Sau Khi Gả Cho Phu Quân Ốm Yếu

Chương 50: Ban đêm


trước sau

Advertisement

Lâm Xu Nga như có chút đăm chiêu nhìn Tần Hảo, "Không phải là ngươi được Diệp Mạch phân phó cái gì đấy chứ? Trần Tư Vũ hiện tại muốn nhảy nhót cũng không thể nhảy nhót, nàng nhân lúc này lại đây, chỉ để làm cho ngươi không thoải mái. Nhưng đem nàng nhốt vào địa lao, không giống phong cách hành sự bình thường của ngươi."

"Phu quân không ở kinh thành, chính là để hở một lỗ trống cho mọi người. Những người có tâm tư sẽ nhân dịp này làm chút gì đó. Công Chúa, người có cảm thấy Trần Tư Vũ bây giờ vẫn còn sống là điều rất kỳ lạ hay không? Lúc trước nàng ta có thể vì để không gả cho Hầu gia mà treo cổ tự sát, còn là hai lần. Nếu nàng ta thật sự không bằng lòng, đập đầu một cái không phải sẽ chết rất nhanh sao?"

Tần Hảo chậm rãi nói, nhưng những lời này lại như đánh thẳng vào trái tim Lâm Xu Nga, "Sau lưng Trần Tư Vũ còn có người."

"Trần thái phó trước kia nguyện trung thành với ai, thông qua Trần Tư Vũ, chúng ta hẳn là có thể biết được. Trần gia hiện giờ ở kinh thành chỉ còn một mình nàng ta, ta cùng phu quân cũng không tin nàng ta thật sự là bất đắc dĩ mới ở lại kinh thành."

Lâm Xu Nga lo lắng Tần Hảo một mình ở Tùng Cảnh viện, nên đề nghị ở lại cùng nàng một thời gian. Chờ kẻ sau lưng kia hiện thân, nàng lại hồi cung.

Tần Hảo dịu dàng nói lời cự tuyệt, bảo Lục La chuẩn bị một giỏ quả hồng đông lạnh để nàng mang về cung: "Tùng Cảnh viện bề ngoài càng ít người càng tốt, càng ít người, sự cảnh giác của bọn họ sẽ càng thấp. Công Chúa, người đừng lo lắng, tuy rằng hiện tại xem ra ít người, nhưng âm thầm mai phục không ít người."

Lâm Xu Nga gật gật đầu, Diệp Mạch không thể đem Tần Hảo đặt vào nguy hiểm. Có rất nhiều cơ hội để đào ra kẻ đứng sau lưng, nhưng Tần Hảo chỉ có một.

"Vậy ngươi cẩn thận, nếu có tình huống gì, sai người cầm bài tử này đến cửa cung tìm ta."

Lâm Xu Nga xách giỏ quả hồng đông lạnh trở về.

Nói đến cũng kỳ quái, rõ ràng là công chúa, nhưng xuất môn rất ít mang cung nữ. Nhiều khi, vị công chúa này thích tự mình làm hơn.

"Cô nương, Công Chúa đã về rồi, kế tiếp người.."

"Bề ngoài đừng an bài quá nhiều người ở địa lao, người ngầm mai phục thì không thể ít." Không chắc kẻ đứng sau lưng sẽ đích thân lộ diện, nhưng những người có liên quan, có thể bắt được một hoặc hai.

Cứ điều tra theo những kẻ bị bắt, cuối cùng có thể tra được là ai. Hơn nữa, kỳ thật trong lòng Diệp Mạch đã có hoài nghi, chỉ là muốn có một ít chứng cớ làm bằng chứng mà thôi.

Buổi tối, Tần Hảo đang chuẩn bị đi ngủ, Lục La đến bẩm báo nói Trần Tư Vũ muốn gặp nàng.

Tần Hảo nhìn thấy sắc trời âm u bên ngoài, trời sắp mưa, phút chốc cười cười: "Vậy đi thôi, ta cũng rất muốn hỏi nàng vài vấn đề đây."

Trong địa lao, cả căn phòng đều được thắp sáng bởi ánh nến, Trần Tư Vũ lẳng lặng ngồi ở góc phòng, không chửi rủa, cũng không khóc nháo. Nàng trông có vẻ nhàn nhã bình tĩnh, như thể địa lao này vốn chính là của nàng.

Tiếng bước chân chậm rãi khiến nàng ngẩng đầu, nhìn thấy Tần Hảo, chỉ bình tĩnh nói một câu: "Ngươi đã đến rồi."

"Xem ra ngươi đã biết ta đem ngươi nhốt vào địa lao là muốn làm gì. Trần cô nương, kỳ thật ngươi nên biết giữa ngươi và ta vốn không có mâu thuẫn gì, vậy tại sao lúc ấy ngươi lại nhằm vào ta? Phu quân là người rất tốt, trước khi chàng rời kinh đã nói với ta rằng, chỉ cần ngươi nói ra người nọ là ai thì sẽ tha cho ngươi, về sau cũng sẽ không sẽ tìm ngươi phiền toái."

Diệp Mạch là người rất tốt?

Trần Tư Vũ giống như là nghe được thiên đại chê cười, cười đến run rẩy, cười chảy cả nước mắt: "Phỏng chừng chỉ có ngươi cảm thấy hắn là người tốt. Ngươi đừng uổng phí tâm tư, ta đã là người muốn chết, sao có thể sẽ nói cho ngươi biết? Diệp Mạch rời kinh là một âm mưu, đúng không? Nói không chừng, hắn căn bản là không rời đi, hiện tại đang ở góc nào đó nhìn chằm chằm đấy nhỉ."

Trần Tư Vũ đưa lưng về phía Tần Hảo nằm xuống, kéo chăn bông dưới chân trùm lên người: "Ngươi nói với Diệp Mạch, mặc kệ hắn dùng biện pháp gì, ta sẽ không nói thì trước sau cũng sẽ không nói."

"Thiếu phu nhân?" Trúc Hoài khiêng một sọt hình cụ tiến vào, đao, áp lửa cái gì cần có đều có: "Lần trước lúc giải quyết tên thích khách kia, Thiếu gia chính là dùng mấy thứ này. Hay là bây giờ chúng ta cũng dùng những thứ này đi? Nàng chỉ là một nữ tử, miệng sẽ không thể cứng hơn thích khách được."

Tần Hảo chậm rãi lắc đầu, lần trước có thể thành là bởi vì đúng lúc bắt được nhược điểm của thích khách, hơn nữa Diệp Mạch cũng là một kẻ tru tâm[1], khiến cho thích khách cảm thấy sợ hãi từ tận đáy lòng, lúc đó mới có thể hỏi ra.

[1] (*nguyên văn là 杀人, 诛心 – "sát nhân tru tâm", đây là một cụm thành ngữ trong tiếng Trung, ý nói rằng thay vì giết chết một người về mặt thể xác, chẳng bằng hủy hoại người đó về mặt tinh thần, ở đây ý là thủ đoạn thâm độc => từ "tru tâm" mình không tìm được nghĩa chính xác nên tham khảo giải thích bên trên từ nguồn: WordPress.com: //bnw0331. Home. Blog/, bạn nào biết nghĩa chính xác hơn thì chỉ mình với ạ!

Nhưng Trần Tư Vũ thì khác, nàng ta không sợ tra tấn, hẳn là nàng có gì đó sợ hơn..

"Ngày ấy ở chính viện, đã xảy ra chuyện gì?" Tần Hảo đi tới ghế mềm ở cửa ngồi xuống, trên ghế được trải một lớp đệm bông thật dày, nàng dựa vào lưng ghế và cố hết sức cảnh giác, không để cơn buồn ngủ chiến thắng mình.

Người được bọc trong chăn bông khẽ run lên, Tần Hảo mắt sắc bắt được, khóe môi hơi nhếch lên: "Nghe nói cha ngươi đưa ngươi tới, sau cùng ông ta trở về một mình. Mà sau khi ông ta rời đi, tất cả người hầu đều lui ra, hơn nữa của đại sảnh đóng chặt, bên trong chỉ có hai người ngươi và Hầu gia."

"Tần Hảo! Chuyện khuê phòng, ngươi cũng muốn biết sao?" Trần Tư Vũ không biết khi nào đã quay đầu, âm ngoan nhìn chằm chằm Tần Hảo.

"Chuyện khuê phòng a.." Tần Hảo nhẹ nhàng mà thở dài: "Chuyện khuê phòng của ngươi cùng Hầu gia, ta đương nhiên không có hứng thú. Ta chỉ tò mò, đó chính là phòng khách ở chính viện, trước sau mặc dù có cửa, nhưng sẽ có người không biết mà xông vào.. Nếu bị người bắt gặp, thanh danh của ngươi sẽ không tốt?"

"Ngươi câm miệng, câm miệng!" Trần Tư Vũ bịt chặt hai tai, muốn đuổi hình ảnh phát sinh vào ngày đó ra khỏi đầu óc mình.

Nàng không muốn lại nghĩ đến tình cảnh tuyệt vọng khi ấy, kêu trời trời không linh kêu đất đất không ứng, nàng chỉ có thể trở thành một mảnh giẻ rách tại khắp nơi trong phòng khách..

Mà sau khi sự tình phát sinh, nàng không biết mình nên hận ai.. Mất đi bao nhiêu khí lực, sau bao nhiêu ngày, nàng thật vất vả mới có thể không suy nghĩ tình hình ngày ấy, hiện giờ Tần Hảo chỉ nói mấy câu, đã đem gợi lên cảm giác sợ hãi nhất tận đáy lòng nàng.

"Đi ra ngoài, ngươi cút ra ngoài! Tần Hảo, ta sẽ không bỏ qua ngươi. Đừng tưởng rằng hôm nay vây hãm ta thì có thể vây hãm ta cả đời! Có một ngày, ta nhất định sẽ khiến ngươi phải trả giá cho lời nói hôm nay." Trần Tư Vũ hung hăng nhìn chằm chằm Tần Hảo, ánh mắt tựa như rắn độc.

Đã kinh qua nhiều như vậy, Tần Hảo làm sao có thể bị ánh mắt này của Trần Tư Vũ dọa đến?

"Nhưng ngươi đừng quên, hiện giờ là ta vây ngươi, bất kỳ lúc nào ta cũng có thể khiến ngươi biến mất. Mà theo như lời ngươi nói sẽ khiến ta phải trả giá, lại không biết phải chờ tới ngày tháng năm nào. Bất quá, tuy rằng ngươi chưa nói, ta cũng đã đoán được người sau lưng ngươi là ai."

Trần Tư Vũ lập tức xiết chặt chăn, cảnh giác nhìn chằm chằm nàng: "Ngươi đừng nghĩ sẽ lừa được ta, ta sẽ không nói đâu."

"Ngươi bị Thái Tử cự tuyệt trước mặt mọi người, tâm sinh oán hận, nên chuyển sang Nhị hoàng tử có hiềm khích và cạnh tranh với Thái Tử, đây là lựa chọn thực bình thường."

Khi ba chữ "Nhị hoàng tử" được nói ra, đồng tử Trần Tư Vũ kịch liệt chấn động, nhận ra mình đã thất thố, lại đưa lưng về phía Tần Hảo.

Tần Hảo cảm thấy nhàm chán, đồng tình nói: "Vậy ngươi tiếp tục ở lại đây đi. Nếu ngươi đủ quan trọng, Nhị hoàng tử nhất định sẽ phái người đến cứu ngươi. Nếu hắn không phái người đến, ngươi có thể cân nhắc lập trường của mình một chút."

Sau khi về phòng, Lục La khó hiểu hỏi: "Làm sao Cô nương xác định người nọ là Nhị hoàng tử? Nô tỳ đã nghe toàn bộ quá trình, nhưng cũng không phát hiện Trần di nương có chỗ nào nói lộ ra."

"Bởi vì nàng ta muốn cho ta trả giá đại giới."

"Chỉ dựa vào điều thôi sao?" Lục La càng thêm khó hiểu.

Tần Hảo thay đổi quần áo, hôm nay đi ngủ cũng không còn sớm, nhưng Diệp Mạch không ở bên cạnh, cứ thiếu cái gì đó.

Tần Hảo cũng không buồn ngủ, liền thuận theo câu hỏi của Lục La nói tiếp: "Quả thật có rất nhiều lựa chọn. Lư Dương Hầu phủ là Hầu tước, bên trên cũng chỉ còn lại một Ninh Vương phủ cùng người trong hoàng thất. Về Ninh Vương phủ, tuy rằng quận chúa kia cùng chúng ta không phải là người một đường, nhưng không hề có xung đột trực tiếp. Thái Tử có quan hệ tốt với phu quân, sẽ không tính kế phu quân. Vậy thì em nghĩ còn lại ai?"

"Nô tỳ hiểu được. Tính kế Cô gia, nắm giữ tin tức của Cô gia, nếu như có thể nắm được cơ hội, không những đả kích được Cô gia, cũng có thể đả kích Thái Tử điện hạ. Vậy hiện tại người phải làm như thế nào? Trần di nương thật sự vẫn bị nhốt trong địa lao sao?"

Tần Hảo cười gật đầu: "Giam giữ, chờ bắt được mấy kẻ có liên quan, lại thả nàng đi."

Vẻ mặt Lục La lòng đầy lo lắng. Cô gia có công phu trong người, những người đó rất khó tiếp cận hắn. Trước đây còn có cô gia che chở, các nàng làm nha hoàn đều rất yên tâm cho cô nương.

Nhưng hiện giờ cô gia không ở đây, Tùng Cảnh viện trông thật vắng vẻ. Một khi có người đến thăm Tùng Cảnh viện vào ban đêm, các nàng thật sự có thể ngăn cản sao? Liệu có thể bảo vệ cô nương an toàn không?

Lục La kêu Tử La dọn dẹp căn phòng, rồi thổi tắt nến.

Hai người thỏa thuận, nhất định phải có một người một tấc cũng không rời Tần Hảo.

"Ngươi ngủ trước đi, đầu hôm ta canh, sau nửa đêm ngươi lại đến thay ta." Lục La xua Tử La về phòng.

Tử La lo lắng, nhưng thái độ của Lục La kiên quyết, nàng chỉ có thể thoái nhượng: "Được, vậy ta về ngủ một lát, sẽ sớm đến thay ngươi."

Nghe được lời nói của hai nha hoàn ở bên ngoài, Tần Hảo bật cười, nghiêng người nhìn nửa bên giường Diệp Mạch nằm ngày thường. Nàng cũng không sợ, nhưng nói cho hai nha đầu nghe thì các nàng cũng sẽ không tin.

Phải đến sau nửa đêm thứ ba, sự yên bình của Tùng Cảnh viện mới bị đánh vỡ.

Tần Hảo cảnh giác đứng trong phòng, trầm giọng hỏi: "Đến đây bao nhiêu người?"

Trúc Hoài một tấc cũng không rời canh giữ phòng, trong bóng tối còn có rất nhiều người mai phục: "Thiếu phu nhân, không dưới năm mươi người. Người trốn vào trong phòng trước, ngàn vạn lần đừng đi ra."

Trên bàn bên cạnh, bày một chiếc nỏ rất nhỏ, bên trên không phải tiểu cung tiễn, mà là ngân châm.

Đây là thứ Diệp Mạch để lại cho Tần Hảo trước khi rời kinh.

Thứ này sử dụng đơn giản, còn không tốn nhiều công sức, rất thích hợp với nữ tử yếu đuối như Tần Hảo.

Không bao lâu, trong viện truyền đến tiếng đánh nhau, Tần Hảo cảm thấy lạnh cả người. Lối vào địa lao nằm ngay bên cạnh phòng bọn họ, và nếu ai đó đi về hướng bên kia, nàng có thể nghe thấy động tĩnh.

Mà những người này, có lẽ chỉ biết rằng Tùng Cảnh viện có địa lao, nhưng lại không lối vào địa lao ở đâu.

Cho nên, bọn họ chắc chắn cần phải quan sát xung quanh.

"Phanh." Cửa sổ căn phòng bị mở ra, ánh đao lóe sáng đặc biệt bắt mắt trong đêm.

Tần Hảo run rẩy nâng tay, ngân châm trên chiếc nỏ mạnh mẽ bắn ra, người mặc y phục dạ hành ầm ầm ngã xuống.

Nhưng có rất nhiều người đến, ngã xuống một người thì sẽ có một người thay thế. Căn phòng vốn là nơi phòng thủ lợi hại nhất, hiện giờ đã bị mở ra một lỗ hở nhỏ, thì sẽ có người trước ngã xuống, người sau tiến lên!

Advertisement

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện