ với lượng dầu hỏa thế này tầm ba mươi phút nữa là đèn sẽ tắt, mà đèn tắt là...

Lão Minh lắc đầu, mặt nhăn nhúm nói:

- Mẹ nó hôm nay tôi có tính đi cả đêm đâu mà châm nhiều dầu, tính xuống làm hai ba mẻ cá rồi về, chứ trời Đông lạnh thế này, có điên đâu mà đi cả đêm.

Ông Tuấn thở dài nói:

- Hết cách, ba mươi phút sau, đèn mà tắt, là tất cả xong đời, trên thuyền lão còn đồ vật gì trừ tà được không?

Vẫn bộ dạng lắc đầu như cũ, lão chẳng buồn nói nữa, chỉ đưa ánh mắt nhìn xuống dòng sông đục ngầu kia, ánh mắt lão nhìn chằm chằm, như muốn xuyên thủng màn nước để nhìn rõ những thứ dưới ấy vậy. Tất cả những chuyện hai người nói cho nhau, đều được anh Kỳ nghe được, thấy đã hết hy vọng, anh chỉ sợ hãi mà ôm đầu, chịu đựng. Nhưng con người ta khi biết mình sắp chết, họ sẽ nảy ra những suy nghĩ vô cùng điên cuồng, như anh Kỳ, chẳng biết anh ta nghĩ gì, đang ngồi tự nhiên bật dậy, chạy ra đuôi thuyền. Cả ông Tuấn và lão Minh đang đau đầu suy nghĩ cách, không để ý nhiều tới anh. Đến lúc hai người quay sang, thì đã thấy anh Kỳ dựa người vào đuôi thuyền, cúi đầu với tay qua bên mạn, thò tay xuống nước rồi chèo lấy chèo để. Lão Minh thấy vậy hoảng sợ gào lên:

- Tránh xa mặt nước ra cái thằng ngu này,..

Lời lão Minh vừa vang lên, ngay lập tức từ dưới mặt nước đã có một cánh tay đen trùi trùi, tóm lấy tay anh Kỳ, rồi lôi cả người anh ấy xuống nước. Chỉ nghe đánh ùm một tiếng.

Truyện convert hay : Một Bào Tam Thai, Tổng Tài Cha Siêu Hung Mãnh

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện