Sau Khi Sống Lại Tôi Trở Thành AI Của Chiến Thần

Chương 21


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Thời Hàn không đòi Tần Tinh Viễn trả công bằng tiền mặt, mà đã yêu cầu dùng Rose với một ít trang bị, tài nguyên khoáng sản và linh kiện. Gia nghiệp lớn nhà Tần Tinh Viễn xứng danh là nhánh phụ của hoàng gia, chỉ cần nhổ được cọng lông cừu chủ nghĩa đế quốc từ người hắn thì hợp lý quá rồi.

Mặc dù bên trong Rose bị đánh nát bươm, nhưng phần lớn vụn vỡ chủ yếu là đồ trang trí, còn các bộ phận quan trọng như động cơ, hệ thống vũ khí, hệ thống hỗ trợ sự sống[1] vẫn còn y nguyên. Là căn cứ của tổ chức ở web tối, con tàu đã năm lần bảy lượt nghênh ngang luồn qua kẽ hở của tổ chức lính đánh thuê, rõ ràng nó có không ít điểm độc đáo.

[1] Cung cấp nhu cầu cần thiết (thực phẩm, nước, không khí, nhiệt...) cho cuộc sống của con người trong một môi trường hay không gian không hỗ trợ sự sống.


Số tiền chi cho việc trang trí cũng chẳng phải là giá trị thật của con tàu, vả lại đang làm một AI theo phong cách tối giản, những thứ này không có gì đáng nhắc tới. Vì thế, Thời Hàn đã tháo dỡ tất tật sảnh tiệc, phòng khách, "phòng huấn luyện", phòng giam cầm... Gồm cả việc cải tạo con tàu khổng lồ thành một nhà máy thông minh di động.

Trí năng chính của nhà máy vẫn tiếp tục sử dụng hệ thống trí năng ngày trước. Tất nhiên, Thời Hàn sẽ sửa đổi nó hoàn toàn, thêm trung tâm xử lý trên nền móng ban đầu, để sức mạnh tính toán của cả con tàu tăng lên, Thời Hàn dự định dùng nó như một món đồ di động, cho ẩn nút máy chủ, đồng thời là căn cứ chế tạo.

Thời Hàn đổi tên nó thành Căn Cứ Một.

Đừng cho rằng một AI có thể nghĩ ra cái tên xuôi tai nào.

Dùng số tiền còn lại ẩn danh trên web tối mua vài cụm máy chủ trong mạng Ngôi Sao ở các khu Ngôi Sao khác, tạo bản sao lưu nhật ký hệ thống của mình trên mỗi cụm máy chủ đó. Thời Hàn cũng mong sẽ sử dụng chúng làm nền tảng, từng bước một hòng chiếm đoạt toàn bộ mạng Ngôi Sao. Giờ đây khó hơn đời trước rất nhiều, khi đó Thời Hàn là cục trưởng cục Tình báo của một khu Ngôi Sao, có quyền hạn tiếp cận tới nguồn tài nguyên gấp nhiều lần so với hiện tại.


Sau khi chuẩn bị tốt mọi thứ, Thời Hàn vừa chuyên chú chế tạo cơ thể máy móc và vũ khí mới ở Căn Cứ Một, vừa hoạt động như lính đánh thuê ở khu Ngôi Sao thứ mười tám nhận nhiệm vụ kiếm tiền, một bộ phận của nhà máy được dùng để sản xuất trang bị khoa học công nghệ nhằm tránh sự giám sát của chính phủ đế quốc, việc bán qua web tối đã cho Thời Hàn không ít nguyên liệu và vốn hoạt động.

Thấm thoắt đã ba năm trôi qua.

Khoảng không xa xa ở Ngân Hà, trong một con tàu có lộ trình đi ngẫu nhiên, nhà máy khổng lồ âm thầm khởi động, cảm biến, thiết bị liên lạc, súng ống cùng pháo hạt trong dây chuyền sản xuất cùng nhau sắp xếp theo trật tự từng cái một. Bức tường chung quanh được tạo bởi màn hình rất lớn, đỉnh của một trong số đó nhấp nháy: Lịch Ngân Hà, ngày 25 năm 4060, 13:45.


Một người chắc tầm thanh niên đang đứng trong phòng kiểm tra vũ khí, anh cởi chiếc áo khoác ngoài màu trắng không dính tí bụi bẩn. Trang phục chiến đấu màu đen bằng vật liệu nano[2] thông minh bao lấy vóc dáng cao ráo đầy sức sống, ống của chiếc quần đen được nhét vào đôi giày da. Anh đưa bàn tay đeo găng nửa ngón về phía trước, ngón tay trắng nõn thon dài, trong tay thì không có gì.

[2] Lớp nano này giúp con người có thể chống lại sự khắc nghiệt của quá trình biến đổi khí hậu.

Trong nháy mắt, da thịt của bàn tay đó tan ra, dường như bị hấp thụ vào trong găng tay, lộ lớp kim loại tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo. Toàn bộ lòng bàn tay bắt đầu biến dạng, tức thì một chùm hạt năng lượng cao lao ầm vào tường. Đôi mắt sáng lên, tầm nhìn chiến đấu giống như hệ tọa độ khổng lồ xẹt ngang thế giới, năm ngón tay của tay bên kia xòe ra, chớp nhoáng xoắn lại thành hình dáng mà con người không thể làm được, nhắm vào năm điểm tọa độ, năm tia la-de đồng loạt bắn chuẩn ngay nơi đó.
Khi anh vẫn muốn tiếp tục thử nghiệm thì lại nhận được một liên lạc bất ngờ.

Nói là liên lạc cũng không đúng lắm, thực ra đó là ý thức của một AI khác đã thiết lập để trực tiếp trao đổi qua lại với anh.

"Chủ nhân, đã lâu không gặp."

Trong không gian ảo rực sáng, ảo ảnh một cô gái mặc chiếc váy retro dài màu trắng hiện ra trước mặt anh, đây là Alice. Ở Thị trấn ảo tưởng anh đã tận mắt chứng kiến ​​AI có sự sống tự vượt qua ranh giới nhận thức về bản thân.

"Alice." Thời Hàn nhìn cô hỏi. "Có tin gì mới à?"

"Cơ thể em ở Thị trấn ảo tưởng bị tay sai của quý tộc mua mất rồi. Tên này đã đưa thi thể vào dinh thự bá tước An Chấp Nguyên, xem em như loại người máy phục vụ bưng trà đưa nước. Vợ bá tước đang nghỉ ngơi ở một khu Ngôi Sao khác, còn ông ta và con gái An Lâm ngày thường sống trong dinh thự ấy."
"Động thái của An Lâm gần đây như thế nào?"

"Ba năm trước, cô ta đã xin cha mình cùng bạn trai Owen Hall tham gia huấn luyện dự án 'Lưỡi kiếm của đế quốc'. Một tuần trước, các thành viên của trại huấn luyện trở về từ căn cứ từng khu Ngôi Sao khác nhau, dựa theo văn kiện chính thức, họ sẽ thực hiện huấn luyện thống nhất một lần cuối cùng tại trường siêu năng lực Venus, sau đó được xếp vào quân đội chính quy của đế quốc. An Lâm quay về khu Ngôi Sao thứ mười tám sớm hơn hai tuần so với các thành viên bình thường. Mới mười phút trước, em nghe được tin tức rất thú vị trong dinh thự của họ, em nghĩ ngài sẽ thấy hứng thú với việc này."

Ảnh ảo Alice giơ tay lên, một luồng dữ liệu như tơ lụa đi vào giao diện dữ liệu của Thời Hàn.

Thời Hàn bấm chọn xem. Cảnh tượng thay đổi, anh đến biệt thự của nhà An. Tầm mắt thấp hơn bình thường khoảng ba mươi centimet, anh đang xem đoạn video ghi lại ngay lúc đó từ góc nhìn của Alice.
Một người đàn ông trung niên và một cô gái trẻ ngồi đối mặt với nhau trong phòng trà.

Mặt mũi An Chấp Nguyên Thời Hàn đã rất quen rồi, người trong ghi hình trẻ hơn người trong trí nhớ anh một chút. Hoàng gia và quý tộc có bề ngoài khá tốt, An Chấp Nguyên cũng như vậy. Ông là sĩ quan đế quốc, thân hình tráng kiện trong bộ quân phục, khuôn mặt nghiêm túc oai phong.

Ông ta giáo huấn An Lâm: "Cha đã bảo con đừng chạy đến sân huấn luyện 'Lưỡi kiếm của đế quốc' mà, ở đó không có gì thú vị đâu. Con nhất quyết muốn đi nên cha đã cho phép, con không chịu nổi lại chạy về đây trước một tuần, nói ra ngoài chỉ khiến nhà An thêm mất mặt."

"Không chỉ vậy, nếu một trong số họ phát giác có chuyện bất thường thì phải làm sao hả? Cha đã rất vất vả để giành lấy dự án từ Quân Bộ, mất trọn ba năm, ai sẽ chịu trách nhiệm nếu xảy ra sai sót?"
An Lâm cao trung bình, dung nhan thừa hưởng rõ rệt từ mẹ, nước da trắng ngần, thuần khiết ngọt ngào. Cô mặc đồng phục nữ sinh của trường siêu năng lực Venus, tủm tỉm cười tinh nghịch với người cha nuông chiều mình.

"Cha, con biết rồi. Quả thật con sai khi quay về sớm, con biết hôm nay là ngày giao hàng." An Lâm nhấp một ngụm trà, dường như cô bất chợt nghĩ tới điều gì đó. "Xin người hãy giúp con, để con lén tìm cách đưa Owen trở về."

"Không thể, con không được phép ở bên thằng bé nghèo kia."

An Lâm bĩu môi. "Con đã nói với cha rất nhiều lần, con không muốn ở bên hắn. Hắn thực lực cao thế mà, tẩy não rồi bắt về để hắn làm vệ sĩ cho con thì không ổn ư? Với lại trông đẹp trai vậy, xem như một món đồ chơi, đây là một công đôi việc còn gì. Con không lấy hắn sinh con, phế bỏ khả năng sinh sản của hắn, chơi đùa cũng không được sao?"
"Con sẽ không đùa giỡn tình cảm, hắn chỉ là tên bần dân thiếu kiến ​​thức thôi." An Lâm kéo nhúm áo của cha, nũng nịu nói: "Được không ạ?"

An Chấp Nguyên cau mày, bị An Lâm thuyết phục. Trọng điểm là việc làm vệ sĩ, đảm bảo được an toàn cho con gái mình, đương nhiên ông ta cầu còn không được. Về phần khác... An Lâm vui là được.

"Làm đi."

An Lâm mừng rỡ nhảy dựng lên, ôm cổ An Chấp Nguyên. "Cảm ơn cha! Vậy bây giờ chúng ta đi lấy hàng nhé?"

Ghi hình kết thúc.

"Sau đó họ đi ra ngoài, bí mật đến căn cứ huấn luyện số một của trường siêu năng lực Venus ở nam bán cầu." Alice nói.

"Em có thể truy cập vào dữ liệu điều hướng[3] của họ không?"

[3] Cung cấp dữ liệu bản đồ và cung cấp thiết bị/ ứng dụng định vị.

"Vâng, em sẽ mở API cho ngài."

"Cảm ơn, Alice."

"Đây là điều em nên làm, chủ nhân của em."
Alice quỳ một gối xuống, ảo ảnh dần tan biến trong không gian ảo.

Thời Hàn nhắm mắt lại, thân thể trên tàu Căn Cứ Một lập tức bật dậy, đứng cứng đờ ngay tại chỗ không hề động đậy. Mà trong gara dưới lòng đất tại Ngôi Sao Venus, một cơ thể giống y hệt cũng mở mắt.

Anh kéo cửa một chiếc xe bay rồi ngồi vào ghế lái. Đồng thời cửa gara cũng mở ra, chiếc xe màu bạc hóa thành một đường sáng lao thẳng ra ngoài.

——————

Owen ngủ đông trong buồng công cụ chật hẹp của robot làm sạch, một đống đồng sắt cũ nát đã báo hỏng nằm dưới chân hắn.

Từ lúc bắt đầu cái mà bọn họ gọi là huấn luyện thống nhất, anh đã thấy sai sai rồi. Lực tinh thần của hắn được rèn luyện trong tình thế hiểm nguy ở tứ phía, khiến trực giác dã thú của hắn nhận ra ác ý đến từ xung quanh sáng choang hệt như bóng đèn. Đợi nhóm học sinh đầu tiên bước vào "phòng tăng cường" xếp hàng ngay ngắn, tâm trạng căng thẳng của hắn nâng tới đỉnh điểm.
Những học sinh kia được huấn luyện trong thời gian dài đã biểu hiện như quân nhân đế quốc thật sự, hàng ngũ chỉnh tề không có gì là lạ, quái nhất đó là ánh mắt của họ. Chúng không nặng nề, cũng không ảm đạm mà lại tràn đầy năng lượng.

Mấy chục người giống nhau như đúc, đều mang sức sống sáng ngời.

Một sĩ quan gọi: "Hàng thứ hai bước vào."

Người sĩ quan này mặc một quân phục đế quốc màu đen, bảng tên trên ngực của anh ta viết vuông vắn họ tên và cấp bậc sức mạnh. Đây là một người lực tinh thần đạt tới cấp B, là sự tồn tại mà Owen không thể chống lại vào lúc này.

Ánh mắt khinh thường của anh ta lia qua Owen, khiến con tim lần thứ hai chìm xuống tận đáy.

Trốn đi!!! Trực giác gào thét.

Thế là Owen bỏ trốn ngay lập tức.

Sĩ quan đế quốc ở đây hiển nhiên không đoán ra lại có người dám đào tẩu dưới mí mắt họ, hơn nữa họ còn đánh giá thấp thực lực của Owen, tức thì bóng dáng hắn biến mất trong góc trong chớp mắt. Họ lập tức đóng cửa ra vào của căn cứ ngầm này, kích hoạt tất cả camera để tìm kiếm tung tích của Owen.
Owen không bao giờ nghĩ rằng mình thực sự có thể trốn thoát. Hắn bỏ trốn chỉ vì khoanh tay chờ chết không phải là phong cách của hắn. Dù có một tia hy vọng, một tia khả năng thôi, hắn cũng sẽ liều mạng thực hiện.

Hắn biết họ sẽ đóng lối ra vào, mặc dù Owen đã tạm thời sử dụng lực tinh thần của mình khống chế camera dọc đường đi, nhưng hắn không có cách nào chống lại lực tinh thần cấp B. Quyền sử dụng trang bị bị đoạt về là chuyện sớm muộn, tìm ra hắn chẳng qua là vấn đề thời gian mà thôi.

Hắn chỉ cuộn mình vào buồng công cụ, có một tí thời gian nghỉ xả hơi để hắn suy xét về những gì cần làm tiếp theo.

Theo biểu hiện của bạn học hắn, rõ ràng họ đã bị tẩy não. Mà An Lâm tuyệt nhiên không ở nơi này lại một lần nữa chứng thực suy đoán này của hắn.
Thảo nào chỉ có thường dân tham gia vào dự án này. Owen nắm chặt tay, khóe miệng nhoẻn lên, cười gằn tự giễu mình. Quân Bộ nào phải tuyển chọn nhân tài, trao thêm cơ hội cho tầng lớp thấp hơn, rõ ràng là chúng muốn đào tạo tầng lớp dưới đáy không có sức phản kháng trở thành một đám lính liều chết cho đế quốc.

Bên ngoài hành lang có tiếng bước chân truyền tới, đúng là tiếng giày của quân đội.

----------------------------------------------------

Lớp nano: Có tác dụng chống thấm nước, chống nhăn, chống tĩnh điện, kháng khuẩn, chống tia UV, và đặc biệt là khả năng thoát nhiệt, thoát ẩm cực tốt. Khiến người mặc cảm thấy mát hơn 2,7 độ C so với khi mặc quần áo bằng cotton và mát hơn 2,1 độ C so với khi mặc quần áo làm từ sợi tổng hợp.[Edit] Sau Khi Sống Lại Tôi Trở Thành AI Của Chiến Thần - Chương 21

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện