Sau Khi Tận Thế Tôi Được Bạn Trai Cũ Cứu

Mạnh Mẽ Giành


trước sau

Mạnh Giang Thiên rất nhanh đã tìm được bể bơi công cộng kia, trong nước có đủ loại tạp chất, chất lượng nước cũng đục ngầu.

Bất quá tốt xấu gì cũng có thể tắm rửa, Mạnh Giang Thiên tắm sạch sẽ chính mình, thay quần áo mới, nhanh chóng bay về trường học.

Rời đi một ngày, cũng không biết Thôi Tây Sinh có ăn uống tốt hay không.

Mặt trời nghiêng về phía tây, mắt thấy sắp rơi xuống núi, học sinh trên nóc tòa nhà trường đã đói bụng một ngày, ánh mắt mỗi người nhìn Thôi Tây Sinh đều lộ ra hung quang.

Triệu Gia Khắc đi theo Thôi Tây Sinh ngược lại ăn hai cái bánh mì táo đỏ uống một chai sữa táo đỏ, tuy rằng không no cũng không đói.

Chính là trăm người hung thần ác sát trừng mắt nhìn hắn và Thôi Tây Sinh, Triệu Gia Khắc bụng co rút lại một cái, có loại cảm giác muốn tiêu chảy.

Mấy dị năng giả kia buổi sáng đi ra ngoài, đến bây giờ cũng chưa có trở về. Nếu như không trở về, Triệu Gia Khắc sợ là một mình mình không giữ được Thôi Tây Sinh.

"Thôi Tây Sinh, nói với cậu một chuyện." Triệu Gia Khắc chặt chẽ nhìn chằm chằm đám người rục rịch, cũng không quay đầu lại, nhỏ giọng nói với Thôi Tây Sinh.

"Chuyện gì xảy ra." Thôi Tây Sinh hiện tại cũng rất hoảng hốt.

Thức ăn trong tay hiện tại chính là bùa đòi mạng, Triệu Gia Khắc một mình không thể đánh lại hơn trăm người.

Cậu đã ăn thêm vài cái bánh mì táo đỏ, đề phòng vạn nhất thức ăn bị cướp, cậu cũng có thể chống đỡ thêm một lát.

May mắn hôm nay không có nôn mửa, bằng không ăn nhiều hơn nữa cũng vô dụng. Bảo bối của cậu vẫn rất hiểu chuyện, loại thời điểm này không náo loạn nữa.

"Đem đồ ăn của cậu ném ra ngoài đi, tôi chỉ sợ đánh không lại những người này, không bảo vệ được cậu."

"Được." Thôi Tây Sinh không chần chờ, đưa tay túm lấy cái thùng giấu ở phía sau, cậu cũng có ý này.

Nhưng Thôi Tây Sinh còn chưa kéo thùng ra, trong đám người có ba nam sinh đã gấp gáp, bọn họ hùng hổ hướng Thôi Tây Sinh cùng Triệu Gia Khắc đi tới.

"Các cậu muốn làm gì?" Triệu Gia Khắc trong nháy mắt khẩn trương, đứng lên ngăn ở trước mặt Thôi Tây Sinh.

"Những gì chúng tôi muốn làm cậu cũng biết. Vì nhiều người như này, cậu không thể giữ cho cậu ta. Giao thức ăn ra, chúng tôi cũng không làm khó cả hai người." Ba nam sinh dẫn đầu, cả đám vốn đang do dự đều đứng lên, hùng hổ nhìn Triệu Gia Khắc.

"Các cậu cũng không sợ Mạnh Giang Thiên trở về đối với các cậu không khách khí?" Triệu Gia Khắc là muốn đem thức ăn cho bọn họ, nhưng chủ động giao ra cùng bị người uy hiếp giao ra chính là hai chuyện khác nhau.

"Cả ngày không về, ai biết họ đã đi đâu. Không chừng mấy dị năng giả kia đã sớm ném chúng ta chạy mất. Hơn nữa bọn họ cũng không phải vô địch, nói không chừng đã bị zombie phân thây ra ăn. Tôi không có ý định chờ ở đây, sau đêm nay tôi sẽ rời đi, ở đây là chờ chết. Các cậu thức thời liền giao thức ăn ra, chúng tôi chỉ muốn thức ăn, không muốn gϊếŧ người."

Ba nam sinh nói xong đi về phía trước một bước, người phía sau cũng đi theo một bước. Cảm giác áp bách của trăm người cũng không thua kém cảm giác áp bách của dị năng giả bao nhiêu.

Triệu Gia Khắc cảm thấy chân mềm nhũn, lại cố gắng chống đỡ nói nhanh, "Các cậu phải suy nghĩ rõ ràng, nếu Mạnh Giang Thiên trở về, nhìn thấy các cậu cướp thức ăn của bạn cậu ấy, các cậu còn có mạng sống hay không, tôi cũng không cam đoan."

"Đe dọa chúng tôi? Mạnh Giang Thiên nếu còn sống, hiện tại đã sớm trở về. Mọi người không nên bị hắn dọa sợ, mấy dị năng giả kia còn không biết có thể trở về hay không. Nếu như bọn họ không trở về, chúng ta không ăn không uống, sớm muộn gì cũng chết, mạng đều không còn, ai còn quan tâm dị năng giả trả thù. Tiểu tử cậu làm chân chó ngược lại rất có năng lực, vậy hôm nay tôi sẽ để cho cậu liệt chức."

Lời nói của Triệu Gia Khắc làm cho đám người phía sau chần chờ, hiện tại dị năng giả cũng không phải là bọn họ có thể trêu chọc.

.....


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện