Sau Khi Tận Thế Tôi Được Bạn Trai Cũ Cứu

Dị Năng Giả Trở Về


trước sau

"Hội trưởng học sinh rất hoà ái, muốn trở thành một nhà lãnh đạo? Hệ lửa kia tính cách mềm yếu, không có chủ kiến. Hệ không gian chỉ nghĩ đến bạn gái, tự mình đi rồi. Hệ đất xúc động dễ cáu kỉnh không có đầu óc. Cũng chỉ có Mạnh Giang Thiên làm người ổn trọng, người còn thông minh, dị năng cũng cao hơn bốn người khác một chút. Tôi là muốn sau này đi theo cậu ấy, cho nên hiện tại trước tiên cùng người cậu ấy quan tâm nhất làm quen."

Triệu Gia Khắc nói rất chân thành, đem mục đích của mình mở ra cho Thôi Tây Sinh xem.

Chỉ là nam nhân cơ bắp này có chút kém cỏi, Thôi Tây Sinh không biết hắn từ đâu ra kết luận Mạnh Giang Thiên quan tâm đến cậu nhất.

"Khả năng quan sát của cậu có chút vấn đề, tôi cũng không phải người Mạnh Giang Thiên quan tâm nhất, cậu tìm nhầm người rồi."

"Vậy sao?" Triệu Gia Khắc nghi ngờ nhìn Thôi Tây Sinh, đầu cơ bắp rốt cục ý thức được một tia không thích hợp.

Lông mày mỏ thô run lên, Triệu Gia Khắc mỉm cười nói, "Mặc kệ như thế nào, hôm nay ăn một lon cháo Bát Bảo của cậu, uống một chai nước nữa, tôi sẽ làm vệ sĩ cho cậu một ngày, hôm nay cậu cũng không nên cự tuyệt tôi."

"Vậy cảm ơn cậu." Thôi Tây Sinh cười cười, không cự tuyệt nữa.

Thôi Tây Sinh cùng Triệu Gia Khắc lại trò chuyện trong chốc lát, cậu bắt đầu mệt mỏi, gật đầu buồn ngủ.

Triệu Gia Khắc có nhãn lực hơn Lưu An Na, tìm đệm của Thôi Tây Sinh trở về để Thôi Tây Sinh nằm trên đệm ngủ.

Chỉ là đệm bị một đám người giẫm qua, bẩn thỉu, còn rách, miếng bọt biển trong đệm đều lộ ra.

Thôi Tây Sinh mệt mỏi lợi hại, cũng không thèm để ý, nằm trên đệm, chỉ chốc lát sau đã ngủ thiếp đi.

Bốn dị năng giả đi thật lâu, mặt trời sắp lặn mới trở về, toàn thân mỗi người đều mang theo túi siêu thị.

Phía sau Mạnh Giang Thiên lại dùng gió kéo theo từng thùng đồ ăn vặt và nước còn chưa mở ra.

Có thức ăn, đám người lại xôn xao, tất cả đều chen chúc cùng một chỗ, bị bức tường gió của Mạnh Giang Thiên ngăn trở.

Triệu Gia Khắc vẫn canh giữ bên cạnh Thôi Tây Sinh, nhìn đám người huyên náo tranh đoạt thức ăn, Triệu Gia Khắc không ngừng nuốt nước miếng, nhưng vẫn như cũ ở lại bên cạnh Thôi Tây Sinh, không có đi cướp thức ăn.

"Cậu cũng đi đi, lát nữa không có đâu." Thôi Tây Sinh bị đánh thức, khuyên Triệu Gia Khắc.

Mặc dù biết Triệu Gia Khắc là vì Mạnh Giang Thiên mới chăm sóc cậu như vậy, nhưng Thôi Tây Sinh vẫn rất cảm kích hắn.

Hơn trăm người cướp đoạt thức ăn, không chỉ còn có thể có của riêng mình. Tên to lớn này nếu là đi cướp, khẳng định có thể cướp được đồ ăn, ở chỗ cậu cũng không nhất định sẽ có đồ ăn.

"Cái này..." Triệu Gia Khắc nhìn đám người điên cuồng cướp, có chút do dự.

Tất cả đều cướp một hồi lâu, bạn gái Lưu An Na này đều đi vào đám người cướp, nếu Mạnh Giang Thiên không chừa lại chút nào cho Thôi Tây Sinh, đêm nay hắn cũng phải đói bụng theo.

"Cậu đi đi, lát nữa thật sự không còn." Thấy Triệu Gia Khắc do dự, Thôi Tây Sinh đẩy hắn một phen.

"Vậy tôi đi." Triệu Gia Khắc cuối cùng vẫn đi cướp, thái độ của Thôi Tây Sinh làm cho trong lòng hắn thật sự không yên tâm.

Rõ ràng buổi trưa ăn cháo Bát Bảo còn tốt, đến buổi tối, vừa ngủ dậy Thôi Tây Sinh lại có cảm giác nôn nghén.

Nhìn giữa không trung Mạnh Giang Thiên kéo vali thức ăn bị ai nấy mở ra biến mất, Thôi Tây Sinh trước mắt hoa lên, đầu váng mắt hoa lại muốn nôn, vội vàng quay đầu nôn ra.

Mùi nôn cũng không tốt, Thôi Tây Sinh đem đệm rách đè lên trên, tự mình ngồi trên mặt đất.

Quan sát bốn phía, về sau nếu cậu nôn mửa, phải tìm một chỗ chuyên để nôn, bằng không nôn đầy đất, chính cậu cũng cảm thấy ghê tởm.

"Lại nôn sao?" Thôi Tây Sinh tìm kiếm nơi có thể nôn, thanh âm Triệu Gia Khắc phía sau đột nhiên vang lên.

.....


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện