Sau Khi Nam Phụ Phá Sản

Chương 41: Phán đoán


trước sau

Tài khoản Weibo chỉ mới đăng kí sau khi quen biết Trần Trản, việc tham gia vào hội nhóm xa lạ là một trải nghiệm mới mẻ với Ân Vinh Lan. Chủ nhóm tiếp tục đưa ra một loạt nội quy nghiêm khắc, kéo xuống đọc kỹ, tất cả nhân tố ảnh hưởng việc viết truyện của Trần Trản đều bị liệt vào thế lực hắc ám.
Sticker tán đồng của Ân Vinh Lan nhanh chóng bị nhấn chìm giữa biển like.
"Hưm..."
Động tĩnh khẽ khàng làm y đặt di động xuống.
Trần Trản giật giật mi mắt, chậm rãi mở mắt ra, tay đặt lên cổ xoa xoa mấy cái.
Ngủ tựa vào đầu thường vốn dĩ là tư thế không chuẩn, Trần Trản chỉnh lại thế ngồi một chút, sau khi hơi thoải mái hơn định mở cửa sổ để thông gió.
Ân Vinh Lan ngăn động tác của cậu lại, đưa tay sờ sờ trán, không quá nóng: "Đỡ hơn một chút?"
Trần Trản uống một ngụm nước, khẽ gật đầu, khoé mắt liếc về vị trí đặt máy tính.
Ân Vinh Lan cau mày: "Với tình trạng bây giờ của cậu, không thích hợp làm việc."
Trần Trản buồn buồn nói: "Tôi phải dùng lượng chữ gấp ba để bù lại tác phong chuyên cần."
Có lẽ vì đã nằm trên giường suốt một buổi trưa, đến hết ngày lại rất tỉnh táo, không hề có chút buồn ngủ.
Thấy thế Ân Vinh Lan mở máy tính ra: "Cậu đọc, tôi viết cho."
Trần Trản ngẫm nghĩ một chút, tay quả thật có hơi nhức mỏi, nên cũng không từ chối ý tốt của y. Tằng hắng một cái, lấy giọng, dùng âm thanh hơi khàn khàn bắt đầu thuật lại:
Chuyên gia tư vấn tình yêu tôi từng cố vấn cách đây không lâu chủ động gọi điện thoại đến, nói rất lo lắng về tình trạng tâm lý của tôi.
Tôi cũng cảm thấy gần đây cứ luôn nặng nề uể oải, tựa như bị cuốn vào một vòng luẩn quẩn không lối thoát.
Chuyên gia tư vấn từng học về tâm lý học, uyển chuyển kiến nghị phải học cách buông tay đúng lúc, tốt nhất nên tranh thủ đến khoa tâm lý một chuyến.
Tôi biểu thị không phục với kiến nghị này.
"Tôi đã làm nhiều chuyện như vậy, tại sao cuối cùng em ấy vẫn chọn gả cho nhà giàu?"
Chuyên gia tư vấn nhẹ nhàng khuyên bảo: "Anh có thể làm một phép so sánh, giữa tài năng, gia thế, tính cách, đổi vị trí mà ngẫm thử xem."
Đứng bên lề đường hồi lâu, tiếp thu lời đề nghị tiến hành phân tích tỉ mỉ. Tôi nhanh chóng có kết luận: Ngoại trừ mặt, mình chẳng còn gì khác.
Nhưng điều này cũng đồng nghĩa là vẫn còn một khuôn mặt đẹp có thể sánh ngang với Lâm Trì Ngang.
Nếu đã như vậy, tại sao không dứt khoát trực tiếp quyến rũ dụ dỗ?
Rót tiền vào đoàn phim đổi lấy một vai phụ, theo kịch bản vừa ra trận liền chết vì nhảy xuống hồ cứu nữ chính.
Ánh mắt nữ thần nhìn tôi rất lạnh lùng, nhưng vì tiến độ quay chung, vẫn chưa ý kiến gì thêm.
Trước cảnh quay, tôi chuẩn bị tỉ mỉ đến từng hướng của từng giọt nước nhỏ xuống từ chân tóc.
Đương độ xuân về, cây cối bên hồ xanh tốt, tôi nắm chắc dưới ánh mặt trời chính mình sẽ bày ra hương sắc thế nào: Cổ áo mở rộng lộ ra xương quai xanh tinh xảo, khuôn mặt như sứ trắng vì giãy dụa mà ửng hồng hây hây, ánh dương chiếu lên người tôi, tựa như thiên sứ rơi xuống trần thế...
Một tiếng cười khẽ vang lên không đúng lúc trong phòng, Trần Trản nghiêng mặt sang, nhìn thấy trong mắt Ân Vinh Lan không giấu nổi ý cười.
"Xin lỗi." Ân Vinh Lan nhanh chóng khôi phục sắc mặt bình thường.
Nếu không thấy ý cười còn sót lại trên khoé mắt y, Trần Trản gần như đã cho là trách lầm đối phương, nhàn nhạt nhìn lướt qua rồi tiếp tục mở miệng: "Từ góc độ của em, có thể nhìn thấy đường cong nơi cổ tôi, hầu kết khẽ khàng rung động, như xoá nhoà ranh giới giữa ngây ngô và thành thục, lộ ra sức quyến rũ hút hồn..."
Trong những ngày đầu gầy dựng sự nghiệp, Ân Vinh Lan từng có lần phải lao tâm lao lực để chuẩn bị ra mắt sản phẩm thật hoàn hảo, mà khi đó cũng không có tính khiêu chiến bằng tình cảnh trước mắt.
Nỗ lực hết sức giữ cho biểu cảm không đổi lúc gõ chữ, đang định đưa ra nghi vấn về cách dùng từ trong một chỗ vừa viết, khoé mắt quét qua thấy Trần Trản chuyển động hầu kết khi phát ra âm thanh. Lại nghĩ tới dòng chữ vừa gõ trên màn hình nửa phút trước, tâm tình chẳng biết sao có hơi căng thẳng.
Tốc độ đánh chữ của Ân Vinh Lan rất nhanh, không tới một giờ, thành quả ba ngàn chữ đã thuận lợi hoàn tất.
Trần Trản không cần nhọc lòng chia đoạn xếp chữ, đối phương gần như đã xử lý xong tất cả.
"Đăng lên muộn một chút sẽ tốt hơn."
Trần Trản gật gật đầu, có quan điểm giống y, câu giờ thêm một chút, đủ để người muốn gây scandal rối loạn trận tuyến.
Thật ra không cần đợi đến hôm sau, Trần Như và ekip của cô đã sứt đầu mẻ trán.
Ly champagne mới uống được một nửa đã bị đập nát trên sàn, mảnh vụn thuỷ tinh bắn tung toé xung quanh. Ngón tay vô ý thức vò vò tóc tai, mái tóc được chải chuốt tỉ mỉ không khỏi trở nên lộn xộn.
Sao lại thành ra như vậy?
Rõ ràng trước không giờ dân mạng còn vui cười hoà nhã, mà kim giờ vừa mới đổi hướng một chút, hướng dư luận cũng đồng loạt đổi chiều. Dựa theo dự đoán ban đầu, sau khi dân mạng đào ra thân phận của cô nhất định sẽ không ngừng so sánh với Khương Dĩnh. Lúc đầu cô chắc chắn bị chê không ngóc đầu lên được, nhưng sau một quãng thời gian, dần sẽ có người bất bình, vì đồng cảm mà thành fan.
Nhưng hiện tại cũng chẳng ai kéo Khương Dĩnh vào cuộc, lượt xem mua từ thuỷ quân tích tắc bị ép xuống.
Điện thoại di động không ngừng rung lên, khi thấy là quản lý trong mắt Trần Như lại dấy lên hi vọng.
"Chuyện đã tới nước này thì chỉ có thể gáo vỡ làm muôi." Quản lý nói thẳng phương án: "Tìm nhà truyền thông loan tin rầm rộ em và Trần Trản yêu nhau, làm lời giả thành thật."
Khi công chúng nghe nhiều thấy quen, trong tiềm thức sẽ cho rằng bọn họ thật sự có tình cảm.
Trần Như do dự một chút: "Nhỡ đâu anh ta lên làm sáng tỏ sự thật thì sao bây giờ?"
"Sợ cái gì?" Quản lý quát lớn: "Tin tức là do truyền thông đưa lên, lúc đó em cứ giả làm người bị hại."
Trần Như thở phào nhẹ nhõm: "Vậy được."
.
"Hắt xì."
Trần Trản cảm thấy đôi mắt hơi xót, chóp mũi có chút ửng hồng.
Ân Vinh Lan đưa giấy ăn, Trần Trản ngửa mặt lên, mặt mày bày ra vẻ luôn có điêu dân muốn hãm hại trẫm.
Lướt điện thoại một lúc, tạm thời không thấy hot search mới.
Nghĩ nghĩ một chút, Trần Trản thử nhập vài từ khoá, không ngoài dự đoán phát hiện có người bắt đầu dẫn hướng dư luận, quyết tâm gán cho cậu cái mác đang yêu.
Bốn mắt nhìn nhau, Ân Vinh Lan mở miệng nói: "Một nghệ sĩ nhỏ mà thôi, không đáng cho cậu bận tâm."
Ý rằng có thể giúp cậu diệt cỏ tận gốc.
Trần Trản trước giờ thích tự mình ra tay, cười cười nói: "Tiên hạ thủ vi cường."
Bài đăng gần nhất vẫn là danh sách trúng thưởng hôm qua, bên dưới đã có

mấy chục ngàn bình luận, chất vấn tại sao không ra chương mới.
Trần Trản chọn ra một bình luận trả lời: Gặp phải ăn vạ.
Vài chữ đơn giản mà nhiều hàm nghĩa làm người liên tưởng.
Bản thân vốn đã nổi như cồn, lại còn lên bảng vàng hot search, tốc độ lan truyền nhanh hơn rất nhiều so với thuỷ quân của Trần Như.
【 Fan Tà Đạo Trản Trì: Biết ngay nhỏ đó không có ý tốt mà, Trản Trản nhà chúng ta rõ ràng chỉ lo sự nghiệp! 】
【 Quả Cầu Tuyết: Em thề sau này cô diễn viên đó đóng phim nào em anti phim đó! 】
【 Trịnh Dương: Anti chung, đồng thời cầu chương mới. 】
...
Chân trời sáng lên, Trần Trản đứng dậy rửa mặt, nấu cháo rồi tiện tay rán hai quả trứng gà.
Ân Vinh Lan qua ông lão đối diện xin ít dưa muối và bánh bao, một bữa sáng vô cùng giản dị cứ thế ra lò.
Trước khi ăn Trần Trản thấy chủ đề tình cảm có dấu hiệu bị cố ý dẫn hướng, đúng lúc đăng chương mới. Độc giả của cậu chỉ toàn fan mê truyện không mê người, lập tức kéo sang thảo luận nội dung truyện, từ giây phút này, đời sống riêng tư của tác giả không còn liên quan đến họ nữa.
Chủ đề lúc trước nháy mắt chìm vào đáy biển.
"Quá thực tế." Trần Trản nhẹ giọng than thở.
Ân Vinh Lan: "Đây cũng là chuyện tốt."
Bởi vì phải về nhà cho chó ăn, ăn sáng xong y sang đối diện chào hỏi một tiếng rồi chuẩn bị rời khỏi, trước khi đi nhìn đăm đăm tranh thêu mới treo lên cửa.
Hân hoan hội ngộ, so với chồn cáo chúc Tết gà năm ngoái tốt hơn rất nhiều, chỉ là không biết hết năm nay có đổi khác nữa không.
Một bên khác Trần Trản đang thong thả rửa chén, điện thoại di động đặt một bên đột nhiên rung lên.
Trên tài khoản có một thông báo xin kết bạn, nhưng làm cậu bất ngờ lại là tin nhắn Khương Dĩnh gửi tới hai mươi phút trước: [ Đừng tiếp chuyện với người lạ. ]
Trần Trản ngẫm lại một chút lập tức hiểu được, người muốn kết bạn là Trần Như, tiếp đến có thể sẽ gửi một ít lời mập mờ, thời cơ chín muồi chụp lại màn hình đăng lên mạng, mưu đồ làm người hiểu lầm. Khương Dĩnh hoạt động trong nghề lâu như vậy, nhìn thấy hot search là biết ngay đối phương muốn giở trò gì.
Hơi có chút do dự, niệm tình bánh ít trao đi bánh quy trao lại, gửi tin hỏi: [ Không liên lạc được với Lâm Trì Ngang đúng không? ]
Khương Dĩnh sẽ không vô duyên vô cớ nhắc nhở, có khả năng nhất là đang muốn xem cậu có biết tin tức gì liên quan đến Lâm Trì Ngang hay không.
Khương Dĩnh: [ Gọi điện thoại ngoài vùng phủ sóng, chú với dì nói anh ấy đi công tác đột xuất. ]
Giao thừa đi công tác, lấy cớ cũng quá gượng ép.
Trần Trản tự hỏi Lâm Trì Ngang rốt cuộc là đốt bao nhiêu pháo hoa, thế mà đến giờ còn chưa được thả. Nhưng người nọ hiển nhiên là ngại mất mặt, dặn cha mẹ đừng để lộ ra ngoài.
Không nói rõ hoàn toàn, Trần Trản trả lời: [ Kiến nghị tìm hiểu về điều ba mươi "Luật an ninh trật tự". ]
Gửi tin xong ném điện thoại lên sofa, không buồn nhìn thông tin xin kết bạn, tiếp tục cúi đầu tập trung rửa chén.
.
Tối hôm qua có một trận tuyết nhỏ, trên đường kẹt xe, Ân Vinh Lan về nhà hơi trễ một chút, con chó hướng về y kêu mấy tiếng.
Cho nó ăn xong, đứng dậy nhìn lại biệt thự trước mắt... Nơi này rộng gấp mười căn hộ của Trần Trản, nhưng mùa đông lá úa hoa tàn, nơi vốn quạnh quẽ đơn côi càng thêm u ám.
Không muốn ở lâu, lái xe đến công ty, vốn theo kế hoạch nhân viên trực ban được về sớm, kết quả sau khi vào trong, phát hiện vẫn nhiều người còn ở.
Hướng Tây gần đây quảng cáo càng ngày càng rầm rộ, giám đốc tiêu thụ không thể không gọi nhân viên cùng bộ tăng ca đột xuất, lập kế hoạch ứng phó. Còn cấp dưới Tiểu Triệu chỉ đơn giản là đang tị nạn, nghe nói hôm qua anh ta quá chén khóc lóc kể lể cha mẹ vợ đối xử không tốt với mình ngay trên bàn cơm, gián tiếp gây ra chiến tranh gia đình.
"Chào tổng giám đốc." Vốn còn đang ngủ gật, vừa thấy sếp lập tức tỉnh táo.
Ân Vinh Lan gật đầu, bàn giao: "Buổi chiều còn có tuyết rơi, không việc gì thì về trước đi."
Mắt thấy đã sắp đến trưa, thuận tay gọi điện thoại đặt thức ăn cho mọi người một lượt.
Lúc ăn trưa mọi người chuyện trò vui vẻ, Ân Vinh Lan một mình lên tầng cao nhất một chốc, uống ít rượu, khi chuẩn bị trở về mới ý thức được mình không thể lái xe, cấp dưới chủ động nhậm chức tài xế.
Ở cùng ông chủ đương nhiên là phải cố gắng tìm đề tài trò chuyện, cấp dưới nhắc tới gần đây có không ít hot face cũng bắt đầu viết tình sử.
"Có mấy bộ cũng rất thú vị."
"Tác phẩm ăn theo mà thôi," Ân Vinh Lan nhìn ngoài cửa sổ, nhàn nhạt nói: "Không thể hơn được "Sám Hối Lục"."
Cấp dưới vội vàng chuyển đề tài: "Hôm qua đã đánh tiếng với bên truyền thông, hiện giờ hướng dư luận gần như đã thống nhất." Dừng một chút cười nói: "Đáng tiếc nghe nói có một người mẫu nữ còn rất thích Trần Trản, sau lần này cũng không dám nhờ người làm quen nữa."
"Người mẫu nữ?"
Cấp dưới: "Trình Văn, vừa ra mắt không lâu đang rất được chào đón."
Ân Vinh Lan thu lại tầm mắt trông ngoài cửa sổ: "Mới ra mắt đã lo yêu đương, khó mà thành danh."
Cấp dưới nghẹn lời.
Nghĩ lại mà nói, trước đây không lâu sếp vì muốn đóng phim chung với Trần Trản mà bỏ tiền để vào đoàn, còn lén lút giúp giải quyết rắc rối, bây giờ lại không vừa mắt tất cả những ai có ý định tiếp cận đối phương...
Những hành vi này, không phải là những chuyện Trần Trản từng làm khi điên cuồng theo đuổi Khương Dĩnh hay sao?!
Từ kính chiếu hậu liếc trộm sắc mặt Ân Vinh Lan, cấp dưới lập tức có phán đoán trong lòng --
À, fan only.
---
Lời tác giả:
Cấp dưới: Anh là fan only, anh ta cũng vậy, hai người khác nhau chỗ nào?
Ân Vinh Lan: Khác ở chỗ tôi thành công, cậu ấy thì không.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện