Tác giả: Nhất Tràng Đông Vũ
Edit: Nguyệt Ảnh
"Kẽo kẹt"
"Kẽo kẹt"
Thời gian trưởng thành đã lâu, cây cối trong rừng cành lá thực tươi tốt, mưa rơi tí tách bị tán cây hoàn toàn che chắn, đi dưới tán cây không cảm giác được một chút mưa nào.
Nhưng cũng bởi vì tán cây dày nặng, ánh sáng bên trong thực tối tăm.
Mặt đất hàng năm không gặp ánh sáng, sinh ra những sinh vật âm u, trong không khí phiêu đãng hơi thở mục nát nhàn nhạt.
Còn có lá cây cùng cành cây rơi xuống tích dưới tàng cây tạo thành một lớp rất dày, dẫm lên thấy mềm mại, còn phát ra tiếng vang kẽo kẹt kẽo kẹt.
Cảm xúc đạp lên trên mặt đất làm người ta thấy ghê tởm, thanh âm khi đạp lên mặt đất cũng làm da đầu tê dại.
Trương Cảnh Hoán gắt gao nắm chặt súng trong tay, nâng lên cảnh giác.
Mà Ngọc Tế mặc áo thun trắng quần jean xanh, trong lòng ngực ôm mèo đen nhỏ, thần sắc thản nhiên, bước đi ưu nhã.
Thần sắc kia, bộ dáng kia, giống như đang dạo chơi ngoại thành.
Trương Cảnh Hoán: "......"
Cảm giác mình như một tên ngốc là xao đây?
Một đường đi vào sâu bên trong được hơn mười phút.
Không khí càng ngày càng âm trầm, côn trùng chậm rì rì bò trên mặt đất càng ngày càng ít đi, trong không khí hơi thở mục nát càng ngày càng nồng đậm, trên mặt đất bắt đầu xuất hiện cành lá thối rữa.
Càng lúc càng yên tĩnh.
Yên tĩnh đến mức trừ bỏ tiếng bước chân cùng tiếng hít thở của bọn họ, không còn có một chút thanh âm nào, bên ngoài còn có thể nghe được tiếng côn trùng kêu vang, tiếng chim hót, nơi này lại hoàn toàn không có.
Không biết là quá an tĩnh hay không khí quá ẩm ướt, lại hoặc là do không gian yên tĩnh sẽ khiến người ta cảm giác áp lực, mí mắt Trương Cảnh Hoán căng thẳng, bàn tay cầm súng bắt đầu ra mồ hôi.
"Meo ~"
Mèo đen đột nhiên lười biếng meo một tiếng.
Ngọc Tế dừng bước chân, nói: "Trở về."
Trên đường trở về, tiếng côn trùng kêu vang cùng chim hót dần dần trở lại, đám côn trùng trên đất cũng nhiều lên, cảm giác hãi hùng khiếp vía càng lúc càng mờ nhạt, mí mắt cũng không hề nhảy loạn nữa.
Trương Cảnh Hoán thở phào một hơi.
"Khu rừng này quá tà tính."
Ở bên ngoài xem cũng không thấy rậm rạp lắm, cây cối xanh um tươi tốt trông đặc biệt xinh đẹp, mà đi vào lại phát hiện cánh rừng sâu thẳm không thấy cuối, lại âm âm trầm trầm, có thể ganh đua cùng nhà ma một chút.
"Ngọc tiểu sư phụ, chiêu vừa rồi của cậu là dùng nội lực sao? Giống như phim võ hiệp trong TV thường diễn như vậy?"
Bị một tay vừa rồi của Ngọc Tế gây chấn động, ý khinh thường trong đầu Trương Cảnh Hoán bớt đi vài phần, còn sửa lại xưng hô với Ngọc Tế.
"Ngọc tiểu sư phụ, cậu vừa rồi muốn đi vào trong rừng, là bởi vì cảm thấy hung thủ đang trốn ở trong rừng sao?"
Sinh vật sống nhiều lên, tiếng chim hót ve kêu cũng vang lên, tâm tình Trương Cảnh Hoán nhẹ nhàng hơn rất nhiều, lời nói cũng bắt đầu nhiều lên.
Ngọc Tế lại không đáp lời.
Không nghe được Ngọc Tế đáp lại, Trương Cảnh Hoán liền quay đầu lại nhìn Ngọc Tế.
Lại vừa vặn nhìn đến mèo đen nhỏ chỉ chừng bàn tay trong lòng ngực Ngọc Tế, từ trong ngực Ngọc Tế bò lên trên, sau đó ngoan ngoãn ngồi xổm tại đầu vai hắn, tập trung tinh thần nhìn vào trong rừng sâu.
"Ai, Ngọc tiểu sư phụ, mèo này nhà cậu trông thật đáng....."
Yêu......!Cái rắm!
Sau khi mèo đen ngồi xổm trên đầu vai Ngọc Tế, Trương Cảnh Hoán nhìn thấy con ngươi màu hổ phách của mèo đen như bị hắt lên một bát mực, màu đen kịt thuần túy từ đồng tử dựng đứng bắt đầu lan ra......
Thẳng đến khi màu đen cắn nuốt tất cả những màu sắc khác, trở thành một đôi mắt thuần đen.
Mèo lông đen mắt đen, đen đến quỷ dị.
Mèo đen thông linh!
Trương Cảnh Hoán đột nhiên nhớ tới câu người thế hệ trước thường nói.
"Mèo đen xác thật thông linh, nhưng Miêu Ương không phải mèo đen bình thường, đôi mắt đen của nó có thể nhìn thấy một ít đồ vật mắt thường không thể thấy.
Nó đang xem trong rừng sâu có cái gì."
"Có......!Có cái gì......!Hung thủ?"
Trương Cảnh Hoán nuốt một ngụm nước miếng.
Mèo đen liếc mắt nhìn Trương Cảnh Hoán một cái, kêu một tiếng meo thật dài.
Trương Cảnh Hoán: "......"
Cái liếc mắt kia, là đang khinh bỉ hử?
Ngọc Tế ôm Miêu Ương vào trong ngực: "Miêu Ương nói trong rừng sâu có âm sát huyết tinh chi khí cùng hơi thở Đạo gia chính trực, thứ ở trong rừng cây này hẳn là cương thi bị Đạo gia dùng dương hỏa phù trấn tà phong ấn."
"Mà Yêu giới có một loại dâm hồ khẩu vị thực nặng, da lông toàn thân màu hồng phấn, thích uống máu của nam nhân trong nháy mắt bắn tinh kia, cùng với ăn linh hồn của nữ nhân khi đạt tới khoái cảm cực hạn."
"Người bị phấn hồ ăn, tử trạng có thể tham khảo chồng sandwich hình người trong rừng cây kia."
Trương Cảnh Hoán: "......"
Âm sát huyết tinh chi khí?
Dương hỏa phù trấn tà của Đạo gia?
Quan trọng nhất chính là, cương thi!?
Còn có, dâm hồ uống máu ăn hồn!?
Mấy thứ đồ chơi chỉ trong TV mới có kia ư?
Sống hơn ba mươi năm, vẫn luôn tin tưởng chủ nghĩa khoa học cảnh sát ba tốt Trương Cảnh Hoán, chỉ trong một giờ, đã bị mèo đen thông linh có thể nghe hiểu tiếng người, bị người không bình thường có thể nghe hiểu tiếng mèo, còn có cương thi bị phong ấn cùng phấn hồ uống máu ăn hồn mãnh liệt phá nát tam quan.
"Thật sự......!Có những thứ đồ chơi tà môn như vậy?"
Tam quan khoa học của Trương Cảnh Hoán đã lung lay sắp đổ.
Ngọc Tế vuốt lông Miêu Ương một phen: "Cũng không phải, tôi bịa đấy."
Trương Cảnh Hoán: "......"
Thi thể cũng đã ở bên ngoài, cậu cho rằng tôi tin?
"Chúng tôi ở tòa thứ 3, chính là tòa nhà phía sau tòa này."
"Không có, đêm qua sau nửa đêm dông bão rất lớn, chúng tôi không nghe thấy tiếng kêu cứu hay tiếng gì khác.
"Tôi mỗi ngày đều rời giường lúc 6 giờ chạy bộ trong rừng, sau đó 7 giờ về nhà nấu cơm, nhưng hôm nay trời mưa, tôi liền nghĩ chạy bộ xung quanh hồ nhân tạo vài vòng."
"Nhưng đi đến bên kia, tôi thấy được......"
Thời điểm Ngọc Tế cùng Trương Cảnh Hoán đi ra, một nữ nhân trẻ tuổi dựa gắt gao vào người một nam nhân thân hình cao lớn, từng câu từng chữ trả lời câu hỏi của cảnh sát.
Cô gái mặc một bộ váy hồng nhạt, đi đôi giày cao gót màu trắng, trên mặt có một đôi mắt hạnh nhọn ở đuôi, nhu nhu nhược nhược dựa vào ngực nam nhân, bộ dáng nhu nhược đáng thương chọc cho viên cảnh sát đang lấy khẩu cung vẫn luôn hướng mắt đến trên người cô ta.
Trương Cảnh Hoán đi qua, chụp một cái tát trên vai cậu cảnh sát, khiến cho bạn nhỏ đang thất thần này khiếp sợ.
Quay đầu nhìn thấy là Trương Cảnh Hoán, cậu cảnh sát hắc hắc cười vài tiếng, nhét sổ ghi chép trên cho cho Trương Cảnh Hoán: "Lão đại, khẩu cung của nhân viên phụ cận đều ở chỗ này, cái kia, Lữ tỷ gọi em, em đi trước."
Nhanh như chớp, tiểu cảnh sát đã chạy không thấy tăm hơi.
Trương Cảnh Hoán bất đắc dĩ lắc đầu, cúi đầu xem khẩu cung, đôi nam nữ này là tình nhân tới nghỉ phép ở vùng ngoại thành, ở tại căn nhà thứ 3 trong khoảng một tuần, là hàng xóm của nạn nhân Lâm Bối.
"Điều chúng tôi biết đều nói cả rồi, chúng tôi có thể đi chưa?