Thông tin truyện Sau Khi Tôi Chết, Anh Ấy Không Cưới Thêm Ai Nữa

Sau Khi Tôi Chết, Anh Ấy Không Cưới Thêm Ai Nữa

Tác giả:

Thể loại:

Cổ Đại

Lượt xem:

53

Trạng thái:

Đang cập nhật

Nguồn Truyện:

blueavenue39wordpress
Website không giữ bản quyền truyện,để báo cáo bản quyền vui lòng email về [email protected]
Đánh giá: 7/10 từ 17105 lượt

REVIEW SAU KHI TÔI CHẾT, ANH ẤY KHÔNG CƯỚI THÊM AI NỮA


Tác giả: Bánh Ú Đường.
Thể loại: Hiện đại, thâm tình, cảm động, tình yêu duy nhất, OE chính truyện, HE phiên ngoại.
Tình trạng: Đã edit hoàn.
Giới thiệu:
Khi còn sống, tôi làm nũng với Nguyễn Chính Ý: “Chồng ơi, anh yêu em nhường nào?”
Anh ấy vừa giải toán cao cấp vừa trả lời: “Nếu em đi trước, anh sẽ không cưới thêm người nào nữa.”
Tôi không tin, miệng đàn ông chỉ biết nói lời lừa gạt.
Vài năm sau, anh cầu hôn tôi, “Tô Uyển Uyển, đời này ngoại trừ em ra, anh sẽ không cưới người khác.”
Tôi không tin, đàn ông ấy à, si tình được vài năm là lại rước thêm chị em cho người vợ quá cố. Hôm trước mới thề non hẹn biển, rồi có khi hôm sau lại đi tìm vợ trẻ đẹp về nhà! Cuộc đời dài như thế, ai đoán được tương lai thế nào? Sau khi tôi chết, người đàn ông này cũng chỉ mới ba mươi tuổi. Linh hồn tôi vẫn cố chấp muốn ở cạnh anh ấy, để biết anh sẽ cưới người phụ nữ thế nào.
Có đẹp bằng tôi không? Có yêu anh ấy như tôi không? Và anh ấy có yêu cô ta không?
Chỉ tội cho tôi - trôi dạt trần thế hơn mười năm, chần chừ mãi không chịu nhập mồ - cũng chỉ vì muốn nhìn thấy vợ mới của anh ấy.
Kết quả là, tên đáng ghét này lại không chịu cho tôi cơ hội đó. Sau khi tôi chết, anh ấy thật sự không tái hôn.
----
Tôi từng yêu một cô gái, những tháng ngày trải qua cùng cô ấy đủ để lấp đầy sáu mươi năm cô đơn đằng đẵng.
Tôi không có con cái, sống lẻ loi hiu quạnh đến năm chín mươi tuổi. Một ông già sống thọ sẽ bị người đời chê.
Nếu tôi biết mình sống lâu như vậy, tôi sẽ làm một thoả thuận. Chia sáu mươi năm tuổi thọ cho Tô Uyển Uyển, mỗi người một nửa. Cả hai chúng tôi đều sẽ sống đến sáu mươi tuổi, cùng nhau già đi.
Ánh nắng chiếu vào phòng bệnh, khoé môi Nguyễn Chính Ý còn mang theo nụ cười. Thượng Đế nhẹ nhàng ấn bàn tay vàng, kích thích con lắc của chiếc đồng hồ vận mệnh.
Không ai có thể biết trước được số mệnh của bản thân, chỉ có thể buông tay nhìn nó xảy ra ngay trước mắt mình. Tô Uyển Uyển và Nguyễn Chính Ý cũng vậy. Hai người nắm tay nhau bước đi từ giảng đường đại học tới lễ đường, họ trao cho nhau những năm tháng tươi đẹp nhất của cuộc đời, cùng nhau phấn đấu cho cuộc sống tương lai. Tưởng chừng như đây là một câu chuyện đẹp như mơ, một cái kết thúc có hậu chúng ta thường thấy không chỉ trong cả những cuốn tiểu thuyết mà còn cả ngoài đời thực, nhưng cũng như những bộ phim hoạt hình chúng ta xem khi còn bé, công chúa và hoàng tử cưới nhau xong là hết phim, không ai nói với chúng ta rằng sau đó họ sẽ như thế nào. Liệu thật sự có cái gọi là “happy ever after” không? Ngay từ những chương đầu tiên của bộ truyện tác giả đã đánh tan ảo mộng của người đọc. Rằng đây không phải bộ truyện ngôn tình bạn thường hay thấy, Tô Uyển Uyển 30 tuổi đột tử mà chết, để lại người chồng của mình cô đơn suốt quãng đời này.
Nếu như một ngày bạn chết đi, liệu bạn có hy vọng người bạn đời của mình bước tiếp một bước nữa không? Sẽ có người nói không, họ làm gì gặp được ai tuyệt vời như tôi nữa mà yêu? Nhưng cũng sẽ có người nói có, tôi hy vọng họ sẽ gặp được người tốt, đồng hành cùng họ trong những năm tháng tiếp theo, cùng họ hoàn thành những điều tôi không thể.
Nguyễn Chính Ý đã nói rằng Tô Uyển Uyển là một con quỷ hẹp hòi, cô ấy sẽ không mong anh cưới người khác đâu. Đúng rằng cô đã từng nghĩ như vậy, nhưng khi nhìn thấy anh cố tự đánh lừa bản thân rằng người vợ thân yêu của anh chỉ đang đi công tác xa mà thôi, rằng 10 năm nay anh không đến thăm mộ cô, không phải vì anh không muốn, mà vì nỗi đau chấp nhận sự thật là quá sức với anh. Vậy nên cô quyết định đồng hành cùng anh, chờ đến khi anh đi tiếp bước nữa cô mới dám siêu thoát. Nhưng chờ rồi chờ mãi, 1 năm, 5 năm, 10 năm anh vẫn chỉ có một mình, đi đi lại lại giữa nhà và công ty. Không phải rằng không có ai theo đuổi anh, muốn cùng anh đi đến hết quãng đời này nhưng Nguyễn Chính Ý chưa bao giờ thấy điều này cần thiết, đời này anh chỉ có Tô Uyển Uyển. Trước là vậy, sau này cũng là vậy.
Phải thật sự yêu đến đâu mới có can đảm như vậy? Chắc rằng anh cũng có lúc mệt mỏi, cũng vẫn thấy cô đơn. Nhưng suy nghĩ tìm một người khác cô chưa bao giờ tồn tại trong tâm trí anh. Những năm tháng tóc đã hoa tiêu, có đôi khi anh không nhớ được mình là ai nữa, nhưng vẫn nhớ tới cô, nhớ được rằng cô thích ăn đồ ngọt nhất, thấy bánh socola cũng nhắc mọi người lần sau để dành cho cô. Anh ghét cô lắm, ghét cô sao bao năm rồi chưa một lần được thấy cô trong mộng, chưa một lần được gặp lại cô kể từ ngày anh đánh mất hạnh phúc.
Giọng văn nhẹ nhàng, mạch văn nhanh nhưng không hề khiến chúng ta bị ngợp, khiến chúng ta tưởng rằng thời gian qua nhanh, 60 năm cuộc đời cũng ngắn ngủi vậy thôi. Tác giả khắc họa câu chuyện đầy xúc động giữa hai con người nọ, vẽ lên được một Nguyễn Chính Ý thâm tình, nói được làm được, một Tô Uyển Uyển nhí nhảnh, vui vẻ trong từng câu chữ cô kể lại.
Khoảng cách xa nhất không thể đo bằng múi giờ ngăn trở, cũng không phải là chân trời góc bể, mà nó lại là âm dương cách trở. Một người mãi mãi dừng lại ở tuổi 30, còn một người nay đã bạc trắng hai bên tóc. Muốn chạm mà không thể chạm, bàn tay đưa ra chỉ xuyên qua người kia rơi xuống, muốn hét lên với người đó rằng “Em vẫn luôn ở đây, em vẫn bên cạnh anh” nhưng người đấy chỉ có thể nghe được tiếng gió heo hút.
“Sau khi tôi chết, anh ấy không cưới thêm ai nữa” khiến mình rơi nước mắt ngay từ những dòng chữ đầu tiên, cảm giác thương xót cho mối tình của họ, cũng khiến mình nhận ra được mỗi ngày mới thức dậy, chúng ta không biết điều gì đang chờ đón. Hãy sống để không nuối tiếc quá khứ, hết mình cho hiện tại, sẵn sàng đón chào tương lai.


Advertisement

Bình luận truyện