Sau Khi Về Hưu Phán Quan Tham Gia Trò Chơi Chạy Trốn

Hộp


trước sau

Không thu hoạch được gì.

Kỳ Vô Quá cũng không làm chuyện thừa thãi, cậu ngồi bên cạnh bàn, nói: “Có lẽ ý nghĩa của hộp không đơn giản như vậy.”

Đoạn Lệ không dừng lại mà sắp xếp lại đồ vừa đảo loạn cho gọn gàng, đến cả vị trí của áo trong tủ quần áo cũng không hề sai lệch.

Kỳ Vô Quá nhìn camera trên góc phòng, trên đó lóe lên tia sáng đỏ, lập tức hiểu ra vì sao Đoạn Lệ làm vậy.

Camera không quay được âm thanh, bọn họ có thể tùy ý nói chuyện với nhau, nhưng hành vi biểu hiện bệnh trạng vẫn phải biểu hiện ra.

Vì lúc lựa chọn nhân vật, bên dưới có dòng viết, nếu bị phán định là khỏi bệnh, rời khỏi viện điều dưỡng tương đương với qua cửa thất bại.

Kỳ Vô Quá xoa mũi, suy nghĩ vừa rồi dưới tình huống cấp bách đã nói bậy gì. Cái gì mà cậu là cá Đoạn Lệ là nước, bây giờ thì tự lấy đá đập chân mình.

Chứng hoang tưởng liên hệ này phải thể hiện như thế nào đây.

Cậu vốn tưởng sau khi bước vào trò chơi sẽ có một cái di động như trước đây. Không ngờ thân phận lần này của bọn họ hầu như ngăn cách với thế giới bên ngoài.

Không có di động, không có internet.

Vậy là chỉ có thể tự do phát huy, Kỳ Vô Quá đứng dậy, cơ thể như treo trên người Đoạn Lệ.

“Đi uống chút nước, miễn lại bị chết khô.”

“.…..”

Cơ thể Đoạn Lệ hơi cứng lại, vẫn duy trì trạng thái sắp xếp đồ vật trong phòng, sau đó nói: “Thật ra biểu hiện bây giờ của cậu là chứng hoang tưởng, còn chứng hoang tưởng liên hệ hơi khác, người bệnh cho rằng mọi chuyện đều liên quan tới mình.”

“Hả?”

Kỳ Vô Quá chớp chớp mắt, trong khoảng thời gian ngắn không thể hiểu được.

“Nói một cách đơn giản, mặt trời có mọc ở đông hay tây, người bệnh cũng cho rằng liên quan tới mình.” Đoạn Lệ nói, “Lúc ở phòng chọn nhân vật, tôi không nhớ ra ngay được, sau khi tiến vào trò chơi lại không có cơ hội nói cho cậu.”

Kỳ Vô Quá sửng sốt, đi đến một bên ngồi xuống: “Nói như vậy là vừa rồi tôi giải thích sai, vậy mà bác sĩ Vương kia lại tán thành?”

Đầu óc cậu xoay chuyển cực nhanh, xoa cằm nói: “Như thế thì có thể xác định hình ảnh trong sơ lược cốt truyện rồi, bác sĩ Vương này 80% không phải bác sĩ.”

Đoạn Lệ gật đầu, nói: “Có thể xem là vậy.”

Phòng đã sửa sang xong, Đoạn Lệ đi đến trước mặt Kỳ Vô Quá, cầm lấy tay cậu, cúi đầu bắt đầu đếm ngón tay.

Nhiệt độ cơ thể của Đoạn Lệ thiên hàn, mà hắn đếm số vừa chậm vừa cẩn thận.

Vừa rồi đông người nên Kỳ Vô Quá không cảm thấy gì, bây giờ trong phòng chỉ có hai người bọn họ. Trong căn phòng an tĩnh có thể nghe thấy tiếng hít thở của nhau, làn da tiếp xúc giữa hai bàn tay càng thêm mẫn cảm.

Kỳ Vô Quá nhẹ nhàng cuộn tròn ngón tay lại, mở miệng nói: “Trong phòng không có người, làm bộ là được.”

“Có camera.”

Kỳ Vô Quá suy nghĩ, sau đó nói: “Loại camera này quay cũng không rõ lắm, hẳn là không sao.”

Đoạn Lệ lại không dừng lại, cẩn thận đếm cho xong, lúc này mới buông tay ra: “Camera trong bệnh viện này không đơn giản như vậy. Làm sao? Đếm ngón tay khiến cậu khó chịu à?”

Kỳ Vô Quá nghe Đoạn Lệ nói vậy, dường như phát hiện vừa rồi mình hơi kỳ quái, nếu chiếu theo tính cách ngày thường của cậu thì sẽ không như vậy.

Cậu nghĩ nghĩ, thuận miệng lấy một cái cớ: “Chỉ là hơi ngứa.”

Đoạn Lệ cười khẽ, nói: “Quen rồi là được, dù sao ở trong cửa này, số lần đếm ngón cũng không ít đâu.”

Giọng nói của Đoạn Lệ vừa dứt, bên ngoài đã vang lên tiếng mở khóa.

Kỳ Vô Quá ngẩng đầu nhìn, phát hiện đã sắp mười hai giờ trưa.

Dựa theo thời gian bác sĩ Vương đã đọc trước đó, mười hai giờ là thời gian ăn trưa, nghỉ ngơi một lát, từ hai giờ đến năm giờ là thời gian hoạt động tự do.

Quả nhiên, chỉ vài phút sau, cửa được mở ra.

Người đi vào vẫn là mấy hộ công kia.

“Ăn cơm.”

Hộ công phun ra hai chữ, có lẽ là thấy hai ngươi trong phòng rất ngoan ngoãn, cho nên không cần phải trói tay.

Đi dọc theo hành lang thật dài, Kỳ Vô Quá cùng Đoạn Lệ theo hộ công tới nhà ăn ở phía cuối, những người chơi còn lại cũng được hộ công dẫn ra khỏi phòng.

Khu phòng bệnh phổ thông rất dài, nhưng phòng nào cũng giống nhau như đúc.

Nhưng mà, nhiều phòng như vậy mà chỉ có sáu người bọn họ.

Kỳ Vô Quá nhìn bóng lưng hộ công đi phía trước, quyết định thử một chút.

“Hộ công, vì sao phòng này không có ai?”

Hộ công không nói gì, dường như không muốn đáp lại Kỳ Vô Quá.

Đây là kết quả trong dự đoán, vẻ mặt Kỳ Vô Quá biến đổi, để lộ chút hoảng loạn.

“Anh không muốn trả lời vấn đề của tôi, có phải đang nhằm vào tôi không?”

“Tôi biết thân phận mình đặc biệt, người ở khu phổ thông này ít như vậy đều là do tôi. Tôi biết ngay mà, viện điều dưỡng của các người quá kỳ quái, chắc chắn là…”

Hộ công dừng chân lại, thiếu niên tóc vàng đã từng ăn hành cứ như bị kích thích, cả người run lên, thương hại nhìn Kỳ Vô Quá.

Hộ công lên tiếng: “Khu bình thường chỉ có sáu người các cậu, còn lại đều ở khu bệnh nặng. Chú ý khống chế chứng hoang tưởng của mình, nếu nghiêm trọng quá tôi sẽ báo với bác sĩ để trị liệu cho cậu.”

Nói xong, hộ công xoay người tiếp tục đi về phía trước.

Kỳ Vô Quá rũ mắt, từ lần thử này lấy được chút tin tức.

Dưới tình huống thể hiện chứng bệnh phù hợp, hộ công và bác sĩ sẽ cho bệnh nhân chút thông tin nhằm tránh việc bệnh tình thêm nặng.

Đây là thiết kế trò chơi, cũng là cách để người chơi thu thập tin tức.

Hệt như thôn Thiên Đường trước đó vậy, nhà trọ thoạt trông như không thể rời đi, lại có thể thông qua thân phận giúp việc tạm thời vào trong xóm.

Sau khi thăm dò bí mật của thôn xong, chủ tuyến trò chơi sẽ rõ ràng.

Trong lúc suy tư, bọn họ đã đi tới cuối hành lang thật dài.

Cuối hành lang là một cái cửa sắt, hộ công tháo chìa khóa treo bên hông xuống, mở khóa, đẩy cửa.

Cửa đã hơi rỉ sắt, hệt như đã lâu chưa được mở, phát ra tiếng kẽo kẹt khiến người ta rợn tóc gáy.

Cấu tạo của nhà ăn trước mắt không khác canteen của đại học là bao, ghế ngồi cùng cách lấy cơm cũng giống nhau.

Nhóm người chơi hơi ngạc nhiên, bởi vì người trong nhà ăn rất nhiều, hơn nữa đều là bệnh nhân mặc đồng phục kẻ sọc.

Rõ ràng khu phổ thông của bọn họ chỉ có sáu người chơi, vậy những người bệnh này chui từ đâu ra?

Hộ công như nhìn ra được nghi hoặc của mọi người, nhẫn nại giải thích một câu: “Đây đều là bệnh nhân ở khu bệnh nặng, đừng lo, ngoại trừ ăn cơm, bọn họ không được hoạt động ở các khu vực tự do khác.”

Sau khi nói xong, hắn lại nói thêm: “Cho nên phải khống chế được bệnh tình của mình, nếu tới khu bệnh nặng sẽ không tự do tự tại như vậy nữa đâu.”

“.…..”

Nhóm người chơi nhìn bóng dáng hộ công rời đi, có chút cạn lời.

Bọn họ ở đây chỉ là người chơi, nếu là bệnh nhân thật, sao có thể khống chế bản thân được.

Kỳ Vô Quá lại nhìn những biểu cảm chết lặng của bệnh nhân khu bệnh nặng, càng nhìn càng thấy giống hình ảnh trong sơ lược cốt truyện. Nếu nói như thế, hình ảnh xuất hiện trong sơ lược hẳn là trong khu bệnh nặng.

Chẳng lẽ chủ tuyến trò chơi là ở khu đó?

Chỉ là tình huống hiện tại chưa rõ ràng, tốt nhất chưa nên vào khu bệnh nặng.

Mấy người chơi xếp hàng lấy cơm, lại chọn một cái bàn cách bệnh nhân khu bệnh nặng ngồi xuống.

Thiếu niên tóc vàng rốt cuộc cũng có cơ hội nói chuyện với người chơi khác, là người đầu tiên lên tiếng, nói: “Tôi tên Hồ Tử Khiêm, cái đó, hầy, lúc ở lớp học tân thủ nghe nói ải sáu người là ải khó nhất, cái vận khí này của tôi……”

Một người trung niên khác tên Hứa Kiến Thiết cũng là người mới, lòng dạ thâm sâu hơn Hồ Tử Khiêm rất nhiều, ít nhất trong tình huống chưa rõ thì học theo người chơi lâu năm còn lại, không như Hồ Tử Khiêm, vừa vào đã ăn đủ.

Hoàng Mỹ Linh nhẹ giọng nói: “Cậu đừng lỗ mãng quá, đây không phải trò chơi ngày thường cậu hay chơi đâu, coi chừng chết thật đấy.”

Chúc Nhiên vẫn ngồi yên lặng như cũ, không hề nói chuyện.

Tầm mắt của Kỳ Vô Quá vẫn luôn dính lên bệnh nhân khu bệnh nặng bên kia.

So với bọn họ được tự do, những bệnh nhân khu bệnh nặng kia dù là đi ăn cơm cũng có hộ công cường tráng ngồi trông coi một bên.

Còn mấy người mặc áo blouse trắng cùng NPC y tá không thấy đâu, có lẽ là không ăn cơm ở đây.

Kỳ Vô Quá hỏi: “Các người có tìm được hộp không?”

Chúc Nhiên lắc đầu, Hoàng Mỹ Linh nói: “Không có, đồ trong phòng rất đơn giản, không thấy chiếc hộp trong miêu tả đâu.”

Hồ Tử Khiêm thì lại không bắt được trọng điểm: “Hả? Hộp gì, tìm hộp làm gì?”

Hoàng Mỹ Linh dù thoạt trông ôn hòa dễ làm thân, tạm thời cũng không có tâm trạng nào đáp lời Hồ Tử Khiêm.

Hứa Kiến Thiết nói: “Tôi, hình như tôi có thấy.”

Ngữ khí của ông ta nghe có vẻ không chắc lắm.

Kỳ Vô Quá nói: “Nói nghe xem.”

Hứa Kiến Thiết nói: “Nó nằm giữa phòng, chỗ dễ thấy nhất, tôi vừa đẩy cửa ra là thấy.”

“Hộp trông như thế nào? Có gì bên trong không?

“Tôi vốn muốn cầm lấy xem thử, chỉ là trong nháy mắt, hộp đã biến mất rồi.”

Hồ Tử Khiêm nghe đến đó, xen ngang vào: “Có lẽ anh gặp ảo giác rồi, à đúng, bệnh của anh chẳng phải là bị hoang tưởng sao?”

Hứa Kiến Thiết sửng sốt, ấp úng nói: “Có lẽ là nhìn nhầm thật.”

Chúc Nhiên nghe đến đó, dùng tay chấm vào cốc nước.

Cậu ta vẽ lên mặt bàn hình chiếc cửa sổ, sau đó chỉ cửa sổ rồi chỉ hai mắt mình.

Kỳ Vô Quá vừa thấy đã hiểu ý đối phương, cậu ta đang nhắc mọi người chú ý cửa sổ nhiều vào, hẳn là có thể lấy được tin tức từ nơi đó.

Về điểm này, nhóm Kỳ Vô Quá trước đó không nghĩ tới.

Cửa sổ trong phòng rất cao, cách mặt đất khoảng hai mét. Một chiếc cửa sổ nho nhỏ, người không chui ra được, nhiều lắm cũng chỉ để thông khí và đón ánh sáng.

Xem ra Chúc Nhiên này rất cẩn thận, không đi tìm hộp mà phát hiện cửa sổ không bình thường.

Nhưng mà đồ vật trong phòng đều được cố định lên mặt đất, cửa sổ lại quá cao, chỉ bằng một người rất khó nhìn được tình huống ngoài cửa sổ.

Chắc chắn Chúc Nhiên nghĩ tới Đoạn Lệ cùng Kỳ Vô Quá ở chung một phòng, vừa lúc có thể xem tình hình bên ngoài.

Đáng tiếc Chúc Nhiên vì thiết lập nhân vật nên không thể nói chuyện, muốn giao lưu cùng người khác chỉ có thể áp dụng cách này. Viện điều dưỡng không có khả năng cung cấp giấy bút, cho nên cách giao tiếp chỉ có thể là vẽ tranh hoặc viết vài chữ đơn giản.

**************

Lảm nhảm: Ừ, cứ dính lấy chồng tiếp đi em, người ta không ngại đâu, có cho còn hốt thêm =)))


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện