Sau Khi Xuyên Sách Tôi Làm Nũng Với Lão Đại

Anh ngủ rồi sao?


trước sau

Advertisement




Mưa to gió lớn, sấm sét vang dội. Bao quanh khu biệt thự tại sườn núi, cửa sổ thủy tinh bị gió lớn đập bang bang rung động.


"A!"


Cố Sanh Sanh đột nhiên ngồi dậy, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, quần áo ướt đẫm.   


Cố Sanh Sanh hoảng hốt nhìn bốn phía, ngoài cửa sổ một tia chớp xẹt qua, chiếu sáng vị trí của cô - một gian phòng ngủ hoa lệ, bài trí đầy những thứ cổ quái cô chưa thấy bao giờ.


Cố Sanh Sanh chính là đệ nhất mỹ nhân của Tu Chân giới, ai ngờ bị phát hiện là vạn người không có một thân thể cực phẩm thuần âm, trong chớp mắt cô liền trở thành Thú Liệp giả. Bị vây quét đến hết đường, yếu ớt đến cắn nát ngón tay cũng muốn khóc - Cô nhảy xuống Ma Uyên.


Không biết chỗ đó có vấn đề hay không, Cố Sanh Sanh không chết, mà là xuyên tới cái thế giới xa lạ này. Một lượng tin tức lớn bỗng nhiên tràn vào não Cố Sanh Sanh, cô ôm lấy đầu, nhất thời đầu váng mắt hoa.   


Bên ngoài truyền đến "Đông" một tiếng, hình như có vật nặng đập xuống đất.   


Cố Sanh Sanh bị hù dọa, nhìn về phía cửa phòng đóng chặt: "Ai?!"


Không ai trả lời.   


Ngoài cửa lại vang lên một tiếng thở dốc thô nặng, giống như một con mãnh thú to lớn giãy dụa sắp chết. Cố Sanh Sanh cúi xuống đất nhặt lên một khối kim loại làm vũ khí, vén chăn xuống giường, vô thanh vô tức*đi tới cửa. Mở cửa, trên hành lang hình ảnh bên ngoài đập vào mắt cô, Cố Sanh Sanh khẽ giật mình.


(*Vô thanh vô tức: Không một tiếng động)


Trong ngọn đèn mờ nhạt, một người đàn ông đơn bạc ngã sấp xuống đầu bậc thang, lộ ra cái cổ thon dài tái nhợt. Bên cạnh là xe lăn. Người đàn ông ngón tay tái nhợt gắt gao nắm lấy lan can cầu thang , chỉ thiếu một chút nữa, hắn liền từ cầu thang lăn xuống.   


Cố Sanh Sanh không kịp ngẫm nghĩ, mấy bước chạy lên trước nắm chặt tay của người đàn ông.


Thật nóng!


Người đàn ông mặt như khối băng, tái nhợt nhưng da thịt lại nóng hổi, khí tức Viêm Dương dữ dằn ở trong cơ thể hắn tán loạn, bỏng đến Cố Sanh Sanh phải bỏ tay ra. Cô liền buông lỏng tay, người đàn ông thân hình thoắt một cái suýt nữa lăn xuống cầu thang. Cố Sanh Sanh khẽ cắn môi, vẫn là bắt lấy hắn: "Anh cẩn thận!"   


Tay của người đàn ông gầy guộc bị trầy da, năm ngón tay gắt gao bắt lấy lan can, khớp xương trắng bệch.   


Cố Sanh Sanh dùng sức níu lại hắn: "Tôi dìu anh đứng lên."


Người đàn ông nghe được thanh âm của cô, thân thể đột nhiên cứng ngắc. Cái tay kia vẫn gắt gao chế trụ lan can. Phát giác được người đàn ông chống cự không chịu phối hợp, Cố Sanh Sanh nửa quỳ tại đầu cầu thang lấy thân thể ngăn trở hắn, nói: "Anh buông tay, tôi dìu anh đứng lên, nhanh lên tôi không còn sức nữa. . ."   


Mặc kệ cô nói thế nào, hắn vẫn không buông ra. Cố Sanh Sanh dứt khoát đem ngón tay cho vào khe hở tay hắn, từng cái đẩy ra.   


Rốt cục mười ngón đan xen.


Người đàn ông lòng bàn tay khô ráo, lòng bàn tay Cố Sanh Sanh ra chút mồ hôi thấm ướt nhưng vẫn nắm chặt, phảng phất có dòng điện nhỏ bé dòng điện chạy lên lên.   


Cố Sanh Sanh dùng sức đem hắn đẩy lên vị trí an toàn, mới thở phào, một cái tay đột nhiên dùng sức bóp lấy cổ của cô.


"Ô! Làm gì. . . Khụ khụ . . ."


Cố Sanh Sanh thở không ra hơi, trong phổi không khí một chút bị đè ép ra.     


Một tia sét xẹt qua, chiếu sáng lên khuôn mặt người đàn ông. Ánh mắt hắn bên trên che một tầng băng vải, màu môi tái nhợt, gương mặt thon gầy hiện tại ửng hồng, cả người lộ ra một tầng hàn khí, người sống chớ tới gần.


Cố Sanh Sanh nhớ tới năm mười tuổi đó, vây xem các tu sĩ phục kích Ma Long. Ma Long kia bị mười tám đạo Khốn Tiên khóa lại, rút vảy cắt móng, cũng hung lệ như vậy, con ngươi màu vàng trợn lên bên trong là sát khí rét lạnh vô tận. Cảm giác sợ hãi mãnh liệt nương theo ngạt thở dâng lên, Cố Sanh Sanh vô cùng rõ ràng phát giác được: Người đàn ông này là thật sự muốn giết cô.     


Cố Sanh Sanh hai tay vung loạn xạ, cào lấy tay của người đàn ông, trong cổ họng phát ra thanh âm vỡ vụn: "Thả. . . Buông ra. . . Ô. . ."


Cố Sanh Sanh nghẹn ngào giãy dụa, hoàn toàn không có cách nào khiến người đàn ông thương hại. Cái tay kia rất chắc, cường độ lớn đến mức không giống người bị bệnh, bóp đến yết hầu Cố Sanh Sanh kịch liệt đau nhức, trước mắt biến thành màu đen.


Một âm thanh như tiếng đàn Cello mê người âm sắc vang lên, lộ ra ngoan lệ: "Cô lại muốn làm gì?"


Cố Sanh Sanh cánh môi run rẩy, không phát ra được một chút thanh âm, ngón tay phí công bắt lấy cổ tay người đàn ông. Viêm Dương khí truyền nhập trong cơ thể, Cố Sanh Sanh đầu đau nhức hiện lên hình ảnh, dung nhập kí ức của nguyên chủ. Ngay tại lúc Cố Sanh Sanh sắp ngạt thở, người đàn ông chán nản rũ tay xuống, giống như đã dùng hết chút sức lực cuối cùng.


Cố Sanh Sanh vội vàng lộn nhào trốn qua một bên, che lấy cổ ho đến thở không ra hơi. Cô đều nhớ lại. Thế giới này là một vốn tên là « Bá đạo tổng giám đốc tác tình 33 ngày » là một cuốn tiểu thuyết. Cố Sanh Sanh trong sách là nữ phụ ác độc, cô bị ép gả cho một người mắt mù chân tàn tật cháu trai trưởng Thẩm gia -Thẩm Vọng xung hỉ,  cô không cam lòng, đối với hắn tra tấn đủ kiểu. Ai ngờ Thẩm Vọng trong quyển sách lại là nhân vật phản diện lớn nhất, tâm tình ngoan lệ, thủ đoạn tàn nhẫn, về sau hắn phản công, nguyên chủ Cố Sanh Sanh hạ tràng.


. . .Cố Sanh Sanh đánh gãy kí ức, hoảng sợ nhìn người đàn ông nằm cách đó không xa. Người đàn ông che mắt, hé mở lộ ra khuôn mặt như băng như tuyết, lồng ngực yếu ớt phập phồng, băng vải cùng áo ngủ làm hắn có loại cảm giác cấm dục.


Nhìn thế nào cũng không giống trong sách miêu tả rằng ngang ngược ngoan tuyệt, kẻ hủy thiên diệt địa không có một phân quan hệ. Nhưng vừa rồi, người đàn ông rõ ràng có bệnh lại yếu ớt như hoa thược dược, kém chút nữa đem cô đang sống bóp chết tươi.


Cố Sanh Sanh run rẩy kịch liệt, cô nhớ ra rồi. Lúc này nguyên chủ Cố Sanh Sanh mới gả cho Thẩm Vọng ba tháng, cô đem những điều không may của chính mình hết thảy đều quy tội lên người Thẩm Vọng


 Cố Sanh Sanh không chỉ cho Thẩm Vọng đội nón xanh, còn đem trợ thủ của Thẩm Vọng cùng hộ công đều đuổi đi, đối với hắn ngược đãi tra tấn đủ kiểu. Vì triệt để thoát khỏi cái gánh nặng này, cô làm hoặc là không làm, đã làm thì cho xong, đem ốc vít xe lăn của Thẩm Vọng nạy lỏng ra... Vừa rồi mới một màn, rõ ràng là chính tay cô tạo thành.


Hiện tại dập đầu cầu xin tha thứ còn kịp sao? Hoặc là, dứt khoát một đao giết hắn, vĩnh viễn trừ hậu hoạn?      


Cố Sanh Sanh trong con ngươi ướt sũng lộ ra sát khí! Cô khí thế hùng hổ đi đến bên người Thẩm Vọng. Trên đất hắn khẽ động, Cố Sanh Sanh bị dọa liền lùi lại ba bước, ôm chặt lấy tay vịn cầu thang.


Hiện tại trong lòng Cố Sanh Sanh run sợ chăm chú nhìn bên trong, Thẩm Vọng không tiếp tục động. Mặt hắn tái nhợt, gò má nổi lên từng tầng ửng hồng do bệnh, nhìn kỹ lại, cánh môi khô nứt, gần như có thể trông thấy tơ máu. Bất luận tương lai hắn cường hãn đáng sợ như thế nào. Lúc này Thẩm Vọng đã thoi thóp.


Người tu chân nặng nhất nhân quả, cô cùng Thẩm Vọng ở giữa nhân quả đã kết xuống, trừ phi Thẩm Vọng bỏ mình mới có thể tiêu trừ đi. . . Cố Sanh Sanh trái tim đập phanh phanh cuồng loạn lên, chỉ cần chờ một chút, cái người đàn ông đáng sợ này liền chết đi. Cố Sanh Sanh cũng không cần lại lo lắng cho kết cục của mình thê thảm hạ tràng.


Thẩm Vọng hô hấp càng ngày càng gấp rút, Cố Sanh Sanh do dự mãi, từng bước một đi đến bên người Thẩm Vọng, một lần nữa cầm tay của hắn. Cô cố gắng điều động linh khí yếu ớt, an ủi Thẩm Vọng. Thẩm Vọng ngón tay đang nắm chặt bất tri bất giác đã buông ra, khuôn mặt tái nhợt cũng hiện lên một tia huyết sắc.


Lúc Cố Sanh Sanh buông tay ra, hắn hơi nhăn lại mi tâm. Cố Sanh Sanh chú ý tới chút xíu biểu cảm của hắn, lưng phát lạnh, bắt đầu nói lắp: "Anh, anh, anh. Trên đất lạnh, tôi dìu anh lên xe lăn. . ." Tiếng nói xưa nay bén nhọn cay nghiệt, trở nên mềm mại ngọt ngào pha chút khiếp đảm, có phần dọa người. Được chứng kiến cô âm độc với người khác, lại chỉ cảm thấy buồn cười. Cô lại nghĩ ra cái chiêu âm độc gì đến chỉnh hắn?


Lạch cạch, lạch cạch tiếng bước chân đã đi xa, thế giới một màu đen nhánh một lần nữa lâm vào tĩnh mịch. Khóe môi hắn chậm rãi cong lên một vòng lạnh lùng chế giễu. 


Không biết qua bao lâu,  tiếng bước chân lạch cạch lại tới gần, tiếng nói ngọt ngào thở hổn hển đến, lộ ra vui vẻ: "Tôi tìm được một bộ xe lăn dự bị. Tôi dìu anh đứng lên."


Buồn cười, chiêu trò giống vậy, còn nghĩ làm lần thứ hai? 


Cố Sanh Sanh đem bộ xe lăn kia để ở một bên, nửa ngồi xổm xuống đỡ Thẩm Vọng. Cô hai tay Thẩm Vọng xuyên dưới nách, ý đồ đỡ hắn lên, hắn lại không phối hợp. Cố Sanh Sanh nhỏ giọng phàn nàn: "Anh ngược lại là tự mình dùng một chút lực nha!"


Cô lời còn chưa dứt, thân thể nặng nề của hắn xoay ngược lại, loảng xoảng đem Cố Sanh Sanh mang quẳng trên sàn

Advertisement
nhà. Hắn nhìn đơn bạc, vóc người lại cực cao, khung xương rộng lớn, nặng đến kém chút đè bẹp Cố Sanh Sanh. Mà lại. . . Xương bả vai cứng rắn của hắn, đè lên trên bộ ngực mềm mại của cô.


 Cố Sanh Sanh xém chút khóc thành tiếng, hơn nửa ngày mới từ dưới thân của hắn giãy dụa ra. Cô không dám phát cáu đối với vị tổ tông này, lại nuốt không trôi một cục tức này, nhỏ giọng nói: "Anh đè phải tôi..."


Tiếng nói mềm mại lại nhiễm một chút nghẹn ngào, giống con mèo bị dẫm phải đuôi, nãi thanh nãi khí kêu lên. Hắn nhếch nhếch môi, để cho Cố Sanh Sanh lại một lần nữa thử nghiệm dìu hắn lên, không tiếp tục cùng cô đối nghịch.      


Ai lại có thể nghĩ tới, Cố Sanh Sanh cũng không tiếp tục dìu hắn đến bên xe lăn. Cố Sanh Sanh đem một cánh tay của hắn khoác lên trên vai của mình, cắn răng nói: "Không muốn ngồi xe lăn cũng được, anh. . . Chính anh phải dùng một chút lực . . ."


Căn phòng của nguyên chủ là cách cầu thang gần nhất, Cố Sanh Sanh nửa kéo nửa ôm, cuối cùng đem Thẩm Vọng đưa được lên giường. Trên giường lớn phủ ga trải giường tơ lụa màu đỏ chót, Thẩm Vọng nằm ở trong đó, nổi bật lên da thịt trắng như ngọc thạch.


 Cố Sanh Sanh đem chăn kéo ra, đắp ở trên người hắn. Vào mùa đông, biệt thự trên lưng chừng núi ẩm ướt âm lãnh, hắn lúc này nằm xoã tung trong chăn đệm mềm mại, Thẩm Vọng lông mày lại nhíu càng chặt hơn. Người đàn bà này. . . đến tột cùng đang giở trò gì.


Cố Sanh Sanh lần nữa đi ra. Trong phòng tắm truyền đến tiếng nước rào rào, hơi nước cùng mùi hương sữa tắm trộn lẫn trong không khí truyền đến, Thẩm Vọng ngón tay như bị kim đâm mà run rẩy. Cô. . . Đang tắm. Cố Sanh Sanh đứng dưới vòi hoa sen tắt nước. Vừa rồi mệt mỏi đổ ra một thân mồ hôi, cô từ nhỏ được nuông chiều, không thể chịu đựng được trên người có một chút không sạch sẽ.


Chỉ hận cỗ thân thể này không có một chút linh lực nào, đến nỗi một người đàn ông ốm yếu cũng dìu không nổi, thật là tức giận, cô nguyên thân tu vi cũng không ra hồn. Cố Sanh Sanh một bên tắm rửa, một bên nhìn ra phía ngoài.     


Cái phòng tắm này thiết kế đến rất có tình thú, cửa thủy tinh gặp nóng sau liền trở nên trong suốt. Biết rõ Thẩm Vọng hai mắt đã mù, Cố Sanh Sanh vẫn là ngượng ngùng. Vội vàng hấp tấp lau khô thân thể, thay áo ngủ đi ra. Không khí ướt át tới gần bên giường, không có gay mũi mùi nước hoa xưa nay, là hương tường vi nhàn nhạt.


Cố Sanh Sanh đứng cách giường ba bước, cảnh giác nói: "Tôi nhúng khăn nước ấm, lau mặt cho anh. Anh. . . Anh đừng có bóp cổ tôi tiếp nha." Hắn an tĩnh nằm, đầu lông mày đều không có động một cái. Cố Sanh Sanh đến gần rồi, cầm lấy khăn nóng, nhẹ nhàng đụng một cái khuôn mặt gò má hắn, chờ hắn sau khi thích ứng mới đặt lên di chuyển. 


Khăn nóng che ở trên mặt, hơi nóng kích thích, hắn có chút tê dại, hơi nhoi nhói, càng nhiều hơn chính là thoải mái dễ chịu.


Cố Sanh Sanh còn đang nói dông dài: "Lau mặt cho anh ấy, sẽ thoải mái hơn một chút. Anh mấy ngày nay không có lau mặt đi. . . Tôi, tôi không phải nói anh bẩn nha! Tôi có thể chưa từng hầu hạ qua người khác, anh phải nhớ kỹ tôi đối với anh tốt. Về sau. . ." Về sau tha tôi một mạng.


Nếu ông trời đã cho cô một cơ hội làm lại, cô cũng nên vì chính mình mà tranh thủ một chút hi vọng sống. Những cái chuyện xấu kia, dù sao không phải là cô làm nha. Âm thanh ngọt ngào mềm mại nói liên miên lải nhải, lộ ra một chút yếu ớt cùng khẩn trương.


Hắn nằm ở trên giường lớn không có có đáp lại. Cố Sanh Sanh nói không được nữa, ủy khuất giống con mèo rũ cái đuôi nhỏ quay về phòng tắm. Cô đổi hai lần khăn lông ướt, cuối cùng đem mặt Thẩm Vọng lau sạch sẽ.      


Đại tiểu thư Cố Sanh Sanh chưa từng chăm sóc người khác, động tác lau có chút vụng về, mặt hắn tái nhợt, gò má bị cô lau sáng bóng nổi lên tầng ửng đỏ. Hắn lại không cảm giác, hờ hững mặc cô giày vò.      


Dưới ánh đèn, khuôn mặt hắn hiện ra như Ngọc Thạch, khiến cho người khác nhịn không được nghĩ tìm tòi nghiên cứu sau băng vải mắt kia, chắc là một đôi mắt đào hoa.


Ngón tay Cố Sanh Sanh như có như không rơi vào bên trên băng vải mắt, hắn liền cảnh giác ngẩng đầu lên. Rõ ràng cách một tầng băng vải, Cố Sanh Sanh lại cảm nhận được sát khí mãnh liệt cùng cảnh cáo. Cô cuống quít nắm tay giấu ra phía sau, vội vàng giải thích: "Lau, lau sạch rồi, anh có thể đi ngủ."


Cố Sanh Sanh đem khăn mặt để lại phòng tắm, lại mở tủ quần áo ra lục lọi. Thẩm Vọng nghe thấy tiếng tủ quần áo đóng mở, không biết là cô ở tủ bên cạnh tới tới lui lui giày vò thứ gì, tiếng xột xoạt động tĩnh giống đang trải ổ cho động vật nhỏ.


Cố Sanh Sanh chính xác nằm ra đất nghỉ. Tơ tằm bị cùng tấm thảm nhung dê dắt đỏ bị ném ở trên thảm, trải đến thật dày, đáy chồng chất, làm thành một con nhộng. Cố Sanh Sanh chui vào nằm thử một chút, rất hài lòng: "Tôi trải xong rồi á!" Vì Thẩm Vọng nhìn không thấy, Cố Sanh Sanh vẫn là giải thích với hắn, tiếng nói bên trong lộ ra một tia dương dương tự đắc.


Tự đắc cái gì.


Thẩm Vọng trong lòng nổi lên một tia cổ quái. Cố Sanh Sanh tắt đèn, "Xoạt" một tiếng chui vào bên trong chăn, động tác nhanh đến mức giống như có quỷ đang đuổi cô vậy. Hơn nửa ngày, mới lặng lẽ vén chăn lên hít một hơi không khí mới mẻ. 


Nói đến mất mặt, Cố Sanh Sanh từ nhỏ thể chất thuần âm, rất dễ trêu chọc vào yêu tà sát khí. Dù trong nhà treo đầy trấn tà chi vật, vẫn có Quỷ mị sẽ thừa dịp cô lẻ loi một mình mà hù dọa cô.    Cha mẹ vì thế chọn lựa tám nha hoàn bát tự cực nặng, liên tục làm bạn với Cố Sanh Sanh trong sinh hoạt thường ngày, cho dù là lúc tắm rửa cũng có nha hoàn ở bên.


Nghĩ đến cha mẹ, Cố Sanh Sanh hơi buồn. Cô đi tới nơi dị thế này, không biết còn có cơ hội trở về hay không, còn có cơ hội nhìn thấy cha mẹ sao? Ngoài cửa sổ một trận sấm sét vang dội, đánh gãy suy nghĩ của Cố Sanh Sanh. Gió thổi qua ngọn cây, cửa sổ đôm đốp rung động, giống như vô số Quỷ mị ngoài cửa sổ đập nghẹn ngào. Trong phòng không một động tĩnh, Cố Sanh Sanh nhịn nửa ngày, nhỏ giọng gọi: "Thẩm Vọng, Thẩm Vọng, anh ngủ rồi sao?"


Tác giả có lời muốn nói:  


Rốt cục mở á! Đại mỹ nhân yếu ớt trù tu x lão đại tàn tật xấu bụng, yêu đương mỹ thực ngọt văn.  


Mới văn khai trương, 2 phân bình luận đều có hồng bao ~ mời cổ động nhiều hơn.

Advertisement

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện