Sau Khi Xuyên Thành Pháo Hôi Ta Được Người Giàu Nhất Sủng Lên Trời

Kỷ Tịch Toàn Năng


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Mặt khác Liễu Ấp nhớ tới một việc: “Tử An, trong công ty từ trên xuống dưới đều cho rằng bộ phim này rất phù hợp với Giang Lục, cậu ấy mới vừa gặp tôi hỏi thăm chuyện này đấy.”
Giang Lục từ lúc xuất đạo đã đầu quân vào Giải trí Mộng An, hiện tại đang là nam nghệ sĩ hot nhất công ty, diện mạo soái khí, kỹ thuật diễn đỉnh cao.

Giang Lục cũng hâm mộ Cố Tử An đã lâu.
Cố Tử An: “Ừm.”
“Ừm là sao?” – Liễu Ấp nhìn Cố Tử An bày ra thái độ thần thần bí bí, y có hơi sốt ruột: “Cho Giang Lục đi thử vai sao?”
“Đây là việc mà đạo diễn Quan nên lo liệu.” – Cố Tử An cầm trên tay một phần tài liệu đẩy đến trước mặt Liễu Ấp, “Đây là phương án thu mua nơi giải trí kia, tiếp tục ép giá xuống hai phần.”
“Ép nữa? Cậu so với Diêm Vương xuống tay cũng quá ác đi……” – Đối diện với ánh mắt lạnh băng của Cố Tử An, Liễu Ấp thành thật câm miệng, hậm hực cầm tài liệu đi ra ngoài.
Qua một lúc lại ghe thấy tiếng gõ cửa, Cố Tử An nghĩ là Liễu Ấp quay lại, không ngẩng đầu chỉ thuận miệng ứng thanh: “Vào đi.”
“Cố tổng.” – Giang Lục đẩy cửa ra.
Cố Tử An nhíu mày, như cũ cúi đầu nhìn văn kiện, thấy bước chân Giang Lục ngày một đến gần, cảm giác không khoẻ kia ngày càng lan ra mạnh mẽ.
Giang Lục đi đến bên cạnh bàn, gắt gao nhìn chằm chằm vẻ đẹp hoàn mỹ tinh xảo trước mắt, người đàn ông khiến cho cậu ngày đêm không yên này: “Cố tổng, nghe nói đoàn phim《 Song Sinh 》bắt đầu ta tuyển người, tôi muốn ứng vai nam chính, công ty có thể đề cử tôi đi thử vai không? Tôi nhất định sẽ không để anh thất vọng.”
Cố Tử An mím môi thành một đường thẳng, thanh âm lạnh băng: “Cút ra ngoài!”
Giang Lục mất hai ngày tự nhủ trong lòng mới có dũng khí nêu ra yêu cầu, lại chỉ nhận được giọng nói lạnh lẽo áp lực.

Được vô số fans cưng nựng trong lòng bàn tay, giờ phút này cậu cũng đành buông xuống kiêu ngạo, ai oán nói: “Cố tổng, tôi nỗ lực phấn đấu như vậy, vì sao anh vẫn không chịu liếc mắt nhìn tôi một chút chứ?”
Cố Tử An mất kiên nhẫn, ấn nút khẩn cấp trên bàn gọi bảo vệ, thanh âm trước sau như một không hề có độ ấm: “Đây là lần đầu tiên.”
Toàn bộ người trong công ty đều biết, phòng làm việc của Cố Tử An và một số nơi riêng tư ngoài trợ lý cùng thư ký thì nghiêm cấm người ngoài ra vào.

Dám phạm vào điều tối kỵ của Cố Tử An, lần đầu cảnh cáo, lần thứ hai sẽ đá người đó ra khỏi công ty.
Giang Lục nóng nảy: “Cố tổng, tôi không từ bỏ đâu, chỉ cần tôi có thể lấy được giải ảnh đế thì sẽ được đến gần anh thêm một chút.”
Hai bảo vệ đi đến lôi Giang Lục ra khỏi văn phòng.
Cố Tử An ngẩng đầu nhìn bóng dáng Giang Lục bị mang đi, đột nhiên nhớ tới Kỷ Tịch, đứa nhỏ này không biết có dã tâm lấy giải ảnh đế hay không.
Nghĩ đến Kỷ Tịch, lại khó tránh khỏi nhớ tới Cố Cảnh Diệu.

Tối qua cướp người từ trên tay gã, với tính tình đó chắc chắn gã sẽ giờ trò.

Nhà cũ Cố gia.
Quản gia hai tay giao nhau đặt ở trước ngực, hơi khom lưng tất cung tất kính nói: “Cố tổng, đã ép hỏi hai đứa nhỏ kia, bọn họ đều nói không hề thấy bất kì tài liệu gì, cũng không có mang thứ gì từ Cố gia ra ngoài cả, chắc chắn thứ đó đã bị Kỷ Tịch trộm đi.

Tối hôm qua cậu ta ngồi xe của Cố Tử An, nếu như tài liệu bị Cố Tử An lấy được, sẽ vô cùng bất lợi cho ngài cùng công ty.”
Cố Cảnh Diệu ngồi dựa lưng trên sô pha, cả người tràn ngập hung ác nham hiểm: “Thằng khốn Kỷ Tịch nó cho rằng trèo lên người Cố Tử An là có thể bay cao? Nhưng dù sao nó cùng Cố Tử An thật ra rất xứng đôi, đều là tiện nhân!”
Quản gia nhìn sắc mặt Cố Cảnh Diệu, cẩn thận nói: “Bây giờ chúng ta phải làm sao?”
Cố Cảnh Diệu căn bản cũng không quá để tâm: “Tập tài liệu đó hoàn toàn không có dịch qua, đảo Java(*) lại dùng ngôn ngữ riêng, cũng ít người biết.

Lại nói tài liệu từ đầu tới cuối không nhắc tên tôi cùng công ty, có gì phải sợ.

Nếu như bị Cố Tử An lấy được thì thế nào, hắn sạch sẽ mà có thể kiếm nhiều tiền như vậy sao?”
[ (*) Đảo Java: một hòn đảo lớn nằm ở Indonesia.]
Quản gia do dự nói: “Nhưng mà……”
“Đừng nói nữa.” – Cố Cảnh Diệu đánh gãy lời ông.
So với tài liệu bị mất, điều làm gã khó kìm được cơn giận là tiện nhân trên giường mình lại cùng thông đồng với Cố Tử An, cả hai hợp lực chơi gã một vố.

Chuyện này nếu truyền ra ngoài gã sẽ bị cả thành phố B chê cười! Nếu không cho đôi gian phu dâm phu này nếm chút khổ, cơn giận này hắn nuốt không trôi!


Đoàn phim 《 Song Sinh 》 nhanh chóng gửi kịch bản cho Kỷ Tịch, người đại diện Lâm Tân lôi kéo Kỷ Tịch hỏi han một lúc lâu.

Rốt cuộc cũng ứng phó xong anh ta, Kỷ Tịch tìm được phòng nhạc cụ còn trống ở công ty.
Năm cậu năm tuổi đã bị mẹ bắt học dương cầm.

Từ năm học trung học đến đại học, khúc độc tấu dương cầm của cậu vẫn luôn là tiết mục chủ chốt của các buổi tiệc ở trường học.
Ngón tay thon dài vừa đặt trên phím đàn, tiếng nhạc ưu nhã nước chảy mây trôi từ đầu ngón tay cậu rơi xuống phát ra.

Đàn xong một khúc 《 Thư gửi Elise 》, lại thêm một khúc 《 Sonate ánh trăng 》(*), cậu đóng nắp đàn lại, nhìn xuống âu phục ngay ngắn trên người mình, quyết định vẫn nên về nhà Cố Tử An thay một bộ quần áo thoài mái giãn gân giãn cốt trước.
[ (*) 《 Thư gửi Elise 》 và 《 Sonate ánh trăng 》 là hai bài nhạc nổi tiếng của nhạc sĩ Beethoven.]
Hôm nay đi bộ thời gian dài, gan bàn chân cậu bây giờ có hơi đau, nghĩ đến ngày mai còn phải thử vai, cậu không cậy mạnh nữa mà gọi vệ sĩ lái xe đến đón.
“Anh Trương,” – Khi xe đến gần siêu thị của một tiểu khu, cậu gọi vệ sĩ đang lái xe: “Chân tôi không tiện đi lại, anh có thể xuống giúp tôi mua ít nguyên liệu nấu ăn không?”
Để chú Lý ngày ngày nấu cơm khiến cậu thấy hơi ngượng.

Tuy rằng Cố Tử An đã nói thu tiền nhà, điện nước và thức ăn, nhưng cậu vẫn cảm giác bản thân đang ăn nhờ ở đậu.
Vệ sĩ tuy rằng có hơi giật mình nhưng vẫn đồng ý.
Mua xong trở về nhà, xe đi thẳng vào khuôn viên biệt thự, vừa vào nhà cậu thấy Lý quản gia để lại tờ giấy nhắn ông có việc đi ra ngoài một chuyến, cơm đã nấu xong để trong tủ lạnh, đến khuya ông mới về.
Vệ sĩ xách theo túi lớn túi nhỏ đi vào phòng bếp: “Kỷ tiên sinh, mấy thứ này đều để trong tủ lạnh sao?”
Kỷ Tịch theo ở phía sau: “Anh đặt trên bàn được rời, để tôi sắp xếp cho.”
Thay ra một bộ quần áo ở nhà thoải mái, cậu tùy tiện làm vài món đơn giản, xem như ăn trưa lót dạ.
Đi đến bên bàn trà, bên dưới có một ấm bạch trà(*) còn nóng, cậu không khách khí mà rót cho mình một tách.

Ngửi được mùi hương thanh mát tỏa ra bốn phía, cậu thoải mái ngồi xếp bằng trên sô pha đọc kịch bản.

[ (*) bạch trà: còn gọi là trà trắng, xuất xứ từ thời nhà Đường (Trung Quốc).

Mỗi cây trà chỉ có một ít búp màu trắng như tuyết nên rất quý, nước pha ra cũng có màu vàng nhạt.]

Nam chính của 《 Song Sinh 》 tên Bạch Sanh, là thầy giáo dương cầm trên người mang khí chất cấm dục thanh lãnh, luôn được học sinh yêu quý, cũng có rất nhiều người ngưỡng mộ.
Em trai của anh tên Bạch Tâm, kinh doanh một quán bar về đêm, cậu cũng là vũ công danh tiếng nhất của quán.
Hai người bọn họ chưa từng cùng nhau xuất hiện trước mặt bạn bè, cho đến có một ngày, Bạch Tâm uống thuốc ngủ quá liều hôn mê ở trước cửa WC của quán bar, lúc này Tần Dao –  người luôn yêu thầm anh trai cậu Bạch Sanh phát hiện, kịp thời đưa cậu đến bệnh viện mới nhặt về một mạng.

Bấy giờ Tần Dao mới hoảng sợ phát hiện Bạch Sanh và Bạch Tâm kỳ thật là cùng một người, chính là một người nhưng tồn tại hai nhân cách.
Nguyên nhân vì Bạch Sanh từ nhỏ rất thích khiêu vũ, ba mẹ nuôi của anh lại cho rằng đàn ông mà khiêu vũ quá yếu đuối nữ tính, lớn lên sẽ không có tiền đồ, mất mặt.

Họ dùng lời lẽ ép buộc nhục mạ và nhiều phương thức mang tính cầm tù khác để ép anh luyện dương cầm.
Sau này khi không bị ba mẹ nuôi quản chế nữa, Bạch Sanh chơi dương cầm để mưu sinh, còn khiêu vũ để giải thoát bản thân mình.
Nữ chính Tần Dao sau khi cùng Bạch Sanh xác định quan hệ, biết được thời thơ ấu của anh bị ngược đãi đã mang Bạch Sanh đi gặp bác sĩ tâm lý, thuyết phục Bạch Sanh tiếp nhận trị liệu, cuối cùng Tần Dao dùng tình cảm chân thành và kiên trì của mình đã cởi bỏ mọi khúc mắc trong lòng Bạch Sanh.
Kỷ Tịch xem xong kịch bản, nhìn đồng hồ thấy đã hơn bốn giờ chiều, cậu đứng dậy đi xuống phòng bếp vừa chuẩn bị bữa tối vừa cân nhắc lại kịch bản.
Nhìn tủ lạnh bị nhét đầy thực phẩm, cậu quyết định trước hết nấu một nồi canh vịt măng khô.
Cậu rửa sạch măng khô dưới vòi nước, lại lấy ra nửa con vịt đã chặt rửa sạch sẽ, cho nước vào nồi, thêm rượu cùng gia vị và hành gừng, đun đến khi nước dùng sôi lên thì cho măng khô vào, tiếp tục đun trên lửa nhỏ trong hai giờ thì tắt bếp.
Trong lúc chờ thì cậu quay ra xào hai đĩa rau, tráng thêm một chén trứng là xong bữa cơm chiều.

Cậu có ăn nhờ ở đậu đi nữa cũng không thể bạc đãi dạ dày của mình được.
Phòng khách lót thảm lớn mềm mại, mở một bài nhạc trong di động, cậu đứng ở một chỗ trống trước sô pha tùy ý nhảy vài đoạn vũ đạo.
Lát sau cậu nằm liệt trên đất thở một, chú Lý không có nhà, cũng gần đến giờ Cố Tử An tan làm rồi.

Kỷ Tịch ngồi dậy đem áo ướt đẫm mồ hôi trên người cởi ra.

Đúng lúc này nghe thấy tiếng mở cửa, cậu ngẩng đầu, lập tức đối diện với ánh mắt của Cố Tử An.
-Hết chương 6-.



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện