Sau Khi Về Hưu Phán Quan Tham Gia Trò Chơi Chạy Trốn

Tuyệt Sát


trước sau

“Đoạn Lệ!” Kỳ Vô Quá cất giọng lớn tiếng gọi, “Bây giờ không phải là lúc ngẩn người!”

Tình huống lúc này rất khẩn cấp, tay cậu đều dùng để ngăn cản Bách Diện Quỷ, không rảnh để tháo khuyên tai.

Cũng may Đoạn Lệ chỉ hoảng hốt một lát, nghe được giọng nói của Kỳ Vô Quá thì lập tức hồi hồn.

Hắn nhìn tình huống trước mắt rồi chau mày, sau đó nâng tay lên, thanh kiếm màu đỏ kim lập tức cắt Bách Diện Quỷ thành hai nửa.

Áp lực trên tay Kỳ Vô Quá giảm đi, cậu không hề do dự mà lui hẳn ra phía sau lưng Đoạn Lệ, giao toàn bộ cuộc chiến cho hắn xử lý.

Bách Diện Quỷ phía bên kia đang bị thương nặng, phần đầu cực lớn bị chia năm xẻ bảy.

Những ác hồn bị phong ấn bên trong mất đi trói buộc, lập tức quay lại cắn xé lẫn nhau, tranh giành muốn trở thành kẻ mạnh nhất.

Tất nhiên Đoạn Lệ không hề nể nang, thẳng tay trảm luôn những ác hồn đó bằng thanh kiếm của mình.

Kỳ Vô Quá thấy thế, cúi đầu nhìn bùa hộ mệnh trong tay.

Trên chiếc bùa hộ mệnh cũ đã xuất hiện một vết rách, hẳn là mất tác dụng rồi.

Có lẽ những ác hồn vốn chiến đấu vì người ta kia bỗng nhận thấy sự uy hiếp đến từ Đoạn Lệ, cho nên chúng không cắn nuốt nhau nữa, lần thứ hai ngưng kết thành Bách Diện Quỷ đánh về phía Đoạn Lệ.

Đến cả những khuôn mặt bị chém la liệt đầy đất cũng miễn cưỡng biến thành khói đen nhập vào.

Kỳ Vô Quá vừa thấy tình huống thay đổi, lập tức nâng tay lên chạm vào khuyên tai không hề do dự.

Cùng lúc đó, tất cả số sương xám vây quanh biến thành một con quỷ dữ tợn lao nhanh về phía Kỳ Vô Quá.

Đoạn Lệ vốn đang để ý bên này, thấy vậy cũng không đánh nữa, xoay người định đi cứu Kỳ Vô Quá. Không ngờ rằng Bách Diện Quỷ kia đột nhiên lại phát ra ánh sáng đen, trông như sắp tự nổ.

Đoạn Lệ suy nghĩ một phen, nhanh chóng phân tích lợi và hại, nếu không phòng thủ trước cơn tự nổ của Bách Diện Quỷ, có lẽ cả hắn và Kỳ Vô Quá đều sẽ bị thương.

Hắn hoàn toàn không đoán được người nhà họ Chu sẽ điên cuồng tới mức này, vì Bách Diện Quỷ tự phát nổ sẽ hủy diệt luôn cả phướn dẫn hồn.

Phướn dẫn hồn chính là món đồ mà nhà họ Chu có thể dùng để đối phó với nhà họ Đoạn trong giới huyền môn, cho nên Đoạn Lệ mới có thể chủ quan, lâm vào thế lùi không được tiến không xong như hiện tại.

Nhưng dù sao nhà họ Chu đã tính thiếu một biến số, đó chính là Kỳ Vô Quá.

Kỳ Vô Quá không phải là người bình thường, cũng không phải là quả hồng mềm ai muốn nắn thì nắn.

Đoạn Lệ biết điểm này, nhưng người nhà họ Chu thì không biết.

“Cậu cẩn thận đấy.” Đoạn Lệ chỉ nói một câu như vậy liền xoay người ngăn cản Bách Diện Quỷ tự phát nổ.

Người nhà họ Chu ẩn sau lớp sương mù nay đã hiện hình, đó là một già một trẻ.

Ông già kia khoảng chừng năm mươi tuổi, người trẻ thì khoảng chừng hai mươi. Tuy rằng hai người kia kém nhau rất nhiều tuổi, thế nhưng chỉ cần nhìn khuôn mặt là có thể đoán ra mối quan hệ huyết thống giữa họ.

Ông già họ Chu thấy Đoạn Lệ từ bỏ cứu Kỳ Vô Quá, lựa chọn quay lại đối phó với Bách Diện Quỷ, khuôn mặt đen trầm cuối cùng cũng để lộ chút vui mừng.

Ông già thầm nghĩ nếu có thể đưa Kỳ Vô Quá về, hẳn là gia tộc sẽ tha thứ cho ông ta việc phá hủy phướn dẫn hồn.

Ông ta thấy Kỳ Vô Quá không hề phản kháng, chỉ chờ bị sương xám kết thành ma quỷ bắt vào lòng bàn tay, cơn thấp thỏm trong lòng cuối cùng cũng bình ổn lại.

Không ngờ ông ta còn chưa kịp nói gì với cháu mình, liền thấy tình thế trong sân đại biến.

Bàn tay quỷ thật lớn kia chợt tán loạn, đột nhiên bị phân ra thành nhiều mảnh.

Kỳ Vô Quá đứng phía bên kia, nâng mắt nhìn qua đây, thậm chí còn nhướng mày cười cười.

“Sao nào, cho rằng tôi là quả hồng mềm dễ nắn à?”

“.……”

Ông già họ Chu bị một thanh niên người thường khiêu khích như vậy thì lập tức tức không thở nổi.

Nhưng còn chưa kịp phản ứng gì, chuyện kích thích hơn đã xảy ra.

Ở nơi Đoạn Lệ và Bách Diện Quỷ đánh nhau, ngọn lửa đỏ kim chợt bùng lên cao, bắt đầu lan ra từ giữa cơ thể của Bách Diện Quỷ đến mỗi khuôn mặt quỷ nằm la liệt trên đất.

Bách Diện Quỷ chỉ kịp phát ra một tiếng tru thảm thiết rồi tan thành cát bụi.

Đoạn Lệ đạp ngọn lửa đi ra, tiến từng bước về phía Kỳ Vô Quá.

Lúc hắn ngừng lại trước Kỳ Vô Quá cũng là lúc ngọn lửa ngút trời kia tắt đi, trả lại khung cảnh bình thường như cũ.

“Cậu không sao chứ?”

Kỳ Vô Quá nhìn khuôn mặt lo lắng của Đoạn Lệ, giọng nói rất nhẹ nhàng, khác hẳn so với người mang khuôn mặt ác sát đạp lửa đi ra.

Sự đối lập này quá lớn khiến Kỳ Vô Quá không khỏi xuất thần, thậm chí còn không trả lời câu hỏi của Đoạn Lệ.

Đoạn Lệ cho rằng Kỳ Vô Quá không nghe rõ nên muốn hỏi lại, lập tức nghe thấy phía bên kia vọng đến tiếng hét bén nhọn.

“Ông! Ông ơi! Ông không sao chứ!”

Lúc này hai người Kỳ Vô Quá mới chuyển lực chú ý sang người nhà họ Chu, chỉ thấy ông già kia ngã trên mặt đất, khóe môi chảy ra vệt máu đen.

“Ồ, phản phệ à.” Kỳ Vô Quá khẽ cười.

Sử dụng phướn dẫn hồn đã khó, ông già họ Chu vốn chỉ cố điều khiển, những anh linh trước đó bị Đoạn Lệ thu vào Bách Quỷ Lục khiến ông ta đã hao tổn ít nhiều.

Về sau ông ta cùng đứa cháu điều khiển phướn dẫn hồn để triệu Bách Diện Quỷ, đồng nghĩa với việc dùng hết sức của mình.

Bây giờ Bách Diện Quỷ bị Đoạn Lệ chém giết, thịt nát xương tan, mà phướn dẫn hồn được sử dụng để khôi phục lại làn sương xám cũng không biết đã bị Kỳ Vô Quá giấu đi đâu.

Cơ thể bị thương nặng, nguyên khí tổn thương, trong lòng còn chịu kích thích, những nhân tố này kết hợp với nhau khiến ông già họ Chu rơi vào thế hộc máu hôn mê.

Lực chú ý của Kỳ Vô Quá lại khác, cậu hỏi: “À này, ông già kia gọi anh là ranh con, chẳng lẽ là người đứng đầu nhà họ Chu?”

Đoạn Lệ nhìn cậu nói: “Tộc trưởng họ Chu không vô dụng đến vậy đâu, đây là em trai ông ta.”

Kỳ Vô Quá đi qua thoáng nhìn mặt ông già họ Chu, nói: “Tôi…”

Không ngờ thanh niên kia mang vẻ chống đối nói: “Mày muốn làm gì, chúng mày đã hủy hoại đồ gia truyền của nhà họ Chu rồi còn muốn giết người à?”

“.……”

Kỳ Vô Quá không biết nên ngạc nhiên vì trò đổi trắng thay đen hay là chửi cậu hợp tình hợp lý nữa, cậu nhìn thoáng qua Đoạn Lệ, thấy đối phương cũng không muốn giao lưu với người nhà họ Chu cho lắm.

“Bây giờ là xã hội pháp trị, tôi chỉ là người thường, không muốn tham gia vào mấy chuyện thần thần quỷ quỷ nhà các cậu.”

Kỳ Vô Quá nhướng mày, nói: “Nhưng tốt nhất là đừng ngắm vào tôi nữa, người ấy mà, đừng làm chuyện xấu thì tốt hơn.”

“Cho dù là ai, sau khi chết đều phải xuống âm phủ để phán xét, đợi đến lúc khóc lóc kêu gào trước Phủ Phán Quan, hối hận cũng đã muộn.”

Cậu xoay người nhặt hộp gỗ nhỏ rơi trên mặt đất, sau khi mở ra thì cầm lấy sừng dê vẫy vẫy.

“Tôi cầm món đồ chơi này đi đây, cảm ơn đã tiếp đãi.”

Vào khoảnh khắc người nhà họ Chu xuất hiện, Kỳ Vô Quá đã biết chắc chắn sừng dê không phải là thứ mà Chu Lập có thể làm được, chắc chắn đó là vết răng của nhà họ Chu.

Cậu nói mấy lời này là để thử mà thôi, rốt cuộc phải xem xem người nhà họ Chu đã nhúng tay bao nhiêu vào Kỳ Hãn Dật và phong thủy mộ phần tổ tiên nhà họ Kỳ.

Cậu thấy thanh niên tức đến xanh mặt, trong lòng thầm cảm khái đúng là tuổi trẻ dễ bị dắt mũi.

Kỳ Vô Quá nói với Đoạn Lệ: “Đi thôi.”

Hai người xoay đi không hề do dự.

Thanh niên kia bị Kỳ Vô Quá kích thích, đứng dậy định cản lại, lại nghe Kỳ Vô Quá bình thản nói: “Tôi khuyên cậu nên xem thử cái cơ thể nhỏ bé đó có bằng một chân của Đoạn Lệ không, nếu không thì cứ lết xuống núi đi, tôi sẽ quay video lại tung lên mạng truyền bá cho mọi người.”

“.……”

Bước chân đuổi theo của thanh niên lập tức dừng lại, cậu ta nhớ đến động tác chém giết Bách Diện Quỷ không ngơi tay của Đoạn Lệ. Đây cũng là điểm khác nhau khi dạy dỗ đệ tử của nhà họ Chu và nhà họ Đoạn.

Cậu ta không đánh lại Đoạn Lệ, cho nên chỉ đành trơ mắt nhìn hai người rời đi.

***

Kỳ Vô Quá theo Đoạn Lệ xuống núi một đoạn mới hỏi: “Sao nhà họ Chu lại chỉ phái có hai người tới đây, tự tin đến vậy à?”

Đoạn Lệ giải thích cho cậu biết: “Hai người còn có thể giải thích vì ân oán cá nhân, nếu kéo nhiều người thì ngoại trừ hiệp hội Thiên Sư không chủ trì công đạo, mà đến chính phủ cũng sẽ để ý tới.”

“Ồ, thật không ngờ giới huyền môn các anh cũng biết tuân thủ pháp luật thật đấy.”

“.……” Đoạn Lệ nói, “Huyền môn cũng là người thế tục, dù sao thiên sư cũng chỉ là người bình thường mà thôi, tất nhiên phải nghe theo quy tắc.”

Kỳ Vô Quá nghe xong, lập tức hiểu ra mấu chốt trong đó.

Thông qua lời giải thích của Đoạn Lệ, cậu đã biết sơ lược hình thức quản lý của huyền môn trong xã hội hiện đại.

Cơ bản mà nói, huyền môn chính là hình thức tự trị dưới sự quản lý của hiệp hội Thiên Sư, trong tình huống bình thường chính phủ sẽ không can thiệp, nhưng với tiền đề là người giới huyền môn phải tuân thủ pháp luật, làm việc phải cẩn thận, không được tạo thành khủng hoảng quy mô lớn.

Dù người nhà họ Chu không đi đường ngay, nhưng bọn họ vẫn tuân thủ luật pháp Trung Quốc. Mấy con quỷ tà môn kia đều được bắt về từ nước T.

“Bây giờ không thể so được với mấy trăm năm trước, nhà họ Chu vẫn cứ nhung nhớ quyền lực địa vị mãi không nguôi.” Kỳ Vô Quá nói.

Bây giờ người trong giới huyền môn đã tăng thêm mấy ngàn người, khác hẳn với lúc thịnh hành nhất từ mấy trăm năm trước, thậm chí là có thể ảnh hưởng đến chính sách quốc gia.

“Tuy huyền môn nằm ở thế yếu, nhưng các tầng lớp cấp trên đều quen biết với thiên sư.” Đoạn Lệ nói, “Cộng thêm ân oán mấy trăm năm trước, nhà họ Chu vốn đã có chấp niệm với chuyện này.”

Trong lúc hai người nói chuyện với nhau, họ đã sắp đi xuống chân núi.

Trước khi lên xe, Kỳ Vô Quá quay đầu lại nhìn thoáng qua phần mộ tổ tiên nhà họ Kỳ.

Phong thủy ở đó đã hoàn toàn thay đổi, mặc dù bầu trời vẫn sáng sủa trong xanh, nhưng ngọn núi lại bị bóng ma bao phủ toàn bộ.

Sau khi lên xe, Kỳ Vô Quá mở hộp gỗ trong tay, lần nữa lấy sừng dê ra cẩn thận quan sát.

Con cá nhỏ đuôi đỏ bên trong cơ hồ đã biến thành màu đen như trong dự đoán của Kỳ Vô Quá.

Cậu giơ sừng dê lên đưa ra dưới ánh sáng, con cá nhỏ kia theo nắng lội lên.

“Ồ? Cá bơi được này.”

“Quay về rồi xem sau.” Đoạn Lệ đột nhiên hỏi, “Lưng cậu không đau à?”

Kỳ Vô Quá sửng sốt: “Đương nhiên là đau, đau chết tôi rồi, đây chẳng phải do tôi lo người nhà họ Chu lại làm ra chuyện xấu à?

Đoạn Lệ tập trung nhìn đường phía trước, nói: “Không sao rồi.”

“Nếu có thể chặt sừng dê ra, nhìn xem rốt cuộc con cá bên trong được tạo thành từ thứ gì là có thể hiểu rõ rất nhiều thứ.”

Trước khi đeo khuyên tai lên, Kỳ Vô Quá đã nói như vậy.

Dựa theo nguyên tắc mà nói, sợi xích Tỏa Hồn Trận giữa Kỳ Hãn Dật và Kỳ Vô Quá bị chặt đứt, âm khí phản phệ nên đuôi cá sẽ bị nhuốm âm khí mà chết dần chết mòn.

Cho nên trước đây Kỳ Phú Quý mới lừa Kỳ Vô Quá về nhà, muốn mượn máu của cậu để cứu sống con cá đó. Thế nhưng bây giờ tuy cá đã biến thành màu đen nhưng nó vẫn sống rất khỏe mạnh, chứng minh mọi chuyện không hề đơn giản như vậy.

Có lẽ trong đuôi cá này không chỉ có máu của Kỳ Hãn Dật.

Truyện convert hay : Điên Cuồng Thăng Cấp Hệ Thống

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện