Sau Khi Về Hưu Phán Quan Tham Gia Trò Chơi Chạy Trốn

Bẫy Rập


trước sau

Kỳ Vô Quá nói xong, Đoạn Lệ im lặng một lát, hắn chỉ cảm thấy lời phỏng đoán của đối phương khó mà tưởng tượng nổi, rồi lại rất hợp tình hợp lý.

Có lẽ chân tướng sự việc chỉ đơn giản như vậy, con mèo vì tò mò mà chết trong khe.

Đoạn Lệ nói: “Tôi có thể tìm cách loại bỏ oán khí, nhưng xem biểu hiện của Chúc Nhiên thì vẫn chủ yếu là do mèo điều khiển, mấu chốt qua cửa hẳn vẫn nằm ở chấp niệm của con mèo.”

Kỳ Vô Quá xoa cằm, cảm thấy Đoạn Lệ nói rất có lý.

“Nếu nghĩ thật kỹ sẽ thấy linh hồn động vật không giống với oán quỷ đột tử.”

Hoàng Mỹ Linh hỏi: “Có gì mà không giống, không phải đều… biến thành quỷ à?”

Kỳ Vô Quá cười cười, nói: “Động vật sau khi chết chỉ có thể gọi là linh, còn loài người sau khi chết mới được gọi là quỷ.”

Cậu không giải thích quá nhiều, lĩnh vực như thế này hẳn là thứ mà người như Hoàng Mỹ Linh kiêng dè nhất. Người dương gian không cần hiểu quá nhiều thế giới sau khi chết, trừ khi hành nghề thiên sư, thường xuyên qua lại hai giới âm dương như Đoạn Lệ.

Người lúc mới chết không thể gọi là quỷ, chỉ có thể gọi là hồn.

Hồn không có lý trí, chỉ làm việc theo bản năng vốn có.

Phần lớn những linh hồn này sẽ được quỷ sai chỉ dẫn đi xuống địa phủ, nhưng có một vài người khi chết có chấp niệm hoặc oán khí, oán khí chấp niệm lưu lại thế gian, tránh né quỷ sai câu hồn.

Trong thời gian dài, chấp niệm không thể tiêu trừ sẽ sinh ra lệ khí rồi trở thành quỷ. Tuy quỷ chịu sự đau khổ khi bị chấp niệm khống chế, nhưng có thể nhớ lại một phần ký ức khi còn sống, hơn nữa còn có lý trí.

Động vật sau khi chết, tuy linh thể có thể vì nhiều nguyên nhân mà quanh quẩn nhân gian, nhưng sẽ không có được lý trí qua thời gian như con người. Chúng nó mãi mãi sử dụng bản năng để hành động.

Ban đầu Chúc Nhiên vẫn còn giữ được lý trí, về sau hành động lại càng giống một con mèo, đó cũng là chứng minh cho việc bị linh hồn mèo áp đảo.

Kỳ Vô Quá nói: “Đến phòng tiêu bản xem đi, tôi cảm thấy không phải ngẫu nhiên mà Chúc Nhiên được phân tới đó.”

Ngọn nguồn của viện nghiên cứu đã hoàn toàn rõ ràng, tiếp theo hẳn là phải biết lý do vì sao con mèo kia lại ở đây không chịu đi.

Sau khi mèo bị nhiễm oán khí thì đã không còn hành động theo bản năng loài mèo nữa rồi.

Những người chết thảm trong viện nghiên cứu đều ôm hận với nhân viên công tác trong viện. Dưới cái nhìn của bọn họ, nhân viên nghiên cứu mới là kẻ điên, là kẻ điên dám mang người ra làm chuột bạch thí nghiệm.

Cho nên trong không gian quỷ vực này mới xuất hiện sự thay đổi thân phận giữa người bệnh và bác sĩ, cùng với những chuyện khó bề tưởng tượng nổi trong phòng giải phẫu.

Chỗ đáng châm chọc nhất là, ở trong viện điều dưỡng, quy tắc nào nói đối phương là bệnh nhân thì bên đó sẽ biến thành người bệnh chân chính.

Kỳ Vô Quá đút tay vào trong túi, sóng vai với Đoạn Lệ đi về phía trước. Cậu nhỏ giọng nói suy đoán của mình, còn Đoạn Lệ thỉnh thoảng sẽ nhìn cậu một cái, gật đầu đồng ý.

Hoàng Mỹ Linh đi theo sau bọn họ lại im lặng như thiết lập nhân vật của Chúc Nhiên vậy.

Một là cảm thấy mình không tiện chen miệng vào, hai là kinh ngạc cảm thán Kỳ Vô Quá có tính tư duy logic phi thường, giải thích được tất cả những chuyện đã xảy ra trong viện điều dưỡng.

Cô cũng là người chơi lão luyện đã qua mấy cửa, tuy rằng có những tình tiết bị che đi, nhưng cô biết phần lớn những lần qua cửa trước đều là tìm ra mấu chốt manh mối, sau đó qua cửa.

Nhưng đối với giả thiết cơ bản về toàn bộ quỷ vực thì lại không ai biết.

Dưới cái nhìn của những người chơi lâu, ý nghĩa tồn tại duy nhất của lệ quỷ ở nơi này đều là để giết người, không thể nói đạo lý.

Không ngờ những việc này lại có thể xâu chuỗi lên một sợi dây.

Kỳ Vô Quá tạm dừng một lát, nói: “Nói đúng ra thì boss cửa này là do hai hợp thành một, mèo linh và oán khí người bệnh, cho dù là thứ nào cũng đều sẽ qua cửa.”

Đoạn Lệ nói: “Có thể là phải tiễn lệ khí của người bệnh mới qua cửa được.”

“Ồ?” Kỳ Vô Quá nhướng mày, “Sao anh lại chắc như vậy?”

“Người bình thường sẽ không liều lĩnh mở hộp, cũng sẽ không nói mấy lời như tò mò hại chết mèo.”

Kỳ Vô Quá xoa cằm, nói: “Sao tôi nghe như anh đang mắng tôi nhỉ.”

“Tôi đang khen cậu.” Giọng của Đoạn Lệ rất bình thản, cực kỳ thuyết phục.

“…”

Hoàng Mỹ Linh nhìn hai người trước mắt, cô luôn cảm thấy hai người này không hợp lý cho lắm. Rõ ràng sắp phải đối mặt với boss, là thời khắc vô cùng nguy hiểm, sao hai người này trông như đang đi chơi vậy?

Trong lúc nói chuyện vài câu, phòng tiêu bản ở tầng một đã hiện ra ngay trước mắt.

Phòng chứa tiêu bản cũng có khóa mật mã, cũng may trước đây Hoàng Mỹ Linh và Chúc Nhiên đã trao đổi ca với nhau. Cô cũng rất cẩn thận, âm thầm nhớ mật mã mà Chúc Nhiên đưa cho.

Sau khi cửa mở ra, từng bình thủy tinh xuất hiện trước mắt.

Phòng này chính là căn phòng ngày đầu tiên Kỳ Vô Quá nhìn thấy, chỉ là trong những bình thủy tinh rỗng tuếch nay đã đầy ắp.

Trong đó còn có một người quen thuộc, bác sĩ Tống.

Hoàng Mỹ Linh không dám nhìn cảnh tượng này, cô nói: “Chúng ta mau vào thôi.”

Kỳ Vô Quá nhìn lướt qua, cảm thấy không có gì phải sợ.

Trong mười tám tầng địa ngục dưới âm phủ, cảnh tượng còn tàn nhẫn hơn thế này rất nhiều, tuy Kỳ Vô Quá không làm việc ở đó, nhưng cũng từng gặp không ít trường hợp.

Cậu nói: “Hẳn là không liên quan tới nơi này.”

Đoạn Lệ nghe xong là biết trong lòng cậu đã sớm có tính toán, hỏi: “Cậu tìm gì?”

“Xác mèo.”

Hoàng Mỹ Linh sửng sốt, hỏi: “Không phải xác mèo nằm trong hộp ư?”

Kỳ Vô Quá nói: “Cái xác kia chỉ là ảo giác, chứng minh chấp niệm của linh hồn mèo.”

Hoàng Mỹ Linh không hỏi nhiều, dẫn hai người đi vào trong phòng: “Trước đây tôi trực ban với Chúc Nhiên ở chỗ này.”

Đây là một phòng làm việc bình thường không có gì đặc biệt. Thậm chí đến cả tiêu bản cũng không có, hoàn toàn không nhìn ra cảm giác quỷ dị kinh khủng vốn có của phòng đựng tiêu bản.

Kỳ Vô Quá và Đoạn Lệ đi dạo bên trong một vòng, phát hiện không có manh mối gì.

Lúc mọi người chuẩn bị rời đi, Kỳ Vô Quá đột nhiên nói: “Các người có cảm thấy cách trang trí ở đây hơi kỳ lạ không?”

“Ý cậu là sao?” Đoạn Lệ là người theo chủ nghĩa thực dụng, không chú ý nhiều vào đồ trang trí.

Kỳ Vô Quá nói: “Chỉ có phòng này có giấy dán tường.”

Cậu đi qua, bóc một góc giấy dán tường từ kẽ hở, sau đó dùng chút sức, một mảnh giấy dán tường hoàn chỉnh bị cậu bóc ra.

Một vách tường cũ kỹ lộ ra trước mặt mọi người, trên vách tường còn có những cái khe ngang dọc đan xen.

Kỳ Vô Quá nói: “Xem ra bức tường này vẫn còn giữ nguyên hình dáng sau trận động đất, thế thì xác mèo cũng dễ tìm rồi.”

Kỳ Vô Quá lui ra sau vài bước, nhìn vào cái khe lớn nhất trong số đó, sau đó ngồi xổm xuống nhìn vào trong.

Trong khe có thứ gì đó, chỉ là ánh sáng tù mù nên không thấy rõ lắm.

Một bàn tay cầm đèn pin nhét vào tay Kỳ Vô Quá, cậu nói với Đoạn Lệ: “Cảm ơn.”

Sau đó Kỳ Vô Quá bật đèn pin lên chiếu vào bên trong.

Quả nhiên ở sâu trong khe là một cái xác mèo.

Dưới hoàn cảnh cực kỳ khô ráo, xác mèo không bị thối rữa mà như biến thành một tiêu bản. Thậm chí da lông của nó còn phát ra ánh sáng màu vàng kim dưới ánh đèn.

Là một con mèo vàng.

Kỳ Vô Quá nói: “Phải nghĩ cách lôi xác mèo ra.”

Công cụ thì rất dễ tìm, bọn họ nhanh chóng tìm ra được một cây gậy dài. Từ vị trí phát hiện thì có thể thấy cây gậy này hẳn là để lấy tiêu bản trong bình thủy tinh.

Hoàng Mỹ Linh nói: “Nếu công cụ ở trong phòng này, vì sao Chúc Nhiên, không, mèo tinh lại không tự lấy xác mình ra?”

Kỳ Vô Quá vừa ngồi ở đó lấy xác, vừa giải thích: “Động vật không giống con người, đặc biệt là loài động vật cảnh giác cao độ như mèo, nó đã từng chết trong khe, tất nhiên sẽ không lại gần đó nữa.”

Nói tới đây, cây gậy trong tay cậu hơi rung lên, cậu bèn đưa tay kéo cái xác mèo kia ra.

“Cho dù đã chết, nó vẫn sẽ không tới gần nơi được cho là nguy hiểm.”

Khi xuất hiện trước mặt mọi người, lớp lông của cái xác mèo này còn đẹp hơn cả lúc sống.

“Quả nhiên là mèo thành tinh.”

Dù con mèo này chết đã lâu nhưng vẫn duy trì trạng thái khi còn sống, trên lớp lông màu cam mang theo vằn vện như hổ, trông như tiêu bản động vật được cẩn thận chế thành.

Hoàng Mỹ Linh nhìn xong, sợ hãi trong lòng bỗng biến mất sạch sẽ, cô hỏi: “Sau đó thì sao?”

“Đương nhiên là dụ mèo ra khỏi hang.”

Chuyện sau đó Kỳ Vô Quá làm lại khiến hai người kia khó lòng tưởng tượng.

Đoạn Lệ vốn tưởng kế hoạch của Kỳ Vô Quá là lấy xác mèo làm mồi, thông qua bí pháp mà triệu hoán mèo về lại xác mình.

Một khi mèo tinh quay về, Đoạn Lệ có thể chế ngự con mèo, sau đó hóa giải oán khí trong cơ thể nó.

Không ngờ Kỳ Vô Quá lại nói không cần phiền tới như vậy, cậu có thể khiến mèo tinh chủ động hiện thân.

Sau đó, Đoạn Lệ lại thấy Kỳ Vô Quá tìm một cái thùng, múc một xô nước đi về phía hòn non bộ.

Đoạn Lệ ôm xác mèo trong tay, hắn đi theo sau Kỳ Vô Quá, hỏi: “Cái cách đuổi ma gì thế này?”

Kỳ Vô Quá nói: “Cách áp dụng kiến thức tự nhiên.”

Trong lúc nói chuyện, mọi người đã đi tới trước khe.

Kỳ Vô Quá thả thùng nước xuống, sau đó nhận lấy xác mèo, thẳng tay nhấn nó vào trong thùng nước.

“MÉOOOOOO ——”

Chỉ thấy trong khe vọng lên tiếng gào giận giữ thảm thiết, sau đó một bóng đen dùng tốc độ cực nhanh bay ra, chui tọt vào cái xác trong thùng nước.

Giữa không trung, Chúc Nhiên ngã thật mạnh xuống đất.

Mà con mèo trong thùng kia lại đột nhiên động đậy. Động tác của nó vô cùng hoảng loạn, cố gắng khống chế xác mèo cứng đờ, giãy dụa bò ra khỏi thùng.

Truyện convert hay : Trấn Quốc Chiến Thần Diệp Quân Lâm

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện