Sau Khi Trọng Sinh, Mỗi Ngày Đều Muốn Ôm Anh

Chương 35: Thỏ con không tim không phổi


trước sau

Advertisement

Editor : humi
Wattpad : @humi102
______________________
Mặt Tô Nguyệt dán ở trước ngực Kỳ Dạ, đôi tay rất tự nhiên vòng qua eo anh, giống như mèo nhỏ dính người.
Trên người cô nhàn nhạt mùi hương cùng mùi rượu chui vào hơi thở anh, khiến tâm tình hỗn loạn bỗng nhiên bình tĩnh trở lại.
Anh rũ mi mắt, siết chặt vòng tay, như ôm đứa bé ngủ say.
Ghế lô rất an tĩnh, chỉ có tiếng hít thở nhợt nhạt của hai người.
Không biết qua bao lâu, Tô Nguyệt bỗng nhiên giật giật.
Cô vặn vẹo trong lòng anh, ồn ào, "Nóng quá......"
Kỳ Dạ bị cô khẽ động hoàn hồn, nhìn gương mặt đã hồng thấu nhiễm một tầng mồ hôi mỏng, là do anh ôm chặt quá.
Anh hơi hơi buông ra, lấy khăn giấy lau trán Tô Nguyệt , thấp giọng hỏi, "Còn nóng không?"
"Uống nước......"
Cũng không biết có nghe được anh hỏi hay không, Tô Nguyệt lại thấp giọng gào.
Kỳ Dạ bất đắc dĩ buông ra, rót một ly nước đỡ cô lên uống.
Tô Nguyệt thật sự rất khát nước, lộc cộc uống hơn phân nửa.
Uống xong mới thư thái thở hổn hển, rất tự nhiên nằm trở lại trong ngực Kỳ Dạ, tiếp tục ngủ.
Thậm chí không mở mắt ra nhìn, quả thật......
Kỳ Dạ nói không nên lời cảm giác chính mình, để nước xuống, đưa tay sờ khuôn mặt nhỏ kiều diễm kia.
Anh bỗng nhiên cảm thấy, 5 năm qua, không có một khắc nào cảm thấy an tâm như giờ phút này.
Gương mặt này, chẳng sợ 5 năm không gặp, cũng thâm nhập linh hồn.
Rời đi năm ấy, cô mới 15 tuổi.
Non nớt ngây ngô, giống như mầm lá xanh vừa mới nhú.
Mà Tô Nguyệt hiện giờ, là đóa hoa đã nở rộ, mỹ nữ khuynh thành, có thể dễ dàng câu đi hồn phách nam nhân.
Muốn lại buông tha cô sao?
Kỳ Dạ hơi mị mắt, cảm xúc trở nên phức tạp.
Anh không phải chưa từng để Tô Nguyệt rời đi.
5 năm trước, anh đã rời xa cô.
Không những buông tay, Kỳ Dạ cũng chưa từng nghĩ tới đi quấy rầy cuộc sống của Tô Nguyệt.
Anh nghĩ, chỉ cần cô được sống tốt, anh có thể buông tay.
Nhưng hôm nay, là cô tự mình một lần nữa xông vào cuộc sống của anh, một khi đã như vậy, sao có thể lại thả ra.
Đoá hoa này, là của Kỳ Dạ anh, chẳng sợ khiến cô khô héo ở trong tay anh, cũng sẽ không để người đàn ông khác sủng nịnh trong lòng bàn tay.
Đáy mắt Kỳ Dạ từ nhu hòa trở nên lạnh lẽo, anh nhìn thiếu nữ xinh đẹp trong lòng.
Da thịt trắng nõn như ngọc, giờ phút này lại lộ ra một tầng đỏ bừng, rất dụ người.
Tóc dài buông xuống, lông mi cong cong giống như cánh bướm đậu trên khuôn mặt kiều mỹ. Bởi vì anh tác động, Tô Nguyệt hơi ngẩng đầu, chọc người loạn tâm.
Kỳ Dạ nhìn chằm chằm cô hồi lâu, đáy mắt càng ngày càng sâu thẳm, lại cũng càng thêm mê ly.
Xẹt qua cánh môi, dùng ngón tay hơi mang vết chai ma sát. Mơn trớn......
Cảm giác ngứa trên môi khiến Tô Nguyệt có chút không thoải mái, cô nhấp nhấp môi hé miệng.
Đáy mắt Kỳ Dạ chợt trầm xuống, không chút do dự cúi đầu.
"Ngô......"
Tô Nguyệt vô ý thức hừ hừ, rõ ràng đang ngủ, lại bỗng nhiên cảm thấy hô hấp bị ngăn chặn.
Giống như có ngọn núi đè ở trên người, không thở nổi.
Giơ tay đẩy, ngọn núi kia lại không chút sứt mẻ.
Cô cảm thấy chính mình sắp hít thở không thông, không có biện pháp, chỉ có thể một ngụm cắn xuống.
Kỳ Dạ bị đau, rốt cuộc buông ra, thở dồn dập sờ miệng, không cần phải nói, khẳng định bị cắn chảy máu.
Anh nhướng mày nhìn người trong lòng đã nửa mở mắt, cắn răng hừ lạnh, "Xem ra mấy năm nay em táo bạo lên không ít, cũng dám cắn tôi?"
Mí mắt Tô Nguyệt nặng nề, khẽ hé mở, hốt hoảng nhìn người trước mắt, nhưng bóng dáng không ngừng đong đưa, rất nhiều ảo ảnh, cô nhìn đến choáng váng đầu cũng không nhận ra rốt cuộc là ai.
Lại nghe anh giống như đang mắng mình, liền nhịn không được cãi lại, "Là anh cắn tôi trước, vì sao tôi không dám cắn anh."
Bộ dáng giờ phút này rất ngạo kiều, hồ ngôn loạn ngữ. Nhưng, mắt to tròn nửa híp, thanh âm nghẹn ngào mềm mại, căn bản không thể hiện được khí thế, ngược lại khiến hô hấp Kỳ Dạ càng nặng.
Anh thở sâu, đè cô trên sô pha, hai tay chống ở bên đầu, thanh âm khàn khàn lại gợi cảm, "Em chẳng lẽ không biết đó là tôi yêu em......"
Yêu......
Ánh sáng trong mắt Tô Nguyệt càng thêm mê man, cô chống lên mí mắt sắp chịu đựng không nổi nhìn kỹ, giống như suy nghĩ anh nói yêu là có ý tứ gì?
Suy đi nghĩ lại, vẫn lắc đầu hừ hừ, "Nhưng anh làm đau tôi, tôi liền phải cắn anh."
"Phải không?"
Kỳ Dạ cảm thấy bộ dáng này so với ngày thường thật ra có ý tứ hơn rất nhiều, cũng làm người mềm lòng rất nhiều.
Anh cong cong môi thấp giọng lừa gạt, "Vậy em kêu ca ca,tôi sẽ ôn nhu hơn được không?"
Tô Nguyệt nhíu mày, nghiêng đầu thoát khỏi anh, phản bác, "Anh lại không phải ca ca của tôi, không kêu."
Ngữ khí Kỳ Dạ có chút nguy hiểm, "A, vậy ca ca của em là ai?"
Đã say thành như vậy, còn nhớ rõ Mạnh Thần.
Có phải chỉ có thể kêu Mạnh Thần là ca ca hay không?
Cũng không biết là thật sự quá mệt mỏi, hay là bị anh nói đến chỗ đau, Tô Nguyệt nhắm mắt lại, thanh âm cũng thấp hơn nhiều, nỉ non, "Anh vốn dĩ không phải......"
Kỳ Dạ nhăn mày, "Vậy là ai?"
Anh nghĩ, nếu hiện tại cô dám nói ra hai chữ Mạnh Thần , anh liền ở chỗ này trực tiếp bóp chết cô, miễn cho tức chết chính mình.
Tô Nguyệt lại bị hỏi thật sự bực bội, hơn nữa say rượu đau đầu, cô quát: "Dù sao không phải anh,chán ghét, anh tránh ra."
"Chán ghét?"
Kỳ Dạ nhướng mày, câu môi nhìn cô, mắt đen đặc. Bực vô cùng, thấm ra vài phần nguy hiểm: "Đáng tiếc, là chính em trêu chọc cái người đáng ghét này, về sau cũng đừng nghĩ thoát khỏi tôi!"
Nói, một lần nữa đè ép xuống, không cho Tô Nguyệt nửa phần chống cự.
Ở thời điểm sắp mất khống chế, cửa phòng bao bị người gõ vang lên.
Có người thấp giọng nói: "Tứ ca, bên ngoài đã xử lý tốt."
Kỳ Dạ chợt hoàn hồn, buông Tô Nguyệt ra, trì hoãn một hồi lâu mới "Ừ", trầm giọng nói: "Đã biết."
Người bên ngoài rời đi, chờ tiếng bước chân đi xa, Kỳ Dạ mới giúp Tô Nguyệt sửa sang lại váy, sờ sờ khuôn mặt cô.
Trên mặt bên phải vẫn còn vết bầm chưa tan ,trang điểm nhẹ mới che lấp một chút, để sát vào vẫn có thể thấy rõ.
Có thể thấy được người hôm qua đánh cô, dùng lực đạo nhiều tàn nhẫn.
Ánh mắt Kỳ Dạ híp lại, nghĩ tới tin nhắn đêm qua Tô Nguyệt gửi đến, nói là ba cô đã biết thân phận của anh.
Đáy mắt hiện lên tia nguy hiểm.
Đánh cô gái của anh còn muốn đường lui, người có thể uy hiếp anh, hiện tại còn chưa sinh ra.
Tô Nguyệt hồn nhiên không biết chính mình bị chiếm bao nhiêu tiện nghi, nhắm hai mắt đã hoàn toàn không có sức lực, lại một lần nữa ngủ say.
Quả nhiên là thỏ con không tim không phổi.
Kỳ Dạ bỗng nhiên câu môi cười, kề sát bên tai cô, tiếng nói khàn khàn, "Thỏ con, lần này thả em trước...... Về sau lại không nghe lời, xem tôi thu thập em thế nào!"
❤︎❤︎❤︎ Ngày mai có quà , các cậu nhớ ghé qua @humi102 vào lúc 20h nhé! ❤︎❤︎❤︎


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện