Sau Khi Tận Thế Tôi Được Bạn Trai Cũ Cứu

Tú Ân Ái


trước sau

Lưu An Na hiện tại nhìn Thôi Tây Sinh ánh mắt rất hữu hảo, Thôi Tây Sinh nhìn đôi mắt to đáng yêu thuộc về cô gái kia, rất muốn nói cho cô biết quan hệ của mình và Mạnh Giang Thiên.

Không biết đôi mắt to đáng yêu này sau khi nghe được, trong mắt sẽ có biểu tình gì.

"Bạn của tôi." Mạnh Giang Thiên giới thiệu ngắn gọn, chậm rãi buông hai chân Thôi Tây Sinh xuống.

Thôi Tây Sinh hai chân rơi xuống đất, nhanh chóng buông tay đang ôm Mạnh Giang Thiên ra, lui ra sau một bước, vững vàng đứng vững.

"Bạn của anh? Em chưa bao giờ thấy." Lưu An Na vây quanh Thôi Tây Sinh đánh giá, bạn bè của Mạnh Giang Thiên, mềm nhũn, cứng rắn cô đều đã gặp qua, lại chưa từng thấy qua khuôn mặt này của Thôi Tây Sinh.

Trước khi về nước, cô đã điều tra Mạnh Giang Thiên, không điều tra được Mạnh Giang Thiên còn có một người bạn như Thôi Tây Sinh.

Hoặc là Mạnh Giang Thiên lừa gạt cô, nam sinh này căn bản không phải bạn bè của anh, hoặc là Mạnh Giang Thiên còn có chuyện cô không biết.

Bất kể là khả năng nào, loại cảm giác Mạnh Giang Thiên không nằm trong lòng bàn tay của mình đều khiến Lưu An Na rất không thoải mái.

Mạnh Giang Thiên không trả lời câu hỏi của Lưu An Na, có người tới tìm anh, trầm mặc nhìn Thôi Tây Sinh một lát, Mạnh Giang Thiên đi theo người nọ rời đi.

Bạn trai cũ và bạn gái mới hiện tại mặt đối mặt, Thôi Tây Sinh rất xấu hổ.

Lưu An Na lại cười đơn thuần, chủ động vươn tay nói, "Tôi là Lưu An Na, bạn gái của Giang Thiên ca."

"Xin chào, tôi là Thôi Tây Sinh. Tôi và Mạnh Giang Thiên chỉ là bạn học bình thường." Thôi Tây Sinh nắm lấy đôi tay nhỏ bé trắng nõn kia, so với cậu nhỏ hơn rất nhiều, còn rất mềm.

"Hình như tôi đã gặp qua cậu." Lưu An Na luôn cảm thấy Thôi Tây Sinh rất quen mắt, lại không nhớ ra đã gặp qua.

"Tôi cũng là học sinh nơi này, có thể thỉnh thoảng gặp qua đi." Dạ dày Thôi Tây Sinh rất khó chịu, cả người đều rất mệt mỏi, không muốn cùng Lưu An Na nói dóc, tìm một góc tường ngồi xuống, dựa vào vách tường, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.

"Sắc mặt cậu rất không tốt, có phải bị bệnh hay không?" Lưu An Na lại không muốn buông tha cho người bạn Mạnh Giang Thiên chưa điều tra được này, ngồi xuống bên cạnh Thôi Tây Sinh, lại bắt đầu hỏi thăm.

"Không có, tôi chỉ thiếu máu mà thôi." Thôi Tây Sinh chịu đựng chán ghét, nhắm mắt trả lời.

"Con trai cũng có thể bị thiếu máu?"

Câu hỏi của Lưu An Na rất thiếu IQ, Thôi Tây Sinh muốn cười, co giật khóe miệng nói, "Thiếu máu không phân biệt giới tính."

"Ồ. Vậy nguyên nhân gây thiếu máu là gì?"

"Cô có hiểu y học không?" Thôi Tây Sinh hỏi ngược lại.

"Không hiểu, tôi học âm nhạc, nhưng tôi rất sùng bái bác sĩ, các cậu chữa bệnh cứu người rất vĩ đại."

"Nếu không hiểu y học, tôi nói nguyên nhân thiếu máu của tôi, cô cũng không hiểu."

"Xin lỗi, tôi chỉ tò mò thôi. Tận thế đến, tôi học âm nhạc ba năm cũng vô dụng. Y học sẽ rất quan trọng với những ngày tận thế, tôi muốn tìm hiểu thêm về y học. Cậu có thể dạy cho tôi một số phương pháp y tế thường sử dụng không? Thời điểm mấu chốt, nói không chừng tôi cũng có thể cứu người."

"Không phải cô quen Mạnh Giang Thiên sao? Cậu ấy là một học bá, để cậu ấy dạy cô."

"Giang Thiên ca ca mỗi ngày đều vội vàng cứu người, nào có thời gian dạy tôi. Hơn nữa tôi cùng Giang Thiên ca ca cùng nhau lớn lên, hiểu rõ tính tình của anh ấy nhất, anh ấy từ nhỏ đã chê tôi ngốc, anh ấy sẽ không dạy tôi. Anh ấy nói bảo vệ tôi là được rồi, sẽ không để cho tôi bị thương, anh ấy coi tôi là hoa trong nhà kính, nhưng ở tận thế, tôi không thể một mực ỷ lại vào người khác, bản thân tôi cũng phải có chút năng lực tự bảo vệ mình. Bạn học Thôi, cậu dạy tôi một chút kiến thức y tế thường được sử dụng là được, tôi cũng không muốn làm bác sĩ."

Người phụ nữ này đang thể hiện tú ân ái với cậu sao? Cố ý hay chỉ đơn thuần là rải thức ăn cho chó thôi?

Bất quá, bất kể là loại nào, Thôi Tây Sinh đều rất chán ghét.

.....


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện