Sau Khi Trở Thành Bánh Xe Dự Phòng, Cả Nam Chính Lẫn Nam Phản Diện Đều Theo Dõi Ta

Chương 49


trước sau

Dù sao đã có một tên phiền phức Nguyễn Thần Hiên, giờ thêm một Cảnh Nhất Thành cũng không có gì khác với anh. Thấy mãi rồi quen thôi!

==================

Chân đang nhấc lên của Hứa Thừa Hạo lại đặt xuống, anh cao giọng nói: “Anh vừa mới nói cái gì???”

Cảnh Nhất Thành vẫn thong dong như cũ: “Tôi là hàng xóm vừa dọn tới, xin quan tâm nhiều hơn.”

Hứa Thừa Hạo chết lặng: “Đừng nói anh dọn tới lầu trên.”

Cảnh Nhất Thành không chột dạ chút nào: “Đúng thế.”

Hứa Thừa Hạo: “…”

Được rồi, anh cạn lời.

Hứa Thừa Hạo kiềm chế xung động muốn đảo mắt, anh ôm vịt vàng nhỏ bước vào thang máy, bây giờ anh chẳng buồn nói gì nữa.

Dù sao đã có một tên phiền phức Nguyễn Thần Hiên, giờ thêm một Cảnh Nhất Thành cũng không có gì khác với anh. Thấy mãi rồi quen thôi!

Hứa Thừa Hạo tự cam chịu nghĩ: ghê thật, gom ba người lại là có thể lập sòng đánh bài rồi, nếu gọi thêm nữ chính về nữa thì tốt, đủ chân chơi mạt chược luôn!

Cảnh Nhất Thành quay đầu nhìn anh, còn chưa lên tiếng thì thang máy đã đinh một tiếng, lại mở cửa ra.

Nguyễn Thần Hiên đi tới như thường lệ, một câu “Hứa tổng, chào buổi sáng” chưa nói hết, nụ cười liền cứng ở trên mặt, y bất ngờ nhìn người còn lại trong thang máy: “Cảnh tổng?”

Cảnh Nhất Thành lãnh đạm liếc y một cái, đứng sừng sững bất động chính giữa thang máy: “Nguyễn tổng.”

“…”

Bầu không khí giữa ba người càng lúc càng lúng túng. Lúng túng còn hơn cả khi chỉ có Hứa Thừa Hạo và Nguyễn Thần Hiên.

Hứa Thừa Hạo đứng bên trái, dồn sức chuyên tâm nghiên cứu ớt của mình; Cảnh Nhất Thành trơ mặt sừng sững như núi ở vị trí chính giữa; chỉ còn Nguyễn Thần Hiên phản ứng có vẻ bình thường nhất, hắn khó hiểu nhìn hai người, không nghĩ ra tại sao cả hai đột nhiên cùng xuất hiện trong thang máy.

…Lại còn là buổi sáng.

Chẳng lẽ quan hệ của hai người đã tốt đến mức có thể ngủ lại nhà nhau?

Nguyễn Thần Hiên đang âm thầm đoán thử rốt cuộc quan hệ của bọn họ đã tới mức nào, đột nhiên bóng đèn chợt lóe trong đầu — nếu Cảnh Nhất Thành có quan hệ tốt với Hứa Thừa Hạo đến mức thường xuyên ra vào chung cư, chắc có thể hắn đã gặp An Nhu Vũ ngày đó!

Có khi nào hắn đã gặp An nhu Vũ khi em ấy đến tìm Hứa Thừa Hạo, rồi ra tay trước, đem người giấu đi?!

Ý tưởng này hoàn toàn có thể xảy ra! Dù sao Cảnh Nhất Thành đã từng là tình địch của y, cũng từng tuyên bố theo đuổi An Nhu Vũ, và cái chính là hắn không để tâm đến cảm thụ của An Nhu Vũ — Từ lần bắt người ở sân bay là có thể nhìn ra, dù An Nhu Vũ không muốn, hắn cũng sẽ cứng rắn đem người đi.

Cho nên… hắn sẽ nhân cơ hội rối ren để bắt An Nhu Vũ đi, là chuyện hoàn toàn có thể xảy ra.

Như vậy cũng có thể giải thích tại sao An Nhu Vũ đi vào chung cư rồi yên lặng mất tích, mà Hứa Thừa Hạo lại khăng khăng chưa hề gặp An Nhu Vũ, cũng nói không liên quan gì đến em ấy.

Bây giờ, Nguyễn Thần Hiên đi tìm người đã tìm đến mức thần hồn nát thần tính, ý nghĩ thoáng qua trong đầu liền bị bắt lại ngay lập tức, không thể bỏ qua bất kỳ manh mối nào.

Y một bên suy tư sắp xếp việc điều tra đầu mối, một bên ngẩng đầu nhìn Hứa Thừa Hạo một chút, y hơi mím môi – nếu chuyện này thật sự do Cảnh Nhất Thành làm, vậy Hứa Thừa Hạo có biết không? Hay là không biết gì?

Đinh một tiếng, suy nghĩ của Nguyễn Thần Hiên nháy mắt bị kéo về. Cửa thang máy trước mặt từ từ mở ra, Hứa Thừa Hạo bị nhìn chằm chằm là người thứ nhất đi nhanh ra ngoài, chớp mắt đã bỏ bọn họ lại sau lưng.

“Hứa tổng!”

“Hứa tổng!”

Hai tiếng gọi cùng lúc vang lên sau lưng. Hứa Thừa Hạo dừng bước, quay đầu nhìn hai người: “Chuyện gì?”

Nguyễn Thần Hiên và Cảnh Nhất Thành cùng liếc nhau một cái, rồi ghét bỏ quay đi. Nguyễn Thần Hiên giành cơ hội trước: “Lúc nào Hứa tổng có thời gian, tôi muốn hẹn gặp nói chuyện một chút.”

Hứa Thừa Hạo ngay lập tức xụ mặt, có chút không vui: “Anh lại muốn gì?”

Nguyễn Thần Hiên nói: “Hứa tổng yên tâm, tôi đã nhận ớt thì chắc chắn không nghi ngờ cậu nữa. Lần này là vì chuyện khác.”

Hứa Thừa Hạo hoài nghi nhìn y: “Vậy thì hẹn sẵn đi, nếu có thời gian, tôi sẽ gặp Nguyễn tổng.”

“Được, tôi mong đợi gặp Hứa tổng để thương lượng.” Nguyễn Thần Hiên thấy tốt thì thu liễm, gật đầu chào Hứa Thừa Hạo rồi lại nhìn Cảnh Nhất Thành, cười sâu xa rời đi.

Vẻ mặt lạnh tanh của Cảnh Nhất Thành lại vừa đen vừa lạnh hơn, cả người tản ra khí lạnh như tảng băng di động, hận không thể đóng băng tất cả mọi thứ xung quanh thành vụn.

Hứa Thừa Hạo quay đầu nhìn hắn: “Còn anh thì sao? Kêu tôi có chuyện gì?”

Cảnh Nhất Thành vừa đến gần vừa nói: “Tôi muốn hỏi cậu có đồng ý quá giang xe không.”

Hứa Thừa Hạo từ chối: “Không cần, tôi tự lái xe đi.”

Cảnh Nhất Thành mặt không đổi sắc: “A, ý tôi là tôi quá giang xe.”

Hứa Thừa Hạo: “…”

Ai có thể cho anh biết, rốt cuộc Cảnh Nhất Thành bị gì vậy! Rốt cuộc là bị cái gì kích thích!!!

Dọn đến tầng phía trên nhà anh thì không nói đi, có thể đối phương cố ý muốn đối nghịch với nam chính, hoặc là lo lắng anh thân cận với nam chính, gây bất lợi cho hắn nên tới giám thị.

Nhưng mặt dày muốn quá giang xe là do cái gì? Đại ca, ngài thật sự cho mình là sếp sở nghiên cứu máy móc nông nghiệp thật sao? Ngài có phải đam mê diễn quá nên quên mất thân phận thật sự rồi à!! Ngài là nhân vật được bảo hộ level cỡ gấu trúc đó! Xe anh chỉ là một chiếc xe vớ vẩn bình thường, một viên đạn là đủ thủng rồi, nhỡ xảy ra chuyện thì làm thế nào!!!

– cái chính ở chỗ, xảy ra chuyện rồi liên lụy đến anh thì làm thế nào! Anh vô tội!

Hứa Thừa Hạo nội tâm gào thét, nhưng ngoài mặt vẫn phải bình tĩnh lái xe – dù sao hiện giờ, anh đang giả vờ không biết thân phận thật của đối phương.

Đột nhiên cảm thấy mình lại tự đào hố chôn mình.

Tức á.

May mà chuyện anh lo lắng đã không phát sinh, Hứa Thừa Hạo thuận lợi chở nhân vật gấu trúc trá hình người tiến vào hầm để xe công ty, anh nhìn thẳng đằng trước, vờ như không thấy chiếc xe hộ tống đằng sau đang rút lui, anh nghiêm túc đưa xe vào chỗ đậu, rồi tháo dây an toàn.

Cảnh Nhất Thành cũng tháo dây an toàn theo: “Cám ơn Hứa tổng đã cho quá giang xe, cơ mà buổi tối lại phải làm phiền Hứa tổng nữa rồi.”

Tay đang nhấc vịt vàng nhỏ của Hứa Thừa Hạo dừng lại, anh cạn lời: “Tài xế của anh đâu?”

Cảnh Nhất Thành mặt không đổi sắc: “Ra ngoài làm việc.”

Hứa Thừa Hạo: “Bao giờ trở lại?”

Cảnh Nhất Thành suy nghĩ một chút, không nói rõ ràng: “Ít nhất thì hôm nay không về được.”

Hứa Thừa Hạo tra hỏi: “Anh có mỗi một tài xế thôi sao?”

Cảnh Nhất Thành nói dối không chớp mắt: “Ừ, chỉ có một người tin được.”

Hứa Thừa Hạo hỏi ngược lại: “Vậy anh tin tôi?”

Cảnh Nhất Thành
thong dong nói: “Nếu ngay cả bạn bè cũng không tin tưởng, vậy thì đừng gọi nhau là bạn.”

Hứa Thừa Hạo ha ha hai tiếng: “Nếu anh tin tưởng tôi, tại sao lại phải dọn đến lầu trên ở?”

Câu chuyện đi một vòng lại trở về vấn đề ban đầu, Cảnh Nhất Thành không chút lung lay, trả lời: “Chẳng qua là tôi đang đề phòng Nguyễn Thần Hiên.”

Hứa Thừa Hạo không tin: “Vậy anh nên mua nhà tầng dưới nhà y chứ.”

Cảnh Nhất Thành có lý do chính đáng: “Tầng dưới đấy không bán.”

Tất cả câu hỏi đều bị hắn tỉnh rụi ngăn lại, Hứa Thừa Hạo không còn gì để nói, chỉ có thể mở cửa xuống xe, kết thúc câu chuyện.

Cảnh Nhất Thành nhếch môi cười một tiếng, sau cũng mở cửa xuống xe.

Hứa Thừa Hạo nhấn chìa khóa khóa cửa xe, lúc xoay người chuẩn bị rời đi thì thấy Cảnh Nhất Thành hình như phát hiện gì đó, hắn dùng mắt ra hiệu về một hướng.

Hứa Thừa Hạo quay người nhìn, thì thấy Lý Niệm đang núp ở trong xe, lén lút nhoài người nằm trên tay lái nhìn bọn họ, trông không khác gì một tên paparazzi rình rập chụp lén, thô bỉ không chịu được.

Hứa Thừa Hạo: “…”

Quá mất mặt.

Hứa Thừa Hạo im lặng, nhanh như chớp rút điện thoại di động ra chụp một tấm Lý Niệm trong tư thế thô bỉ, rồi xoay người đi thẳng vào thang máy, anh dùng tấm hình vừa chụp làm thành meme rồi gửi lại cho Lý Niệm – [âm thầm quan sát.jpg]

Cảnh Nhất Thành cao hơn Hứa Thừa Hạo, hắn cúi đầu âm thầm ghi nhớ toàn bộ cách Hứa Thừa Hạo tạo meme, sau đó quay người rút điện thoại ra, bắt đầu lục lại ảnh và video thủ hạ gửi cho mình trước đây, cũng im lặng bắt đầu chế meme.

Vì vậy, lúc Hứa Thừa Hạo đang hứng thú bừng bừng chế một đống meme cho Lý Niệm, anh không biết ở đằng sau mình, còn có một người cũng đang cố gắng bận rộn vì anh.

Hứa Thừa Hạo: [Niệm ca chú nhìn gì đấy.jpg] [Niệm ca không việc gì phải căng.jpg] [Niệm ca nhìn muốn đánh người.jpg]

Cảnh Nhất Thành: [Hứa tổng đang ghét đấy.jpg] [Hứa tổng cạn lời.jpg] [Hứa tổng không bán manh chỉ bán ớt.jpg]

Hứa Thừa Hạo gửi cho Lý Niệm, còn Cảnh Nhất Thành thì chần chừ, chọn lưu lại – sau này chắc chắn sẽ có dịp dùng.

Chỉ như vậy, một ngày mới bắt đầu bằng việc chế meme.

Hứa Thừa Hạo bận như con quay, một đống công việc như gánh nặng đè lên vai anh. Vốn đang mệt mỏi nhức đầu, lúc này lại có người tới quấy rầy, không khác gì con ruồi phiền phức vo ve trước mặt!

— mà đời thì luôn có những kẻ không có mắt như vậy, vừa xuất hiện đã làm người ta thấy bực mình.

Giang lão gia gọi điện tới.

Dù lúc trước Lý Niệm có nhắc sơ với anh, Giang Thường Minh không ngăn được chuyện thì sẽ tìm người thân giúp đỡ, lúc thật sự nhận được điện thoại của Giang lão gia, anh quả thật cạn lời.

Một là Giang Thường Minh quá vô dụng, đánh không lại liền mách người lớn, này không phải là việc mấy đứa con nít hay làm sao? Nam tử hán đại trượng phu, chú dám tăng giá thì chú phải dám gánh rủi ro chứ, chỉ muốn hưởng phần ngon thì ai dám chơi cùng!

Hai là Giang lão gia cũng quá nghiêm, đã lớn tuổi rồi còn muốn nhúng tay chuyện cạnh tranh giữa đám tiểu bối, ông chính là điển hình của loại phụ huynh cưng chiều con cháu.

Mà Giang lão gia còn không thấy xấu hổ chút nào, mở miệng là một bộ trưởng bối trách cứ, dồn khí xuống bụng nói: “Cái tôi của Hứa tổng cũng lớn thật đấy, thế nào cũng phải đợi tôi tự mình liên lạc qua mới được sao?”

Hứa Thừa Hạo đặt điện thoại lên bàn, mở chế độ rảnh tay, mình thì ngồi ngả lưng ra ghế, thờ ơ hỏi: “Ấy, Giang gia gia sao lại nổi cơn thịnh nộ như vậy?”

Giang lão gia hừ lạnh: “Nghe nói tập đoàn Giang thị không liên lạc được với Hứa tổng, cho nên tôi phải tự mình tới hỏi xem chuyện gì xảy ra!”

Hứa Thừa Hạo cười một tiếng: “Giang gia gia cứ nói đùa, cháu có nhận được cú điện thoại và hẹn sẵn nào của Thường Minh đâu, ở đâu ra thành không liên lạc được?”

Liên quan tới dự án, Giang gia vốn sai từ đầu, Giang lão gia im lặng một lát, lập tức thu lại cơn giận, thong thả nói: “Đây cũng là do Thường Minh xử lý sai lầm, không chu toàn, nó vừa mới nhậm chức, vẫn còn đang học cách xử lý công việc của công ty, cho nên mới trì hoãn hẹn gặp với Hứa tổng, thật sự xin lỗi.”

Hứa Thừa Hạo: “Giang gia gia nói quá lời.”

Giang lão gia nói: “Vậy Hứa tổng có kế hoạch gì không? Nếu Hứa tổng có thời gian, chúng ta có thể gặp mặt, bàn chuyện hợp tác một chút?”

Hứa Thừa Hạo suýt bị chọc cười, anh ho nhẹ hai tiếng, cố làm vẻ nghiêm túc, nói: “Quả thật xin lỗi Giang gia gia, giá cả của dự án bên ông vượt quá dự tính của tập đoàn bên cháu 40%, rủi ro quá lớn lại không nắm chắc sẽ thu hồi được lợi nhuận, cho nên bọn cháu đành tạm thời bỏ qua hợp tác.”

Giang lão gia nói: “Không sao, chỉ cần Hứa tổng sẵn lòng hợp tác với chúng tôi, chúng tôi hoàn toàn có thể hạ giá xuống con số ban đầu, rồi cứ dựa theo những gì chúng ta bàn trước đây mà làm tiếp. Tôi tin tưởng Hứa tổng sẽ không làm khó ông già này chứ?”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện