Sau Khi Tèo, Tôi Ôm Được Chúa Tể Địa Ngục

Chương 2


trước sau

*

Việt Bạch: “Hứa Tiểu Niên, tôi sạch sẽ rồi này!” Quỷ hồn hí hửng nói.

“Nhìn xem, không có máu nữa rồi,” nói xong còn ra hiệu cho Hứa Triều Hi nhìn lại chính mình, “Trên người cậu cũng vậy kìa.”

Hứa Triều Hi nhìn nhìn lại mình, thật sự rất sạch sẽ, vết máu lúc trước giống như chưa từng tồn tại. Không chỉ bọn họ, mà tất cả những quỷ hồn đi qua lớp sương mù kia đều sạch sẽ trở lại, chỉ quần áo và bộ dạng không đổi.

Quỷ hồn đằng sau lục tục đi xuyên qua lớp sương mù, quỷ hồn đằng trước thì tiếp tục đi dọc theo con đường nhỏ uốn lượn. Đường rất hẹp, chỉ vừa một quỷ hồn đi qua, hai bên đường có những bông hoa lớn nở rộ.

Hoa màu đỏ như máu, cánh hoa cuộn lại, không nhìn thấy lá.

Việt Bạch nói với Hứa Triều Hi xong liền tiếp tục bước đi, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn hoa ở hai bên đường: “Dưới chân chúng ta chính là đường xuống Hoàng Tuyền phải không? Đây là hoa nhìn vậy, nhìn rất đẹp.”

Hứa Triều Hi: “Hoa Bỉ Ngạn, mọc ở hai bên đường xuống Hoàng Tuyền, bởi vì luôn nở rộ nên còn được gọi là Hỏa chiếu chi lộ” (ngọn lửa soi đường – để Hán Việt nghe cho đỡ phèn )

Vừa nói chuyện, Hứa Triều Hi vừa thăm dò quan sát tình hình phía trước. Cứ mỗi một khoảng cách nhất định lại có một quỷ sai duy trì trật tự, đi tiếp nữa sẽ nhìn thấy một tòa kiến trúc hư ảo.

Con đường quanh co dường như không có điểm kết thúc, Việt Bạch đi được một lúc rồi không thể giữ im lặng được nữa, lại nói chuyện: “Tốc độ này cũng chậm quá, cứ vậy bao giờ mới tới?”

Đi hết con đường này xong thì thế nào nữa nhỉ, quỷ hồn có tội thì sẽ phải xuống địa ngục chịu trừng phạt, còn không có tội như bọn họ thì sao? Trực tiếp đi đầu thai?

Haizzz, thực sự là sống không do người, chết không do quỷ.

“Nhanh thôi,” Hứa Triều Hi đáp, “Cuối đường Hoàng Tuyền là cầu Nại Hà, nếu ở dương gian còn có điều gì không bỏ xuống được thì lên Vọng Hương Đài nhìn xem, sau khi đã buông xuống thì qua cầu uống canh Mạnh Bà, sau khi qua cầu thì đi qua Bất Quy Lộ, sau đó hẳn là sẽ đến điện của Tần Quảng Vương.”

Điều cậu lo lắng là làm thế nào mới có thể không uống canh Mạnh Bà. Vì uống xong, cậu sẽ quên hết mọi chuyện kiếp trước, cũng sẽ quên mất anh yêu của mình.

Cũng không biết anh ấy đã uống canh Mạnh Bà chưa? Nếu vẫn chưa uống, chưa qua cầu Nại Hà, vậy có phải sẽ đợi cậu ở ngay trước cầu không?

“Hiệu suất thấp quá, sao lại không làm thêm vài con đường nữa chứ.” Việt Bạch không biết suy nghĩ trong lòng Hứa Triều Hi, còn nghiêm túc đánh giá toàn bộ quá trình.

Hứa Triều Hi phân tâm giải thích: “Không làm được, Quỷ Môn Quan chỉ có một thôi.”

Tương truyền giữa nhân gian và âm phủ có 5 thông đạo, phân biệt theo Trung, Đông, Tây, Nam, Bắc được Ngũ phương Quỷ Đế trấn giữ, để tránh người phàm và quỷ hồn đi lạc vào thế giới của nhau.

Quỷ Môn Quan nằm trên Đào Chỉ Sơn, còn có tên khác là Đào Đô Sơn, Độ Sóc Sơn, có Đông Phương Quỷ Đế Thái Úc Lũy cùng hai vị quỷ thần trấn thủ, tiếp dẫn vạn quỷ.

Hứa Triều Hi vừa giải thích, Việt Bạch liền hỏi: “Vậy tứ phương Quỷ Đế trấn giữ thông đạo kia có thể tiếp dẫn quỷ hồn không?”

Vậy những người chết ở phương Đông sẽ vào lãnh thổ của Đông Phương Quỷ Đế, chết ở phương Tây sẽ vào lãnh thổ của Tây Phương Quỷ Đế sao?

Hứa Triều Hi: “Trong sách không thấy viết.”

Việt Bạch: “Dù có thì chắc cũng không đủ, đất nước chúng ta đông dân như vậy, mỗi ngày người chết cũng đến hàng vạn, bảo sao lại chậm.”

“Các cậu đừng có ghét bỏ, nói không chừng sau này sẽ không được trải nghiệm những điểm đặc sắc ở địa phủ này nữa đâu.” Ông lão ở đằng trước Việt Bạch vẫn nghe bọn họ nói chuyện liền quay đầu mỉm cười nói.

Ông cụ áo mũ chỉnh tề, rất có khí chất, thấy hai quỷ đều nhìn mình liền giải thích: “Thứ lỗi, ta ở phía trước vẫn luôn nghe các cậu nói chuyện, nghe rồi lại muốn biết thêm tình hình tiếp theo.”

Hai quỷ cũng không để ý, Hứa Triều Hi nói: “Không sao, lúc nói chuyện chúng tôi cũng không khống chế âm lượng, hơn nữa nghe ngài nói liền hiểu ngài nhất định biết nhiều hơn chúng tôi.”

Ông lão cười lắc lắc đầu: “Nghe các cậu nói chuyện thì hình như cậu từng nghiên cứu về địa phủ đúng không?”

Hứa Triều Hi: “Tôi có cùng người nhà mình nghiên cứu qua, cũng chỉ biết chút da lông.”

Ông lão: “Thì ra là gia đình có nguồn gốc từng học qua.”

Thấy bọn họ nói mãi không ngừng, Việt Bạch vội đánh gãy lời hàn huyên, hỏi: “Bác trai, bác nói sau này sẽ không được trải nghiệm những điểm đặc sắc của địa phủ là có ý gì?”

Ông lão đáp: “Lúc trước ở đường dương gian tôi đã hỏi thăm tin tức từ Đầu Trâu Mặt Ngựa, bọn họ nói để cải thiện việc tiếp dẫn quỷ hồn, về sau có thể sẽ sửa lại đoạn đường từ Quỷ Môn Quan đến Tần Quảng Vương điện, sau này vong hồn vào Quỷ Môn Quan sẽ được đưa trực tiếp đi nhận phán xét.”

Nghe vậy Việt Bạch đập lòng bàn tay cái bốp: “Đáng sẽ phải sửa từ lâu rồi, bằng không chúng ta cũng không đến mức giờ này vẫn còn ở trên đường Hoàng Tuyền.”

Ông lão thực ra cũng không sốt ruột đến mức đó, người đã chết tựa hồ cũng bình lặng đi nhiều. Ông tự nhận sinh thời chưa từng làm việc ác, việc tốt thì không biết sẽ được tính bao nhiêu, nhưng tóm lại sẽ không phải xuống địa ngục chịu trừng phạt, cứ coi như một cuộc thám hiểm trước khi đầu thai đi.

Trong lúc nói chuyện, họ đã đến cuối đường Hoàng Tuyền.

Một biển báo to lớn dựng bên đường, dùng mỗi tên chỉ ý nói phía trước là cầu Nại Hà, rẽ phải là Vọng Hương Đài.

“Ta ở nhân gian vẫn còn có chút việc chưa bỏ xuống được, giờ đi Vọng Hương Đài, nếu có duyên ít lâu nữa sẽ gặp lại.” Ông lão chào tạm biệt họ rồi chuyển hướng đi Vọng Hương Đài.

Hai quỷ vẫy tay: “Tạm biệt ~”

Phía trước đường Hoàng Tuyền là một vùng đất rộng lớn bằng phẳng, phía xa còn có một con sông lớn uốn lượn từ phía Đông Bắc chảy về phía Tây.

Cầu Nại Hà bị lấp kín bởi một số lượng rất lớn quỷ hồn, quỷ đến đây đều được phân thành hai nhóm, một nhóm rẽ phải đi Vọng Hương Đài, nhóm còn lại ở lại chờ lên cầu Nại Hà.

Nói thật, tình huống nơi đây khác xa những gì Hứa Triều Hi tưởng tượng, cậu chưa bao giờ nghĩ cầu Nại Hà và Vọng Hương Đài lại đông đúc sôi nổi như thể khu chợ dân sinh như thế.

Không khí nhộn nhịp đến mức những quỷ hồn vừa đi hết đường Hoàng Tuyền tới đây bất giác giải tỏa được những lo lắng, phiền muộn trong lòng, cả quỷ cũng nhẹ đi rất nhiều.

Một nữ quỷ dẫn đường đứng trước cầu Nại Hà phất phất một lá cờ nhỏ, lớn tiếng hô: “Quỷ hồn trên cầu mau chóng chạy qua đây đi, đừng đứng mãi trên cầu. Này này này, cái kẻ kia, ta đang nói ngươi đó! Trong sông có quỷ nước, bị kéo xuống thì đi mà tự chịu!”

“Hu hu hu, quỷ nước đáng sợ quá, tôi sợ quá, ai giúp tôi với?”

“Cô cũng là quỷ còn gì, sợ cái shit.”

“Hu hu hu…….”

“Ôi giời tôi sợ cô rồi, thôi thôi, nắm lấy tay tôi.”

Hứa Triều Hi rời mắt khỏi một nam một nữ đang nắm tay nhau kia, tầm mắt chưa từ bỏ ý định mà nhìn theo hướng dẫn viên. Còn Mạnh Bà đâu, tại sao chỉ có mỗi hướng dẫn viên?

Không thấy Mạnh Bà, cũng không nhìn thấy Tam Sinh Thạch.

Mất công cậu lo lắng nửa ngày việc làm thế nào mới không uống anh Mạnh Bà để đi tìm anh yêu.

Đội ngũ xếp hàng chỉnh tề đi đến đây lại có chút lộn xộn, cảnh tượng náo nhiệt trước mắt khiến Việt Bạch càng tấm tắc kêu lạ, hai quỷ bọn họ đứng ở biển chỉ đường, Việt Bạch hỏi: “Hứa Tiểu Niên, cậu đi Vọng Hương Đài à?”

Hứa Triều Hi nhìn thoáng qua bên phải, chỉ nói một câu: “Tới cũng tới rồi.”

Cái gọi là Vọng Hương Đài kia cũng giống như một đài quan sát được dựng trên vách núi, có hai lối đi kéo dài ở hai bên vách đá, một lối lên, một lối xuống.

Con đường đá đó rất hẹp, hai bên không có gì chặn lại, đứng trên cao nhìn xuống là núi đao rừng kiếm âm u, trông rất nguy hiểm.

Phía trên cùng là bục đá hình chữ nhật, nơi này có hàng rào chắn.

Có quỷ hồn đứng cạnh làm nhân viên công tác, đang gào to dặn dò: “Mỗi quỷ chỉ có thể xem 1 phút, xem nhanh rồi đi, đừng làm chậm trễ thời gian của quỷ khác!” Đã dặn mà không nghe thì chắc chắn sẽ áp dụng bạo lực chấp pháp.

Hứa Triều Hi và Việt Bạch cũng xem trong một phút, sau đó men theo đường đá đi xuống, hai quỷ nói chuyện với nhau.

Việt Bạch: “Tôi thấy ông bà ngoại đang làm đám tang cho tôi, còn có bảy đại cô tám dì cả, haizzz.”

Hứa Triều Hi: “Tôi thấy một đôi nam nữ không quen biết đang cãi nhau.”

“Hả?” Việt Bạch quay đầu nhìn cậu, bất chợt nhớ ra, “À, chắc là ba mẹ ruột của cậu.”

“Chắc thế.” Hứa Triều Hi đáp. Vốn cậu muốn xem mọi người trong cô nhi viện thế nào rồi, chẳng ngờ lại thấy cặp cha mẹ đã bỏ cậu lại cửa cô nhi viện, xui thật.”

“Đi thôi, đến cầu Nại Hà đi.” Cậu nói

Cậu Nại Hà được xây trên sông Vong Xuyên, nối giữa Hoàng Tuyền Lộ và Bất Quy Lộ, hai bên rộng khoảng chục mét, dài cả trăm mét.

Nước sông Vong Xuyên vô cùng tĩnh lặng, dưới mặt nước chỉ thấy mặt quỷ tái nhợt cùng tóc tai bù xù như ẩn như hiện, vừa khóc vừa cười vừa kể lể không dứt:

“Hì hì hì, xuống đây với ta đi.”

“Nước sông lạnh quá, lạnh quá, hu hu hu….”

“Hu hu hu, Hứa Tiểu Niên, quỷ nước thật đáng sợ.” Việt Bạch sợ hãi nấp sau lưng Hứa Triều Hi, vùi đầu vào vai cậu, nhắm mắt lại như muốn tự lừa dối bản thân.

Hình ảnh này thực sự có chút hài hước.

Việt Bạch còn cao hơn Hứa Triều Hi một chút, hơn nữa Hứa Triều Hi trời sinh khung xương nhỏ, gương mặt lại rất thanh tú, Việt Bạch chôn đầu vào vai Hứa Triều Hi nhìn như thể Husky trốn sau Teddy vậy.

Cảnh tượng này khiến Teddy, à không, Hứa Triều Hi nghĩ tới một nam một nữ trên cầu khi nãy. Cơ mà hai bên cũng chẳng có gì để so sánh, bọn họ đơn thuần là tình yêu nam nữ, cậu với Việt Bạch thì chính là tình cha con cảm động trời đất nha!

Cậu dẫn theo con trai nhặt của mình đi qua cầu.

Cuối cây cầu cũng có một tấm biển tương tự như ở cuối đường Hoàng Tuyền, mũi tên chỉ hướng đằng trước – Thành Đưa Đò, Hứa Triều Hi chưa từng thấy cái tên này trong sách.

Việt Bạch bên cạnh nhìn thấy ba chữ Thành Đưa Đò mà hai mắt sáng ngời, hỏi: “Mau nói cho tôi biết Thành Đưa Đò là nơi nào với? Có phải về sau chúng ta sẽ sống trong thành này không?”

Hầu hết những quỷ hồn xung quanh đều có phản ứng giống như Việt Bạch, thành thị sao, vừa nghe chính là nơi để sinh hoạt rồi. Sợ đến muộn sẽ bị người khác đoạt đi chỗ tốt, nguyên một đám chạy nhanh như bay.

Cũng phiền đấy, Hứa Triều Hi nghi ngờ những quỷ hồn đó phân nửa là biết rõ bản thân đã làm điều ác, sợ phải xuống địa ngục chịu phạt.

Nhưng sao nơi này không có quỷ sai nhỉ? Họ không lo lắng những quỷ này vì không muốn chịu phạt nên vĩnh viễn không vào thành sao?

Nghĩ đến tên và những ghi chép về con đường này, trong lòng Hứa Triều Hi khẽ động, liền xoay người đi trở về.

Nhìn thấy động tác của cậu, Việt Bạch buồn bực: “Hứa Tiểu Niên, cậu làm gì đó?”

Hứa Triều Hi đã biết đáp án, liền nhỏ giọng nói với Việt Bạch: “Con đường này chỉ có thể tiến về phía trước, không thể quay đầu lại.” Vì vậy mới có tên gọi Bất Quy Lộ.

Những quỷ hồn đã bước lên con đường này sẽ không còn cách nào khác ngoài việc đi tiếp, hoặc tiến vào thành, hoặc đứng im.

Việt Bạch kinh ngạc.

Hứa Triều Hi: “Suỵt.”

Cậu cùng Việt Bạch không nhanh không chậm tiến về phía trước, miệng nói: “Trong tất cả những cuốn sách tôi đã đọc không hề có ghi chép gì về Thành Đưa Đò, vì vậy tôi không biết trong đó có gì đâu.”

Cậu nhất định phải vào thành, những con đường đã đi qua đều không thấy anh ấy, nhất định anh ấy đã vào thành rồi.

Bên cạnh có vài quỷ hồn đang chậm rãi tiến về phía cổng thành, muốn đợi những quỷ hồn khác đi ra để hỏi thăm tin tức. Nhưng kế hoạch này chắc chắn sẽ thất bại, có Bất Quy Lộ ở đây, dù ra được khỏi thành thì cũng tới nơi khác.

Việt Bạch không nghĩ nhiều như vậy, bản thân cậu ta không làm chuyện gì xấu, cũng không cắn rứt lương tâm, lại biết bạn mình hiểu rõ nơi này nên vẫn đi theo cậu.

Cậu ta hỏi: “Vậy còn phán xử nữa không?”

Hứa Triều Hi quơ quơ xiềng xích trên tay.

Đây cũng là lý do khiến cậu quyết định vào thành. Tự do đều nằm trong tay các quỷ, lại vẫn nghĩ trời cao mặc chim bay, biển rộng tùy cá lội hay sao? Đùa cái gì vậy?

Việt Bạch: “Ok, tôi hiểu rồi.”

Thành Đưa Đò nằm ở cuối Bất Quy Lộ, hai quỷ đi một lúc đã đến dưới thành.

Kỳ lạ chính là, nhìn từ xa thì Thành Đưa Đò này có vẻ rất lớn rất nguy nga, tường thành trải dài hàng trăm dặm, che kín mít khung cảnh phía sau. Chỉ khi đến gần mới phát hiện cổng thành cũng không lớn như tưởng tượng, nhỏ hơn Quỷ Môn Quan chút, tường thành cũng không phải quá cao.

Cổng thành đóng chặt, nhưng hai bên trái phải đều có cửa phụ, trước cửa đều có hai quỷ đứng canh, một khi có quỷ đi ngang Bất Quy Lộ muốn tiến
vào liền mở cửa.

Hứa Triều Hi: “?” Lại còn đi cửa phụ?

Thôi đừng hỏi, hỏi là không phù hợp rồi.

Cậu còn chưa hiểu ra sao thì đã bị đẩy qua cửa, vừa ngẩng đầu liền thấy một quỷ hồn bộ dạng hung thần ác sát.

Quỷ hồn hung thần ác sát kia trên thân mang một sức mạnh áp chế những tiểu quỷ khác, nó tiến đến nắm lấy sợi xích trên tay cậu rồi quấn vòng quanh cánh tay mình.

Trên cánh tay còn lại của đối phương cũng quấn 9 sợi xích tương tự, một trong số đó thuộc về kẻ vừa tới đây trước một bước – Việt Bạch.

Việt Bạch thấy Hứa Triều Hi cũng đồng kết cục với mình, thở dài tiếc nuối: “Ầy.”

Hứa Triều Hi bó tay rồi: “Cậu còn nghĩ tôi sẽ phản kháng rồi tới cứu cậu chắc?”

Việt Bạch thành khẩn gật đầu: “Tôi vốn có ý này mà.”

Đại quỷ kia quét mắt nhìn hai tên tiểu quỷ đang nói chuyện, giọng lạnh băng nói với một đám quỷ hồn: “Quỷ tốt trực thuộc Tần Quảng Vương điện, phụng mệnh mang các ngươi đến nhận phán xét.”

Cuối cùng cũng tới rồi, trong lòng Hứa Triều Hi có cảm giác như trút được gánh nặng.

Từ lúc cậu biết sau khi chết phải đến địa phủ, còn có Đầu Trâu Mặt Ngựa, Hắc Bạch Vô Thường, cậu liền biết quá trình phán xét này là không thể tránh khỏi.

Cẩn thận ngẫm lại, một đường đi tới đây tưởng như họ không hề bị canh giữ nghiêm ngặt, nhưng đừng quên, xích sắt trên tay vẫn còn nguyên.

Nhân gian khắp nơi một mảnh cát vàng, đường Hoàng Tuyền trừ một mảnh đường quanh co thì chính là cả biển Hoa Bỉ Ngạn, Vọng Hương Đài lại toàn đá nhọn lởm chởm, sông Vong Xuyên đầy rẫy quỷ nước. Nếu không vào thành, bọn họ còn có thể đi đâu?

Chưa biết kết quả phán xét thì cũng chẳng có sức đâu mà phản kháng, thôi thì cứ nên thành thật đến Tần Quảng Vương điện chờ xét xử đi.

Thực ra Tần Quảng Vương điện rất dễ tìm, chính là tòa nhà ở cuối cùng kia, mái cong kiều giác, đại khí uy nghiêm, mà hai bên đường lại là những tòa nhà hiện đại xếp thành hàng, hai phong cách hoàn toàn khác nhau.

Cả tòa thành đều quạnh quẽ hoang vắng, đường phố heo hút, không hề nhìn thấy cửa hàng nào buôn bán.

Việt Bạch thực nghiêm túc hỏi: “Địa phủ cũng phải làm nhiệm vụ hiện đại hóa sao?” Quang cảnh này chính là cổ kim kết hợp.

Đại quỷ kia lạnh giọng cảnh cáo: “Sau khi tiến vào điện không được tùy ý ồn ào, đại nhân cho phép các ngươi mới có thể mở miệng nói chuyện!”

Sau đó nữa, một đoàn 10 quỷ hồn bị đưa vào trong điện.

Không gian trong điện rất lớn, cũng có rất nhiều quỷ hồn đang làm việc. Đám quỷ bị đưa vào ở bên trái kia vẫn đang đứng trình bày việc tốt việc xấu mà họ đã làm lúc sinh thời, nhân viên ghi chép trước mặt đang nhanh tay ghi lại.

Hứa Triều Hi nhanh chóng quan sát đại sảnh, phát hiện vị trí trên cùng kia đang trống không, chỉ có một quỷ hồn đang ngồi viết lách ở bàn bên cạnh.

Tần Quảng Vương không có ở đây, chủ sự chính là Phán quan.

Không đợi Hứa Triều Hi tiếp tục quan sát, quỷ tốt áp giải bọn họ đã bước đến chỗ nhân viên ghi chép bên phải.

Một đối một, Hứa Triều Hi đang đứng trước một nữ quỷ trẻ tuổi, đối phương cũng chẳng buồn ngẩng đầu, chỉ hỏi: “Tên, tuổi, ngày sinh, ngày mất.”

Hứa Triều Hi máy móc đáp lời: “Hứa Triều Hi, 25 tuổi, sinh năm 1995, không biết ngày cụ thể, mất ngày 11/10/2020.”

Cậu đối với việc này rất bình tĩnh, đây là buff “cưỡng chế thành thật” của Tần Quảng Vương điện, đi kèm là tác dụng tăng cường trí nhớ, có thể khiến bạn nhớ lại tất cả những việc xấu mà bản thân đã làm.

Trong sách cậu đọc được lại là khi vào Tần Quảng Vương điện sẽ được cho uống canh mê hồn, sau đó quỷ hồn sẽ tự khai báo thành thật tất cả mọi việc, xem ra thực tế cũng có chênh lệch.

Nữ quỷ hỏi thông tin cụ thể xong thì viết tên Hứa Triều Hi vào quyển sổ trước mặt. Quyển sổ trống đột nhiên hiển thị tận 5 – 6 Hứa Triều Hi, có cả chữ màu đen, màu vàng kim, sau nữa là năm sinh năm mất của từng Hứa Triều Hi.

Cô dựa vào năm sinh mà tìm thông tin của quỷ hồn trước mặt, chính là màu vàng kim, sau đó ngẩng đầu liếc nhìn Hứa Triều Hi, giọng điệu dịu đi: “Dương thọ chưa hết, là đột tử,”

Nói xong còn tốt bụng thông báo: “Ngày sinh là 30/9/1995.”

Hứa Triều Hi cười nhẹ, không trả lời. Cậu chẳng mấy quan tâm đến ngày sinh của mình, dù sao trước nay cũng toàn đón giao thừa ở viện mồ côi.

Đối với mấy cái tên có màu khác nhau kia, cậu cũng có thể đoán được phần nào. Có 5 – 6 người trùng tên, màu đen nghĩa là làm việc ác, vàng kim là làm việc thiện.

Úi, thành tích cậu đỡ bà cụ qua đường cũng được ghi lại kìa, ngại quó.

Sự tình tới đây vẫn chưa xong. Nữ quỷ nọ chọt nhẹ vào tờ giấy có tên Hứa Triều Hi, màu đen biến mất, trái lại màu vàng kim dần lan ra toàn bộ tờ giấy.

Nữ quỷ xé tờ giấy vàng kim đó đưa cho Hứa Triều Hi: “Trong đây là toàn bộ tích lũy trên nhân gian của cậu.”

Hứa Triều Hi ngơ ngác nhận lấy, rồi ngạc nhiên phát hiện tờ giấy đó đã biến thành Minh tệ.

Tổng cộng có 3 tờ, gồm 2 tờ một đồng và 1 tờ năm hào.

Nghĩ gì vậy, đỡ bà cụ qua đường chỉ đáng 2 đồng rưỡi thôi.

Hứa Triều Hi: “……………”

“Cầm đi, về sau sinh sống ở Minh giới sẽ dùng đến,” Nữ quỷ dặn dò, “Thủ tục bên này của cậu đã xong, giờ ra bằng cửa sau rồi rẽ phải, đi qua một con đường là đến trung tâm đăng ký thông tin Minh giới khu Đông, nhớ đăng ký xác định thân phận trước, sau đó hãy tính đến chuyện đi đệ thập điện đầu thai hay định cư ở Minh giới.”

Hứa Triều Hi suy tư một chút về thông tin mà nữ quỷ cung cấp, rồi gật gật đầu, cầm theo 2 đồng rưỡi của mình rời đi.

Thấy Việt Bạch bên kia còn chưa xong, cậu hỏi: “Tôi có thể hỏi ngài một việc không? Nếu như tôi đột tử, vậy không cần đến Uổng Tử Thành sao?”

Theo như ghi chép, người đột tử nên đến Uổng Tử Thành, chờ hết dương thọ mới có thể đi đầu thai.

Phía sau không còn quỷ hồn, nữ quỷ tạm thời cũng rảnh rỗi, nghe cậu hỏi về Uổng Tử Thành còn hơi ngạc nhiên: “Cậu còn biết quỷ đột tử cần đến Uổng Tử Thành sao?”

Rồi cô lắc đầu: “Nhưng hiện tại địa phủ đã được cơ cấu lại, không cần phải tới Uổng Tử Thành nữa.”

Trong lòng Hứa Triều Hi chùng xuống. Lúc trước cậu đã được chẩn đoán là đột tử, vậy anh ấy bị tim ngừng đập khi sửa máy tính bị rò rỉ điện, quá nửa cũng là đột tử.

Ban đầu cậu dự định nếu không tìm được anh ở trước cầu Nại Hà, vậy bọn họ sẽ gặp lại nhau ở Uổng Tử Thành. Nhưng giờ không cần đến Uổng Tử Thành nữa, cậu biết phải đi đâu tìm anh ấy đây?

Chợt một tiếng khóc thê lương cắt ngang suy nghĩ của Hứa Triều Hi.

Cậu theo bản năng nhìn lại, liền thấy quỷ hồn quen mắt kia đang bị quỷ tốt lôi đi, hắn vẫn đang giãy dụa van xin: “Tôi thực sự không cố ý! Tôi nghĩ sẽ không xảy ra chuyện gì, trước kia tôi uống rượu rồi lái xe cũng không việc gì mà…..”

Phán quan trên kia đang lạnh nhạt đọc kết quả phán xét: “Cung Chính Nghĩa, say rượu lái xe khiến 9 người chết, 11 người bị thương, đã nhiều lần làm việc bất lương, nay bị kết án 900 năm trong địa ngục A Tì lưới sắt, 789 năm bị lột đồ trong địa ngục Hàn Băng, 67 năm bị lột đồ trong địa ngục Huyết Trì.”

Hình phạt nghiêm khắc tới mức Hứa Triều Hi kinh ngạc, lại còn tính theo đơn vị năm, liệu quỷ hồn này có thể sống sót không?

Nhìn lại quỷ hồn chạy trốn kia, đối phương đã hoàn toàn xụi lơ trên mặt đất.

Thảo nào trước Quỷ Môn Quan đối phương còn hỏi cậu về chuyện say rượu lái xe, quả nhiên là say rượu lái xe gây tai nạn chết người, chẳng lẽ hắn chính là thủ phạm của vụ tai nạn hàng loạt mà bọn cậu gặp phải?

Có việc này, tất cả những quỷ hồn còn chưa nhận phán xét trong điện đều sợ hãi.

Hứa Triều Hi nhìn lại từng quỷ.

Một nam quỷ có vẻ ngoài rất điển trai nói: “Tôi chưa từng làm việc xấu, cùng lắm, cùng lắm là sở thích có hơi đặc biệt thôi, tôi thích, thích vợ người ta, thường tìm những người đẹp lại có tiền để họ bao dưỡng…..nhưng đều là họ tự nguyện, tôi không hề ép buộc.”

Một ông lão tóc bạc trắng: “Con dâu tôi mấy năm trước sinh con gái, tôi liền dìm chết đứa bé, nhưng tôi nói với con trai con dâu tôi là nó bị bắt cóc, hiện tại chúng vẫn đang đi tìm….”

Một nữ quỷ trẻ tuổi đang chật vật nhớ lại: “Có động đất, tôi đứng ở cửa sắp xếp cho bọn nhỏ đi trước, sau đó tòa nhà sập xuống….”

Một nam quỷ anh khí bừng bừng: “Có bọn cướp bắt cóc, tôi đứng ra giải cứu con tin không may bị bắn trúng….”

Tốt cùng xấu, thiện cùng ác, tất cả đều ở đây.

Quỷ thiện cầm những đồng tiền đổi được từ công đức mà bản thân tích lũy, quỷ ác thì nghe Phán quan phía trên xét xử rồi bị quỷ tốt kéo vào địa ngục.

Hứa Triều Hi: “Tôi nhớ Tần Quảng Vương điện chỉ phụ trách xét duyệt thiện quỷ ác quỷ thôi đúng không? Thiện quỷ có thể đến đệ thập điện đầu thai, còn ác quỷ sẽ bị áp giải đến đệ nhị điện Sở Giang Vương điện phải không?”

Đệ nhị điện Sở Giang Vương điện phụ trách xử phạt những kẻ trộm cắp, gây thương tích, giết người trên dương gian, chịu hình phạt xong mới có thể đến đệ tam điện, cứ lặp lại quy trình ấy cho đến đệ thập điện.

Vài kẻ vừa bị quỷ tốt kéo xuống hiển nhiên là ác quỷ đã hoàn thành thẩm vấn ở đệ nhất điện.

“Cậu biết cũng không ít đâu,” Nữ quỷ nói, hiếm khi gặp người có hiểu biết về địa phủ như vậy, cô cũng nói nhiều thêm vài câu, “Hiện tại chỉ có công năng của đệ nhất điện và đệ thập điện là không thay đổi.”

Hứa Triều Hi: “Địa phủ tái cơ cấu thật sao?”

Nữ quỷ im lặng, ngầm thừa nhận, cậu nói cảm ơn nữ quỷ xong liền cùng Việt Bạch đi ra cửa sau.

Nhớ đến tất cả những thứ vừa diễn ra trong điện, Hứa Triều Hi thầm cảm thán: Thiện ác cuối cùng đều sẽ được đáp lại, kẻ xấu sẽ bị trừng phạt, mà người tốt cũng sẽ được đền đáp.

Giống như 2 đồng rưỡi của cậu vậy.

“Hứa Tiểu Niên, quỷ xét xử vừa rồi đã cho tôi Minh tệ.” Việt Bạch lấy Minh tệ ra khoe.

“Tôi cũng….” Hứa Triều Hi vừa nói vừa nhìn lại, thấy một xấp Minh tệ thật dày, lời nói như nghẹn lại.

Nhìn qua cũng phải đến 2 vạn.

Chói mắt thật đấy.

Cậu lặng lẽ cất tiền đi, lòng tự hỏi, trên đời này cái gì sẽ vĩnh viễn không rời bỏ bạn?

Chính là nghèo đó. (hic hic hic)

Truyện convert hay : Đô Thị Siêu Cấp Tà Y

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện