Sau Khi Trọng Sinh, Mỗi Ngày Đều Muốn Ôm Anh

Chương 50: " Bảo bối, ngủ ngon."


trước sau

Editor : Humi
Wattpad : @humi102
Kỳ Dạ thực hiện động tác này rất tự nhiên, nhưng Tô Nguyệt vốn hỗn loạn, lại càng thêm bối rối tìm không thấy đông nam tây bắc.

Động tác của anh dù không thành thạo, nhưng rất ôn nhu, nhẹ nhàng giúp cô lau tóc.

Ngón tay ngẫu nhiên sẽ đụng tới da đầu cô, mỗi lần chạm đều khiến Tô Nguyệt cảm thấy giống như bị truyền điện, toàn thân tê dại.

Chờ lau hết nước trên tóc, Kỳ Dạ mới cầm máy sấy giúp cô sấy khô tóc.

Tóc Tô Nguyệt rất dài, đen thẳng, sắp chạm đến eo.

Tay anh lướt qua sợi tóc, dừng ở đuôi tóc , lưu luyến quấn quanh, dịu dàng mềm mại lại triền miên, cơ hồ muốn nhu hoá trái tim.

Chờ tóc khô hẳn, Kỳ Dạ mới buông máy sấy ,từ phía sau ôm Tô Nguyệt vào trong lòng, cúi đầu khẽ ngửi mùi hương thanh mát phát ra từ người cô, "Bảo bối, em thơm quá......"

Thanh âm anh rất thấp, cộng với hô hấp nóng rực kề sát tất cả đều rót vào tâm nhĩ.

Tô Nguyệt giống như vẫn luôn trên mây, căn bản không dám nói lời nào, sợ mở miệng, sẽ bại lộ cảm xúc.

Sợ anh phát hiện gì đó.

Tô Nguyệt không nói chuyện, Kỳ Dạ cũng không nói thêm.

Chỉ ôm một chút liền buông ra, xoa xoa mái tóc dài của cô, giọng nói trước sau dịu dàng, "Thời gian không còn sớm, em đi ngủ trước, anh còn chút việc muốn xử lý."

Giống như một lời giải thích giữa các cặp vợ chồng, Tô Nguyệt sửng sốt, "Bây giờ anh không đi tắm sao?"

Kỳ Dạ khẽ nhướn mày, ánh mắt nhìn cô hơi thay đổi, bàn tay khẽ vuốt ve khuôn mặt non mềm, ngón cái dừng trên môi cọ cọ, khàn khàn lại ái muội hỏi, "Muốn?"

Tô Nguyệt lập tức phản ứng lại, khóc không ra nước mắt.

Cô chỉ muốn nhân lúc Kỳ Dạ tắm rửa định chuồn êm, trong đầu anh suy nghĩ gì vậy?

Tô Nguyệt chỉ có thể trừng mắt che dấu bản thân ngượng ngùng và khẩn trương, đẩy tay Kỳ Dạ ra, "Em muốn đi ngủ, anh muốn tắm hay không thì tuỳ."

Tô Nguyệt đứng dậy, vài bước đã tiến đến mép giường, phía sau Kỳ Dạ còn nhìn cô chằm chằm, ánh mắt sáng quắc.

Như bị lửa đốt, Tô Nguyệt cảm thấy cả người đều nóng lên, trái tim thiếu chút nữa nhảy đến cổ họng, vừa khẩn trương vừa khinh thường chính mình.

Cô cũng không nghĩ nhiều như vậy, dù sao cũng đã từng ngủ trên giường anh, hai người còn ngủ cùng nhau, sợ cái gì!

Tô Nguyệt kéo chăn bọc kín người, dép lê tùy ý đá rơi xuống, hỗn độn dừng ở mép giường.

Kỳ Dạ vừa bất lực vừa buồn cười nhìn cô cuộn thành một tiểu đoàn ở trong chăn, một đầu ngón chân cũng không lộ.

Anh nhìn Tô Nguyệt vài giây, cũng cảm thấy hôm nay hơi quá mức, nhất thời khó có thể tiếp thu, có lẽ, nên cho cô chút thời gian.

Khẽ híp mắt, Kỳ Dạ đứng lên, tiến đến đầu giường cầm di động của mình, nhìn một cục trong chăn, anh cười cười, hơi cong lưng xoa xoa đầu cô, "Bảo bối, ngủ ngon."

Trái tim Tô Nguyệt sắp bị tê liệt, Kỳ Dạ dịu dàng như vậy ,cô cảm thấy chính mình muốn cưỡng lại cũng không được.

Cũng may, anh cũng không nói thêm gì nữa, tắt đèn, xoay người đi ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại.

Quá trình chỉ chưa đến một phút đồng hồ mà thôi, Tô Nguyệt trong chăn lại thấy dài như một thế kỉ.

Xác định Kỳ Dạ đã đi ra ngoài, cô mới thật cẩn thận từ trong chăn nhô đầu ra.

Cả căn phòng bị bóng tối bao trùm, ngoại trừ tiếng tim đập, không còn thanh âm nào khác.

Tô Nguyệt hít thật sâu mấy hơi, chậm rãi đè ép những hỗn loạn và khẩn trương.

Nhưng cô ngủ ở trên giường anh, đắp chăn của anh, mọi thứ xung quanh dường như tất cả đều có hơi thở của anh, khiến Tô Nguyệt không có cách nào hoàn toàn bình tĩnh.

Cô đối Kỳ Dạ có cảm tình, bởi vì biết hiện tại không thể, cho nên vẫn luôn gắt gao áp xuống.

Tô Nguyệt hiểu rất rõ, áp lực tình cảm kia nóng bỏng mãnh liệt thế nào, một khi thả lỏng, sẽ hoàn toàn mất đi khống chế.

Cô luôn phải nhắc nhở bản thân không được quên điều đó.

Nhưng mà, nơi ngực trái, thật sự rất đau.

Buồn bực, đau đớn không cách nào kiểm soát......

Kỳ Dạ ra khỏi phòng ngủ, trầm mặc một lúc mới xoay người đi vào thư phòng.

Vừa mới ngồi xuống, di động trong túi quần lại bắt đầu kêu lên, là điện thoại của Tô Nguyệt .

Lúc cô đi tắm, điện thoại cũng đã vang lên vài lần, Kỳ Dạ rất tự nhiện lấy di động ra khỏi túi xách, thay Tô Nguyệt cúp điện thoại ,lại thuận tay nhét vào túi quần của mình.

Hiện tại nhìn tên trên màn hình, anh rất vui vẻ tiếp điện thoại.

Đầu dây bên kia truyền đến giọng của Mạnh Thần, nghe có chút kìm nén, "Tô Tô......"

Xưng hô này khiến Kỳ Dạ nhíu mày, trong lòng cực kỳ không thoải mái.

Anh dựa lên lưng ghế, mở miệng đánh gãy lời hắn, " Ôi, Bảo Bảo cô ấy ngủ rồi, Mạnh thiếu gia có chuyện gì cứ nói với tôi, tôi thay cậu chuyển lời."

Bên kia đột nhiên an tĩnh, một hồi lâu, Mạnh Thần mới mở miệng, nghe ra thế nhưng khá bình tĩnh, "Thì ra người đàn ông kia là anh."

Dừng một chút, hắn lại nói: "Anh đã trở lại......"

Kỳ Dạ hơi nheo mắt, giọng nói lạnh nhạt, "Đúng vậy, tôi đã trở về. Cho nên, tôi hy vọng Mạnh thiếu gia về sau không làm phiền cô ấy .Mặc kệ hai người trước đó là quan hệ gì, tôi đều không thèm để ý, thậm chí rất cảm tạ Mạnh thiếu mấy năm nay thay tôi chăm sóc cô ấy. Tuy nhiên
hy vọng từ giờ trở đi, giữa hai người không còn quan hệ."

Mạnh Thần trầm mặc vài giây, nhận ra Kỳ Dạ hiểu lầm quan hệ của hắn với Tô Nguyệt.

Hắn bỗng nhiên cười lạnh, "Kỳ Dạ, anh cho rằng anh là ai, muốn đi thì đi muốn về thì về? Anh nói tôi rời xa Tô Tô, tôi liền phải rời đi sao?"

Đáy mắt Kỳ Dạ hiện lên tia nguy hiểm, tay cầm điện thoại siết chặt lại, "Xem ra Mạnh thiếu gia tư tưởng rất thoải mái, cũng không thèm để ý trên đỉnh đầu mình mọc bao nhiêu cỏ dại."

Đầu bên kia điện thoại Mạnh Thần trầm mặc một lát, bỗng nhiên hắn lại cười một tiếng, giọng điệu trấn định, "Là đàn ông, cưỡng bách phụ nữ làm điều không muốn ,Kỳ tổng cảm thấy rất hãnh diện sao? Huống chi, tôi hình như còn nhớ rõ Kỳ tổng đã có vị hôn thê, hiện tại anh làm như vậy, đặt cô ấy ở vị trí nào?"

"Mặc kệ bây giờ anh đang làm cái gì, với tôi mà nói quan trọng nhất chính là tâm ý của Tô Tô. Chỉ cần cô ấy nguyện ý ở cùng tôi, tôi sẽ không rời xa cô ấy, tôi sẽ không giống người nào đó làm rùa đen rụt đầu chỉ biết chạy trốn, cũng sẽ không bởi vì người khác dụng tâm kín đáo mà thay đổi. Kỳ tổng không cần lo lắng trên đầu tôi có mọc cỏ (*) hay không, nên lo lắng cho chính mình đi. Thoạt nhìn Kỳ tổng đối với Tô Tô là tình cảm chưa dứt? Tôi đây chỉ chờ sau khi tôi và Tô Tô kết hôn, cỏ trên đầu anh nhiều đến mức có thể chăn dê..."

(*) Mọc cỏ : đội nón xanh = bị cắm sừng.

Mạnh Thần cơ hồ không thở dốc nói xong một tràng dài, cuối cùng để lại cho Kỳ Dạ một cái cười nhẹ vừa châm chọc lại đồng tình, cúp điện thoại.

"......"

Kỳ Dạ đen mặt.

Mạnh Thần đáng chết, cũng dám châm chọc anh, nói đỉnh đầu anh mọc cỏ, còn chăn dê!

Nắm tay gắt gao siết chặt di động, nhìn chằm chằm màn hình nửa ngày, thẳng đến khi màn hình hoàn toàn tối đen, Kỳ Dạ mới thở sâu, bụp một tiếng đặt điện thoại thật mạnh lên bàn.

Chờ bình tĩnh, nghĩ đến lời Mạnh Thần vừa nói, Kỳ Dạ lại bực bội.

Cho nên, Mạnh Thần và Tô Nguyệt đã muốn kết hôn?
________________


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện