Sau khi Nhiếp Chính Vương trúng độc tình

Chương 51: Ghen


trước sau

Sở Sách nhỏ hơn Tề Dư bốn tuổi, trước khi tiên đế băng hà, hắn nhiều nhất cũng mới bảy tuổi, Thái tử huynh trưởng đăng cơ làm tân đế, nhưng tân đế khi đó cũng nhiều lắm là hai mươi tuổi, hài tử nối dõi cũng còn chưa sinh được, mà tiên đế trước không khác gì với hoàng tử của hắn lắm, có thể xuất cung mở phủ, chỉ còn lại mỗi hoàng tử út Sở Sách, thái phó, Thái tử thái phó và các đại học sĩ trong cung cũng không thể đều đến để dạy dỗ một mình Sở Sách, lúc này cữu cữu thân cận của Sở Sách, Lý Đàm tướng quân mới đề xuất ý kiến cho Sở Sách được giống với các ca ca, xuất cung mở phủ, cùng với đệ tử thế gia vào Quốc Tử Giám, sau đó sinh hoạt hằng ngày nhờ vào tướng quân phủ chăm sóc.

Tân đế cảm thấy gia phong của phủ tướng quân không tệ, lại là nhà của cữu cữu thân cận của đệ đệ, có tướng quân phủ chăm sóc, thế thì tiểu đệ cũng sẽ không trưởng thành lệch lạc, liền ban thưởng cho Nho vương phủ đệ, thật ra là tống Sở Sách ra ngoài cung để dạy dỗ.

Cũng bởi vì chuyện này, cho nên Sở Sách rất thân quen với huynh đệ tỷ muội bên Lý gia, từ nhỏ chơi giỡn quen rồi, cũng chưa bao giờ từng có gò bó.

Cho nên Sở Sách cầm lấy tay phải Tề Dư, muốn nàng sờ cánh tay mình cũng là hợp tình hợp lý, mọi người riết rồi cũng quen, không biết là có cái gì không đúng.

Tề Dư cũng không biết là sẽ xảy ra chuyện gì, ngược lại dùng lòng bàn tay bao bọc tay của Sở Sách, nói:

"Tay sao lại lạnh như vậy, Hổ Phách, mau đem lò sưởi tay đến cho ta."

Trong phòng rất ấm áp, cho nên vừa rồi Tề Dư sau khi tiến vào liền đem lò sưởi giao cho Hổ Phách.

"Tay biểu tỷ vậy mà ấm quá, cần gì lò sưởi tay? Cứ ủ như thế này là được rồi." Sở Sách nói thế.

Tề Dư thấy hắn nói như thế không phải là không có lý, chỉ có thể cầm tay hắn nắm lấy: “Cũng được, qua bên kia ngồi đi, chúng ta cùng các tổ mẫu nói về chuyện đệ đi du lịch ở bên ngoài.”

Nói xong, Tề Dư muốn dẫn Sở Sách đến ngồi xuống ghế tựa, ai ngờ vừa mới quay đầu, liền đối diện với một khuôn mặt âm u, dọa Tề Dư nhảy dựng.

Sở Mộ đi lên phía trước với vẻ mặt nghiêm trọng, ánh mắt đặt tại vị trí Tề Dư cùng Sở Sách nắm tay, hỏi:

"Các ngươi đang làm cái gì vậy?"

Sở Sách trông thấy Sở Mộ, đầu tiên là nghi hoặc một hồi, sau đó mới đột nhiên nhớ tới người kia là ai.

"Tam, tam ca?" Sở Sách lắp bắp hô một tiếng.

Lông mày của Sở Mộ dựng lên, ánh mắt nhìn Sở Sách lóe lên tia sắc bén như đao, bi thương âm ỉ mà hỏi lại: "Ta hỏi, các ngươi đang làm cái gì?"

Sở Sách bị dọa mà nuốt hơi xuống cổ họng, cố hết sức nghĩ lại xem từ sinh ra đến giờ đã làm ra chuyện gì có lỗi với quốc gia, có lỗi với nhân dân và còn có lỗi với tam ca, nhưng mà Sở Sách nghĩ nát óc cũng không ra, run lẩy bẩy trả lời:

"Không, không có làm gì hết?"

Sở Mộ phẫn nộ chỉ ngón tay về phía vị trí tay Sở Sách và Tề Dư vẫn đang nắm nhau, cả khuôn mặt như dán chặt lên Sở Sách, bộ dạng vừa khí chất, vừa ôn hòa lịch sự như đối với tội phạm khiến Sở Sách sợ tới mức không dám thở mạnh.

Tề Dư kéo Sở Sách, trực tiếp lôi hắn ra khỏi trước mặt Sở Mộ, bảo vệ ở kế bên:

"Đệ không cần để ý hắn, đi lại ngồi đi."

Sở Mộ cứ thế mà trơ mắt nhìn Tề Dư mang Sở Sách rời khỏi trước mặt mình, so với việc bị mất mặt, hắn để ý chuyện tay bọn họ vẫn còn nắm chặt với nhau hơn nhiều!

Sở Mộ đuổi theo, nắm lấy tay còn lại của Sở Sách, chớp mắt cảnh tượng giữa sân biến thành ba người giằng co, Sở Sách bị kẹp ở giữa, muốn tiến hay lùi đều không xong.

Tề Dư trở lại chống lại Sở Mộ, Sở Mộ cũng không chịu yếu thế, hai ánh mắt phu thê chạm nhau như tia lửa điện lóe sáng, bên trong phòng sưởi lạnh ngắt như tờ, lúc trước còn vô cùng náo nhiệt, tiếng nói tiếng cười trong phút chốc đều giảm đến điểm đóng băng.

Hai vị lão phu nhân đều cảm thấy tình trạng hiện tại của bọn họ hơi sai sai, hỏi: “Làm sao vậy?"

Tề Dư dịu dàng đáp lại: "Không có gì, đùa giỡn chút thôi."

Nói xong, ánh mắt Tề Dư quay trở lại nhìn Sở Mộ, một bên cảnh cáo bằng ánh mắt, một bên cắn chặt răng mà nói:

"Người làm loạn đủ chưa vậy?"

Sở Mộ trợn mắt lạnh lùng nhìn lại, cầm chắc cổ tay Sở Sách đem cử chỉ giơ cao đến trước mặt, phảng phất đối Tề Dư như có mệnh lệnh, ánh mắt hung ác, ngay sau đó hắn dường như muốn đem cổ tay Sở Sách trực tiếp bẻ gãy.

Bọn tiểu bối chung quanh sợ tới mức liền thở lớn cũng không dám, ở trong long ào ào kêu không ổn, những thứ bên ngoài đồn đãi quả nhiên đều là thật sự, Nhiếp chính vương mãnh liệt như vậy, chỉ sợ hôm nay việc không tốt.

Thậm chí còn có người nhịn không được lo lắng hôm nay sẽ không có đánh nhau chứ, nếu như có đánh nhau, bọn họ sẽ lấy biện pháp nào để ngăn cản, tướng quân không ở nhà, công tử lại là nhà văn, toàn bộ người từ cao đến thấp trong tướng quân phủ, chỉ sợ cũng không thể khống chế được một mình Sở Mộ.

Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ?

Sở Mộ trừng mắt với Tề Dư, vẻ mặt càng ngày càng đáng sợ, giống như một con mãnh thú bị chọc giận, ánh mắt như muốn nhào tới cắn xé, nhưng lại thấy Sở Mộ đột nhiên hít một hơi thật sâu, nhanh chóng thay đổi cảm xúc trên mặt.

Trước đó một giây, ánh mắt hung thần, phảng phất muốn ăn thịt người, giây tiếp theo liền trưng vẻ mặt ôn hoà ánh mắt cười híp, lại thấy hắn cười gượng vài tiếng, đem tay cầm tay Sở Sách giơ cao lên, ôn nhu nói:

"Ha ha ha ha, không phải là muốn ủ tay hay sao? Việc này vi phu làm được, sao cần phải mệt nhọc đến phu nhân?” Nói xong liền quay sang cười với Sở Sách.

"Đúng đúng đúng, tay Sách nhi cứ để tam ca ủ đi, tay tam ca cực ấm áp!”

Nói xong, Sở Mộ liền trực tiếp từ giữa tay Sở Sách cùng Tề Dư nắm nhau gỡ bỏ, Tề Dư hẳn là luyến tiếc bỏ tay, chủ yếu là Sở Sách bên này, nhất thời đau đến hà mồm, Sở Mộ nhanh tay lẹ mắt, từ phía sau vòng chặt lấy Sở Sách, thuận tiện che miệng của hắn, lôi kéo hắn đến bên ghế tựa song song ngồi xuống.

Sau đó đặc biệt hiền lành ôn hòa đem hai tay Sở Sách đều bọc ở trong chính long bàn tay mình, còn dùng âm thanh cực kỳ ôn nhu thân thiết hỏi:

"Thế nào? Tam ca tay rất ấm áp?"

Sở Sách giật mình, gật đầu một cái.

"Nếu cảm thấy không ấm áp, đem tay vùi vào trong y phục tam ca, trong y phục lại cực kì ấm áp!” Trên mặt Sở Mộ nộ rõ ý cười như muốn đem Sở Sách đánh chết chìm trong đó.

Trong đầu Sở Sách liền tưởng tượng đến hình ảnh kia…. Thức thời quyết đoán lắc đầu.

"Nghìn---vạn---đừng---khách---khí!"

Sở Mộ một bên cười một bên nghiến răng nghiến lợi nói.

Sở Sách sợ tới mức lại lần nữa nuốt hạ yết hầu, nhìn thoáng qua tay bị Sở Mộ nắn bóp thành hình thù khác, cuối cùng cũng nhận ra điểm không đúng, đem tay chính mình từ trong tay Sở Mộ rút ra, khô cằn cười làm lành nói:

"Ha ha, kia… cái kia, đa tạ tam ca, tay của đệ đã không lạnh."

Sở Mộ nhướng mày: "Thật không lạnh?"

"Không, không lạnh. Ha ha." Sở Sách nói.

Sở Mộ vừa lòng gật gật đầu, sau đó quay đầu nhìn về phía Tề Dư, cười nói: "Hắn nói hắn không lạnh, không cần ủ."

Tề Dư: . . .

Không khí trong phòng có chút xấu hổ, Lý Hằng thức thời đi ra hòa giải:

"Hi, này noãn các là nơi ấm áp nhất ở tướng quân phủ, Sách nhi là vừa trở về, còn mang theo khí lạnh bên ngoài, chỉ cần ngồi chút nữa khẳng định là sẽ ấm áp. Không có chuyện gì, không có chuyện gì, vương gia, bàn cờ kia ta còn chưa hạ xong, chi bằng… Ta tiếp tục đánh?”

Lý Hằng là đích trưởng tử của tướng quân phủ, nói chuyện làm việc đều có chừng mực, bắt đầu cũng sợ Sở Mộ, bất quá vừa rồi sau hai ván cờ, liền cảm thấy Sở Mộ cũng không phải đáng sợ như đồn đãi.

"Đúng vậy đúng vậy, năm mới có thể cùng vương gia ở một nơi là vui vẻ rồi, chúng ta vẫn là chơi cờ đi thôi." Tiết Ngọc Chương cũng đi ra nói chuyện, đánh bạo ôm lấy bả vai Sở Mộ, thấy Sở Mộ không kháng cự, mới dám đưa hắn hướng bên trong gian kéo đi: "Đi một chút đi."

Sở Mộ nguyên bản chơi cờ rất tốt, đột nhiên trông thấy Tề Dư cùng người do dự mới đi ra, hiện nay ngăn trở, tự nhiên có thể trở về, bị Tiết Ngọc Chương lôi kéo đứng dậy khi, nhịn không được lại đối Sở Sách đưa đi chợt lóe cảnh cáo ánh mắt, đem thanh tú Sở Sách thành công dọa ở sau, Sở Mộ mới yên tâm đi theo lý hằng cùng Tiết Ngọc Chương cùng liên can nam quyến vào phòng trong tiếp tục chơi cờ.

Các nam nhân sau khi đi vào trong phòng, bên ngoài nhóm nữ quyến mới dám thở một hơi thật lớn.

Tề Ninh ngồi vào bên cạnh Tề Dư, chưa hết kinh hồn, nói nhỏ:

"Từ trước chỉ nghe người ta nói tỷ phu có bao nhiêu đáng sợ, muội còn không cho là đúng, hôm nay thấy hắn trừng hai mắt nhìn, muội liền sợ tới mức hai chân như nhũn ra."

Vương thị đi lại đè bả vai Tề Ninh lại, đối nàng như có ý ngừng nói, Tề Ninh mới nhận ra rồi im lặng.

Tề Dư có chút ngượng ngùng, đến bên cạnh hai vị lão thái thái xin lỗi:

"Khiến nhị lão sợ hãi rồi. Hắn, bình thường không như vậy."

Tần thị cùng Cố thị nhìn nhau, không hẹn mà cùng nở nụ cười, nói với Tề Dư vài câu không có gì làm nàng đỡ suy nghĩ.

Cố thị đem Tề Dư tay kéo lên, nói: "Vương gia coi trọng người như vậy, ta còn coi đó là chuyện tốt. Người nha, cũng nên tăng tiến một ít."

Nói xong, Cố thị còn cố ý nhìn thoáng qua bụng bằng phẳng của Tề Dư, ý tứ lại rõ ràng, khiến Tề Dư xấu hổ cười, trở lại trên chỗ ngồi.

Cố thị lại đối với Sở Sách đang uống trà, vẫy vẫy tay an ủi: "Sách nhi, mau tới đây, chúng ta còn chưa nói chuyện người đi du học đi."

Sở Sách nghe vậy, vội vàng bỏ xuống chén trà, nha hoàn thay hắn đem ngồi ghế chuyển đến gần Cố thị, không có Sở Mộ ở bên uy hiếp quấy rối, Sở Sách vẫn là người hay nói, đem những chuyện hai năm vừa rồi nói, sự tình du lịch bên ngoài sinh động như nào, các nơi phong cảnh sinh tình, rồi các hiểu biết về thế tục đều nói hết ra khiến khắp gian phòng nữ quyến tập trung nghe kĩ, lúc thì tỏ vẻ kinh ngạc, lúc lại bất chợt vang lên tiếng cười, tiếng nói không ngừng.

Sở Mộ ở phòng trong chơi cờ, nhưng ý nghĩ lại không đặt ở trên bàn cờ, ánh mắt nhịn không được nhìn quan tấm màn xuyên thấu qua bình phong để tìm kiếm bóng dáng Tề Dư, xem nàng uống trà, nhìn nàng ăn điểm tâm, lại thấy nàng dùng khăn che miệng bật cười, cảm thấy thế nào cũng đều là xem chưa đủ.

Thấy Tề Dư vui vẻ trò chuyện như vậy, Sở Mộ là chưa từng gặp qua. Ngày thường, ở trước mặt hắn, Tề Dư lạnh lùng, hận không thể đem chính mình thành một cái thùng sắt, dầu muối không ưa. Sở Mộ lại tưởng rằng nàng chính là tính tình lạnh nhạt, không nghĩ tới, nàng lại là một người coi trọng những người trước mắt, còn tỏ ra diện mạo tốt như vậy.

Một bên nhìn lén Tề Dư, một bên chơi cờ, tự nhiên là không thắng được, mắt Lý Hằng nhìn thấy, muốn ăn luôn quân cờ cuối cùng của hắn, lặng lẽ nhìn lén vẻ mặt của hắn, thấy Sở Mộ cũng không thèm để ý mới dám xuống tay.

Thua cờ, Sở Mộ cũng không giận, cầm quân cờ trong tay ném vào hộp cờ, hỏi chung quanh xem có ai muốn chơi cờ nữa hay không, một nam tử Lý gia khác giơ tay lên, Sở Mộ liền đứng lên khỏi bàn cờ, bưng một ly trà đi đến trước cửa sổ, gần ghế thái sư ngồi xuống.

Tiết Ngọc Chương cũng bưng trà đi lại, hai người cùng nhau ngồi ở một chỗ uống trà, Tiết Ngọc Chương bỏ xuống chén trà, thấy trên bàn trà có một đĩa quả hạch đào, cầm lấy một viên mới phát hiện không có cái kìm mở hạch đào, chỉ có thể tiếc nuối đem hạch đào trả lại chỗ cũ.

Sở Mộ thấy thế, lấy luôn quả hạch đào hắn vừa bỏ xuống đến tay mình, hai ngón tay sờ sờ, vỏ hạch đào bị mở bung ra mấy mảnh, sau đó ném cho Tiết Ngọc Chương. Tiết Ngọc Chương cuống quit cầm lấy, ánh mắt theo hạch đào chuyển tới ngón tay Sở Mộ, trên mặt viết hai chữ bội phục.

Sở Mộ cũng mở một quả hạch đào khác, Tiết Ngọc Chương một bên vừa bóc, vừa nói:

"Ai, như ta tập võ từ nhỏ, cho tới hôm nay cũng không biết có thể hay không có một nửa công lực như vương gia."

Tiết Ngọc Chương cảm khái nhân sinh của chính mình, hồi nhỏ muốn tập võ, mẫu thân thay hắn tìm võ sư trở về dạy bảo, có thể từ lúc hắn diễn rèn luyện ở võ trường làm đầu ngón tay bị thương, mẫu thân liền đuổi võ sư đi, không bao giờ cho hắn múa đao nữa; lại lớn hơn một chút, hắn còn lặng lẽ đi tòng quân, sau lại bị mẫu thân phát hiện, nàng khóc lóc, nháo nhào đòi thắt cổ, lấy sinh mệnh ra đe dọa, trực tiếp chặt đứt ý niệm tòng quân của Tiết Ngọc Chương.

Dần dần, Tiết Ngọc Chương cũng quên chính mình là muốn cái gì, cả ngày đần độn qua ngày, cảm thấy dù sao chính mình muốn làm cái gì đều làm không thành, không bằng liền trở thành một tên ăn chơi sa đọa.

Bây giờ hắn tuy là tỉnh ngộ, nhưng đã khá lớn tuổi, có môn gia, có thê tử, lời nói phải suy nghĩ cẩn thận, không thể tùy tâm lựa chọn con đường chính mình muốn đi được.

Sở Mộ ăn hạch đào, hỏi Tiết Ngọc Chương:

"Nghe nói ngươi ở quốc công phủ ở nửa năm? Làm hòa?"

Tiết Ngọc Chương thẹn thùng nổi lên, chợt lóe nụ cười ngọt ngào, lặng lẽ nhìn thăm dò ra gian ngoài, sau đó đối Sở Mộ gật gật đầu:

"Tối hôm qua."

Chữ 'Tối hôm qua' vừa nói, Tiết Ngọc Chương trên mặt vui sướng liền bộc lộ trong lời nói, xem ra là thật cao hứng đến nhịn không được nói cho người khác. Mà chữ này có ý nghĩa gì, Sở Mộ lại như thế nào không biết.

Theo từng khe xương cốt lộ ra điểm hâm mộ thổi quét toàn than Sở Mộ, khiến hắn có chút không được tự nhiên, cầm lấy chén trà trong tay đưa lên nhấp một ngụm, không có tư vị gì mà nói:

"Ngươi này. . . Mọi chuyện nhẹ nhàng thật, Ninh nhi cũng quá dễ nói chuyện."

Trong giọng nói tràn ngập một cỗ chua chát rất rõ rang, bất quá, đang chìm đắm trong hồi ức tốt đẹp cùng thê tử, Tiết Ngọc Chương căn bản không có nghe ra

"Có một điểm không thoải mái." Tiết Ngọc Chương nhỏ giọng nói.

Nghe vậy, Sở Mộ chợt nhíu mày, có hứng thú: "Phải không? Nói nghe một chút."

Tiết Ngọc Chương ở trước mặt Sở Mộ nào dám có giấu diếm cái gì, liền đem sự tình bài bạc của chính mình, như thế nào thua tiền, như thế nào lại khiến Tề Ninh trở về ở quốc công phủ, sau đó chính hắn lại như thế nào liền lên núi khai hoang, ngày đêm nghiên cứu các loại hoa, như thế nào lại tìm ra sách lược bán hang, như thế nào mở ra được ‘Lan điệp hiên’ với đủ loại gian khổ, đem hết thảy những chuyện một năm vừa rồi kể cho Sở Mộ nghe.

Sở Mộ nghe nghe, đối Tiết Ngọc Chương hơi có đổi mới, nhất là nghe Tiết Ngọc Chương nói triều đình hiện có thuế pháp quy định, đem lan điệp hiên liệt vào hàng hóa cần thiết, Sở Mộ cảm thấy rất kinh ngạc.

"Ngươi đối thuế pháp tựa hồ cũng có chút nghiên cứu." Sở Mộ nói.

Tiết Ngọc Chương sửng sốt, uống ngụm trà đáp: "Hơi nghiên cứu qua một ít, dù sao ta là quyết định tương lai làm thương gia, nam nhân đại trượng phu, phương pháp không hữu hiệu cái gì, nuôi quản gia tốt mới là cơ bản nhất, đã muốn làm thương gia, thuế pháp triều đình đương nhiên phải đọc qua một lượt, tương lại không muốn cùng Hộ bộ đôi co.”

Sở Mộ như là ngày đầu tiên nhận thức Tiết Ngọc Chương, ánh mắt đánh giá hắn, rủ mắt suy xét chốc lát, lại đem ánh mắt nâng lên nhìn nhìn Tề Ninh đang kề mặt nói với Tề Dư cái gì đó, Tề Ninh ở trong lòng Tề Dư đã sớm hiểu thấu, không cần Tề Dư nói rõ, Sở Mộ quả thực có thể nhìn ra, Tề Ninh quả thực chính là tâm can bảo bối của nàng, không để cho nàng chịu nửa điểm ủy khuất.

Tiết Ngọc Chương dùng hơn nửa năm chứng minh hắn vẫn là có chút tài học, ít nhất còn không có một phương pháp hữu hiện, mà bản thân hắn lại là quận vương, nếu tương lại thật sự làm thương gia, rồi kiếm lại được nhiều tiền, những người ở kinh thành lại dèm pha cũng khó mà ngẩng đầu lên.

Sở Mộ đem chén trà bưng trên tay, nhưng nửa ngày đều không uống, lại đem nắp chà đậy lại, đưa tới một bên, hỏi Tiết Ngọc Chương:

"Ngươi tương lai liền tính toán làm buôn bán? Không cần mặt mũi quận vương?”

Tiết Ngọc Chương không biết Sở Mộ có ý tứ gì, chi tiết đáp:

"Ta đã nhiều năm làm quận vương, nhân gia xem thường ta vẫn là xem thường, cũng không có người bởi vì ta là quận vương liền xem trọng một mắt, nói đến cùng, mặt mũi quận vương cũng không phải dựa vào hai chữ 'Quận vương' còn có, từ trước ta chính là người không rõ đạo lý, mới khiến chính mình rơi vào tình cảnh hôm nay, thê tử đòi hòa ly, tan nhà nát cửa. Làm buôn bán cũng không có gì, ít nhất vàng thật bạc trắng đến tay, có thể để cho thê tử, mẫu thân dư dả một chút, mặt mũi bên trong cái gì, nếu ta muốn làm thì cũng không e ngại cái gì.”

"Ngươi nói những lời này cũng có lý." Sở Mộ tựa hồ có chút tán thưởng.

Tiết Ngọc Chương nghe Sở Mộ như thế nói, treo tâm cuối cùng buông xuống, còn tưởng rằng Sở Mộ muốn mắng hắn.

"Thời gian trước, Hộ bộ ra cái đại án, ngươi có thể nói nghe qua?" Sở Mộ lại hỏi.

Tiết Ngọc Chương suy nghĩ một chút, nói: "Vương gia là muốn nói đến Giang Nam tham ô án?"

Sở Mộ gật đầu, Tiết Ngọc Chương nói: "Hơi có nghe thấy, nhưng không biết rõ chi tiết."

"Bởi vì vụ án kia, Hộ bộ từ trên xuống dưới đều muốn vạch rõ bản chất của tám quan nhỏ, tả thị lang tuổi đã già, ước chừng hai ba năm sau sẽ muốn cáo lão, mà phía dưới một viên quan ngoại lang cùng một chủ sự đều dính dáng đã bị bắt, không biết xuất thân quận vương như kia, có ghét bỏ chức quan lục phầm chủ sự?”

Sở Mộ thuận miệng đối Tiết Ngọc Chương hỏi.

Tiết Ngọc Chương cả người đều lơ mơ, kinh ngạc nhìn Sở Mộ, nửa ngày đều không phản ứng đi lại, trong lòng sốt sáng, khẩn trương đứng lên, tay chân tựa hồ cũng có chút như nhũn ra, một chén trà cũng không bưng ổn, trực tiếp trượt rơi đến trên đất, phát ra tiếng vang cốc chén vỡ vụn.

Không ít ánh mắt nhìn đến Tiết Ngọc Chương bên này, Tiết Ngọc Chương luống cuống tay chân đứng dậy, phủi vệt nước trên người, hai nhà hoàn trong noãn các nhanh chóng đi đến thu dọn mảnh cốc vỡ.

Lão phu nhân gian ngoài hỏi: "Bên trong như thế nào?"

Tiết Ngọc Chương một bên vò đầu một bên nói năng lộn xộn trả lời: "A, không, cái cốc rơi, nước bị đổ, không có việc gì không có việc gì."

Tề Ninh còn cố ý nhìn thoáng qua bình phon, xác định chính là vỡ cái cốc, không thấy có sự tình khác mới quay đi.

Đợi tất cả mọi người không lại chú ý bên này, Tiết Ngọc Chương mới định thần, ngồi trở lại bên người Sở Mộ, ghé sát vào hắn lặng lẽ hỏi:

"Vương gia ngài là nói đùa ta sao?"

Hộ bộ là lục bộ nổi tiếng trong triều đình, một lục phẩm chủ sự Hộ bộ, có thể đứng trên cả lễ bộ thị lang, tuy rằng quan phẩm không cao, chỉ có lục phẩm, nhưng là trong tay có quyền, đi đến chỗ nào cũng có thể vang dội đứng lên. Huống chi, Tiết Ngọc Chương cũng không thể nghe lời Sở Mộ, Sở Mộ còn nói trực tiếp cho hắn, Hộ bộ tả lang thị tuổi già, hai ba năm liền muốn cáo lão hồi hương, bây giờ nếu hắn vào Hộ bộ, làm thủ hạ bên trai thị lang, nếu làm ra thành tích, tương lại tả thị lang chắc chắn sẽ đề cử hắn làm thị lang.

Hộ bộ tả thị lang, quản lý tài chính cùng nông nghiệp, đối với triều đình mà nói, đây chính là ngành vô cùng trọng yếu.

Miếng bánh lớn như vậy tự nhiên rơi đến, không trách Tiết Ngọc Chương lại kích động như vậy.

"Này vui đùa có thể một điểm cũng không cười." Sở Mộ nói: "Đã nói ngươi có làm hay không?"

"Làm!" Tiết Ngọc Chương lúc này liền quyết đoán, sợ nói chậm Sở Mộ liền hối hận.

Sở Mộ lại nói: "Bản triều luật pháp quy định, làm quan không được theo thương, vậy hoa lan phường của ngươi làm sao bây giờ?”

Tiết Ngọc Chương suy nghĩ một chút sau, nói:

"Lan điệp hiên khế đất cùng mặt tiền cửa hiệu tất cả đều là viết tên Tề Ninh, kia vốn là danh nghĩa sản nghiệp của nàng, ta bất quá chỉ là giúp đỡ quản lý, không có gì liên quan."

"Như thế rất tốt. Ngươi năm sau liền đi Hộ bộ đưa tin đi." Sở Mộ giải quyết dứt khoát nói.

Tiết Ngọc Chương đứng dậy hướng Sở Mộ vái chào: "Đa tạ vương gia thành toàn."

Sở Mộ đưa hắn nâng dậy, Tiết Ngọc Chương ngồi trở lại chỗ ngồi, bỗng nhiên nhớ tới cái gì, lại hỏi:

"Kia, ta liền như vậy trực tiếp đi sao? Không cần văn thư hoặc là thư từ cái gì sao?"

Sở Mộ chắc chắn cười: "Thế nào, sợ lời ta nói không đảm bảo?"

Tiết Ngọc Chương vội vàng lắc đầu: "Không dám không dám."

"Yên tâm đi. Ngươi chỉ cần đi đến đó, ta sẽ an bài tất cả, quyết không để quận vương gia về tay không một chuyến.”

Sở Mộ cam đoan như thế, Tiết Ngọc Chương nghe được tâm tình phóng thoáng, nếu không phải là sợ Sở Mộ nói hắn phô trương, hắn hiện tại hận không thể nói cho Tề Ninh tin tức tốt này.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện