Sau Khi Giải Nghệ, Tôi Trở Thành Thiếu Gia Nhà Giàu Đích Thực

Ảnh Phim Xuất Sắc Nhất


trước sau

Thoáng chốc, đã quay được mấy tháng, bản thân Lộ Văn Tinh cũng đến lúc đóng máy, hôm nay, trừ quay phim, cậu còn phải chụp ảnh phim theo yêu cầu của đạo diễn.

Thay hai, ba bộ y phục rồi đổi cả kiểu tóc, trang điểm cho tương xứng.

Dẫu hóa trang biết bao lần, thì trong ảnh, Lộ Văn Tinh vẫn là một chàng thiếu lang.

"Tinh Tinh vừa lên hình đã gây hút mắt rồi, chẳng cần chỉnh sửa gì nữa."

"Tại anh Hứa chụp đẹp thôi ạ."

"Cậu làm anh sướng tai quá."

Trong đoàn, anh Hứa là người đảm nhiệm việc chụp ảnh phim cho các diễn viên, hình của anh cực kỳ có tính nghệ thuật, đến Tống Gia Giai cũng không ngớt lời khen ngợi, còn đùa anh có muốn trở thành nhiếp ảnh gia riêng của chị không.

"Tinh Tinh điển trai thế này, thêm tay nghề ngon lành của anh Hứa nữa, hình nhân vật này đúng xuất sắc luôn."

"Chỉnh xong là quảng bá được rồi." Đạo diễn Vương quan sát tấm hình, như nảy lên điều gì, liền bảo. "Cố Yến Thâm thay đồ rồi nhóc đến chụp với nó mấy tấm nhé."

Vì Cố Yến Thâm và Lộ Văn Tinh đều diễn Mạc Hủ, ông muốn có một tấm hình gây hiệu ứng tương phản mạnh.

Nhưng chụp mấy tấm rồi đạo diễn vẫn không ưng ý, không phải chụp dở, mà là thiếu cảm giác.

Lộ Văn Tinh cũng xem thử, đẹp thì đẹp đấy, nhưng không có cảm giác tương phản mạnh. Mạc Hủ của cậu là một chàng thiếu lang ngây thơ như tờ giấy trắng, còn của Cố Yến Thâm lại là một người đàn ông vì bị phản bội quá nhiều mà trở thành một tên ác ôn không còn tính người.

Đến hình cuối cùng, Lộ Văn Tinh đang bế một con thỏ tuyết, cười ngây thơ như một đứa trẻ, còn ngồi bên là Cố Yến Thâm mặc một trang phục đen với bàn tay dính đầy máu tươi.

Một người đang cố cứu, còn người kia thì cố giết.

Nhưng chưa đủ.

Lộ Văn Tinh nghĩ ngợi, chợt liếc về Cố Yến Thâm, khi họ chạm mắt, đầu cậu bỗng sáng bừng.

"Cháu có ý này."

Mọi người đồng loạt nhìn sang cậu với vẻ tỏ mò.

"Trong truyện, khi Mạc Hủ có ý muốn giết mình hồi trẻ, dù đó chỉ là ảo ảnh, nhưng với anh ta, cậu thiếu lang đó là một sự mỉa mai, mỉa anh ta ngu muội ngốc nghếch, là quá khứ mà anh ta không muốn nhớ lại."

Đạo diễn Vương gật đầu, phải công nhận cậu hiểu cốt truyện rất nhuần.

"Sau khi rơi vào ảo cảnh, anh ta lợi dụng tính lương thiện đó để cậu cứu mình, nhưng khi dưỡng thương ở Động Vô Phong, đã nhiều lần anh ta nảy sinh ý định giết cậu."

Lạc Hạn Phi." Đúng vậy, khi đọc tiểu thuyết, cháu cảm thấy việc giết bản thân này rất kích thích đấy."

Nội dung chính của không phải là sự đối đầu giữa thiện ác, nó hệt như nhật ký báo thù của Mạc Hủ, dù cuối cùng, gã đã báo thù thành công, nhưng gã lại không có cảm giác sung sướng như mình tưởng.

Gã không ngừng khổ luyện chỉ để báo thù, báo thù rồi trong lòng chỉ còn một mảnh trống rỗng, khi ấy gã mới hoảng hồn nhận ra, kể từ lúc rời khỏi Động Vô Phong, mọi thứ đã trở nên vô nghĩa.

"Mạc Hủ chỉ ghen tị phiên bản đó được thầy và các anh chị yêu thương, có lẽ chính anh ta cũng hi vọng rằng tất thảy khổ đau chỉ là ác mộng, sau khi tỉnh giấc mình vẫn là cậu thiếu lang ngây thơ đó, sống vui vẻ cùng thầy và các anh chị."

"Nếu bác muốn tạo cảm giác tương phản, bác thử để chúng cháu thay đổi tạo hình của nhau xem. Khi chỉnh sửa ghép thêm một tấm gương, thầy Cố ở ngoài, cháu ở trong.

"Được đấy!"

"Cháu cũng thấy được! Tưởng tượng thôi cũng kích thích rồi, cháu cũng muốn thấy thầy Cố tạo hình thiếu lang, còn Tinh Tinh tạo hình xấu xa."

Đạo diễn Vương cũng không phản đối. "Cứ thử xem, hôm nay chụp hình nhân vật là chính, kịp thì mai quảng bá."

"Nếu cháu đổi với Tinh Tinh, thì tạo hiệu ứng tương phản hơn thật."

Cả hai cùng đi thay đồ, diễn viên đổi tạo hình, đoàn đạo cụ cùng cũng sắp xếp lại cảnh chụp.

Việc hóa trang tốn khá nhiều thời gian, Tống Gia Giai và các diễn viên khác cũng tranh thủ chụp hình, đến khi Cố Yến Thâm bước ra, bao ánh mắt đều đổ dồn lên anh.

"Ôi!! Thầy Cố mặc đồ xanh đẹp trai quá, xỉu!"

Cố Yến Thâm mặc đồ Mạc Hủ thường mặc ở Động Vô Phong, tóc quấn cao bằng lụa xanh, chuyên viên trang điểm cũng kẻ đuôi mắt anh cong hơn, phút chốc, anh đã biến thành chàng thiếu lang ngạo mạn đó.

Anh nhìn họ với vẻ coi thường, chẳng còn là tên xấu xa tàn nhẫn đó, hệt một chàng trai ngây thơ như tờ giấy trắng.

"Trời ơi tui thích cái kiểu trái ngược này! Thầy Cố hóa trang thiếu lang quá đẹp trai luôn ạ."

Mọi người quây lấy Cố Yến Thâm, bàn luận tạo hình của anh, đạo diễn Vương cũng nở nụ cười, dù chụp thành gì đi nữa, tạo hình mới này vẫn có thể mang đi chụp đối chiếu.

Cố Yến Thâm chụp xong thì Lộ Văn Tinh xuất hiện, cậu mặc y phục đỏ sậm, tóc búi cao nay được thả suông hông, vài sợi bên được nhuộm màu đỏ rượu, đuôi mắt cũng được kẻ đỏ.

Gương mặt trắng trẻo, con ngươi nhạt màu đã chuyển sang màu đỏ sậm, đuôi mắt kẻ dài và bàn tay dính đầy máu tươi.

"!!!"

Mọi người sửng sốt đến nghẹn lời, đến khi cậu đã cách rất gần, đạo diễn Vương cứ khen mãi không thôi. "Phải tăng lương chuyên viên trang điểm thôi."

"Thật ạ? Cháu đã nghe rồi đấy!" Mắt chuyên viên trang điểm sáng bừng. "Mọi người cũng nghe rồi đấy, đạo diễn đừng đổi ý nhé!"

Đạo diễn Vương cười toe toét. "Nào nào nào, cháu đứng bên Yến Thâm cho bác xem nào."

Lộ Văn Tinh đến bên cạnh Cố Yến Thâm, phút chốc đã tạo hiệu ứng tương phản.

Cố Yến Thâm chẳng thèm để ý vào mắt, dễ dàng diễn tả được sự ngạo mạn của chàng thiếu lang, đến Lộ Văn Tinh cũng hết hồn, hèn gì đạo diễn Vương muốn anh đóng hai vai.

Không hề có cảm giác mâu thuẫn.

Đổi tạo hình thiếu lang, Cố Yến Thâm đã trở thành Mạc Hủ tràn đầy sức sống đó.

"Tinh Tinh, em có muốn cột tóc lên không?"

Nhiếp ảnh gia anh Hứa nhận lụa trắng từ đoàn đạo cụ. "Em bôi chút máu nhé, lát nữa
cột tóc lên, em cho mắt mơ màng xíu nhé."

Gì mà mắt mơ màng xíu nhé?

Nhiếp ảnh dưa đưa lụa cột tóc cho cậu. "Thầy với em cứ tự do thể hiện, nhưng phải có cảm giác soi gương nhé. Tinh Tinh bên trong, thầy Cố bên ngoài.

Nhiếp ảnh gia lại chỉnh ống kính. "Hai người đến gần hơn nào."

"Thầy Cố." Lộ Văn Tinh cầm lụa cột tóc, một đầu đã bị dính máu, còn đầu kia sạch sẽ tinh tươm. "Thầy cầm đầu kia nhé?"

Cả hai nhìn nhau, phút chốc anh đã hiểu ý cậu, cầm đầu sạch kia, họ đối diện nhau, tạo cảm giác gần kề.

Trong ống kính, Lộ Văn Tinh hơi híp mắt, khóe miệng cười nhạt nhòa, còn Cố Yến Thâm thì chau mày, cặp mắt sắt bén, môi cong lên, tưởng chừng như đang giằng co với người trong gương.

Khán giả hít một hơi thật sâu, tự dưng ngừng thở lại.

Tách.

Tiếng máy ảnh phát lên, hình ảnh được thu lại, lúc này mọi người mới hồi thần, lũ lượt đến xem kết quả.

"Khoan đã, để chụp tấm nữa."

Chụp xong, mọi người đều đổ xô đến chỗ máy tính, giục đạo diễn mở hình.

Màn hình hiện lên tấm hình vừa chụp.

"Ối!!"

"Hút mắt quá! Xỉu với ánh mắt Tinh Tinh luôn. Tui thích cái kiểu tàn độc này."

"Được, được, tấm này được." Đến đạo diễn Vương cũng lặp ba chữ được. "Lúc chỉnh sửa, bảo người chỉ cần ghép thêm gương vào thôi, phông nền để trống, thêm vài đường nứt cho gương vỡ là được."

Hôm sau, trang chính thức của đăng video Lộ Văn Tinh múa kiếm.

Phút chốc, khung bình luận đã trôi dài.

- Ngầu quá!!! Cứ tưởng Tinh Tinh nhảy hip hop đã đẹp trai lắm rồi, không ngờ múa kiếm cũng ngầu bome!

- Múa kiếm thôi mà? Có gì hay đâu, tui chỉ xem mới trăm lần.

- Ngầu quá! Ngầu quá! Ngầu quá!

- Lưu về album, tối trước khi ngủ lấy ra xem.

- Nói thật, Lộ Văn Tinh bận đồ cổ trang đẹp ghê á.

- Lộ Văn Tinh diễn thế nào thì chưa biết, chứ múa kiếm thì rất ra gì và này nọ đấy.

- Tui muốn xem anh Thâm nhà tui cơ.

- Thần nữ nhà tôi đâu? Thần nữ nhà tôi đâu?

Khi dân mạng phát điên ở khu bình luận, trang chính thức của đã cập nhập hình nhân vật.

Là tấm hình đối lập mà Lộ Văn Tinh và Cố Yến Thâm đã chụp hôm qua, dân mạng vừa rời bài cũ, đã rơi cái uỳnh vào bài mới.

- Thích anh Cố năm năm rồi, tôi thấy anh vẫn trẻ trung xinh đẹp!!

- Anh Cố ngầu xỉu!

- Dume, tôi yêu tạo hình này, rất có cảm giác lưu manh giả danh trí thức.

- Đồng ý với lầu trên, tôi cũng thấy cảm giác đó. Trong đường hoàng có gì đó đen tối.

- Xin lỗi anh, em rớt hố lần này thôi.

- Thiếu lang lương thiện công x xấu xa ác độc thụ?

Cặp mắt Đinh Dao sáng bừng dán chặt vào hình ảnh, máu hủ nữ cháy rực trong người cô, cố kiềm cảm xúc muốn hét lên, cô kéo đồng nghiệp bên cạnh. "Xem này! Hình này xuất sắc quá! Tui thấy Cố Yến Thâm với Lộ Văn Tinh dễ cháy lắm đấy."

Đồng nghiệp nghiêng đầu nhìn màn hình máy tính của cô nàng, cũng không khỏi hết hồn. "Hình này chụp đẹp thật, tui hóng phim ra rồi đấy."

"Đúng hen! Tui chắc chắn Tinh Tinh nhà tui sẽ nổi cho coi."

"Bà cũng thích Tinh Tinh hở?"

Vốn chỉ có Đinh Dao đang tán gẫu với đồng nghiệp, mấy đồng nghiệp khác đang nghe lén đột nhiên chen vào.

"Không dám giấu, ban đầu tui chỉ hơi thinh thích Tinh Tinh thôi, nhưng giờ muốn chui vô lòng ẻm luôn rồi."

"Mong sau này Tinh Tinh sẽ đóng nhiều phim hơn, chứ ảnh ít quá, tui không tìm được đồng chí nào."

"Nghe bảo weibo của Tinh Tinh không được công ty quản lý, vậy hủy hợp đồng rồi ẻm đi đâu?"

"Bộ quên quản lý hay gì? Không có đâu, bình thường ký hợp đồng công ty sẽ quản lý mà."

"Hay chẳng lẽ chưa ký?"

"Giờ ẻm đã phát triển hơn rồi, về sau phải được nhiều công ty săn đón chứ nhỉ."

"Chắc là chưa..."

"Chưa gì?"

Nói giữa chừng thì người kia im bặt, khiến người ta không khỏi tò mò. "Kìa, sao lại dừng giữa chừng thế?"

"Về chỗ mau, sếp Văn đến kìa."

Vừa dứt lời, Văn Tranh đã xuất hiện trước mặt các cô trong bộ âu phục.

"Chào buổi sáng sếp Văn."

Các cô cười ngại, vội chuồn về chỗ của mình, trợ lý bước đến. "Sếp Văn dùng cà phê chứ ạ?"

"Ừ."

Văn Tranh gật đầu đáp, rồi chẳng nói gì thêm, thấy y rời đi, các cô thở phào một hơi.

Cô trợ lý bước vào phòng làm việc của Văn Tranh, đặt cà phê rồi thì định đi ngay, đúng lúc này, Văn Tranh đang cúi đầu đọc tài liệu lại đột nhiên cất tiếng.

"Bảo cậu Trần điều tra Lộ Văn Tinh ký với công ty nào hộ tôi."

Truyện convert hay : Quãng Đời Còn Lại Có Ngươi, Ngọt Lại Ấm

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện