Sau Khi Về Nước, Bạn Trai Nhỏ Cố Chấp Điên Rồi

Không cần em cũng không liên quan, em cần anh


trước sau

Nhìn Phó Sinh trước mắt không che giấu được vẻ mệt mỏi, lạnh lẽo trên gương mặt biến thành một hơi ấm áp, nóng đến mức trái tim Tu Từ co rút lại.

Cậu đột nhiên có chút hối hận, rõ ràng Phó Sinh cũng đã rất mệt mỏi, cậu lại còn tính kế để đối phương vượt ngàn dặm tới tìm mình.

Là ỷ vào bản thân mà lừa gạt người sao?

Không phải, cậu càng muốn chứng mình Phó Sinh đến tột cùng quan tâm mình bao nhiêu.

Đuôi mắt Tu Từ còn phiếm hồng, trên má là vệt nước mắt dính dấp.

Phó Sinh ôm người từ trên người mình xuống, đặt ở trên ghế ngồi xong, bản thân ngồi xổm nắm chặt cổ tay Tu Từ kiểm tra lòng bàn tay, may mắn là đuôi vết thương chỉ hơi bị nứt ra, không chảy nhiều máu.

Người phục vụ đem hòm thuốc tới, Phó Sinh tỉ mỉ giúp cậu sát trùng bôi thuốc, lại lần nữa băng lại.

Làm xong hết anh đứng lên, cầm khăn mặt bọc túi nước đá đưa cho Tu Từ: "Tự chườm đi."

Tu Từ hoảng hốt, theo bản năng kéo góc áo Phó Sinh lại: "Ca..."

"Bây giờ biết kêu ca rồi?"

Phó Sinh kéo áo mình ra: "Lúc một thân một mình chạy đến đây sao không nhớ đến gọi tôi?"

Tu Từ há miệng, sắc môi có chút tái nhợt, lắp bắp nói: "Không muốn làm phiền anh, em có thể giải quyết tốt, bọn họ rồi sẽ phải trả giá..."

Trái tim Phó Sinh tê rần, quay người ra ngoài phòng riêng.

Hai người cách vách vẫn còn đây, Vu Chấn thấp thỏm lo âu, Lạc Kỳ Phong sắc mặt âm trầm nâng túi chườm nước đá che mặt, cái tay mang nẹp còn run lẩy bẩy giữa không trung, có thể thấy Tu Từ vừa mới dùng lực mạnh như nào.

Phó Sinh đột nhiên hỏi: "Nhận tiền rồi à?"

Vu Chấn theo bản năng gật đầu, liền hoảng sợ mà lắc đầu một cái: "Tôi lập tức trả lại cậu ấy..."

Phó Sinh làm lơ nửa câu sau của hắn, ngược lại là cười một tiếng: "Nhận được thì tốt rồi, trả thì đương nhiên phải trả, có điều bây giờ là xã hội pháp trị, chúng ta phải đi con đường pháp luật thôi."

Sắc mặt Vu Chấn trong nháy mắt trắng bệch, suy sụp mà đặt mông ngồi lại lên ghế, cúi đầu im lặng.

Vừa nói xong Phó Sinh nhìn về phía Lạc Kỳ Phong: "Lạc tiên sinh sao lại bị thương vậy?"

Lạc Kỳ Phong: "..."

Chính anh đánh còn hỏi sao lại bị thương?

Phó Sinh kéo ống tay áo vừa xốc lên để đánh người xuống, ung dung thong thả mà cài lại cúc áo.

Anh thật ra đã rất lâu không tự động thủ đánh người, trước chỉ có duy nhất hai lần, đều là lúc Tu Từ đánh nhau thời đi học bị người ta khi dễ, anh đi xử lí giúp Tu Từ.

Phó Sinh nhìn Lạc Kỳ Phong nở nụ cười có thể nói là dịu dàng nhất kể từ lúc hai người chạm mặt đến nay: "Tôi nghe nói, Lạc thiếu gia nửa năm nay bị sút cân trầm trọng à..."

Vóc dáng Lạc Kỳ Phong không hẳn là thấp, 1m78, thân hình đã từng không tệ, nhưng nửa năm qua điên cuồng sút cân, bây giờ nếu như không có khung xương chống đỡ, hắn thoạt nhìn cũng không phổng phao hơn Tu Từ là bao.

Danh xưng "thiếu gia" này lọt vào tai nghe đặc biệt mỉa mai.

Lạc Kỳ Phong khiếp sợ ngẩng đầu, ánh mắt từ hung tàn dần chuyển thành suy sụp, hiểu rõ ý nghĩa trong lời nói của Phó Sinh.

Hắn cũng không rạng rỡ như người ngoài thấy, gia đình phức tạp cũng chỉ mình hắn biết, nếu như để cha phát hiện...

"Tôi tự đánh mình." Lạc Kỳ Phong hít sâu một hơi, "Tất cả chuyện hôm nay đều không có quan hệ gì với tôi, từ nay về sau tôi tuyệt đối sẽ không xuất hiện trước mặt cậu ta."

"Tốt nhất là Lạc thiếu gia nên giữ lời."

Phó Sinh đứng đó, ánh mắt lạnh lùng nhìn xuống hắn.

Lạc Kỳ Phong cầm áo khoác liền đi ra ngoài, khóe mắt Phó Sinh thoáng nhìn thấy ly rượu bự chảng trên bàn, khẽ nhíu mày: "Uống một hớp rồi đi."

Lạc Kỳ Phong hơi biến sắc, một hồi lâu sau khẽ cắn răng, đi tới trước bàn, ngửa đầu uống một ngụm, hắn giơ tay lau vết rượu trên khóe miệng: "Bên trong không có thứ anh nghĩ, tôi chưa có to gan đến vậy... chỉ là xuân dược mà thôi."

Sắc mặt Phó Sinh lạnh xuống, xuân dược mà thôi?

Anh nhìn bóng lưng Lạc Kỳ Phong, ánh mắt nặng nề, nghĩ thôi cũng biết Lạc Kỳ Phong muốn làm gì.

Nếu như Tu Từ uống xong ly rượu này, chỉ sợ sẽ có thêm vô số ảnh hoặc video lộ liễu hơn, vì vậy mà bị người ta nắm thóp.

Mới vừa đánh vẫn là quá nhẹ, Phó Sinh thu hồi tầm mắt, nhìn về phía Vu Chấn.

Nếu Tu Từ đã nói, cậu báo cảnh sát, chứng cứ cũng đều đầy đủ, bên trong đồng hồ đeo tay có camera tí hon, video ghi âm đều có, Vu Chấn quả thật cũng đã nhận tiền, đã có thể lập án.

Vu Chấn ngẩng đầu, nỗ lực giãy dụa lần cuối: "Phó tiên sinh..."

Mỗi tội hắn chỉ là cái vai hề, Phó Sinh không có để ý tới.

Anh trở lại phòng cách vách, đột nhiên phát hiện vị trí Tu Từ ngồi khi nãy không một bóng người, chỉ có một túi chườm nước đá lẻ loi bị vứt ở trên bàn.

Phó Sinh mặt tái xanh hỏi người phục vụ bên cạnh: "Em ấy đâu?"

Người phục vụ thành thật trả lời: "Tu tiên sinh mới vừa đuổi theo một người chạy ra ngoài..."

Người phục vụ còn chưa nói hết, liền thấy Phó Sinh cầm túi chườm nước đá đi ra ngoài, sắc mặt nhìn không được tốt lắm.

--

Tu Từ có chút bất ngờ, ở chỗ này lại nhìn thấy Lâm Trình An.

Thật ra cậu vẫn không nhớ rõ tên người này, chẳng qua Lâm Trình An vừa vặn đi qua phòng cùng một người đàn ông trung niên đội mũ, cười nói đi ra ngoài.

Lúc đi ngang phòng riêng, người đàn ông đội mũ kia vừa vặn nghiêng đầu gọi một câu "Trình An", Tu Từ đột nhiên không kịp chuẩn bị mà đối mắt với hắn.

Người này dường như đã từng gặp ở đâu đó, thời điểm Tu Từ nhìn thẳng hắn, da gà da vịt toàn thân nổi lên.

Nhưng đấy cũng không phải lí do khiến cậu ra ngoài đuổi theo, không bao lâu sau cậu thấy một người mang khẩu trang cùng mũ, một thân đen sì, võ trang đầy đủ đến mức không nhận ra nam hay nữ cũng đi ngang qua.

Đồng tử Tu Từ hơi co rụt lại, cậu ném túi chườm đá liền đuổi theo, nhưng đáng tiếc chỉ gặp được một bóng mờ biến mất ở ngã rẽ, liền bị Phó Sinh bắt lấy cánh tay.

"Tôi thấy em thật sự là thiếu dạy dỗ."

Phó Sinh mặt lạnh trực tiếp khiêng người lên, anh phớt lờ ánh mắt khác thường xung quanh, đi về hướng bãi đỗ xe.

"Ca..." Tu

Từ không thích cái tư thế này, vịn vào lưng Phó Sinh, hoàn toàn không nhìn được vẻ mặt của anh.

Phó Sinh ấn chìa khóa xe, sau khi mở cửa trực tiếp ném người vào trong, cài dây an toàn xong liền khóa cửa xe.

Vẫn luôn đợi cảnh sát đến, sau khi ghi chép xong xuôi, Phó Sinh mới lạnh mặt ngồi trên ghế lái, không nói một lời đạp chân ga.

Trong lòng Tu Từ có chút hốt hoảng, cậu mím môi nói: "Mệt mỏi lái xe không tốt..."

Phó Sinh tức cười: "Nếu em mà ngoan hơn chút, tôi có cần mệt mỏi lái xe không?"

Tu Từ ngẩn ra, cả người im bặt, cụp mắt không nói chuyện nữa.

Phó Sinh lái xe tới cửa lầu chung cư Tu Từ đang ở: "Xuống xe."

Tu Từ cắn môi mở khóa an toàn, chậm rãi bước xuống xe.

Trở lại căn hộ, Phó Sinh mệt mỏi ngồi trên ghế sofa, xoa xoa mi tâm, lái xe cả đêm, anh thật sự rất mệt.

Tu Từ đứng ở huyền quan, trầm mặc nhìn anh.

"... Lại đây." Phó Sinh thật sự rất muốn mắng người một trận, đánh một trận mới xong, nhưng lời chưa ra khỏi miệng lại không thể tàn nhẫn hạ quyết tâm.

Tu Từ dè dặt thận trọng đi tới trước mặt Phó Sinh, khóa ngồi trên đùi anh, tay nâng mặt anh, như con mèo nhỏ hôn lên cằm và môi anh: "Em biết sai rồi..."

"... Sai ở đâu?" Phó Sinh bị Tu Từ cọ đến ngứa, dứt khoát tránh đi chút, nắm sau gáy làm đứa nhỏ thẳng người.

"..." Tu Từ mờ mịt chớp mắt, cậu cảm thấy mình đúng là không nên tính kế để Phó Sinh ngàn dặm xa xôi tới đây, nhưng lời này không thể nói, mà chuyện khác cậu cũng không cảm thấy mình có lỗi.

Cậu nỗ lực chuyển chủ đề, đưa tay ra muốn ôm người: "Anh có phải là rất mệt..."

Phó Sinh tức mà cười, một tay giữ sau gáy Tu Từ: "Ngồi thẳng."

Nhận sai thì phải có tư thái nhận sai, anh anh em em (*) làm cái gì...

(*) Nguyên văn là "卿卿我我", "khanh khanh ta ta" ạ =)))) Có nghĩa là tỉ tê tâm sự, thì thầm ngọt ngào.

Anh hoàn toàn không nghĩ ra, để người ngồi trên đùi mình, cũng làm hiệu quả nhận sai giảm đi ít nhiều.

"Nhiều năm như vậy ba mẹ em từng đánh em như thế sao? Tôi từng đánh em sao?"

Khăn bọc túi nước đá anh tiện tay mang theo về, dùng nó vỗ vỗ mặt Tu Từ, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Em sao lại cam lòng ra tay tàn nhẫn như vậy?"

"... Từng đánh." Tu Từ nhỏ giọng nói.

"..." Phó Sinh tức giận nói, "Đánh vào mông em là vì muốn em nhớ lâu hơn chút."

"Không nói anh." Tu Từ yên tĩnh lại, "Bọn họ từng đánh."

Phó Sinh run lên một giây: "Tại sao?"

"Giống như em vừa rồi... Mặt sưng vù lên mấy ngày liền, ra ngoài cửa đều phải đeo khẩu trang..." Tu Từ hỏi một đằng trả lời một nẻo, như là chút phàn nàn nho nhỏ.

"Sao lại đánh em?" Phó Sinh kiên nhẫn hỏi lại một lần.

Tu Từ: "..."

Tại sao?

Đại khái là bởi vì cảnh sát báo cho họ, con trai của mình bị đưa vào Giới Đồng Sở.

Đại khái là bọn họ hối hận đã từng gặp nhau, sau đó sinh ra một thằng con mất mặt đáng xấu hổ như thế đi.

Tu Từ ra khỏi nơi đó, nhìn ông Chu suy yếu tiều tụy, cậu đến bước đường cùng mà đi tìm cha mẹ mình, những người đã lập gia đình mới.

Cha mẹ thân mến của cậu, mỗi người cho cậu một cái tát, nói cậu buồn nôn, nói từ nay về sau coi như không có đứa con trai này.

Ngày đó không như ngày hôm nay, trời không đổ mưa, mặt trời chói chang, biển biếc trời xanh...

(Nguyên văn là "bích hải lam thiên")

Nhưng ấm áp và náo nhiệt đều không liên quan với cậu, tại một ngày kia cậu mất đi tất cả, như rơi vào hầm băng.

"Bởi vì sau khi em ra khỏi nơi đó... cảnh sát báo cho bọn họ."

Tu Từ ngước mắt nhìn Phó Sinh, rất yên tĩnh, âm thanh cũng rất vững vàng: "Ca, em chỉ có anh."

Lửa giận của Phó Sinh đã bị đau lòng dập tắt từng chút từng chút một, đứa nhỏ anh nâng ở lòng bàn tay, cứ như thế mà bị người khác khi dễ thành vậy.

Anh xoa gáy Tu Từ ôm người vào lòng: "Tôi biết."

Phó Sinh không có nói ra, anh cũng chỉ có Tu Từ.

Một khắc quyết định xuất ngoại kia, Phó Sinh cũng đã nghĩ sẽ đoạn tuyệt quan hệ cùng Khương Sam, từ nay về sau có lẽ chỉ có đứa nhỏ làm bạn.

Nhưng câu chia tay chưa kịp chuẩn bị mà đến kia, lại biết được tin mẹ mất, anh từng cho là trời đất bao la, bản thân đã không còn chỗ dung thân...

Mà Tu Từ không giống vậy, cậu quá yếu đuối, giống như cái lọ hoa trưng trên bàn, miệng cọp gan thỏ, có hoa không có quả, nội tâm cậu không đủ mạnh mẽ, mất đi tất cả cậu thật sự sẽ sụp đổ.

Tu Từ ôm cổ Phó Sinh, hận không thể khảm vào lồng ngực đối phương, vĩnh viễn tựa sát bên, không bao giờ tách ra mới được.

"Anh đừng nóng giận..."

Mặt cậu dính sát vào cổ Phó Sinh, ỷ vào đối phương không nhìn thấy, mặt không biến sắc giả vờ làm đứa nhỏ ngoan ngoãn: "Sau này em sẽ ngoan ngoãn nghe lời... đừng không cần em."

Cậu nói thật lòng, ánh mắt lại nhìn vị trí gầm giường tầng hai.

Không cần em cũng không liên quan, em cần anh.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện