Sau Khi Xuyên Sách Tôi Làm Nũng Với Lão Đại

Cho mèo ăn~


trước sau

Advertisement

Thẩm Vọng hỏi: "Bị thương ở đâu?"

Mắt Cố Sanh Sanh khẽ chớp mấy cái, mất một lúc lâu mới phản ứng kịp. Trước khi đám người kia tới, cô đã nói với Thẩm Vọng tay cô bị thương lúc lột cua.

Một khoảng yên lặng bao trùm lên căn phòng. Thẩm Vọng chờ mãi không thấy ai trả lời, vừa mới nhíu mày, hai giọt nước ấm áp đã lách tách rơi xuống trên mu bàn tay anh. Đầu ngón tay Thẩm Vọng run lên, phần da thịt bên dưới hai giọt nước như bị thiêu đốt: "Khóc cái gì!"

"Ai khóc!" Lời còn chưa dứt, âm cuối chứa đầy giọng mũi, ngây ngây ngô ngô.

Thẩm Vọng chậm rãi thở một hơi, giọng nói lạnh dần: "Đám người đó đánh cô? Đánh chỗ nào? Ai đánh?"

Mắt Cố Sanh Sanh từ từ mờ đi. Lúc nãy Thẩm Giai Huyên mắng cô xấu, cô không khóc. Bị Liễu Bình hùng hổ chất vấn, cô không khóc. Một đám người trơ mắt nhìn cô bị đánh, cô cũng không khóc. Giờ phút này nghe Thẩm Vọng hung dữ truy hỏi, nước mắt cô bỗng nhiên hùa nhau chảy xuống, khóc huhu thành tiếng.

Cả người Thẩm Vọng cứng đờ, vạt áo đều bị nước mắt của Cố Sanh Sanh làm ướt, ấm áp dán vào trước ngực. Không biết có bị dính nước mũi hay không... Thẩm Vọng thoáng nghĩ qua, định duỗi tay bóp cổ Cố Sanh Sanh để kéo cô ra.

Cuối cùng lại đổi ý đặt tay trên đầu cô, không thành thạo mà xoa mấy cái: "Ngu ngốc, loại người này không đáng làm cô đau lòng."

Anh chưa từng gặp qua người phụ nữ nào khóc thành cái dạng này.

Mấy ngày nay, cô có cười, có làm nũng, cũng có lúc vừa nói vừa mếu máo, nhưng đây là lần đầu tiên khóc đến thương tâm như vậy. Không giống mấy cô gái biết khóc lóc khéo léo, khóc để làm mềm lòng đàn ông, khóc cho đến khi nhiệt huyết của người đàn ông sôi sục, đầu óc rối mù, ra sức giành lấy thứ đồ mà các cô muốn.

Kiểu khóc của Cố Sanh Sanh, chính là kiểu của một chú mèo nhỏ bên ngoài bị người ta bắt nạt, ôm một bụng tủi thân về nhà, đến khi chui đầu vào ngực chủ nhân mới khóc huhu không ngừng.

Vẫn là khóc vì người đàn ông khác.

Nghĩ đoạn, Thẩm Vọng bóp sau cổ cô, cảm thấy hơi phiền phức: "Nín đi."

Cố Sanh Sanh còn khóc dữ dằn hơn: "Huhuhuhu còn chưa khóc xong mà! Bọn họ ỷ đông người bắt nạt tôi! Bọn họ, bọn họ còn nói tôi xấu a huhuhu..."

Nguồn gốc nỗi buồn của Cố Sanh Sanh, chưa bao giờ oan ức như lần này!

Khóe môi Thẩm Vọng vẽ ra một nụ cười.

Rốt cuộc bộ dạng của Cố Sanh Sanh xấu đến mức nào, anh bắt đầu có chút tò mò rồi đây.

--- Chắc là một... tiểu quái vật hay nũng nịu thích khóc nhè nhỉ.

Dù sao anh không nhìn thấy mặt mũi của Cố Sanh Sanh, nên cũng không thể nào ghét bỏ được. Thấy cô ấm ức gục khóc trong lồng ngực mà nảy sinh thêm mấy phần tức giận.

Thẩm Vọng nhíu mày, một bên áp chế ý niệm kì quặc kia xuống, một bên vỗ nhẹ sau lưng Cố Sanh Sanh cho có lệ, muốn cho cô mau ngừng khóc để rời khỏi người mình.

Không ngờ lực tay quá lớn, vỗ lên người Cố Sanh Sanh làm cô thiếu chút nữa ngất xỉu.

Cố Sanh Sanh ho khan, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, ngừng khóc ngay lập tức. Cô từ trong ngực Thẩm Vọng ngồi dậy, vừa dụi mắt vừa nói: "A, suýt chút nữa quên nấu cơm trưa!"

Một mâm đồ ăn nguội lạnh còn y nguyên trên bàn, Cố Sanh Sanh bị thương uổng công rồi.

Thẩm Vọng thử một miếng gầu cua tuyết, thịt cua nguội ngắt, ăn vào vẫn còn nếm được một loại hương vị thơm ngon, vị cua càng thêm chân thực.

Có điều chỉ ăn được một miếng đã bị Cố Sanh Sanh cướp đi mất: "Cua nguội rồi không tốt, ăn nhiều đau bụng đó! Dưới bếp còn thừa 2 con cua, để tôi nấu cháo cho anh ăn."

Thẩm Vọng: "Nấu cháo long nhãn với bách hợp đi."

Cố Sanh Sanh hoàn toàn đáp ứng, bây giờ cho dù Thẩm Vọng có yêu cầu một bàn Mãn Hán toàn tịch, Cố Sanh Sanh cũng sẽ vui vẻ đi làm cho anh ăn, huống chi chỉ là một nồi cháo: "Được nha, anh thích thanh đạm hay ngọt hơn bình thường một chút?"

*Mãn Hán toàn tịch: một bữa đại tiệc kết hợp các món ăn của người Mãn và người Hán.

Thẩm Vọng: "Bánh mì sữa."

Cố Sanh Sanh liền nói: "Biết rồi."

Chị Lý thu dọn đồ ăn thừa nghe xong chẳng hiểu gì, nhẫn nhịn tới phòng bếp mới dám mở miệng hỏi: "Phu nhân, cô hỏi tiên sinh muốn ăn thanh đạm hay ngọt, ngài ấy trả lời bánh mì sữa là có ý gì?"

Cố Sanh Sanh cười: "Nghĩa là ngọt cỡ bánh mì sữa đó, khó hiểu lắm sao?"

Như thế này ai mà hiểu cho được! Chị Lý cảm thán: "Phu nhân thật hiểu tiên sinh quá đi, theo cách nói của mấy người trẻ tuổi chính là... à đúng rồi, là ăn ý đó."

Cố Sanh Sanh nhún vai: "Cái gì mà ăn ý chứ, tôi chỉ xem như đang nuôi mèo thôi mà. Chị Lý, giúp tôi lấy chút long nhãn, anh ấy muốn ăn cháo long nhãn bách hợp."

"Vâng." Chị Lý quay người đi chỗ khác cười trộm.

Cháo long nhãn với bách hợp có tác dụng an thần, tiên sinh là đang đau lòng cho phu nhân đây mà. Bà biết ngay, phu nhân là một cô gái tốt như vậy, vận mệnh chắn chắn sẽ không làm khó cô đâu.

Một nồi cháo long nhãn bách hợp ngọt thơm ấm người, đáng tiếc chẳng thể giúp cho Cố Sanh Sanh an thần được.

Oán niệm tàn dư của nguyên chủ đã chịu kíƈɦ ŧɦíƈɦ, tâm tình Cố Sanh Sanh cũng không khỏi bị chấn động, cảm xúc trở nên nhạy cảm bất thường, về đêm liền nằm mơ thấy ác mộng.

Trời mưa như trút nước, những tia sét rạch ngang bầu trời trời cao, vô số bóng người khoác áo choàng, cưỡi linh thú đứng lặng im trước vách núi, miệng hét to: "Đừng để lô đỉnh chạy thoát!"

Cố Sanh Sanh đứng trước vực núi sâu thẳm, sau lưng không còn đường lui. Hộ vệ cuối cùng bên cạnh cô đã chết, chỉ còn lại mình cô đơn độc.

Cô từng là đệ nhất mỹ nhân của Tu Chân giới, cho đến khi bị linh thạch soi ra thể chất thuần âm. Trong chớp mắt, trời long đất lở, từ một đệ nhất mỹ nhân biến thành con mồi cho cả đám tu sĩ tranh nhau giành giật.

Tu Chân giới dùng võ lực để luận sức mạnh, những người có thế quyền vì muốn nhanh chóng gia tăng tu vi, đi khắp nơi cưỡng chế bắt các thiếu nữ có thủy hệ thuần âm để làm lô đỉnh. Nữ tử một khi trở thành lô đỉnh, trong mắt đám tu sĩ đều không phải là con người, mà là một pháp khí tu luyện thuốc bổ. Cố Sanh Sanh lại là Thủy linh căn cực phẩm lô đỉnh, hiển nhiên trở thành mục tiêu tranh đoạt của đám người quyền thế kia.

Rất nhiều cha mẹ cam chịu đem con gái hiến tế cho đám nhà giàu đổi lấy sự bảo hộ, Cố gia lại không nằm trong diện này. Cha mẹ cô giả vờ đáp ứng cầu thân từ bốn gia đình giàu có, sau lưng lại âm thầm phái một đội tử sĩ hộ tống Cố Sanh Sanh đi biên giới phương Bắc trước.

Biên giới phía Bắc là lãnh địa của ma long, Cố Sanh Sanh từng có cơ duyên với ma long, có lẽ còn có cơ hội tranh một con đường sống.

Đường đến biên giới phải băng qua một vách đá. Người không có linh lực như Cố Sanh Sanh không thể vượt qua được.

Tên tu sĩ cầm đầu phát ra tiếng cười ghê rợn: "Tiên tử Cố gia, thiếu chủ nhà ta ái mộ ngươi đã lâu. Ngoan ngoãn theo bọn ta trở về đi!"

"Nằm mơ đi!" Cố Sanh Sanh tức giận mắng lớn tiếng, mặt mũi không chút ý cười.

Cố Sanh Sanh không thấy rõ khuôn mặt của những kẻ đó, dưới ánh lửa lập lòe càng thêm quỷ dị.

Cố Sanh Sanh cắn răng, cầm lá bùa màu vàng chói mắt của mẫu thân để lại, nhanh tay kết ấn.

Đám tu sĩ mới vừa rồi còn cười nhạo cô bị làm cho khiếp sợ: "Là Kiếp Hỏa Phù đó! Đừng để cô ta khai ấn, bắt lấy cô ta mau! Bắt sống!"

Vô số thân ảnh quỷ dị thấp giọng gào thét, nhanh như bay chạy đến: "Bắt cô ta lại!!!"

Cố Sanh Sanh kinh hoảng lui về phía sau, cảm giác không trọng lượng ập đến, ngón tay của cô không còn nữa, lá bùa bị gió mạnh cuốn đi.

Vực sâu vạn trượng, sâu không thấy đáy, mơ hồ truyền đến tiếng gầm gừ hung dữ của ma long.

Cố Sanh Sanh rơi xuống không phanh, gió mạnh quét đến làm hai mắt cô nhắm chặt, không nhìn thấy lá bùa kia giữa không trung đang dần sáng lên, biến thành một cánh cửa vô hình mờ ảo.

"A!" Cố Sanh Sanh đột nhiên run rẩy.

Đỉnh đầu truyền đến tiếng rên, nệm dưới người vẫn còn hơi rung chuyển. Cố Sanh Sanh choáng váng sờ soạng trong chốc lát mới phát hiện ra chính mình đang ghé vào lồng ngực Thẩm Vọng.

Cô vặn đèn ngủ đầu giường lên, liền thấy vạt áo Thẩm Vọng nhăn nhúm, tất cả đều bị nước mắt của cô làm cho ướt đẫm, còn có một vệt chất lỏng sáng lấp lánh không rõ là thứ gì. Mà Thẩm Vọng lại đang che cằm, sắc mặt khó coi cực kỳ.

Thần trí chấn động dẫn đến di chứng kéo dài, mấy ngày nay Cố Sanh Sanh mỗi tối đều bừng tỉnh từ cơn ác mộng, hại Thẩm Vọng ngủ không được sâu giấc theo.

Cố Sanh Sanh ngay lập tức xin lỗi, ngăn cản Thẩm Vọng sắp phát hỏa: "Thật xin lỗi! Anh có đau không?"

Đàn ông đổ máu không đổ lệ, hắn có thể thừa nhận bị đau sao? Có thể sao?!

Hắn có thể! Thẩm Vọng nhéo khuôn mặt non mềm của Cố Sanh Sanh, khóe môi vẽ ra một nụ cười lạnh lẽo: "Có đau không? Hả?"

"Đau đau đau... Ối tôi sai rồi." Cố Sanh Sanh không dám chơi chiêu nữa, vuốt nước mắt liên tục xin tha.

Thẩm Vọng không thích người khác khóc, cô khóc, Thẩm Vọng sẽ vì phiền phức mà buông tha cô. Quả nhiên, Thẩm Vọng chậc một tiếng liền buông tay ra: "Lăn xuống, đi lấy quần áo sạch cho tôi."

Cố Sanh Sanh ngoan ngoãn rời giường, cầm quần áo sạch sẽ đến cho Thẩm Vọng thay. Cô cũng đi rửa mặt, rót một ly nước ấm uống xuống. Thẩm Vọng nghe thấy cũng muốn uống theo, Cố Sanh Sanh liền giúp anh uống hai ngụm. Hiện tại Thẩm Vọng sai bảo cô mười phần thuận tay, không giống như lúc trước, thà chịu khát chứ không uống nước.

Chờ cả hai đều nằm xuống lần nữa, Thẩm Vọng yên tĩnh, Cố Sanh Sanh sột soạt trong chăn lăn lộn, trước khi ngủ đem góc chăn cuộn lại, tạo thành một cái ống kín mít, làm như đang xây tổ cho mấy con thú nhỏ.

Từ nhỏ Cố Sanh Sanh vốn đã sợ ma sợ quỷ, khi đắp chăn sẽ trùm rất kín, không để sót một khoảng hở nào, nếu không liền cảm thấy rờn rợn sau cổ. Đa số thời gian Thẩm Vọng đều mặc kệ cô, đến khi thật sự bị làm phiền mới gào lên một tiếng. Đêm nay Thẩm Vọng phá lệ yên tĩnh, Cố Sanh Sanh lăn qua lộn lại vò áo ngủ anh lộn xộn hết lên cũng không đạp cô xuống giường.

Rốt cuộc Cố Sanh Sanh đã nhét kỹ hết mấy góc chăn, chân đạp đạp chăn, lưng tựa vào thân thể nóng bỏng của Thẩm Vọng, không hiểu sao lại có cảm giác an toàn. Cái khác không nói, cả người Thẩm Vọng tản ra viêm dương khí mạnh mẽ, bách tà bất xâm, ngủ cùng Thẩm Vọng mấy ngày nay yên tâm cực kỳ.

Cố Sanh Sanh nhỏ giọng gọi: "Thẩm Vọng, Thẩm Vọng, anh ngủ rồi hả?"

Thẩm Vọng ngữ điệu nhàn nhạt, giọng nói mang theo chút lười biếng như mới tỉnh ngủ: "Sắp ngủ." Lại bị cô đánh thức.

Cố Sanh Sanh nghe không hiểu ý anh. Cô trở mình quay sang hướng Thẩm Vọng: "Tôi cũng không ngủ được. Chúng ta tâm sự đi."

Thẩm Vọng mặc kệ cô: "Đừng có làm phiền tôi."

"Nhưng tôi ngủ không được." Cố Sanh Sanh trộm gác chân lên đùi Thẩm Vọng.

"Không ngủ được thì nghịch điện thoại của cô đi."

Điện thoại là thứ đồ chơi tốt như thế, Cố Sanh Sanh không đành lòng hưởng một mình: "Tôi phát mấy cái video hài ngắn, anh nghe cùng nhé."

Thẩm Vọng hít sâu: "Muốn tâm sự cái gì?"

Cố Sanh Sanh hướng về phía Thẩm Vọng, thủ thỉ: "Hôm đó Thẩm Giai Huyên nói với tôi, anh..."

"Hành hạ động vật? Gϊếŧ chết chó chính mình nuôi lớn? Hay là nói tôi đẩy Liễu Bình đang mang thai xuống lầu, suýt gϊếŧ chết Thẩm Đình Sâm?" Mỗi câu Thẩm Vọng nói ra, ngữ khí càng lúc càng lạnh hơn, đến câu cuối cùng, máy sưởi trong phòng ngủ dường như đều đóng băng.

Thật ra mấy chuyện này nguyên chủ đều biết hết.

Nhưng nghe ngữ điệu của Thẩm Vọng, lòng Cố Sanh Sanh như bị một bàn tay hung hăng bóp mấy nhát, vừa chua xót vừa đắng chát.

Thẩm Vọng đang nằm bên cạnh cô, nhưng nói xong mấy lời này, cô liền cảm giác giữa hai người như có một bức tường băng ngăn cách. Cô tức giận nhích sát Thẩm Vọng: "Tôi không tin! Mấy lời Thẩm Giai Huyên nói anh đều là bịa đặt, một chữ tôi cũng không tin!"

Đã nhiều ngày gặp ác mộng, Cố Sanh Sanh cũng thường hay mơ thấy những chuyện nhân sinh mà nguyên chủ đã trải qua. Cô mơ hồ cảm nhận được, quyển sách này được viết từ góc nhìn của Thẩm Đình Sâm và Cố Vân Yên, mấy lời miêu tả về nhân vật phản diện Thẩm Vọng này chưa chắc đã là sự thật.

Cố Sanh Sanh kéo tay áo Thẩm Vọng, nhỏ giọng cường điệu: "Tôi theo phe anh."

Tôi và anh cùng phe. Giống mấy bạn nhỏ ở nhà trẻ chia sẻ kẹo cùng nhau, tay trong tay nói những lời này, lộ ra ý nghĩ trẻ con vô cùng thân thiết. Tuy rằng từ lúc đi nhà trẻ đến tiểu học, Thẩm Vọng đều không quá nhiều bạn bè.

Thân thể cứng đờ của Thẩm Vọng bất tri bất giác dần thả lỏng lại, thuận miệng nói: "Vậy cô muốn hỏi cái gì?"

Cố Sanh Sanh nhìn ra thái độ hòa hoãn của Thẩm Vọng, liền lớn mật đặt câu hỏi: "Trước kia anh thật sự nuôi chó hả?"

"Ừ."

"Là loại chó nào vậy?" Cố Sanh Sanh tưởng tượng không ra, con người lạnh lùng lại tự phụ như Thẩm Vọng, sẽ chăm chó như thế nào.

''Quên rồi.'' Ngữ khí Thẩm Vọng lại lạnh nhạt.

Một câu bóp chết tán gẫu.

Cố Sanh Sanh tiếp tục hạ mình: ''Trước kia tôi có nuôi một chú mèo.''

Cô đợi trong chốc lát, oán trách nói: ''Cái người này thật sự không biết nói chuyện phiếm mà. Anh phải hỏi hình dáng của nó ra sao chứ?''

''...hửm?'' Thẩm Vọng phát ra một âm tiết.

Cố Sanh Sanh cao hứng: ''Là màu đen đó. Nó là chú mèo xinh đẹp nhất mà tôi đã từng thấy, lông mịn như lụa, cặp mắt màu hổ phách sáng lấp lánh. Tai nó rất thính, thịt lót dưới chân màu hồng nhạt, tiếc là chẳng bao giờ để cho tôi sờ. Có lần tôi thừa dịp nó ăn cơm trộm sờ thử, ai ngờ lại bị nó cào vào tay. Ai da, lúc đó cứ tưởng sẽ để lại sẹo nên tôi đã khóc rất lâu luôn.''

Thẩm Vọng: ''Cô nuôi mèo mà nó còn cào cô?''

Cố Sanh Sanh lập tức ngượng ngùng, thẳn thắn nói: ''A, thật ra là nó từ đâu chạy đến, ăn cơm xong liền bỏ đi.''

Thẩm Vọng không hé răng, Cố Sanh Sanh cho rằng anh đang cười nhạo mình, vội vàng nhấn mạnh: ''Nhưng mỗi lần nó tới đều ngậm theo một cành hoa thả xuống trước cửa sổ phòng tôi. Lãng mạn phải không? Thật ra nó có thích tôi mà!''

Trước mắt Thẩm Vọng hiện ra hình ảnh một chú mèo đen tai nhọn, cặp mắt vàng kim óng ánh. Vào mùa xuân êm dịu, nó ngậm một cành hoa nhỏ bé xinh đẹp, nhẹ nhàng phóng qua mấy nóc nhà, rồi đặt xuống trước cửa sổ phòng của cô gái.

Thẩm Vọng nói toạc ra: ''Đó là tiền cơm của nó.''

''Hả?!'' Cố Sanh Sanh theo bản năng phản bác, ''Không phải đâu mà! Nó... nó...''

Cố Sanh Sanh nhớ lại chuyện cũ, chú mèo đen đó sau khi nhả bông hoa ra liền ngồi ngay ngắn trước cửa sổ, chờ Cố Sanh Sanh vui vẻ đem đồ ăn ngon ra. Phong thái kiêu ngạo, ăn xong lập tức tiêu sái bỏ đi... Thẩm Vọng so với cô vẫn là hiểu mấy con mèo này hơn.

Cố Sanh Sanh tràn đầy ôn nhu bị dội một chậu nước lạnh, nhắm mắt lại thầm thì: ''Đồ mèo không có lương tâm, sau này không xứng đáng ăn đồ tôi làm...''

Thẩm Vọng đợi trong chốc lát, mở miệng: ''Sau đó thế nào?''

Đáp lại anh chính là, tiếng hít thở đều đặn của Cố Sanh Sanh.

Thẩm Vọng: ''...''

Có lẽ do nói chuyện phiếm làm tinh thần hao tổn, một giấc ngủ này của Cố Sanh Sanh trở niên yên ổn hơn hẳn, ác mộng quấy nhiễu cô mấy đêm nay cũng tiêu tan mất dạng. Hôm sau tỉnh lại, Cố Sanh Sanh phát hiện chính mình đổ một người đầy mồ hôi đen.

Cô vội vội vàng vàng vọt vào phòng tắm, dùng sức rửa mặt. Trong gương là một thân ảnh mắt hạnh trong như nước, da dẻ mịn màng, đôi môi như cánh hoa anh đào nở rộ ngày xuân. Ngón tay Cố Sanh Sanh nhẹ nhà vuốt ve sống mũi cùng chiếc cằm nhỏ, kinh hỉ cười thành tiếng.

Diện mạo xinh đẹp của cô đã trở lại rồi!

Nước ấm rào rào quét qua da thịt, khí bẩn trong cơ thể trôi nổi ngoài da, lớp bụi đen bị cọ rửa sạch sẽ, để lộ ra làn da không chút tì vết. Cố Sanh Sanh tắm mình đến thơm tho ngào ngạt, để tóc ướt, khoác một bộ váy ngủ đi ra khỏi phòng tắm.

Tinh thần Cố Sanh Sanh sảng khoái, tâm tình không khỏi vui vẻ mà nhảy nhót tung tăng. Nhìn thấy tấm rèm nhung hơi hé mở lấp ló vài tia sáng mặt trời, Cố Sanh Sanh liền tiến lên kéo toạt tấm rèm ra.

Ngoài cửa sổ trời xanh không mây, ánh mặt trời trong sáng, đầu lá cây thon nhọn rũ xuống mấy giọt nước như trân châu. Cố Sanh Sanh mở cửa sổ ra, duỗi cái eo nhỏ lười biếng đón ánh nắng mặt trời. Thấy chị Lý vừa xách giỏ rau vào cửa, cô mỉm cười vẫy tay: ''Chào buổi sáng chị Lý!''

''Chào buổi sáng phu nhân!'' Chị Lý vui tươi hớn hở vẫy tay lại với cô.

''Ồn quá.'' Người đàn ông trên giường giật mình, giọng nói sáng sớm có chút trầm khàn cuốn hút, không kiên nhẫn nhíu mày.

Cố Sanh Sanh nhẹ nhàng nói: ''Chào buổi sáng Thẩm Vọng!''

''Câm mồm.'' Thẩm Vọng một đêm ngon giấc, ngữ khí không quá tức giận.

Bỗng nhiên cảm giác ấm nóng ập đến, tê dại như kim châm. Chờ hương thơm cỏ cây thổi qua trước trán mới kịp phản ứng lại, đó chính là cảm giác của ánh sáng mặt trời chiếu lên mặt.

Thẩm Vọng nhíu mày, nét mặt tức giận: ''Ai cho phép cô mở cửa?''

Giọng nói ngọt ngào lập tức vang lên: ''Khó có ngày trời đẹp như thế này, tôi muốn để anh phơi nắng một chút. Cửa sổ nhà đóng kín quá, không tốt cho cơ thể của anh đâu.''

Sắc mặt Thẩm Vọng càng thêm tối tăm. Người phụ nữ này đúng thật không biết điều, vừa cho cô một chút mặt mũi liền bắt đầu thuận theo gậy tre bò lên, bắt đầu làm nũng giả ngây giả ngốc.

Cố Sanh Sanh mặt kệ anh lạnh lùng, mở hết rèm và cửa sổ còn lại ra. Phòng ngủ của Cố Sanh Sanh rất lớn, ba mặt đều có cửa sổ. Làn gió thanh mát từ bốn phương tám hướng tràn vào, ánh mặt trời thong thả chiếu xuống, đem mùi vị ủ dột như thuốc đông y trong phòng xua tan đi.

Thẩm Vọng không tự chủ chuyển hướng qua cửa sổ, ánh nắng dịu dàng ôn hòa vuốt ve gương mặt anh, như bộ lông của chú chó lông xù, tỏa ra mùi sữa ấm áp dễ chịu.

Không đúng, đó là mùi của Cố Sanh Sanh. Mùi hương tường vi dịu nhẹ pha lẫn chút mùi sữa mờ nhạt.

Nệm bị lún xuống, Cố Sanh Sanh quỳ gối bên người Thẩm Vọng, cúi người xuống ôm lấy cơ thể anh, mùi hương khi nãy theo lọn tóc ướt của cô bay đến, cổ tay đặt ở cổ anh, phút chốc sương mù hiện lên.

''Thẩm Vọng, mau ôm tôi đi.'' Giọng Cố Sanh Sanh nhẹ nhàng mềm mại có chút gấp gáp, một cảm giác mềm ấm tựa vào trong lồng ngực.

Hô hấp Thẩm Vọng tắc nghẽn trong chớp mắt, nắm lấy sau cổ Cố Sanh Sanh: ''Bỏ ra.''

Cố Sanh Sanh liền quay đầu né tránh: ''Sao vậy?''

Đường cong dưới cằm sắt bén của người đàn ông căng chặt, rõ ràng là đang mất hứng. Nhưng lúc vừa ôm lấy, viêm dương khí trong cơ thể anh không chút xao động, chỉ hơi ấm nóng, chuyển vận vùn vụt như bay.

Cố Sanh Sanh nhìn anh khó hiểu: ''Làm sao vậy? Không định rời giường đi toilet à? Vậy có muốn uống nước không?''

Mặt Thẩm Vọng vô cảm: ''Không muốn, tôi muốn ngủ thêm chút nữa. Đắp chăn lên đi.''

Lời Thẩm Vọng tựa như vàng, nhưng người phụ nữ này không biết là ngốc thật hay giả ngốc, phản ứng chậm chạp, luôn chờ đến khi người ta nói toạt ra mới chịu hiểu.

''Được thôi.'' Quả nhiên Cố Sanh Sanh đứng dậy, kéo cái chăn bị cô đè xuống phủ lên người Thẩm Vọng.

Thẩm Vọng lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, một thứ mềm ấm nào đó cũng chui vào trong chăn, như một con mèo nhỏ nằm bên cạnh anh.

''...'' Thẩm Vọng ra vẻ bình tĩnh hỏi: ''Cô muốn làm gì?''

Cố Sanh Sanh không an phận nhích tới nhích lui, nhét góc chăn lại cẩn thận: ''Tôi cũng muốn ngủ thêm chút nữa.''

Giây tiếp theo, Cố Sanh Sanh lại bị nắm cổ, lôi ra từ trong ổ chăn.

***

Cố Sanh Sanh cực kỳ thất vọng với Thẩm Vọng. Con người này nói trở mặt liền trở mặt, không đối xử tốt với cô một chút nào! Nếu không có dương khí trừ tà của hắn, Cố Sanh Sanh đã ngủ chung với chị Lý từ lâu rồi!

Cô xoa xoa cặp mông đau nhức, chậm chạp bò dậy. Thẩm Vọng còn muốn sai bảo: ''Lấy điện thoại của tôi tới đây.''

Có lẽ do bị Cố Sanh Sanh nhồi nhét quá nhiều video tầm phào vô nghĩa, Thẩm Vọng cuối cùng cũng nhớ đến điện thoại của mình. Mỗi ngày bắt Cố Sanh Sanh đọc tin tức cho anh nghe, ngẫu nhiên gọi mấy cuộc điện thoại, hoặc là kêu Cố Sanh Sanh đọc email của anh.

Cố Sanh Sanh không phản kháng, rút phích cắm điện thoại đang sạc trên bàn. Vừa cầm lên tay, điện thoại liền reo lên.

Cố Sanh Sanh lon ton chạy về cạnh giường: ''Ông nội.''

Thẩm Vọng không chút để ý: ''Ngoan.''

''... Là điện thoại của ông nội!'' Cố Sanh Sanh dậm chân.

Thẩm Vọng hơi nhíu mày: ''Không nghe... Quên đi, bắt máy đi, bảo tôi đang ngủ.''

''Tôi, tôi sao?'' Cố Sanh Sanh có chút khẩn trương, ngón tay trượt trên màn hình.

Đầu kia điện thoại truyền đến giọng nói mười phần phẫn nộ: ''Tên tiểu tư cháu còn dám bắt máy à! Nếu không phải nghe thấy cháu thay hết một đám bảo vệ mới, ta còn tưởng rằng cháu còn muốn tiếp tục giả chết cơ đấy!''

Cố Sanh Sanh: ''...''

Trong truyện, ông nội Thẩm vì bệnh tình của Thẩm Vọng mà đau lòng quá độ, chưa được một năm liền qua đời. Nhưng ngay lúc này giọng nói của ông nội Thẩm lại cực kỳ hào sảng, mười phần tức giận, không giống với tưởng tượng của Cố Sanh Sanh một chút nào.

Nơi mềm nhất trong lòng Cố Sanh Sanh như bị nhéo: ''Ai da!''

''...Ai đó?'' Tiếng gầm gừ của ông nội Thẩm tức khắc ngừng lại.

Chỉ nghe được một âm thanh mềm mại nhẹ nhàng: ''Thẩm Vọng, Thẩm Vọng nói anh ấy đang ngủ. Ai da!''

''Hahahaha...'' Giọng nói của ông nội Thẩm lập tức trở nên hiền từ, như sợ dọa mất khách: ''A, cháu là vợ mới cưới của Thẩm Vọng đúng không? Gọi cháu là gì đây?''

Cố Sanh Sanh che miệng, suýt chút nữa cười thành tiếng: ''Cháu là Cố Sanh Sanh ạ.''

Đầu bên kia trầm mặc trong giây lát, theo sau là giọng cười hào sảng: ''Cháu ngoan, mấy ngày nay vất vả cho cháu rồi. Tính tình của tên tiểu tử Thẩm Vọng này không tốt, nếu nó dám bắt nạt cháu, chờ ông nội trở về chắc chắn sẽ làm chủ cho cháu!''

''Anh ấy... anh ấy tốt lắm ạ.'' Eo Cố Sanh Sanh bị Thẩm Vọng nhéo vài cái, nén cười vội vàng trả lời, ''Ông nội, ông tìm Thẩm Vọng có chuyện sao?''

Ông nội Thẩm cao giọng: ''À, ta tìm được cho nó một vị đại phu chuyên trị mắt. Phải đem cái mặt già này đi năn nỉ hết nước mới mời được người ta xuống núi. Cháu đi nói với nó, bây giờ mà còn không chịu phối hợp, lão tử liền phái người trói nó lại mang đi!''

''Được ạ, ông yên tâm, Thẩm Vọng chắc chắn sẽ đi.'' Cố Sanh Sanh hai mắt sáng lên, giòn giã đáp ứng.

Ông nội Thẩm rất hài lòng với sự ngoan ngoãn của cô: ''Được rồi cháu ngoan. Lần trước bị bệnh, không tham gia hôn lễ của hai đứa, làm cháu phải chịu ủy khuất rồi. Chờ giao thừa cùng Thẩm Vọng trở về nhà, ông nội sẽ bù quà lại cho cháu sau nhé.''

Cúp điện thoại, ông nội Thẩm tức giận tím mặt: ''Vợ chồng Thẩm Quốc Xương cùng Liễu Bình lại làm ra chuyện tốt rồi!''

Ông nội Thẩm gấp gáp chờ không nổi gọi điện cho Thẩm Quốc Xương. Lão quản gia bên cạnh rũ mắt, đối với những lời mắng nhiếc của ông nội Thẩm đều mắt điếc tai ngơ, thu dọn tách trà làm bằng đất tử sa đã bị đập nát, lại rót thêm một ly nước cho ông nội Thẩm.

Ông nội Thẩm nuốt hai ngụm nước, tiếp tục gào thét qua điện thoại:

''Không phải chính miệng anh nói với tôi rằng gả cho Thẩm Vọng một đứa con gái bình thường sao?''

''Chê tôi hồ đồ đúng không, tôi còn chưa chết đâu đó! Con trai thứ không cần liền đẩy qua cho cháu đích tôn của tôi ư?''

''Đừng nói anh không biết chuyện gì! Tôi đã sớm cảnh cáo anh, anh một hai muốn cưới người đàn bà đó tôi cũng mặc kệ, nhưng phải quản cô ta cho tốt vào! Đừng có để cô ta làm xằng làm bậy trước mặt bàn dân thiên hạ nữa!''

''Còn nữa, vợ anh còn dám lui tới căn biệt thự giữa núi kia lần nữa, tôi đánh gãy chân nó! Cút đi!''

Thẩm Quốc Xương ở đầu kia điện thoại, sáng sớm còn đắm chìm trong ôn nhu hương ngọc, bị mắng đến ngây ra.

Tiểu tình nhân yểu điệu được ông bao nuôi quay sang ôm lấy: ''Anh yêu, mới sáng sớm mà ai gọi tới vậy~''

''Cút!'' Thẩm Quốc Xương hất cô ta ra, nổi giận đùng đùng mặc quần áo lên rồi rời đi.

Chắc chắn là chuyện tốt Liễu Bình rồi! Đúng là không để mình được yên thân nổi một ngày mà!

Ông nội Thẩm cúp điện thoại, vẫn còn tức giận đến mặt mày đỏ tím, thở hổn hển một hồi. Lão quản gia vội giúp ông uống thuốc hạ huyết áp, vỗ ngực cho thông khí: ''Lão gia, bệnh của ngài kiêng kị tức giận, ngàn vạn lần không được kích động đâu ạ.''

Ông nội Thẩm thở dài một tiếng: ''Lúc trước ta kiên quyết cho Thẩm Vọng xung hỉ, có phải là sai lầm hay không?''

Ông nội Thẩm là người phúc hậu, cả đời quang minh lỗi lạc, chuyện cố chấp nhất cuộc đời ông có lẽ là cưới vợ xung hỉ cho Thẩm Vọng.

Lúc ấy ông bệnh nặng nằm trên giường, chuyện này chỉ có thể giao cho vợ chồng Thẩm Quốc Xương lo liệu. Mới đầu yêu cầu bọn họ tuyển người có gia cảnh bình thường, tính tình ôn nhu hiền dịu, cùng lắm trả thêm chút tiền là được. Ai nghĩ được Liễu Bình to gan lớn mật, đem Cố Sanh Sanh – hôn thê của Thẩm Đình Sâm gả sang cho Thẩm Vọng.

Lão quản gia: ''Chuyện này không liên quan đến lão gia. Tôi thấy xung hỉ cũng là chuyện tốt, hiện tại không phải thiếu gia đã khá hơn trước rồi sao?''

''Ừ.'' Ông nội Thẩm cười, lộ ra sự vui mừng, ''Tiểu tử Thẩm Vọng này chịu để cho con bé chạm vào điện thoại của mình, chắc là tình cảm vợ chồng cũng không tồi. Ta nhớ con bé là một minh tinh nhỏ, để ta nhìn thử xem mặt mũi cháu dâu trông như thế nào.''

Ông nội Thẩm rạo rực mở Weibo ra, gõ tìm kiếm ''ảnh chụp Cố Sanh Sanh'', nào ngờ lại xuất hiện một loại hình ảnh không mấy xinh đẹp: ''Xã hội Sanh tỷ'', ''Bà đây một tát đánh bay mày'', ''mỉm cười miễn cưỡng.jpg''.

Ông nội Thẩm không biết ảnh xấu là gì, lộ ra biểu tình ''gia gia xem điện thoại trên tàu điện ngầm'': ''Lớn lên rất...ừm, khá tốt, mắt to mũi cao, còn gầy nữa.''

***

Hiệu suất làm việc của ông nội Thẩm rất cao, ngày hôm sau đã đưa vị đại phu kia tới trước cửa biệt thự.

Là đưa tới thật.

Lão đại phu bị hai bảo vệ áp giải vào cửa, gân cổ lên chửi rủa: ''Bỏ ta ra! Cái tên thổ phỉ Thẩm Hoài Sơn kia! Đồ lưu manh! Ta muốn báo cảnh sát!''

Bảo vệ thả lão đại phu ra, đặt hòm thuốc xuống, thấp giọng thông báo: ''Thiếu phu nhân, đã đưa đại đến rồi ạ!''

Cố Sanh Sanh: ''...''

Hai bảo vệ như hai cái cột sắt, một trái một phải canh giữ bên cạnh. Lão đại phu ngồi trên sô pha thở hổn hển, một thân áo dài tiên phong đạo cốt bị vò đến nhăn rúm. Cố Sanh Sanh vội nói: "Chị Lý, mang cho Lâm đại phu nước trà với điểm tâm, tôi lên lầu đưa Thẩm Vọng xuống!"

Thẩm Vọng trên lầu tâm trạng cũng rất khó chịu. Hôm nay anh diện đồ sạch sẽ, gò má tái nhợt xuất hiện vài vệt đỏ. Đáng lẽ anh không nên tin mấy lời xu nịnh của Cố Sanh Sanh, đáp ứng để cô cạo râu cho mình.

Cố Sanh Sanh nhìn mấy vệt đỏ tên mặt anh cũng có chút chột dạ, mềm mại nói: "Đừng phá nữa. Đại phu chờ ở dưới lâu lắm rồi. Anh như vậy không được đâu."

Thẩm Vọng lạnh lùng: "Tôi không có đồng ý khám bệnh, là cô tự nói."

"Khám bệnh đâu phải là chuyện xấu đâu." Cố Sanh Sanh cao hứng: "Anh không nghe ông nội nói sao, đại phu đó lợi hại lắm, chắn chắn có thể chữa khỏi mắt cho anh."

Thẩm Vọng cười lạnh. Mắt anh là do khối máu tụ đè lên dây thần kinh thị giác, hàng chục bác sĩ nổi tiếng sau khi kiểm tra tình trạng của anh đều chẩn đoán xác suất hồi phục thị lực thấp cực kì. Là ông nội Thẩm không chịu từ bỏ thôi.

Cố Sanh Sanh khuyên nhủ mãi, cuối cùng đành phải đồng ý làm đồ ăn ngon cho anh. Thẩm Vọng lúc này mới không tình nguyện ngồi lên xe lăn. Cố Sanh Sanh sửa sang quần áo, lấy chăn đắp lên chân rồi đẩy anh ra ngoài.

Hai người vào thang máy xuống lầu, đi đến trước mặt lão đại phu.

Lão đại phu đã chỉnh đốn lại tóc tai với quần áo, ung dung ngồi ngay ngắn, nhìn Thẩm Vọng hừ một tiếng: "Cọng rau già Thẩm Hoài Sơn này sinh được cháu trai tuấn tú nhỉ."

Cố Sanh Sanh lén chọt sau lưng Thẩm Vọng: "Đây là Lâm đại phu, được ông nội đặc biệt mời đến xem bệnh cho anh đó."

Thẩm Vọng thờ ơ chào hỏi một tiếng, thái độ mười phần kiêu căng, chọc cho lão đại phu trừng mắt lên.

Cố Sanh Sanh vội nói: "Lâm đại phu, vất vả cho ngài rồi."

Lão đại phu: "Được rồi, tháo băng che mắt hắn xuống đi."

Ngón tay Cố Sanh Sanh vừa chạm vào băng vải, cả người Thẩm Vọng liền căng thẳng. Cố Sanh Sanh nhỏ giọng: "Đừng khẩn trương, ở đây chỉ có tôi với đại phu thôi. Tháo băng để xem bệnh đó."

Giọng cô nhỏ nhẹ như đang dỗ dành một đứa bé sợ khám bệnh. Lão đại phu cười khúc khích: "Tiểu tử Thẩm gia này, cậu với cô vợ nhỏ thật là thân mật nha."

Khóe môi Thẩm Vọng khẽ nhấp mấy cái. Cố Sanh Sanh sợ anh nổi giận, vội gióng trống lên tinh thần nhanh nhẹn tháo băng vải xuống: "Anh..."

Cố Sanh Sanh bỗng nhiên quên mất mình muốn nói gì.

Hai mắt Thẩm Vọng hẹp dài, đuôi mắt hơi xếch lên, lúc nhắm để lộ ra hai đường mí mắt vừa hẹp vừa sâu.

Ánh nắng mặt trời dừng lại trên người anh, mạ lên bộ tóc đen nhánh một tầng sáng màu vàng nhạt. Anh nhắm mắt ngồi ngay ngắn, như một vị thần cao cao tại thượng. Tiếc là cả người tràn ngập lệ khí, chân mày đen môi hồng, rõ ràng là một tà thần đoạt mệnh người.

"Này nha đầu, cô đỏ mặt cái gì, vợ chồng cô cậu nhìn nhau mỗi ngày còn chưa đủ chán hả?" Lão đại phu lên tiếng.

Cố Sanh Sanh phục hồi tinh thần, khuôn mặt nóng hổi: "Ai đỏ mặt chứ! Là, là do phơi nắng thôi."

Lão đại phu cười, nói: "Được rồi, tránh ra một chút, để ta tới kiểm tra cho cậu ấy."

Cố Sanh Sanh rầu rĩ đứng sang một bên, Thẩm Vọng cười như không cười, lần này không cự tuyệt lão đại phu xem bệnh nữa.

Lão đại phu kiểm tra Thẩm Vọng nửa ngày, lúc thì lắc đầu lúc thì gật đầu, Cố Sanh Sanh nhìn mà kinh hồn khiếp đảm. Một lúc lâu sau mới nói: "Có thể chữa, nhưng khá phiền phức."

"Không sợ phiền phức không sợ phiền phức!" Cố Sanh Sanh hưng phấn, "Lâm đại phu, phải chữa như thế nào?"

Thẩm Vọng không lên tiếng, bàn tay cũng không rời khỏi tay vịn xe lăn. Nghe chính mình vẫn còn hi vọng hồi phục thị lực, tâm tình khó có chút kích động.

Lão đại phu lại nói: "Ta sẽ kê cho cậu ấy vài thang thuốc, mỗi ngày chườm nóng hai mắt, kết hợp với phương pháp châm cứu gia truyền của ta. Nhanh thì nửa năm, chậm thì hai năm, khôi phục được nhiều hay ít còn phải xem tạo hóa của hắn."

Cố Sanh Sanh kích động chạy đến ôm Thẩm Vọng: "Có thể chữa được! Tôi đã nói rồi mà, Lâm đại phu có thể chữa được!"

Lão đại phu hừ một tiếng: "Đừng vội vui mừng. Thứ hai mỗi tuần châm cứu, ta sẽ không đến đây, hai cô cậu phải tự đi."

Cố Sanh Sanh sửng sốt: "Chân Thẩm Vọng có chút không tiện cho lắm, có thể làm phiền ngài..."

"Không thể!" Lão đại phu thổi râu trừng mắt, "Ta đã trả xong món nợ ân tình cho Thẩm Hoài Sơn rồi! Muốn ta chữa cho thì tự mình mò tới đi! Đây là phép tắc của ta!"

Cố Sanh Sanh còn muốn cầu xin, Thẩm Vọng đã lạnh lùng ngăn cản: "Đừng xin nữa!"

Lão đại phu không để ý đến anh, lôi giấy bút ra viết đơn thuốc, viết xong liền phân phó cho đệ tử đi bốc thuốc.

Cố Sanh Sanh rót trà ra, đưa cho lão đại phu bằng hai tay: "Lâm đại phu vất vả rồi, uống một chén trà đi ạ."

Cặp mắt hạnh trong suốt, ngây thơ linh hoạt, lão đại phu nhìn cô một cái, cuối cùng đưa tay nhận lấy chén trà.

Trà vừa vào miệng, ngọt ngọt thơm thơm, làm tinh thần con người rung lên: "A, trà gì mà thơm thế?"

"Là trà gạo lứt tôi tự làm." Cố Sanh Sanh nhìn thấy hai mắt của lão đại phu sáng lên, nhanh trí nói: "Chị Lý, giúp tôi đem lên ít bánh quế hoa sơn tra với xôi xoài của tôi làm cho Lâm đại phu đi."

Mấy món này được Cố Sanh Sanh nấu vào hôm qua, vốn để làm điểm tâm trà chiều cho Thẩm Vọng, lúc này chỉ có thể mang ra để dỗ dành lão đại phu xấu tính này.

Xôi nếp xoài ngọt mà không ngấy, hương vị mềm dẻo, bánh quế hoa sơn tra chua chua ngọt ngọt kíƈɦ ŧɦíƈɦ vị giác, mùi hương thơm tho ngào ngạt, rất thích hợp với khẩu vị của người già.

Lão đại phu một bên thì nói "quá trưa không ăn", một bên lại quét sạch sẽ hai món điểm tâm, bộ râu bạc phơ còn dính vụn đồ ăn, gấp không chờ nổi: "Điểm tâm nhà cô tìm ở chỗ nào vậy?"

Cố Sanh Sanh cười khúc khích: "Đây là của tôi tự làm."

Lão đại phu nghe vậy, mắt sáng rực nhìn Cố Sanh Sanh: "Cô làm? Còn trẻ tuổi thế này mà tay nghề không tồi nha."

Không chỉ là không tồi, đây là món điểm tâm hợp khẩu vị nhất mà ông đã từng được ăn từ lúc sinh ra đến giờ!

Cố Sanh Sanh bẻ tay nói: "Tôi còn có thể làm được mấy món khác nữa. Bánh trứng muối nè, bánh hoa đào nè, rồi còn cả rượu trúc, chè lê tuyết nhĩ nữa... Có điều..."

Lão đại phu nghe xong nuốt nước bọt ừng ực, vội vội vàng vàng hỏi: "Có điều cái gì?"

"Có điều mấy món điểm tâm này phải ăn liền sau khi nấu mới ngon." Cố Sanh Sanh cười xảo quyệt.

......

Lão đại phu nổi giận đùng đùng, ra về mang theo một đống chiến lợi phẩm, lên xe còn hạ cửa kính xuống tha thiết dặn dò Cố Sanh Sanh: "Thứ hai tới nhất định phải làm bánh hoa đào đó!"

"Biết rồi mà! Đầu tuần nhớ đến đúng giờ nhé!" Cố Sanh Sanh cười cười vẫy tay.

Tiếng động cơ xe dần dần đi xa. Thẩm Vọng hừ lạnh: "Đó là xôi nếp xoài của tôi."

Cố Sanh Sanh nghe không rõ: "Cái gì?"

Thẩm Vọng không đáp lại. Cố Sanh Sanh cao hứng ôm theo hai thang thuốc, Lâm đại phu không chỉ đáp ứng mỗi đầu tuần đến châm cứu cho Thẩm Vọng một lần, còn kê cho anh thêm mấy thang để đắp và ngâm chân. Chỉ bằng hai món điểm tâm thôi, thật quá hời.

Cố Sanh Sanh cười: "Tôi xuống bếp nấu thuốc, anh có muốn ra sân phơi nắng không?"

"Nóng lắm, tôi muốn về phòng." Thẩm Vọng nhíu mày.

"Đừng mà, cả ngày ngồi yên trên lầu không chán hả? Không muốn phơi nắng thì xuống bếp với tôi nhé? Xuống xem tôi phát sóng trực tiếp đi."

"..." Lần này Thẩm Vọng không phản bác lại, Cố Sanh Sanh coi như anh đã đồng ý rồi, tiến lên đẩy anh vào trong nhà bếp.

Lúc Cố Sanh Sanh đưa Thẩm Vọng vào nhà bếp, chị Lý nhìn thấy liền bị kinh sợ.

Hôm nay Thẩm Vọng đã cạo sạch râu, băng vải trên mặt đã được tháo xuống, trước mặt chị Lý là một người đàn ông anh tuấn đầy khí chất, làm bà phải sửng sốt một hồi lâu mới phản ứng lại kịp.

"Tiên... tiên sinh." Chị Lý nơm nớp lo sợ.

Cố Sanh Sanh biết bà sợ Thẩm Vọng, cười nói: "Chị Lý, chị ra ngoài trước đi, ra dọn dẹp phòng khách một chút."

"Được ạ." Chị Lý men theo tường nhà chạy đi.

Cố Sanh Sanh đẩy Thẩm Vọng đến bên cửa sổ, đặt một mâm điểm tâm với trà nước trong tầm tay anh, chỗ này không lọt vào khung hình, hơn nữa không khí lại tươi mát, sẽ không bị mùi khói dầu ảnh hưởng: "Tôi bắt đầu phát sóng đây, anh đừng lên tiếng biết chưa."

Thẩm Vọng mặc kệ cô, tựa lưng vào ghế nhắm mắt dưỡng thần. Vừa rồi bị Lâm đại phu châm cứu mấy nhát, lúc này có chút mệt mỏi.

"Vượng Tử không nghe lời" lại online. Các fan khắp nơi vội vàng chào hỏi, bình luận hiện lên che kín màn hình.

[Tiểu tiên nữ bắt đầu livestream rồi này! Xí trước một chỗ nha!]

[Hôm nay đến tận giờ này mới live, có phải ngủ quên không đó?]

[Mại dô mại dô, đoán xem hôm nay tiểu tiên nữ sẽ nấu món gì đây: món Trung comment 1, món Tây comment 2.]

Trong phút chốc, vô số dãy số 11112222 liên tiếp chạy ngang màn hình.

Cố Sanh Sanh một ngày ba bữa chỉ livestream lúc nấu ăn, không lộ mặt, ít tương tác với người xem, nhưng nhân khí phòng livestream của cô vẫn tăng lên đều đều.

Hiện tại phòng livestream Vượng Tử đã đạt đến con số +15 ngàn người xem, mỗi ngày livestream đều có trên dưới 10 ngàn người, đối với một chủ phòng livestream tay mơ quả là một con số đáng gờm.

Cố Sanh Sanh nghiêm túc livestream: "Hôm nay phải làm sủi cảo tôm, là món Trung nha."

Bên tai Thẩm Vọng khẽ động. Giọng nói Cố Sanh Sanh nghiêm túc hơn so với bình thường, lời nói ngắn gọn, nghe có chút... động lòng người. Ánh mặt trời ấm áp phủ lên người, Thẩm Vọng nghe giọng nói mềm mại của cô, dần dần thiếp đi.

Cố Sanh Sanh thấy anh ngủ rồi, liền không lên tiếng nữa.

Cố Sanh Sanh đổ một ít bột sắn và bột cam ra, trộn đều hai loại bột, tưới nước sôi vào, khuấy cho bột tan ra hết, sau đó lại cho thêm chút mỡ heo, nhào thành một khối tròn vo rồi đặt sang một bên để bột nghỉ.

[Tiết Sầm: Sao hôm nay chủ phòng không nói tiếng nào vậy?]

[Thẩm Dạ đây: hôm nay cũng muốn thỉnh giáo công phu tay gia truyền của tiểu tỉ tỉ!]

[Nam Phong Vi Sương: cách nhào bột bằng nước nóng này khó làm lắm nha, kỹ thuật của chủ phòng 666.]

Cố Sanh Sanh rửa tay sạch sẽ, nhỏ giọng nói: "Tiếp đến là lột tôm. Đơn giản lắm, mọi người xem tôi làm này."

Cố Sanh Sanh bưng nước đổ vào thau tôm đang tung tăng nhảy múa. Lúc này tôm vẫn còn đang ôm trứng, Cố Sanh Sanh lấy chén vét hết trứng ra, dùng tăm tách chỉ tôm, một vặn một bóp, vỏ tôm trong suốt màu xanh hoàn hoàn chỉnh chỉnh rơi ra.

[3000 độ xuân phong: *thì thầm* Sao hôm nay chủ phòng nói chuyện nhỏ vậy?]

[Ái Cật Côn Bằng Nha: Tiểu tiên nữ lột tôm đều như tiên á.]

[Nam Phong Vi Sương: Thứ lỗi cho tôi chỉ có thể nói 666.]

[Lương Tiểu Nấm thích đọc sách: cách lột tôm này tôi cũng hay dùng, dễ lột sạch vỏ lắm.]

Cố Sanh Sanh đọc bình luận, cười đến hai vai run rẩy. Cô đem tôm đã ướp gia vị chia làm hai phần, một phần băm nhuyễn, còn một phần để nguyên con. Băm thêm thịt heo và mã đề, cho vào tô tôm nhuyễn rồi trộn đều lại với nhau.

Cố Sanh Sanh lấy một nắm nhân thịt, từ trên cao đập xuống, lặp lại như thế vài chục lần, tiếp tục nhỏ giọng: "Trộn đến cỡ này làm là có thể làm sủi cảo rồi."

Cố Sanh Sanh trải bột lên lòng bàn tay, múc một muỗng nhân tôm thịt, gắp một con tôm nguyên dạng đặt vào, nặn thành một viên sủi cảo cong cong, lại điểm xuyết thêm mấy hạt trứng tôm. Lần đầu tiên Cố Sanh Sanh làm sủi cảo tôm, trừ ba cái đầu có chút to, mấy viên sủi cảo sau đều xinh xắn tinh xảo, kích thước lớn nhỏ không có nhiều sai lệch.

Cô đặt một viên sủi cảo tôm lên tay đưa đến trước ống kính, vỏ sủi cảo gần như trong suốt để lộ ra hình dạng phần nhân thịt bên trong. Tưởng tượng sau khi sủi cảo tôm được hấp chín, vỏ bánh căng chặt ôm lấy nhân thịt ngập nước thơm ngon, cắn một phát vào con tôm mập mạp, thật là một cảm giác thỏa mãn.

[Quất chanh không đá: Giàu quá đi! Một viên sủi cảo to như vậy, thật là đã thèm!]

[Mệ Hạp Tử: Sủi cảo tôm ở tiệm tôi từng ăn đều là giả hết, cái này mới là sủi cảo tôm chính hiệu nè! Hãy gọi nó là sủi cảo tôm hoàng gia!]

[Thích ăn rau xanh: Tiểu tiên nữ làm hải sản thường xuyên quá, thèm chết em rồi.]

[Free Smile: Đúng đó đúng đó, ngày nào cũng có tôm với cua, còn là cỡ đại nữa. Tiểu tiên nữ làm cho ai ăn vậy?]

Cố Sanh Sanh vô thức nhìn về phía cửa sổ. Thẩm Vọng nhắm mắt ngồi ngay ngắn, điệu bộ không khác gì con mèo đen ngày trước.

Mắt Cố Sanh Sanh nổi lên ý cười, thần bí nói: "Cho mèo ăn đó~."

=====

Hanthy: Lúc trước cứ tưởng 1 chương tầm 3k - 3k5 chữ là cùng, ai ngờ mấy chương sau toàn hơn 8k chữ T.T sau này mà thấy tui lên chương chậm là do dài quá edit không kịp đó nha mọi người :'(


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện