Sau Khi Về Nước, Bạn Trai Nhỏ Cố Chấp Điên Rồi

Đừng động vào người của tao


trước sau

【 "Tôi lại mơ thấy những thứ đó..."

"Đừng sợ, mọi thứ đều kết thúc rồi."

"Không được... Tôi điên rồi, tôi bây giờ chính là thằng điên nhếch nhác bẩn thỉu, anh ấy nhìn thấy tôi như vậy, sẽ chán ghét..."

"Vậy phải cố gắng trở nên tốt hơn..."

"Vô dụng! Tôi không thay đổi được." Cậu lẩm bẩm, "Lúc anh ấy rời đi, tôi rất muốn đem người giấu đi, giam ở nơi chỉ có mình mình biết... Ai cũng đừng hòng tìm thấy."

Ai cũng đừng hòng trốn được. 】

- -

Tu Từ trở lại khách sạn, nhất thời không biết nên làm gì.

Cậu xác thực cần nghỉ ngơi một chút, nếu không sẽ lại làm chậm tiến độ quay phim.

Cậu lấy trong vali ra một chiếc áo sơ mi của Phó Sinh, ôm vào lòng nằm lên giường.

Mùi hương thuộc về Phó Sinh ở trêи đã sớm phai nhạt, nhưng Tu Từ vẫn đặc biệt thích ôm nó, việc này sẽ giúp cậu bình tĩnh phần nào khi cảm thấy không ổn.

Hôm nay là một ngày đặc biệt.

Cơn mưa sau hai ngày tạm ngưng lại tầm tã trút nước, hạt mưa rơi xuống mái hiên, rơi trêи tán cây.

Phó Sinh xuất hiện liền biến mất, làm Tu Từ vốn không nói nhiều càng trầm mặc, cậu quay xong liền yên tĩnh ngồi một bên nhìn người khác, sau đó lẳng lặng chờ đến lượt mình.

Mấy diễn viên này dù diễn xuất như nào đều có thể nhanh chóng nhập vai, lúc khóc lúc cười, khi vui khi buồn, mà cậu thì khác, không có biểu hiện được nhiều cảm xúc như vậy.

Cậu cũng chấp nhận vấn đề này, không hề định tiến xa hơn trong giới.

Ai sẽ thích một tên không có kĩ năng diễn xuất, một bình hoa di động tinh xảo nhưng trong lòng đầy âm u tiêu cực?

Diệp Thanh Trúc đi đến bên cạnh cậu, cô vừa thay một bộ đồ diễn màu trắng tinh, vải vóc thướt tha, phối hợp cùng thần thái và trang sức trêи người, nhìn đặc biệt tiên khí, như một bông sen trắng lạnh lùng thanh nhã.

Cô là một người phụ nữ rất đẹp, kiểu đẹp chuẩn mực, không hề có dấu hiệu đụng chạm dao kéo, nguyên tư nguyên vị.

Ngày đó diễn những cảnh hành động với Uông Giác, Tu Từ có thoáng nhìn thấy Phó Sinh đang đứng cùng cô, hai người nhỏ giọng trò chuyện với nhau, trông rất xứng đôi.

Diệp Thanh Trúc tuy đã ngoài 30, còn lớn hơn Phó Sinh một chút, nhưng bên ngoài không hề hiện ra dấu vết tuổi tác, quanh thân còn phảng phất khí chất cao quý y đúc Phó Sinh.

"Nghe Lục Thành nói, cậu chỉ còn mấy ngày nữa là hơ khô thẻ tre(*).?"

Tu Từ không rõ Diệp Thanh Trúc muốn nói cái gì, nhưng vẫn gật đầu một cái: "Còn có 5 cảnh nữa."

Diệp Thanh Trúc cười cười: "Không sao, hẹn gặp lại tại đoàn phim của Phó Sinh."

Tu Từ nắn nắn đầu ngón tay: "Tôi không vào được." . Đọc thêm nhiều truyện ở { Trùm Truyện. net }

Diệp Thanh Trúc nhìn mái tóc mềm mại của Tu Từ, nhịn không được xoa nhẹ hai lần, Tu Từ toàn thân cứng đờ, cuối cùng vẫn bỏ ý nghĩ gạt tay cô ra.

"Đừng lo lắng, cậu sẽ được vào thôi."

Tu Từ mím môi, một lúc sau vẫn không nhịn được mà hỏi: "Thanh tỷ... Hai người làm sao lại quen biết?"

Diệp Thanh Trúc nhìn biểu tình của Tu Từ, nổi lên ý muốn trêu đùa: "Xem mắt."

Tu Từ sắc mặt tái nhợt: "..."

Diệp Thanh Trúc bật cười: "Đùa cậu thôi, chúng tôi quen nhau lúc anh ấy mới tốt nghiệp hai năm trước, ở đoàn phim của tôi đi theo học tập một đạo diễn, sau đó liền quen."

Có một việc không nói, đó là có người muốn giới thiệu Phó Sinh cho cô giống như Phong Thừa, nhưng cô liếc mắt một cái có thể nhìn ra Phó Sinh không hề có ý đồ gì, nhân phẩm không tồi, rất hợp làm bạn bè.

Tu Từ rũ mí mắt, theo khoảng thời gian mà Diệp Thanh Trúc nói, lúc đó cậu và Phó Sinh vẫn đang ở bên nhau, hẳn là vào giai đoạn mối quan hệ căng thẳng nhất...

Phó Sinh cái gì cũng không nói với cậu, cũng chưa từng đề cập đến Diệp Thanh Trúc.

Trợ lý của Diệp Thanh Trúc đi tới, cô nhận từ trêи tay trợ lý một cái túi quà, đưa cho Tu Từ: "Quà hơ khô thẻ tre."

Tu Từ ngẩn ra: "Cảm ơn, thế nhưng không cần..."

"Xem như là đáp lễ cho hộp nhạc đi, tôi rất thích nó."

Tu Từ rốt cuộc vẫn nhận lấy phần quà này, mà thật bất ngờ, bên trong là hai hộp điểm tâm tinh xảo.

Trước đây Diệp Thanh Trúc có tham gia một vài chương trình tạp kỹ, cô rất thích ở nhà tự làm mấy thứ này.

Tu Từ cho cô một cái hộp nhạc tự làm, cô liền đáp lễ một món quà cũng tự mình làm ra.

Hộp dưới cùng hình như còn đè lên một tờ giấy, Tu Từ dừng một chút, lấy ra nhìn thử, hóa ra là lịch trình của Phó Sinh trong nửa tháng tới.

Phó Sinh không có gạt cậu, anh thật sự rất bận, để chuẩn bị bấm máy tác phẩm đầu tay mà rất nhiều việc của công ty anh cần xử lí.

Anh hiện tại xem như là ông chủ đứng sau điều hành công ty, tuy vị trí CEO không còn đứng tên anh nhưng vẫn còn rất nhiều việc phải bàn giao, cũng có một vài tiệc xã giao không thể không đi.

Điện thoại di động ting một tiếng, Tu Từ nhìn một cái, là lời mời kết bạn WeChat Diệp Thanh Trúc vừa gửi, bọn họ cùng trong một nhóm chat, muốn kết bạn với nhau chỉ cần đối phương đồng ý.

Tu Từ vừa mới chấp nhận, Diệp Thanh Trúc liền nhắn tới một câu: "Có thích món quà này không?"

Tu Từ ngước mắt nhìn, Diệp Thanh Trúc bên kia đã để điện thoại xuống, bắt đầu tìm cảm hứng để diễn cảnh khóc cuối cùng.

—— rất thích, cảm ơn.

Uông Giác ngày thứ tư mới về đoàn, Tu Từ đang ở nhà vệ sinh, Uông Giác đi vào liền trở tay đóng cửa phòng vệ sinh nam.

Hắn nhìn Tu Từ cười lạnh: "Mày có vẻ rất biết cách giả vờ đáng thương nhỉ? Nhìn thấy Phó tiên sinh đến liền cố ý ngã xuống, mọi người đều bị mày lừa gạt, trước đây sao không thấy mày diễn giỏi như vậy?"

Tu Từ rũ mí mắt, thờ ơ không biểu tình.

"Hồi còn học cấp ba, mày ngày nào cũng dính vào anh ấy, kết quả? Có ích sao? Cuối cùng sống còn không bằng tao... Đệt!"

Uông Giác ôm chặt một bên eo, Tu Từ cầm chổi trực tiếp đâm vào eo hắn.

Chỗ này mấy ngày trước mới bị đám côn đồ đạp vào, Tu Từ một gậy chọc hắn đau đến tận óc.

Tu Từ từ trong túi áo hắn rút ra một chiếc điện thoại đang ghi âm, lần đầu mở miệng cười với Uông Giác: "Đau không? Xem ra mày vẫn chưa nhớ rõ lắm nhỉ?"

Uông Giác lùi về phía sau hai bước, đồng tử hơi co lại: "Quả nhiên là mày tìm người!"

Tu Từ tắt phần mềm ghi âm trêи điện thoại Uông Giác, tiện tay xóa hết tập tin.

Cậu áp sát Uông Giác: "Mày không xứng nhắc đến anh ấy, đừng để tao thấy mày tiếp tục có ý đồ tiếp cận, về nhà yên ổn bán ʍôиɠ cho tốt, đừng có ở đây tơ tưởng đến hoa đã có chủ."

Uông Giác có chút sững sờ, ánh sáng ngoài cửa sổ chiếu thẳng vào mặt Tu Từ, vì vậy ánh mắt đầy âm u cùng ác ý của cậu hiện lên cực kì rõ ràng.

"Mày... Nếu Phó tiên sinh biết mày là người như vậy..."

"Bốp!" một tiếng, Uông Giác bụm mặt lệch sang một bên, hắn nghe thấy Tu Từ vẻ ngoài trầm mặc ghé vào lỗ tai mình nói: "Trí nhớ của mày đúng là không tốt rồi... Mới vừa nói xong, đừng nhắc đến tên anh ấy..."

Hắn hoảng sợ nhìn Tu Từ không biết lấy từ đâu ra một lưỡi dao, dí sát vào một bên mặt mình: "Mặt mũi mày nhìn không tồi... Đoán thử xem sau khi nó bị hủy, còn có ai muốn chịch mày không?"

Uông Giác có chút run lên: "Mày điên rồi! Đây là đoàn phim! Nếu tao bị hủy dung, không chỉ mày phải đến đồn cảnh sát ngồi, mà Lục đạo diễn cũng phải ngừng quay... Á!"

Bên eo Uông Giác lại bị cây chổi kia đâm vào, Tu Từ đột nhiên thu lưỡi dao lại: "Cảnh cáo mày lần cuối, đừng có động vào người của tao ——"

"Trong lòng tơ tưởng cũng không thể, nhìn càng không được."

- ----------------------

(*) Hơ khô thẻ tre: chỉ việc hoàn thành một tác phẩm hoặc một việc gì đó, ở đây có nghĩa là quay xong phim.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện