Sau Khi Phát Sóng Trực Tiếp Nuôi Nhãi Con, Tui Trở Thành Tinh Tế Đệ Nhất Phú Hào

Gấu trắng "gõ chiêng"


trước sau

. Gấu trắng "gõ chiêng".

Tác giả: Mộc Lan Trúc.

Edit: wingwy.

- ---------------------------------------------

Minh Hữu mới vừa làm cơm xong, Arthur đã vung bốn cái móng vuốt tung tăng tung tẩy quay lại.

Nói là vung ra bốn cái móng vuốt, nhưng trên thực tế Arthur chỉ có ba chân là đạp đất, một chân còn lại bởi vì bị thương nên không thể nhúc nhích.

Mèo lớn chỉ đi đường được bằng ba chân lẽ ra nhìn qua rất thảm thương, nhưng trên mặt lớn lông nhung xù của Arthur lại là một điệu cười đầy đắc chí của loài hổ, cái đuôi vểnh rõ cao, chỉ có ba chân mà dường như có thể khiêu vũ một cách linh hoạt, không nhìn ra một chút đau khổ chật vật nào.

Rất khó tưởng tượng, ngày hôm qua hắn còn quẩn quanh cận kề cái chết.

Minh Hữu vừa nhìn thấy Arthur, khóe miệng không nhịn được mà cong lên. Cậu nghĩ, dù là người đang khổ đau tuyệt vọng, nhìn thấy con mèo lớn vừa đáng yêu vừa hoạt bát này, đều sẽ nhịn không được mà bị cuốn hút bởi sự lạc quan của mèo lớn, cùng mèo lớn nở nụ cười tựa như ánh dương ấy nhỉ?

“Thơm quá thơm quá, cho ta xem với, có cái gì ăn ngon á!” Arthur tiến vào phòng bếp, liền đứng thẳng người lên, cái đầu lông nhung xù sáp lại gần cái nồi to như thùng sắt, làm Minh Hữu sợ tới mức vội ôm hắn từ sau lưng, tha hắn ra khỏi bàn bếp.

“Cẩn thận chút! Coi chừng bị phỏng!” Minh Hữu nhìn thấy mà kinh hồn bạt vía, sợ mèo mun lớn không chú ý một cái, liền lật đổ thùng sắt.

Arthur ngồi chồm hổm dưới đất, đệm thịt bất mãn vỗ xuống sàn nhà: “Ta có ngu như vậy đâu!”

“Không không không, Đại Hắc thông minh nhất, tui chỉ sợ cậu bị phỏng.” Minh Hữu múc thịt đã hầm chín ra, cho bản thân một chén lớn, Arthur một chậu bồn lớn, “Cậu muốn ăn cơm không?”

Arthur di chuyển qua lại xoay quanh chậu ăn của chính mình, không ngừng liếm miệng, rất nôn nóng chờ thịt nguội: “Không cần. Ta là một con hổ, ăn cơm cái gì.”

Minh Hữu dùng đũa gắp một miếng thịt, nói: “Tui nghĩ là sách dạy nấu ăn cho linh thú, hẳn là không giống với động vật bình thường. Bọn cậu ăn chay chắc hẳn sẽ thu được càng nhiều năng lượng, ăn thịt chẳng qua là để nếm hương vị cùng no bụng, hiệu suất chuyển hóa năng lượng rất thấp.”

Arthur kinh ngạc đến mức lỗ tai đều dựng thẳng lên, giống như ra-đa mà chuyển động trái phải: “Còn có thuyết này?”

Minh Hữu gật đầu. Hệ thống nói linh thú cùng tinh linh có chung nguồn gốc, như vậy sách dạy nấu ăn cho linh thú, hẳn là giống với tinh linh.

Minh Hữu suy nghĩ một chút, trình bày lý luận chuyển hóa năng lượng ở thế giới tinh linh.

Loài sinh vật tinh linh này, sở dĩ có được năng lượng đặc thù chính là nhờ vào mặt trời, mặt trăng cùng địa cầu, hay nói cách khác, sức mạnh của họ, là năng lượng đặc thù có được từ hằng tinh cùng hành tinh.

Trong chuỗi dinh dưỡng, thực vật thường là tầng lớp sinh sản bậc nhất, trong khi côn trùng cùng các chủng loại động vật khác, là loài ăn tạp hay còn được gọi là “người tiêu thụ”.

Năng lượng hóa học được gọi là “dinh dưỡng” ấy, thông qua tầng tầng lớp lớp người tiêu thụ mà truyền lên trên, sinh vật có thể không ngừng tích lũy. Cho nên đối với con người bình thường mà nói, trực tiếp ăn “người tiêu thụ” nằm ở bậc trên của chuỗi dinh dưỡng, thì hiệu suất hấp thụ dinh dưỡng rất cao.

Nói một cách thông tục dễ hiểu theo thời đại ấy của Minh Hữu, là “Có đồ ăn, thì có thể ăn ít cơm”.[1]

([1] nguyên văn là “有油水, 就能少吃粮”, t chỉ chém đại thôi à.)

Nhưng thứ “năng lượng” mà tinh linh cần, lại khác với chất dinh dưỡng thông thường. Thực vật với tư cách là tầng lớp sinh sản bậc nhất, có thể đem năng lượng tinh cầu tích lũy bên trong cơ thể của chính mình. Nhưng nếu nó bị những loài động vật hoặc côn trùng khác ăn, năng lượng sẽ bị “người tiêu thụ” làm tiêu hao một phần, năng lượng được lưu giữ bên trong cơ thể “người tiêu thụ” cũng sẽ bị giảm bớt.

Cho nên với loại “năng lượng” này, “người tiêu thụ” có cấp bậc trong chuỗi thức ăn càng cao, năng lượng được bảo tồn trong cơ thể lại càng ít có khả năng bị hấp thụ bởi người tiêu thụ khác.

Đây là phần quan niệm về thế giới quan trọng nhất trong trò chơi [Thế giới tinh linh] này. Bởi vì quy luật này, cho nên các tinh linh trong tình huống bình thường sẽ không ăn thịt lẫn nhau, con người cũng ít khi xem tinh linh như thức ăn.

“Cái này gần giống với nguồn năng lượng hóa thạch. Chúng ta có thể tinh luyện nguồn năng lượng hóa thạch, nhưng nếu nó đã bị đốt thành than, thì cơ bản rất khó sử dụng.” Minh Hữu nói, “Thức ăn của linh thú, hẳn là thứ gì đó giàu năng lượng. Ngoại trừ thực vật, thì khoáng thạch tích chứa năng lượng, nguồn nước, thậm chí là sóng điện từ, những năng lượng khác như hạt ánh sáng, đều có thể là thức ăn của bọn cậu.”

Miệng của Arthur giương to vô cùng, lớn đến mức có thể đem đầu Minh Hữu nhét luôn vào.

Toàn thân hổ của hắn đều hóa đá.

Nếu như lời của thiếu niên nhỏ này là sự thật, thì ngành dinh dưỡng học linh thú toàn tinh minh đều đang nghiên cứu theo phương hướng sai lầm!

Không phải bắt nguồn từ dinh dưỡng học, mà là bắt nguồn từ năng lượng học ư?!

“Thế giới nơi đó của tụi tui là như vậy, linh thú cùng tinh linh có cùng nguồn gốc, hẳn là khác biệt không lớn?” Minh Hữu nói, “Khối dinh dưỡng có khả năng bổ sung lượng lớn dinh dưỡng cho tinh linh, cũng từng áp dụng đối với cậu, có lẽ chênh lệch không lớn. Nghiên cứu cụ thể, phải chờ sau khi tui học được thêm nhiều kiến thức liên quan đến linh thú mói có thể xác định.”

Chờ khi được học tập thêm càng nhiều kiến thức, gom góp tích lũy đủ giá trị tri thức, cậu có thể giải khóa môn học “Dinh dưỡng học về linh thú” từ hệ thống này.

Thứ cậu đang học hiện tại, vẫn chỉ là hình thức luyện tập trong “Dinh dưỡng học về tinh linh.”

“Cậu cần thứ gì, mới có thể hoàn thành nghiên cứu này?” Arthur đã hết hóa đá, cái đầu như cái dùi đâm vào lòng ngực Minh Hữu, đầu không ngừng củng vào cằm Minh Hữu, “A a a a a cậu có biết nếu cậu có thể khẳng định chuyện này, toàn bộ sách giáo khoa về đào tạo linh thú của cả tinh minh đều sẽ bị biên soạn lại không?”

Trước khi Arthur đem đầu đâm đến, Minh Hữu đã tâm ý tương thông [2] cầm chén đũa đặt lên bàn bếp, giang hai cánh tay đã được chuẩn bị tốt để tiếp xúc với va chạm. Cái đầu to lông nhung xù của mèo đen lớn vừa nhoài vào lòng, đã được Minh Hữu mạnh mẽ ôm lấy, dùng sức xoa nắn.

( [2] nguyên văn là心有灵犀, dịch ra là tâm hữu linh tê: linh tê, cổ nhân coi tê ngưu là linh thú, giữa sừng của nó có vân trắng như tơ, nối liền hai đầu, có độ cảm ứng cao; cả cụm ý chỉ song phương tâm ý tương thông, có thể đọc được suy nghĩ của đối phương.)

“Không cần nhiều thứ lắm đâu, tui chỉ cần phải so sánh với một số kiến thức nghiên cứu linh thú căn bản ở hiện tại để có thể khẳng định.” Minh Hữu nhìn thoáng qua lượng giá trị tri thức cần để giải khóa “Dinh dưỡng học về linh thú”, trong lòng dự tính một con số, “Có điều tuổi tui còn nhỏ, địa vị thấp, cho dù có đem dinh dưỡng học về linh thú sắp xếp lại, cũng sẽ không có ai tin nhỉ?”

Tranh chấp học thuật cũng như tranh chấp về đạo chính thống, tranh đấu dị đoan [3], không chết không ngừng. Minh Hữu có chút kinh sợ.

( [3] dị đoan: sự khác biệt về tư tưởng, suy nghĩ, kiến giải.... Ở phạm vi hẹp hơn, nó được xem là những gì khác với quan điểm chính thống (của người nhận định) là dị đoan...)

“Sợ cái gì, có ta ở đây.” Arthur tiếp tục dùng đỉnh đầu củng cằm Minh Hữu, xúc cảm lớp lông nhung xù mang đến làm cho Minh Hữu cười khanh khách không ngừng, “Ta nói với cậu, ta đã xin cho cậu phát sóng trực tiếp rồi, hiện tại chúng ta có thể ở bên trong phát sóng trực tiếp nghiệm chứng lí luận của cậu. Chờ cậu đem linh thú bên trong viện an dưỡng đều cứu sống, chứng cứ rành rành như núi, ai còn dám nghi ngờ cậu? Cái này bọn ta gọi là tiền trảm hậu tấu.”

“Trực tiếp?” Minh Hữu một bên cười một bên hỏi, “Hahaha đừng cọ nữa, ngứa quá.”

Arthur chẳng những không dừng, mà còn làm mạnh bạo hơn. Mãi tới khi Minh Hữu cười đến mức thở không nổi, hắn mới ngừng cọ cọ, chồm hổm ngồi trước mặt Minh Hữu, ung dung nhàn rỗi liếm móng lau mặt.

“Đúng, trực tiếp.” Arthur đem chuyện phát sóng trực tiếp nói với Minh Hữu, “Trước đêm nay bọn họ sẽ đến đây để sửa sang phòng ở, ngày mai chúng ta có thể bắt đầu trực tiếp.”

“Ngoại trừ trực tiếp, trước tiên cậu có thể học tập kiến thức liên quan đến linh thú. Ta đã truyền sách giáo khoa qua quang não nhân viên cho cậu. Chỗ nào không hiểu thì hỏi ta.” Arthur đắc ý ngửa đầu, râu mèo run run, “Ta chính là thiên tài đạt điểm tối đa tất cả các môn học liên quan đến linh thú!”

“Đại Hắc thật sự quá lợi hại! Đại Hắc nhất định là sư hổ lợi hại nhất thế giới!” Minh Hữu lập tức vỗ tay như hải cẩu.

“Cậu có khen ta thì ta cũng không đắc chí đâu, hiện tại cả tinh minh chỉ có một con sư hổ là ta.” Arthur gãi gãi lỗ tay, “Nghiên cứu của tinh minh chứng tỏ, loại cơ thể linh thú này giống như loại cơ thể năng lượng được cấu tạo trực tiếp từ dị năng, vì thế mỗi cá thể cùng trong một tộc đàn, đều vì sở hữu dị năng khác nhau, dẫn đến thú thể có một số khác biệt.”

“Nói nhỏ với cậu, anh của ta là một con sư tử lớn màu vàng! Lần đầu tiên ta hóa thú…Ặc, ý của ta là, hồi còn nhỏ ta còn tưởng mình được nhặt về!” Móng vuốt mèo của Arthur che nửa miệng, mặt mũi xấu xa nói, “Vì muốn đi tìm cha mẹ ruột, ta còn từng bỏ nhà ra đi. Chuyện này bây giờ anh hai vẫn còn nhớ kỹ. Cho nên nếu cậu gặp anh ấy, đừng có đi hỏi tại sao thú thể của anh ấy lại khác với ta, ảnh sẽ nổi điên á.”

Minh Hữu dùng sức gật đầu, ghi nhớ kỹ chuyện này.

“Lách cách.”

Hai người đang còn trò chuyện, đột nhiên nghe được tiếng chậu bị vật cứng gõ vang.

Hai người đồng thời quay đầu, cùng lúc xù lông.

Từ khi nào trong phòng bếp lại có thêm một con gấu trắng to chảng! Minh Hữu sợ tới mức tóc gáy dựng đứng hết lên!

“Áu áu áu áu ngao, thịt của ta!” Hiển nhiên nguyên nhân xù lông của Arthur hoàn toàn không giống với Minh Hữu, “Con gấu khốn nạn đần độn kia!! Một ngụm ta còn chưa ăn!”

Gấu trắng lớn nghe được tiếng rít gào của mèo đen lớn, không những không sợ hãi, còn vươn đầu lưỡi, đem chậu liếm đến không còn một mảnh, ngay cả chút nước cũng không để dành cho mèo ta.

“Ta phải đánh chết cậu!” Arthur tức đến mức vung móng vuốt xông đến, lại bị Minh Hữu nhào tới ôm lấy.

“Trước mắt đừng có đến gần! Dao động tâm lực của nó rất kì quái! Giống như không có ý thức rõ ràng!” Minh Hữu lại bày ra thứ sức mạnh không có chút khoa học nào của mình, dùng một chiêu, đè mạnh mông của Arthur xuống mặt đất.

Gấu trắng lớn vẫn duy trì vẻ mặt mơ màng, trước tiên nhìn thoáng qua con mèo đen lớn vẫn đang rít gào điên cuồng, lại cúi đầu nhìn thoáng qua chậu ăn trống rỗng.

Trên mặt nó lộ ra vẻ mặt thức tỉnh, một móng vuốt cầm chậu ăn lên, móng vuốt còn lại như cái dùi gõ, điên cuồng đánh lên đáy chậu ăn.

“Cheng cheng cheng, cheng cheng cheng!”

Arthur bị “tiếng dùi gõ” dọa tới mức vẫy tai bay: “Cậu ta đang làm quái gì thế?”

Minh Hữu không chắc chắn nói: “Đòi thêm đồ ăn?”

××××××××××××××××××

Đôi lời tác giả:

Thiệt xin lỗi mọi người m(-_-)m, thành tích đứa em trai họ thi đại học đã được công bố, được 678 điểm, cả nhà tui đều ngồi tụ một chỗ giúp nó lựa chọn nguyện vọng, đăng chương trễ, tui sai rồi, chương này phát năm mươi bao lì xì nhỏ để xin lỗi.

Há há há há há 678 điểm, cao hơn tuyến chính 149 điểm há há há há há.

==============

Vài lời của editor:

- Càng về sau thì các nhân vật phụ sẽ xuất hiện ngày càng nhiều, vì khúc đó tình cảm giữa thụ và công vẫn chưa nảy nở nên sẽ hơi giống ngụy NP, nhưng mọi người vui lòng nhớ thiết lập truyện là 1x1, cứ xem như tra Minh Hữu đi ạ, thêm cả vì có lồng ghép các chi tiết hài nên đọc cũng ít lấn cấn, những ai không thích thì cứ né nhá…

- Theo thiết lập truyện thì thụ đứng trên vạn người…Ban đầu tác giả cũng gọi là sảng văn rồi, đọc truyện này mọi người đừng lắp não vào là được, vì truyện chủ yếu để giải trí thôi. Còn những ai không thích thiết lập truyện ntn thì né gấp nhé, đừng cmt chửi tác giả, ban đầu người ta cũng có nhắc nhở rồi…

- Nghiêm cấm các cmt chửi nhân vật, yêu cầu đổi công đổi thụ…nếu các bạn không yêu thì đừng theo dõi, không cần phải đi chửi người ta như thế…

- Tui viết các dòng trên để mọi người phòng tránh, tui cũng chỉ edit từ QT, nếu có sai sót khác đôi chút với bản gốc cũng không thể né tránh, mọi người thấy chỗ nào câu văn lấn cấn lủng củng, sai lỗi chính tả cứ cmt vs tui…nhưng với từ ngữ nhẹ nhàng lịch sự nhé~

- Và mọi người không lầm đâu, chương này cộng thêm mấy lời tui nói chỉ có hơn 2700 từ thôi, bình thường bà tác giả viết gần tới 3500 từ lận, làm tui edit lòi le, chắc nhà có chuyện vui nên bê tha bỏ việc đây mà, mọi người cứ thông cảm nhá, bả cũng phát tới năm mươi cái hầu bao xin lỗi rồi~


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện