Sau Khi Gả Cho Bạo Quân Ta Mỗi Ngày Đều Nghĩ Mình Đang Thủ Tiết

Đoạn Tụ


trước sau

Cơ Việt hỏi, “Xem sách gì?”

Mí mắt Vệ Liễm không thèm chớp, tiện tay lật qua một trang, “Sách thánh hiền.”

__________________________

Nửa canh giờ trước, Cơ Việt còn kiên quyết suy nghĩ, chung một giường, há có thể cho phép người khác ngủ say.

Sau nửa canh giờ, Cơ Việt nhíu mày nhìn bóng lưng thanh niên đang ngủ ngon lành, tự hỏi tại sao mình lại kích động gọi người trở về như vậy.

Càn rỡ như vậy, quả thật không để cô vào mắt.

Nên đông lạnh chết y luôn.

Cơ Việt kéo chăn, không cam lòng mà nghĩ.

Ngủ rồi xem ngươi còn cướp chăn với cô thế nào.

Vệ Liễm quả thật không cướp chăn với Cơ Việt nữa.

Y nhắm mắt, bộ dạng mệt mỏi, hít thở đều đều.

Thanh niên nằm nghiêng quay mặt vào trong, một tay gối đầu, say ngủ cau mày, thân thể hơi co lại.

Chăn bị Cơ Việt rút đi, hơn nửa người y đều lộ ra ngoài, thêm tư thế co thành một cục, càng lộ vẻ gầy yếu.

Cơ Việt biết rõ, đây là biểu hiện của người đang trong trạng thái bất an.

Công tử Liễm mới tới dị quốc, trên đầu mọi lúc đều treo một cây đao, lại còn phải đọ sức với cái tên bạo quân hung danh vang xa như hắn đây, làm sao có thể thật sự thả lỏng.

Ngươi cũng có lúc sợ cơ đấy.

Cơ Việt vừa thầm cười nhạo, lại vừa đắp tấm chăn dày trở lại trên người Vệ Liễm, đắp người ta kín mít không chỗ hở.

Hắn vén màn lên, thổi tắt ngọn nến đầu giường.

Bên trong lập tức chuyển thành một mảng tối mịt.

Cơ Việt lúc này mới nằm xuống lại, nắm một đầu chăn khác, nhắm mắt lại.

Hắn thật ra cũng không bài xích Vệ Liễm.

Nếu như có một người, y là người duy nhất trên đời tiếp cận ngươi mà không mang sát ý, không sợ hãi ôm lấy ngươi, coi ngươi là một người bình thường, vui đùa ầm ĩ với ngươi.

Ngươi làm sao có thể nỡ đẩy y ra.

Trong yên tĩnh và bóng tối, Vệ Liễm vốn nên ngủ say lại mở to mắt, trong mắt là một mảnh tỉnh táo.

Y nắm nắm lấy chiếc chăn gấm đang đắp trên người, nắm ra vài nếp nhăn.

Một lúc lâu sau mới nhắm mắt lại.

Một đêm ngủ say.

_

Sắc trời xanh đen hơi bừng sáng, tuyết rơi liên tiếp mấy ngày rốt cuộc ngừng một lần lấy hơi, trong tầng mây dày lộ ra vài tia nắng mặt trời.

Trong Dưỡng Tâm Điện, vài cung nữ đang quét tuyết. Một người trong đó làm xong việc, chống thẳng cây chổi, vẫy tay với hai người khác.

“Châu Lang Châu Sắc, tới đây, kể cho hai ngươi nghe chuyện này.” Châu Ngọc làm mặt thần bí.

Châu Lang và Châu Sắc nhìn nhau, vội chạy đến. Châu Sắc hiếu kỳ hỏi, “Chuyện gì vậy?”

Ngày trong cung rất buồn chán. Nếu có chuyện gì để bàn tán, các nàng đều rất thích nghe.

Châu Ngọc đưa mắt nhìn bốn phía, rồi kề tay lên môi nhỏ giọng nói, “Chuyện này ta nghẹn cả đêm rồi, phải nói cho các ngươi nghe mới được. Cái vị ở Thanh Trúc Các kia nha, rất là được sủng ái!”

Châu Sắc cười khúc khích, “Châu Ngọc, tin tức này của ngươi mọi người trong cung đều biết hết. Bệ hạ không sủng vị kia thì còn có thể đưa người đến nơi này sao? Ngươi không phải nói chuyện thừa à!” Nàng lộ vẻ mặt hết hứng thú.

Châu Ngọc vội la lên, “Ây không phải vậy! Ta đêm qua hầu hạ ở Ngự Thư Phòng, các đại thần đưa tới một đống tranh cuộn vẽ mỹ nhân, bệ hạ bảo Vệ thị quân chọn giúp, Vệ thị quân nói y chọn không ra, mấy mỹ nhân này còn không đẹp bằng y. Các ngươi đoán bệ hạ phản ứng thế nào?”

Châu Sắc kinh ngạc, “To gan vậy? Bệ hạ phạt y?”

“Làm gì có! Bệ hạ không chỉ không tức giận, còn nói chỉ cần một mình y, còn, còn ——” Châu Ngọc nói tới đây cảm thấy có hơi ngượng ngùng, “Còn đặt Vệ thị quân lên mặt bàn chồng chất tấu chương mà lâm hạnh luôn!”

Lời này đã dính dáng tới chuyện giường chiếu, mấy cung nữ vẫn chưa trải đời ngẩn ngơ ra, vừa ngại lại vừa hiếu kỳ.

Châu Sắc trẻ tuổi hơn, lá gan cũng lớn, hỏi tiếp, “Này làm sao ngươi biết được? Ngay trước mặt các ngươi luôn?”

“Ngại chết người! Chúng ta tất nhiên bị bệ hạ cho lui ra, nhưng ta đi cuối cùng để đóng cửa, qua khe cửa nhìn vào trong… Thật đó, ta thấy được!” Châu Ngọc hạ giọng, “Sau đó ở Thanh Tuyền Cung bệ hạ tắm trong hồ lại tiếp tục… Ai nha, thật ngại chết.”

Châu Lang nghe, muốn nói lại thôi.

Châu Sắc bán tín bán nghi, “Thật hay giả vậy? Thế nhưng nói thật, bộ dạng của Vệ thị quân, ta nhìn cũng thích.”

“Suỵt!” Châu Ngọc nhanh chóng che miệng nàng, “Đây chính là người của bệ hạ đó.”

Châu Sắc cười tránh đi, “Sợ gì chứ! Trong đây đâu có ai khác.”

“Hẳn là thật đó.” Tính tình Châu Lang dịu dàng, còn chưa nói xong mặt đã đỏ hơn nửa, “Nói thật ra, tối hôm qua ta gác đêm, gặp nữ quan đồng sử vội vội vàng vàng đi từ bên trong ra, trông như vậy, thật sự là gặp trúng lúc bệ hạ và Vệ thị quân đang làm chuyện tốt đây… Hơn nữa…” Nàng đột nhiên không có ý nói tiếp.

Châu Ngọc Châu Sắc thúc giục, “Hơn nữa cái gì nha? Ngươi đừng thừa nước đục thả câu!”

Châu Lang thẳng thắn nói một hơi, “Hơn nữa sáng nay ta nghe tỷ tỷ Châu Nguyệt nói, lúc nàng vào hầu hạ bệ hạ thay quần áo thì Vệ thị quân còn đang nằm trên giường ngủ, bệ hạ còn đặt biệt căn dặn không được đánh thức y. Có lẽ là, có lẽ là đêm qua mệt nhọc quá.”

Ba nàng cung nữ nhất thời im re.

Châu Sắc nhỏ giọng nói, “Một ngày nhận ba lần hoàng ân, Vệ thị quân y không biết chịu nổi không…”

Sủng hạnh chẳng phân biệt tình cảnh, chẳng phân ngày đêm như vậy, bệ hạ thật đúng là… Lợi hại.

Vệ quân cũng thật lợi hại.

“Các ngươi không làm việc mà tụ tập ở đây nói chuyện gì vậy?” Châu Thúy vừa vào sân liền thấy ba cung nữ tụ lại một chỗ, chẳng biết đang nói cái gì.

Ba người vội xếp thành một hàng, “Châu Thúy tỷ tỷ.”

Châu Thúy là Đại cung nữa trong Dưỡng Tâm Điện, cao hơn các nàng một bậc, các nàng tất nhiên không dám huyên thuyên trước mặt nàng ta.

Châu Thúy liếc mắt nhìn các nàng, “Tất cả giải tán.”

“… Vâng.”

Ba cung nữ tách nhau ra, tiếp tục thanh lý đám tuyết trong sân. Châu Thúy xoay người lại nhìn cung điện vàng son lộng lẫy, lắc đầu than nhẹ.

Công tử đúng là được sủng. Nhưng chỉ cần vừa nghĩ rằng một người trời quang trăng sáng lại chịu nhục như vậy, nàng liền cảm thấy thương xót.

Trong cung không có bí mật, Tần vương cưng chiều Vệ Liễm rất công khai, không quá nửa ngày đã lan truyền ra.

Xem tốc độ này, sớm muộn có thể truyền ra tới ngoài cung.

_

Vệ Liễm không để ý đến chuyện bên ngoài, một lòng chỉ muốn đọc sách thánh hiền.

Cơ Việt hạ triều trở lại, liền thấy thanh niên đã khoác xiêm y, lười biếng tựa trên giường mềm. Một tay nâng đầu, một tay cầm quyển sách, cúi mắt tập trung, mặt mày chăm chú.

Cơ Việt hỏi, “Xem sách gì?”

Mí mắt Vệ Liễm không thèm chớp, tiện tay lật qua một trang, “Sách thánh hiền.”

Y lúc này ngay cả hành lễ cũng không làm.

Lá gan càng lúc càng lớn.

Cơ Việt cũng không hỏi nhiều, tiến đến trực tiếp rút lấy quyển sách trong tay Vệ Liễm.

Trong tay Vệ Liễm trống không, hơi hơi nhấc mắt.

Cơ Việt cúi đầu vừa nhìn, lọt vào tầm mắt là hai bóng người trần trụi chồng lên nhau, tứ chi quấn chặt, làm chuyện cá nước vui vầy.

Tay Cơ Việt run một cái, lập tức ném sách xuống đất, chợt cảm thấy bẩn mắt.

Hắn khó có thể tin nói, “… Ngươi bảo thứ này là sách thánh hiền?!”

Vệ Liễm thản nhiên nói, “Nữ quan đồng sử hôm nay cố ý đưa cho thần mấy quyển tranh xuân cung giữa nam tử với nhau, bảo thần tham khảo học theo, mới có thể hầu hạ bệ hạ càng tận tâm hơn.”

Y đột nhiên nghiêm túc, “Thần ôm tinh thần học hỏi mà chăm chú đọc, sao lại không phải là sách thánh hiền?”

Mặt mày Vệ Liễm cong lên, “Bệ hạ, tai người sao lại đỏ?”

Cơ Việt vô thức sờ vành tai mình, độ ấm rất bình thường, không đỏ không nóng.

Hắn đã quen che giấu tâm tình, sao có thể để lộ ra một cách đơn giản như vậy.

Cơ Việt cắn răng, “Ngươi đùa giỡn cô?”

Vệ Liễm tựa người trên giường, cười đến thoải mái trong sáng, “Ha ha ha ha ha, bệ hạ bày ra bộ dáng này, không phải là chưa từng hưởng qua tư vị này đó chớ?”

Nhà quý tộc bình thường, nam tử mười ba mười bốn tuổi đã có tỳ nữ phụ trách giáo dục phương diện này, huống chi là vương thất.

“Thế nào, chẳng lẽ ngươi hưởng qua rồi?” Cơ Việt hỏi ngược lại, nhưng trong lòng lại không ôm hi vọng.

… Hắn cũng không biết hắn đang hi vọng cái gì, hay là không hi vọng cái gì.

Vệ Liễm hẳn là đã hưởng qua.

Y là công tử nước Sở, mười ba mười bốn tuổi đã được Nhan phi nhận nuôi, sẽ có cung nữ dạy y chuyện này.

Chỉ cần vừa nghĩ tới thanh niên đã từng cùng một nữ tử khác mây mưa, Cơ Việt liền có chút… Cũng không phải một chút, là rất không thoải mái.

Hắn nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy Vệ Liễm hiện tại trên danh nghĩa dù gì cũng là người của hắn. Vật của hắn tuyệt không cho người khác nhúng chàm, cho dù là trước khi thuộc về hắn.

Tần vương chính là bá đạo như thế.

Ai ngờ Vệ Liễm ngưng cười, nói, “Chưa từng.”

Lúc này câu trả lời lại khiến Cơ Việt ngẩn ra.

“Vì sao lại chưa từng?”

Hắn là vì đề phòng người của thái hậu đưa tới, Vệ Liễm thì sao?

Vệ Liễm thản nhiên nói, “Bởi vì thần là một kẻ đoạn tụ.”

Vệ Liễm chưa có người mình thích, nhưng y trời sinh đã thích nam tử, điểm này chính bản thân y rõ ràng nhất.

Cơ Việt bình tĩnh lùi về sau một bước.

“Ngươi tốt nhất đừng thích cô.”

Đồng bọn hợp tác gì đó, dính líu tình cảm là cực kì phiền toái.

Người bị tình cảm dây dưa, luôn luôn mất đi lý trí. Mà Cơ Việt xưa nay đều lấy lý trí làm đầu.

Vệ Liễm nhướn mắt, “Lời này thần nên nói với bệ hạ. Bệ hạ ngàn vạn lần đừng thích phải thần mới đúng.”

Cơ Việt lập tức phủ nhận, “Không thể nào.”

Hắn làm sao có thể thích người khác.

“Phải vậy không?” Vệ Liễm cong môi, “Bệ hạ vì sao mới vừa rồi từ khi thần nói mình chưa từng phá thân mà lại là kẻ đoạn tụ, thì nụ cười khóe miệng không từng biến mất vậy?”

Cơ Việt khựng lại, mới phát hiện mình vậy mà vẫn đang cười.

Không phải cái kiểu cười không hề có ý nghĩa như trong quá khứ.

… Mà là vui vẻ không tự chủ.

Cơ Việt lập tức kéo khóe môi bằng phẳng lại, nỗ lực nói sang chuyện khác, “Ngươi không khỏi quá mức làm càng rồi, thấy cô về cũng không hành lễ.”

Vệ Liễm rất ngoan ngoãn nói, “Tham kiến bệ hạ.”

Y cũng chỉ nói một câu ngoài miệng, thân thể căn bản không thèm nhúc nhích.

Vệ Liễm trước nay không thích quỳ tới quỳ lui. Ngày đầu tiên y và Tần vương hoàn toàn xa lạ, bất đắc dĩ mới quỳ hồi lâu. Còn hiện tại chỉ cần từ từ kéo gần mối quan hệ với Tần vương, Tần vương sẽ không truy cứu y thỉnh thoảng thất lễ.

Cơ Việt quan sát y, “Vệ Liễm, ngươi ban đầu còn một giữ một bộ quân tử, lúc này mới qua ba ngày, liền lòi cái đuôi hồ ly?”

“Tính thần trời sinh đã vậy, không dám lừa gạt.” Vệ Liễm lễ độ nói, “Lúc đầu chưa từng gặp ngài, có chút thận trọng, mà nay tiếp xúc gần với ngài, có hiểu biết rồi, tất nhiên không sợ.”

Cơ Việt nhìn y chăm chú, “Lý Phúc Toàn hầu bên cạnh mười hai năm, cũng không dám nói hiểu biết cô. Ngươi làm sao dám.”

“Vệ Liễm, cô thật không biết ngươi lấy tự tin từ đâu. Nhưng chớ có nói mấy lời ngu xuẩn như xem cô thành phu quân nữa, cô không muốn nghe lần thứ hai.” Cơ Việt nhạt giọng, bên trong là cảnh cáo nguy hiểm.

Vệ Liễm khựng lại, nói, “Vậy thần nói thật.”

Y đột nhiên ngồi dậy xuống giường, mắt nhìn ngoài cửa sổ, giọng nói hàm chứa điên cuồng, “Thiên hạ này còn nhiều hạng người cùng hung cực ác, vong ân phụ nghĩa, hám lợi đen lòng, đê tiện xấu xa.”

Mỹ nhân mặt mày tuyệt sắc xoay người, mỉm cười nhìn thẳng quân vương trẻ tuổi. Trong viện đọng lại từng tảng tuyết lớn, gió đông lạnh lẽo cuốn tới, tất cả đều bị che bên ngoài cửa sổ.

Bên trong song cửa là công tử băng cơ ngọc cốt, tao nhã vô song, đứng trước cửa sổ, mặt mày trong trẻo lạnh lùng, đẹp đẽ như tranh.

Từng lời y nói như châu ngọc.

“Chí ác lòng người, ngươi không chiếm cái nào, ta có gì phải sợ?”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện