Sau Khi Mất Trí Nhớ, Ta Và Kẻ Thù Yêu Nhau

Chương 15


trước sau

“Ta thấy không giống”, Hôi Ma nói: “Ta từng làm cấm quân trong hoàng cung. Vào phiên trực tại đại tế Nguyên Đán năm ấy, mặc dù chỉ đứng cách đoàn người xa xa nhìn đại quốc sư trên đài, bởi vì có quỷ diện ngăn cản nên không thấy được tướng mạo đại quốc sư nhưng khí chất người chủ trì đại tế lúc đó cách xa người này, giống như là đem ánh trăng so với một hạt gạo vậy.”

Hai tên thích khách khác liếc mắt nhìn nhau, một tên lấy ra từ trong lồng ngực một quyển trục to bằng bàn tay, giăng ra.

Trên quyển trục là bức họa một người.

Đại quốc sư tựa hồ không hề lưu lại một bức chân dung nào, đám thích khách cũng không biết giáo úy tìm đâu ra quyển trục này để đưa cho bọn chúng. Mỗi đội chim sẻ được phát một quyển. Quyển trục này không rõ là người phương nào vẽ ra, chỉ bằng một vài nét bút đã phác họa được người có dung mạo bảy phần tương tự Xa Sơn Tuyết, càng khó hơn chính là, họa sĩ còn nắm bắt được năm phần thần thái của đại quốc sư —— trong bức vẽ, Xa Sơn Tuyết khép hờ hai mắt, đôi môi mím chặt, hiển nhiên tâm trạng đang cực kì căng thẳng, giống như ngay lập tức chuẩn bị quát mắng người hành sự tắc trách một phen.

Ba tên thích khách nhìn bức tranh đến câm lặng như hến, rất muốn tự mắng chửi chính mình. Bọn chúng nhẫn nhịn kích động muốn dời tầm mắt, ngắm kĩ chân dung trong bức họa một lần nữa rồi mới ngẩng đầu lên nhìn người đang đứng trong đám đông đằng kia.

Xa Sơn Tuyết đang trò chuyện cùng người bên cạnh. Khuôn mặt tràn ngập ý cười, quả thực là một mỹ nhân hòa ái dễ gần.

Đám thích khách dụi mắt mấy lần, cuối cùng vẫn không thể không tán thành ý kiến của Hôi Ma.

—— khí chất kém quá xa.

Nhưng ngũ quan lại thực sự giống nhau bảy phần, nếu nói là trùng hợp cũng quá khó tin rồi.

“Không có biện pháp”, Bạch Ma sát thủ nói: “Trong lúc đội kia không ở đây, chúng ta trước tiên hãy thử thăm dò một chút.”

Hôi Ma và Hắc Ma nhìn về phía hắn, đợi Bạch Ma ra hiệu thì ba người bọn chúng liền phân tản vào đám đông, từ các hướng khác nhau tiến lại gần đoàn người Xa Sơn Tuyết.

Cùng lúc đó, Xa Sơn Tuyết sờ sờ tai mình, nói với Lưu Minh Nghiệp: “Có lúc ta hoàn toàn không nhớ rõ mình là một người mù.”

Lưu Minh Nghiệp người này không giống những người trẻ tuổi khác ở chỗ hắn thường hay giả vờ giả vịt. Phải so sánh cùng hắn mới thấy bào đệ Lưu Ngũ thiếu kia thật ấu trĩ làm sao, tựa như chỉ là một đứa trẻ sơ sinh vậy. Tuy rằng con người thường đối với loại người biết mặt nhưng không biết lòng – ngụy quân tử này khinh bỉ sâu sắc nhưng trên thực tế, nếu loại người như thế muốn lấy lòng ai thì người được lấy lòng sẽ vô cùng thoải mái.

Xa Sơn Tuyết bây giờ chính là người được Lưu Minh Nghiệp lấy lòng.

Không biết Lưu Bá Quang đã dặn dò gì hắn hay là do người trẻ tuổi này tự chủ trương nhưng từ sau khi Xa Sơn Tuyết ở lại Cung Phụng quan tại núi Thanh Thành, Lưu Minh Nghiệp mỗi ngày đều sẽ tới chăm sóc y. Nhưng hắn không chỉ đi một mình mà còn mang theo các đệ tử ngoại môn Thanh Thành thân cận khác đến cùng. Cho nên mặc dù Cung Phụng quan không có tôi tớ nhưng Xa Sơn Tuyết lại vẫn được hưởng thụ loại sinh hoạt áo đến thì đưa tay, cơm đến thì há mồm đầy thảnh thơi, nhàn hạ.

Lời nói cử chỉ lễ phép, được giáo dưỡng vô cùng tốt, hắn cũng không vội vàng muốn thể hiện tài năng của bản thân mình. Nếu không phải một chiều nọ Mẫn Cát đến thăm Xa Sơn Tuyết, y cũng không biết Lưu Minh Nghiệp còn chiếu cố cả tiểu chúc sư mà Lưu Bá Quang vốn không có ý định lợi dụng.

Bởi vì đã chịu ân tình quá nhiều, Mẫn Cát gần đây sầu đến rụng tóc.

“Tiên sinh, ta thật sự rất hoảng loạn”, Mẫn Cát khóc lóc kể lể: “Hắn đối với ta càng tốt, ta càng cảm thấy hắn tính toán muốn đem ta đi bán. Nếu không thì ý đồ của hắn là gì chứ?”

Ý đồ là muốn ngươi nói tốt giúp hắn vài câu đó.

Xa Sơn Tuyết buồn cười đau bụng, lúc Lưu Minh Nghiệp dặn dò người ta chú ý giúp đỡ Mẫn Cát chắc chắn không thể tưởng tượng nổi vị tiểu chúc sư này lại có tính cách như vậy, không nói tốt thì thôi đi, còn buông ra không ít lời nói xấu.

“Tiên sinh đừng giúp Lưu gia nha”, Mẫn Cát nói: “Nhất định đừng giúp nha.”

Lời tiểu đệ tử chưa-vào-cửa còn ở bên tai, Lưu Minh Nghiệp nghe nói Xa Sơn Tuyết muốn mở mang kiến thức về Đông Thí một chút bèn tự mình tiến cử đến làm người dẫn đường cho y. Lúc hắn nhìn thấy Yêu chúc sư đầy mặt là ý cười không nhịn được, nếu không biết rằng vị này là người mù, hắn thật sự nghi ngờ có phải mình bị tụt quần rồi hay không.

” ‘Nghe thanh minh vị (*)’ tiêu hao tâm lực quá mức mà nhĩ lực của ta lại nhạy bén hơn người bình thường”, Xa Sơn Tuyết nói sang chuyện khác: “Nghe được âm thanh thì không nhịn được muốn đi nhận biết. Nhưng chỗ này ồn ào quá, căn bản không tìm ra, một lát liền chóng mặt, đau đầu.”

(*) Nghe thanh minh vị: Nghe âm thanh biết vị trí

“Vãn bối thế mà quên mất”, Lưu Minh Nghiệp nói: “Nếu vậy, không bằng trở về?”

“Không sao, ta…” Xa Sơn Tuyết khựng lại, chân mày giãn ra: “Vốn cũng không phải tới xem náo nhiệt.”

Y giãn mặt ra nhìn đến nỗi Lưu Minh Nghiệp ngơ ngác, mặt đỏ tim đập, theo bản năng dời mắt đi chỗ khác.

Vì vậy hắn vừa vặn bỏ qua ánh mắt thâm ý nhìn về một phía khác của Xa Sơn Tuyết.

Hôi Ma đã tới gần y lập tức cúi rụt đầu, truyền âm nói: “Các huynh đệ, mục tiêu hình như đã phát hiện ra ta.”

“Sao có thể? ” Bạch Ma nói: “Bàn về thuật ẩn nấp, ngươi là người đứng đầu một nhóm chim sẻ mà.”

Hắc Ma nói tiếp: “Nhưng mà nếu như y thật sự phát hiện ra Hôi Ma, vậy người đó nhất định là đại quốc sư rồi!”

Hôi Ma lại phát hiện ra điểm nghi ngờ mới: “Tại sao mắt y luôn luôn nhắm?”

Trong Hồng Kinh chưa bao giờ có lời đồn đại quốc sư bị mù, người nào đó xây dựng hình ảnh quá tốt bởi vậy nên lúc Xa Sơn Tuyết nói từ “mỹ nhân” thôi cũng đủ làm Chu tiểu tướng quân cảm thấy tan vỡ hình tượng rồi. Đám chim sẻ này căn bản không thể tưởng tượng được Đại Quốc Sư hiện tại là người mù.

“Mắt tạo nên thần thái”, Bạch Ma kết luận: “Có lẽ chính là do hai mắt y nhắm nghiền nên chúng ta mới cảm thấy khí chất y không giống đại quốc sư.”

Đám thích khách càng nói càng cảm thấy mục tiêu là đại quốc sư. Nhưng sự khẳng định này không những không giúp chúng thả lỏng, trái lại còn làm tim chúng căng thẳng hơn, lảo đảo không thể rơi xuống đất.

… Đây hẳn là một âm mưu.

Ba con chim sẻ trắng, đen, xám nghĩ.

Trước đó, đội thích khách này tách khỏi đội còn lại. Sau cũng bởi vì liên lạc với mật thám triều đình bên trong trấn Thanh Thành mà suýt chút nữa bị Lưu gia một lưới diệt sạch. Hậu quả là không chỉ bị mất đi phương thức liên lạc nhanh nhất với Ngu thừa tướng mà còn mắc bệnh hoang tưởng rồi.

Cũng may trước lúc xuất phát giáo úy đã sắp xếp thân phận và kế hoạch cho bọn chúng xong xuôi nên ba con chim sẻ này mới có thể thành công lẩn trốn vào đám thí sinh Đông Thí, bước chân vào sơn môn Thanh Thành.

Hiện tại còn chưa tìm ra chúc sư vượt qua được Thanh Vân lộ mà bọn họ đã gặp được một người có ngoại hình tương tự đại quốc sư bảy phần.

Chắc chắn đây là một âm mưu!! Ba tên thích khách dùng dư quang âm thầm liếc nhìn xung quanh, nhìn gà hoá cuốc cho rằng tất cả thí sinh bên cạnh đều là nhân mã Thanh Thành mai phục.

Mặt khác, Xa Sơn Tuyết ở đằng kia cũng cảm thấy nghi hoặc.

Y dùng tiếng lóng dò hỏi Chu tiểu tướng quân: “Không phải ngươi nói ba tên thích khách kia đã bao vây ta ư? Bây giờ khắp toàn thân ta đều là sơ hở, sao bọn chúng còn chưa ra tay?”

Sau khi được Xa Sơn Tuyết dùng bí thuật che giấu khí tức mang vào núi Thanh Thành, những ngày qua Chu tiểu tướng quân phái các lệ quỷ dưới trướng đi theo dõi Lưu gia diệt trừ mật thám, lén lút thúc đẩy không ít tranh chấp. Tuy rằng huyết khí toàn thân hắn càng ngày càng nặng, nhưng trước mặt đại quốc sư, hắn vẫn luôn luôn hết sức cẩn thận từng li từng tí một, giờ phút này ngược lại là có thể hiểu được cảm nhận của ba tên thích khách kia, thở dài nói: “Bởi vì danh tiếng của ngài quá thịnh.”

Chính là bởi vì toàn thân ngài đều là sơ hở đứng ở chỗ này, bọn chúng mới không dám tiến lên đó.

Xa Sơn Tuyết: “… Hóa ra ta đáng sợ như vậy sao?”

Y lắc lắc đầu, cảm thấy điều này thực khó tin.

Dựa theo đoạn kí ức tuổi thơ đã khôi phục được kia, bản thân rõ ràng là “người gặp người thích, hoa gặp hoa nở” mà.

“Xem ra ta phải ra tay trước rồi”, Xa Sơn Tuyết trầm ngâm, quay đầu nói với Lưu Minh Nghiệp chẳng-biết-vì-sao-bỗng-dưng-hồn-ở-trên-mây: “Đúng là không có gì hay ho để nghe thật, hiền chất trước tiên đưa ta trở về Cung Phụng quan thôi.”

“Ồ… Được!” Lưu Minh Nghiệp hốt hoảng gật đầu: “Yêu chúc sư cùng ta đi về phía này.”

Hắn gọi một đệ tử ngoại môn khác tiến lại, dặn dò bọn họ làm tốt phiên trực, tránh gây ra sai lầm gì nhưng không chú ý tới lời mình nói đã bị Bạch Ma ẩn nấp trong đội ngũ nghe lọt vào tai không sót một chữ.

Bạch Ma khiếp sợ truyền âm cho hai tên kia: “Y bảo là muốn trở về Cung Phụng quan!”

Ngay lập tức hai tên thích khách còn lại hiểu rõ ý tứ của hắn, khiếp sợ trả lời: “Cái gì? Y chính là chúc sư thông qua Thanh Vân lộ kia sao?!”

Một điểm trùng hợp có thể cho là ngẫu nhiên, hai điểm trùng hợp có thể gọi là may mắn, nhưng đến tận lúc có điểm trùng hợp thứ ba rồi thì cho dù là thích khách muốn tiếp tục lừa mình dối người cũng không thể. Ba con chim sẻ xuyên qua dòng người đông nghịt lặng lẽ liếc nhìn nhau, bởi vì cảm xúc chập trùng quá mãnh liệt nên không chú ý tới xung quanh đang dần dần yên tĩnh lại.

Một vị trưởng lão Thanh Thành đứng ra, nói với nhóm thí sinh Đông Thí tập trung trên bình địa.

Quả không hổ là người tập võ, giọng trưởng lão trung khí mười phần. Không cần sử dụng bất kì dụng cụ gì vẫn có thể khiến cho thanh âm của mình truyền đi khắp bình địa, chắc hẳn đây là chiêu sư tử rống trong truyền thuyết!

“Kì thi Đông Thí của Thanh Thành kiếm môn đã có lịch sử gần 100 năm. Khi Hoàng đế Thái Tổ đi Thanh Vân lộ lên núi đã cùng lão chưởng môn Thanh Thành định ra rất nhiều hiệp nghị, trong đó có lệnh cho quan viên địa phương tuyển chọn ra các thiếu niên thiếu nữ căn cốt ưu tú để Thanh Thành chúng ta chọn làm đệ tử. Nhưng mà quan viên lựa chọn vàng thau lẫn lộn, chúng ta đành phải tổ chức thêm một lần sát hạch nữa để đảm bảo đệ tử nhập môn đều có thể kế thừa tinh hoa võ học ngàn năm của Thanh Thành kiếm môn,……”

Phía trên, vị trưởng lão này còn đang lải nhải liên miên nói về lịch sử truyền thống bao năm, phía dưới, đám thí sinh cũng hết sức chăm chú lắng nghe, chỉ có mấy vị trưởng lão còn lại thì đang buồn ngủ vô cùng.

Thế nên việc trong nhóm thí sinh có người lén lút rời đi chỉ có một trưởng lão chú ý tới.

“Nhìn thật quen mắt, nhìn thật quen mắt.” Tô Tín trưởng lão nói.

“Ngài nói gì cơ?” Vị trưởng lão bên cạnh không nghe rõ hỏi: “Tô lão khát nước sao? Ngài có cần phải đi vào bóng cây nghỉ ngơi một chút không?”

“Khát nước.” Tô Tín trưởng lão gật đầu, trong nháy mắt liền quên lãng người vừa nhìn thấy, chống gậy nhảy xuống đi vào một bóng cây.

***

Lúc này ba tên thích khách như gió thổi xẹt qua rừng trúc rậm rạp, sử dụng cả người giải thuật tránh thoát khỏi đông đảo trạm gác trên núi Thanh Thành, theo sau Lưu Minh Nghiệp và Xa Sơn Tuyết đi tới trước Cung Phụng quan.

Cung Phụng quan núi Thanh Thành cũng tương tự các nơi khác trong kiếm môn, đều là ngói đen tường trắng cùng một gian nhà trúc đầy phong nhã. Lưu Minh Nghiệp đưa Xa Sơn Tuyết vào phòng xong rồi mới yên tâm chắp tay cáo từ.

Lúc đi ngang qua một khóm trúc lay động, hắn chợt cảm giác thấy gì đó bèn quay đầu lại liếc mắt nhìn.

Trong ngoài Cung Phụng quan vẫn như cũ một mảnh thanh tịnh, Lưu Minh Nghiệp cười tự giễu bản thân một cái rồi xoay người rời đi.

Chỉ có điều, hắn không biết một trận quái dị vừa nãy thật ra không phải là ảo giác.

Sau khi Lưu Minh Nghiệp rời đi, nhóm thích khách hiện thân ra, đầu tàu gương mẫu – Hôi Ma uyển chuyển nhảy qua tường rào Cung Phụng quan.

Tiếp đó, hắn liền bị vô số lệ quỷ bao vây.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện