Sau Khi Mất Trí Nhớ Tôi Nghĩ Mình Là Alpha

Chương 47


trước sau

Edit: Toả Toả

Buổi tối, đúng như Giang Ẩn dự đoán, Lâm Miên Lý chăm sóc cho Tưởng Sơ Lập đến nửa đêm, đợi mọi người đã ngủ say hết rồi mới trở về nghỉ ngơi.

Đã trễ như vậy, Giang Ẩn cũng không thể lại ồn ào với hắn được, đành phải tự mình trở về phòng.

Ngày hôm sau, Tưởng Sơ Lập lúc tỉnh lại mới biết mình đã uống nhiều đến phát điên, hiếm khi có hơi xấu hổ, sau khi nói với Giang Ẩn một tiếng thì trở lại phòng của mình bên cạnh.

Bởi vì ngày hôm trước Lâm Miên Lý vừa thi đấu vừa phát tình, buổi tối lại còn đi chơi, cho nên đến hơn mười giờ hôm nay mới dậy, khi Giang Ẩn từ bên ngoài trở về hắn đang đứng trên ban công, cầm một ly nước uống.

Nghe thấy tiếng động hắn quay đầu lại nói: "Ba em sắp đến rồi, lát nữa chúng ta sẽ đi đón bọn họ rồi dẫn ông ấy đi ăn cơm."

Giang Ẩn thấy hắn cũng mang mình theo, tâm trạng rất tốt nói: "Được, ngoại trừ chú Lâm thì còn có ai nữa vậy?"

Lâm Miên Lý uống ngụm nước cuối cùng: "Dì Chương."

Mẹ của Tần Huyền.

Một giờ sau, Lâm Chiêu Hiền, Lâm Miên Lý, Giang Ẩn, thêm Chương Dĩnh Dĩnh và Tần Huyền, năm người ngồi trong nhà hàng để ăn cơm.

Tần Huyền lúc đầu khá vui vẻ, nhưng bây giờ lại chỉ cảm thấy xấu hổ, bởi vì hình như Chương Dĩnh Dĩnh và Lâm Chiêu Hiền đang cãi nhau, biểu cảm trên mặt có hơi cứng ngắc.

Mà Lâm Chiêu Hiền trong suốt quá trình đều không nói chuyện với bà ta, vẫn luôn gắp đồ ăn cho Lâm Miên Lý và Giang Ẩn, trò chuyện với họ về cuộc thi.

Chương Dĩnh Dĩnh thấy thái độ của Lâm Chiêu Hiền, hốc mắt lại đỏ lên.

Bởi vì mấy ngày trước Lâm Chiêu Hiền đã nói chia tay với bà ta, đây không phải là lần đầu tiên, chẳng lẽ ông ấy thật sự không muốn ở bên bà ta sao?

Chương Dĩnh Dĩnh không tin, bởi vì trước đây bọn họ vẫn rất ổn, bà ta cảm thấy là do Lâm Chiêu Hiền có người ở bên ngoài, nếu không thì bà ta không thể giải thích được.

Bà ta không nhịn được đã hoàn toàn cãi nhau với ông, sau khi cãi xong lại hối hận, sau khi biết Lâm Chiêu Hiền muốn đi tìm Lâm Miên Lý, bà ta lén mua vé, đi theo Lâm Chiêu Hiền lên du thuyền.

Lâm Chiêu Hiền bị hiểu lầm, sau khi cãi nhau với Chương Dĩnh Dĩnh tâm trạng càng tệ, lúc xem được phát sóng trực tiếp của Lâm Miên Lý trên Star Online, ông đột nhiên lại rất nhớ Lâm Miên Lý và mẹ của hắn.

Vốn định tới tìm con trai mình, nhưng ai ngờ Chương Dĩnh Dĩnh cũng đi theo, khiến tâm trạng của ông đang tốt suýt chút nữa bị phá hủy, thấy Lâm Miên Lý mới giảm bớt một chút.

Chương Dĩnh Dĩnh không chịu nổi bầu không khí này, đang định nói chuyện, Tần Huyền đột nhiên đè tay bà ta lại, nói với Lâm Chiêu Hiền: "Chú Lâm, con đưa mẹ con đi xem hải sản lần nữa, chọn một số loại ngon để đầu bếp làm rồi mang lại đây."

Lâm Chiêu Hiền trái lại không giận chó đánh mèo với Tần Huyền, gật đầu với anh ta.

Tần Huyền kéo Chương Dĩnh Dĩnh đi, trực tiếp đưa người đến một chỗ không có ai ở trong góc: "Lại gì nữa đây?"

Chương Dĩnh Dĩnh uất ức nhìn con trai, vừa định mở miệng Tần Huyền đã ngắt lời bà ta: "Bà không nói tôi cũng có thể đoán được, là chú Lâm không cần bà đúng chứ?"

Chương Dĩnh Dĩnh đỏ mắt trừng anh ta: "Ai không muốn tao? Là tao không cần mày! Tao không cần đứa vong ơn bội nghĩa như mày!"

Tần Huyền lạnh lùng nhìn bà ta.

Chương Dĩnh Dĩnh quéo, mệt mỏi nói: "Sao tao lại xui xẻo như vậy, đời này tao sẽ không có tư cách hạnh phúc sao? Nhất định là ông ấy có người ở bên ngoài, không thể sai được......"

"Người đàn bà như bà, có ai mà muốn ở bên bà cả đời." Đối với mẹ của mình Tần Huyền không có một chút thương xót nào.

"Không phải bây giờ tao đã thay đổi rồi sao? Từ sau khi đi theo Lâm Chiêu Hiền tao đã thay đổi rất nhiều rồi, lúc ở Thiên Cực tinh, những người phụ nữ uống trà với tao đều rất thích tao."

"Thích bà? Mấy người đó thích không phải là bà, mà chỉ là cho Lâm Chiêu Hiền thể diện thôi, nếu không có gia tộc phía sau Lâm Chiêu Hiền, bà sẽ vừa ý ông ấy cái người cứ luôn mãi ở tinh cầu xa xôi sao?" Anh ta khinh thường nhìn bà ta: "Cũng không biết bà lấy đâu ra tin tức vậy mà thực sự phát hiện ra gia tộc phía sau Lâm Chiêu Hiền thế mà là nhà họ Lâm đó."

"Tao đã nói lần này tao thật sự thích ông ấy, trước đây tao và ông ấy ở chung rất hợp nhau, tao không tin là không có ai thổi gió bên gối ông ấy bảo ông ấy không cần tao." Ánh mắt Chương Dĩnh Dĩnh loé lên, nhưng lập tức mặt lại xụ xuống, vừa hung ác nói vừa véo cánh tay của anh ta.

Tần Huyền dùng sức kéo tay bà ta ra, cười khẩy: "Bây giờ bà lại vừa ý người như ông ấy? Không phải là vừa ý lai lịch của ông ấy sao?"

"Tao...... Tao không thể vừa ý cả hai được, ai nói tao nhất định sẽ không có tình yêu đích thực. Hơn nữa kể từ khi gia tộc của ông ấy bị phanh phui cách đây vài năm, nhà họ Lâm không phải cho đến bây giờ đều không có đến tìm ông ấy sao, nhưng mày xem tao cũng không có rời bỏ ông ấy!"

Tần Huyền chỉ cảm thấy chán ghét, nhìn bà ta như một trò cười.

Chương Dĩnh Dĩnh đột nhiên dừng khóc, nghiêm túc suy nghĩ một lúc: "Tao sẽ không ngồi chờ chết."

Tần Huyền lạnh lùng nhìn bà ta: "Bà thì có thể làm gì? Nếu muốn sau này có cuộc sống tốt thì yên phận một chút cho tôi, nếu không thì trực tiếp cầm lấy phí chia tay mà Lâm Chiêu Hiền hứa sẽ cho bà rời đi, tôi thật sự chịu bà đủ rồi, đợi đến khi tôi tốt nghiệp cấp ba......"

"Đợi mày tốt nghiệp cấp ba? Tốt nghiệp xong rồi thì sao, mày vẫn muốn bỏ tao đi? Mày cũng muốn bỏ tao?" Chương Dĩnh Dĩnh lại muốn đánh anh ta.

Tần Huyền né tránh tay bà ta, nhấc chân bước đi: "Quậy đi, bà quậy tiếp đi, quậy xong rồi thì tự mình gánh vác hậu quả là được."

Mười phút sau, Chương Dĩnh Dĩnh đã sửa sang mình lại xong, bà ta ngồi xuống chỗ của mình như không có chuyện gì, không cố gắng thu hút sự chú ý của Lâm Chiêu Hiền trên bàn ăn nữa. Đến khi rời khỏi nhà hàng, Lâm Miên Lý nói: "Ba, ba với dì Chương định nghỉ ngơi ở đâu?"

Lâm Chiêu Hiền: "Con không cần phải lo lắng nhiều như vậy, ba đã đặt khách sạn xong rồi, con đưa vé cho ba là được, ngày mai ba sẽ đến hội trường xem trận đấu của con."

Lâm Miên Lý mở thiết bị đầu cuối cá nhân, đưa hai vé điện tử đã chuẩn bị từ lâu cho ba mình: "Con đưa mọi người đi xem xung quanh nhé?"

"Ai dô không cần đâu, con còn có trận đấu, trở về nghỉ ngơi cho tốt đi. Ba đến đây cũng không phải chỉ để chơi, còn có công việc nghiêm túc nữa, mấy ngày nay còn có hẹn người ta nói chuyện. Con đi đi, không cần phải lo cho ba." Lâm Chiêu Hiền cười, vỗ vai hắn.

Lâm Miên Lý nhíu mày nhìn ông và Chương Dĩnh Dĩnh, quyết định có lẽ chuyện của bọn họ thì nên để bọn họ tự giải quyết, vì thế cùng Giang Ẩn và Tần Huyền quay về trường học.

Dọc theo đường đi, Tần Huyền đều rầu rĩ không vui, vừa nhìn liền biết tâm trạng không tốt.

Lâm Miên Lý đắn đo một chút hỏi anh ta: "Tần Huyền, dì Chương với ba tôi đã xảy ra chuyện gì sao?"

Tần Huyền ngước mắt liếc hắn một cái, đột nhiên dùng sức chớp mắt xuống, cười gượng nói: "Không có gì, chỉ là cãi nhau thôi, mẹ của em với chú Lâm có chút hiểu lầm, em nghĩ bọn họ tháo bỏ hiểu lầm là tốt rồi."

Lâm Miên Lý nhíu mày, trông anh ta không giống như là không có việc gì, trong trí nhớ của hắn, Tần Huyền vẫn luôn vui vẻ toả sáng, hắn chưa từng thấy biểu cảm này của anh ta.

"Cậu có muốn nói với tôi không, có cần tôi giúp đỡ gì không?"

Tần Huyền vừa nghe lời này, hai mắt sáng lên, nhưng anh ta lại liếc mắt nhìn người bên cạnh Lâm Miên Lý, ánh sáng trong mắt lại tắt ngúm: "Em...... Em lại khuyên mẹ em lần nữa là được rồi, em không muốn làm phiền anh."

Lâm Miên Lý khựng lại, cậu ta nhìn Giang Ẩn làm gì? Giang Ẩn có gì đáng sợ sao?

Tần Huyền thấy hắn không nói gì, trong lòng suy nghĩ rất nhanh, sau đó điều chỉnh biểu cảm, thận trọng nói: "Anh Miên, hay là, chờ trận chung kết đơn ngày mai kết thúc, em có thể một mình tâm sự với anh được không?"

Thật sự là sợ Giang Ẩn sao?

"Được." Lâm Miên Lý nói.

"Cảm ơn anh Miên." Tần Huyền lập tức nói.

Anh ta rốt cuộc cũng tìm được cơ hội rồi, vui như mở cờ trong bụng, nhưng anh ta không dám biểu lộ quá vui vẻ trên mặt, nếu không sẽ rất mất tự nhiên.

Sau khi trở lại ký túc xá, bọn họ bị Tưởng Sơ Lập đã hoàn toàn tỉnh rượu triệu tập.

"Thầy rất tin tưởng nhóm của các em, hiện tại thầy có một tin vui cho hai đứa." Mặt Tưởng Sơ Lập dịu lại: "Trong trận chung kết đơn lần này, nếu có thể giành được top 3 thì sẽ có thể được nghỉ đi theo Thiệu Giác đến quân đội để được rèn luyện thêm! Thế nào, có sức hấp dẫn chứ?"

Hứa Thừa hâm mộ nói: "Oa, quân đội của Thiệu Giác, tốt thật, tôi cũng rất muốn đi."

Hai mắt Phí Long cũng sáng lên: "Thầy, bọn họ đi quân đội để rèn luyện thêm cái gì vậy?"

Tưởng Sơ Lập: "Thầy cũng không biết, nhưng thầy nghĩ đó là việc huấn luyện chiến đấu sẽ nghiêm ngặt hơn, cũng như vận hành các cơ giáp cao cấp. Trường học cho mấy đứa huấn luyện đều là cơ giáp ảo và cơ giáp sơ đẳng, nhưng trong quân đội sẽ đều là cơ giáp thật, là loại có thể thoát khỏi lực hấp dẫn của khí quyển."

Tuy nói Tinh Minh có hai lớp cơ giáp thực nghiệm, nhưng trên thực tế, không phải ai học xong chuyên ngành này đều có thể sử dụng cơ giáp để chiến đấu với kẻ thù, chỉ những người cuối cùng vào quân đội liên minh mới có thể.

Dù sao cơ giáp cũng là vũ khí có độ rủi ro cao.

"Trời ạ, cái này thật tốt quá!"

Tưởng Sơ Lập lại nói: "Mấy đứa cũng không cần phải ghen tị, đó chính là quân đội của Thiệu Giác, nổi tiếng trong toàn liên minh về độ nghiêm khắc, vào trong rồi mà không cởi bỏ lớp da của mình ra thì không thể nào thoát ra được."

Vẻ mặt của Phí Long cứng lại trong nháy mắt, đúng rồi, sao cậu ta có thể quên được, chưa kể bọn họ hoàn toàn không đủ tư cách đi vào, cho dù có đi vào, cởi một lớp da có thể còn không ra được.

Bỏ đi, bỏ đi, loại chuyện này nên giao cho người có năng lực làm đi.

Lời nói của Tưởng Sơ Lập lại không thể hù Lâm Miên Lý sợ được, hắn không sợ vất vả, nhưng việc điều khiển cơ giáp cao cấp ngược lại khiến hắn càng thêm phấn khích. Trong nhà của hắn ở Thiên Cực tinh cũng có cơ giáp, nhưng đó là sơ đẳng, nếu có thể sử dụng cơ giáp cao cấp, vậy thì thật sự rất tốt.

Giang Ẩn hoàn toàn không để tâm đến lời nói của Tưởng Sơ Lập, vừa nhìn thấy ánh mắt của Lâm Miên Lý liền biết hắn đang suy nghĩ cái gì, anh tiến đến ghé vào tai hắn nói: "Nói nhỏ cho em biết, nhà của chúng ta ở Thiên Cực tinh có hai cái cơ giáp cao cấp, đừng có nói cho ai biết nha."

Hô hấp của Lâm Miên Lý ngưng lại, lập tức nhìn về phía Giang Ẩn, trong mắt tràn đầy: Em muốn lái!

Giang Ẩn bắt gặp ánh mắt có nguyện vọng mãnh liệt như vậy của hắn, sửng sốt một hồi mới đưa tay sờ sờ đầu của hắn, nói: "Không vội, đều là của em, hơn nữa anh có bằng lái cơ giáp, đến lúc đó sẽ đưa em đi."

"Này hai đứa đang to nhỏ cái gì vậy, nói lớn lên cho tôi nghe với? Nãy giờ nghe hiểu được ý của tôi chứ?" Tưởng Sơ Lập trừng mắt nhìn hai người Lâm Miên Lý và Giang Ẩn đang ngồi ở phía xa.

Đúng vậy, rõ ràng hai người bọn họ mới là nhân vật chính nhưng lại cố ý ngồi ở xa nhất, lại còn kề tai nhau nói nhỏ!

Giang Ẩn lập tức nói: "Hiểu ạ, tụi em nhất định sẽ đem hạng nhất với hạng nhì về đưa cho thầy."

Tưởng Sơ Lập ngẩn ra, bị sự đảm bảo của Giang Ẩn dỗ đến vui vẻ, nhưng cố kìm lại, bắp thịt trên mặt đều kìm đến mức có chút co giật, nghiêm túc nói: "Được, vậy gì nữa nhỉ, nhớ là không được lơ là."

Giang Ẩn khép hai ngón tay lại để trên thái dương, nhẹ nhàng vẫy ra: "Đã rõ."

Sau khi hoàn thành buổi họp nhỏ, Tưởng Sơ Lập đưa cả hai đến sân huấn luyện của trường trung học Thủ Đô.

"Không cần đâu lão Tưởng à, hai tụi em còn phải cần loại tạm thời nhồi nhét này sao?" Giang Ẩn không muốn đến sân huấn luyện để bị bao nhiêu người vây quanh như vậy.

"Nhồi nhét cho em là sao, tất cả mọi người đều đến đây, mấy đứa cũng lại đây nhìn đàng hoàng cho tôi."

Sau khi đến nơi, bọn họ phát hiện ra sân huấn luyện nhỏ này quả nhiên có rất nhiều người, ngoại trừ những người đã ra ngoài, về cơ bản tất cả những tuyển thủ đang học ở trường trung học Thủ Đô lúc này đều đến.

Nghe Tưởng Sơ Lập nói, đây là nơi đặc biệt cung cấp phúc lợi cho tuyển thủ, trên sân còn có Thiệu Giác và hơn một chục giáo viên Alpha cao lớn cường tráng của trường trung học Thủ Đô, ai ra ngoài sẽ thua.

Hơn nữa nghe nói là Thiệu Giác đã chọn một người trong số họ!

Đây là điều rất đáng xem, sự so đấu của bọn họ ở cấp độ này cao hơn rất nhiều so với cuộc thi khiêu chiến ở cấp trung học. Nếu có thể nhìn thấy những người mạnh hơn mình quyết đấu ở cự ly gần, nhóm tuyển thủ ít nhiều gì cũng sẽ có thu hoạch.

Lâm Miên Lý lập tức kéo Giang Ẩn đi qua.

Tuy lượng khán giả ít nhưng không khí vô cùng sôi động.

Trận đầu tiên, một phút sau, Thiệu Giác thắng.

Trận thứ hai, bốn mươi giây sau, Thiệu Giác thắng.

Trận thứ ba, năm mươi lăm giây sau, Thiệu Giác Thắng.

Trận thứ tư......

......

Mọi người càng xem càng thấy sốc, Thiệu Giác thế mà lại thắng liên tiếp, hơn nữa lại thắng đến gọn gàng sạch sẽ, không hề miễn cưỡng một chút nào.

Bọn họ tìm một phạm vi trận đấu không lớn, chỉ cần vượt quá phạm vi thì sẽ thua, nếu không nhiều người như vậy thì biết so tới khi nào?

Vóc người của Thiệu Giác không thể so với tất cả các giáo viên Alpha ở đây, nhưng sau một trận đấu, thế mà không ai trong số Alpha cao lớn mạnh mẽ này có thể chiến thắng, tất cả đều bị Thiệu Giác thô bạo ném ra khỏi ranh giới.

Các giáo viên còn lại không khỏi có chút lo lắng, không chỉ các tuyển thủ mà cả những giáo viên hàng đầu từ nhiều hành tinh khác nhau cũng đến xem trận đấu, lỡ như chuyện này mà truyền ra, không phải mọi người đều sẽ cho rằng trường trung học Thủ Đô của bọn họ không có một Alpha nào có thể đánh thắng Thiệu Giác sao?

Suy cho cùng bọn họ cũng là những giáo viên Alpha có sức chiến đấu mạnh mẽ đứng hàng đầu trung học Thủ Đô. Mặc dù Thiệu Giác là quân nhân, nhưng bọn họ cũng không đến nỗi không có sức đánh trả.

Vì thế bọn họ một người so với một người lại càng dũng mãnh, cố gắng đánh hạ Thiệu Giác, thế nhưng vẫn không thể.

Thân mình Thiệu Giác nhẹ nhàng, nhưng tay chân lại ẩn chứa sức mạnh khiến người khác phải kinh hoàng. Cách y dùng một chân, một khuỷu tay và một vai để hạ gục mọi người thậm chí còn không thể thấy y tốn sức bao nhiêu.

Khi mỗi Alpha kết thúc, các Pheromone Alpha khác nhau tích tụ trên sân, ngay cả những nhóm tuyển thủ bên lề cũng bị ảnh hưởng, bị Pheromone dày đặc kia khiến không thể không lui lại.

Tuy nhiên Thiệu Giác trông rất bình tĩnh, y dùng Pheromone của chính mình để quấn chặt cơ thể mình lại, mùi sen xanh thoang thoảng ở giữa rất nhiều mùi Pheromone Alpha nồng nặc rất rõ ràng.

Lâm Miên Lý ở bên sân lần đầu tiên ngửi thấy mùi Pheromone của Thiệu Giác, không nghĩ tới nó lại là một hương sen tao nhã như vậy.

"Cảm giác Pheromone của Thiệu Giác cùng bản thân y trái lại không giống nhau chút nào." Hắn thì thầm với Giang Ẩn.

Giang Ẩn chỉ cười cười, không đáp lời, không giống như những người khác, anh vẫn tỏ vẻ lười biếng, giống như không phải rất tò mò về cuộc đối đầu thú vị trước mặt, cũng không phải rất quan tâm đến thực lực của Thiệu Giác. Ở trong mắt anh, ngược lại Lâm Miên Lý đang ở bên cạnh anh càng thu hút sự chú ý của anh hơn.

Trong số những người có mặt, nếu ai có ý quan sát kỹ sẽ phát hiện ngoài Giang Ẩn còn có một người cũng không tập trung như những người khác, đó chính là Lai An.

Lai An ngồi bên lề, mỉm cười nhìn Thiệu Giác, vẻ mặt bình thản, không hề ngạc nhiên chút nào. Mà khi con ngươi vàng của cậu quét qua người Lâm Miên Lý, nụ cười trên mặt lại càng sâu một chút, nhìn nhìn, cậu không khỏi thất thần, tựa hồ đang nghĩ tới gì đó.

Lâm Miên Lý chăm chú nhìn Thiệu Giác, không hề lùi bước mà tiến lên phía trước một chút, muốn hiểu rõ hơn Thiệu Giác đã dùng Pheromone để tấn công như thế nào.

Đây là thông tin không thể học được trong quá trình phát sóng trực tiếp của video, dù sao thì Pheromone cũng không thể nhìn thấy được.

Thiệu Giác đang trong cuộc quyết đấu gay gắt nhìn thoáng qua Lâm Miên Lý, còn hăng hái nhếch khoé miệng với hắn ở phía xa xa.

Đến khi Thiệu Giác ngừng PK, trên người y đổ rất nhiều mồ hôi, hô hấp hơi dồn dập, đồng phục trên người có chút lộn xộn, nhưng cả người vẫn như một cây tùng đứng thẳng tắp, ánh mắt làm lòng người khiếp sợ vẫn còn ở đó, không hề có sự chật vật.

Thiệu Giác, chiến thắng hoàn toàn.

Trong sân huấn luyện tiếng vỗ tay vang lên kéo dài không ngớt.

Sau khi theo dõi trận đấu lần này, trong số tất cả các tuyển thủ, Lâm Miên Lý có lẽ là người thu hoạch được nhiều nhất.

Pheromone của Omega có thể được sử dụng để bảo vệ bản thân, nhưng chúng cũng có thể được sử dụng để tấn công người khác.

Hắn nhìn Alpha cao lớn mặt đỏ bừng, liền hiểu được chỉ cần đủ mạnh, nếu chủ nhân có thể sử dụng tốt Pheromone Omega của mình thì nó có thể sẽ có tác dụng không ngờ.

Bởi vì Pheromone của Omega có một đặc tính, chính là có thể làm nhiễu lòng Alpha, phá vỡ sự kiểm soát của Pheromone và cơ thể của đối phương, từ đó tìm ra sơ hở.

Đó là sự hấp dẫn bẩm sinh của Pheromone Alpha đối với Pheromone Omega.

Giống như Alpha luôn có thể chế ngự Omega một cách dễ dàng.

Lâm Miên Lý cũng đã từng phát hiện ra đặc điểm này trước đây, nhưng hắn không giống Thiệu Giác, có thể sử dụng Pheromone một cách thuần thục như vậy.

Thiệu Giác thuận tay lau mồ hôi trên trán, cùng lúc đối phó với nhiều Alpha như vậy có chút gánh nặng, nhưng đối với y cũng chẳng là gì, khi huấn luyện trong quân đội, có một số phương pháp huấn luyện còn khắc nghiệt hơn thế này.

"Mọi người, xem sướng chứ?"

Nhóm tuyển thủ bên dưới hét lên: "Sướng! Thiếu tá em yêu anh, em chưa bao giờ gặp một người nào mạnh mẽ như anh!"

Thiệu Giác đối mặt với các thiếu niên mới vừa phân hoá không bao lâu như vậy vẫn còn có chút liêm sỉ, cười mắng: "Cút đi."

Omega bậc nhất trong liên minh hiện nay, không hể kém cạnh Alpha hàng đầu – Thiệu Giác, quả nhiên danh bất hư truyền.

Tác giả có điều muốn nói:

Thiệu Giác: Tôi trở lại rồi đây, thực lực của tôi rất mạnh đó.

Truyện convert hay : Thiên Tài Thần Y Hỗn Đô Thị

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện