Sau Khi Đối Thủ Một Mất Một Còn Mang Thai Con Của Tôi

Tôi Không Có Ghét Bỏ Cô


trước sau

Advertisement
Tuy rằng lúc trước cũng có học tập và nhìn xem mấy lần, cảm giác không phải cái việc gì khó, nhưng mà thời điểm ngay khi bản thân bắt tay vào thực hiện thì sẽ phát hiện, cái gì gọi là nói như rồng leo làm như mèo mửa.

Một khi đã loạn lên, thì bước tiếp theo làm như thế nào càng không thể nhớ ra.

Đứa nhỏ ở trong nôi còn không quên tăng thêm phiền phức, càng gào càng thảm, cuối cùng gào đến mức làm cho Lâm Thư và đám người hầu đều chạy lại đây, Triệu Tiểu Tiên vẻ mặt chán chường cùng với Doãn Tân vẻ mặt giống như vô tội lúc này mới miễn cưỡng thở dài một hơi.

Có những việc thật đúng là không nên khoe khoang, còn không bằng ngay từ đầu kêu người đến thay.

Triệu Tiểu Tiên vừa buồn phiền lại vừa ghét bỏ nhìn ống tay áo của mình, sau đó lại nhìn thấy Doãn Tân đang cách xa mình vạn dặm, ngay lập tức kéo áo: "Cô làm gì đứng xa như vậy?"

Doãn Tân: "...Không khí ở chỗ này tương đối trong lành."

"Doãn Tân! Cô ghét bỏ tôi!" Triệu Tiểu Tiên vừa kêu lên vừa mang theo tâm lý trả thù liền chạy về phía Doãn Tân.

Doãn Tân giống như lo sợ nha đầu kia vung vẩy lung tung, lập tức liền giơ chân bắt đầu chạy như điên. "Tôi không có!" Thuận tiện còn vì bản thân mà giải thích: "Tôi chỉ là ghét bỏ tay áo của cô."

Triệu Tiểu Tiên: "Trên đây đều là nước tiểu của con gái ruột của cô!"

Doãn Tân: "Nước tiểu của con gái ruột cũng là nước tiểu!"

Triệu Tiểu Tiên vẫn không bỏ qua, tiếp tục truy đuổi. "Nước tiểu của con nít không bẩn, cô tin tôi cô nghe tôi!"

"Tôi tin tôi tin a!" Doãn Tân đau khổ và cay đắng nói: "Triệu Tiểu Tiên, tôi cầu xin cô, cô tranh thủ đi tắm rửa có được không ——"

Chạy hai lượt vòng quanh toàn bộ biệt thự, hai người này mới thật vất vả chịu ngừng lại nghỉ ngơi, cuối cùng Triệu Tiểu Tiên cũng không đuổi theo bà chủ Doãn giống như một cơn gió, chỉ có thể đứng cách một chỗ thật xa, vô cùng oán niệm liếc mắt rồi lại liếc mắt nhìn cô ấy một cái, cuối cùng mới không cam lòng đi vào trong phòng tắm.

Thời điểm quay trở ra, đứa nhỏ một lần nữa đã được dỗ dành đưa vào mộng đẹp, Triệu Tiểu Tiên trừng mắt liếc nhìn Doãn Tân một cái đang ngồi bên cạnh nôi, đối với bộ dạng tươi cười lấy lòng của đối phương, ra vẻ hoàn toàn không nhìn thấy.

"Hừ!"

"Tôi sai rồi." Doãn Tân nói, ngược lại việc nhận sai thật ra không có chút nào qua loa.

"Nhưng lần sau vẫn còn dám." Triệu Tiểu Tiên thay Doãn Tân bổ sung thêm.

Doãn Tân ủy khuất chỉ chỉ ngón tay. "Cô biết cái bệnh sạch sẽ này, có đôi khi nó..."

sau-khi-doi-thu-mot-mat-mot-con-mang-thai-con-cua-toi-56-0

"Thôi được rồi, biết cái bệnh sạch sẽ này của cô cũng không dễ dàng." Triệu Tiểu Tiên luôn luôn mềm lòng, ồn ào đùa giỡn ngược lại cũng không xem là thật, chính là có chút bất bình. "Lần sau cô thay."

"A?" Doãn Tân ai oán nói: "Gọi người đến thay không phải tốt hơn sao?"

"Lỡ như hơn nửa đêm lại tiểu thì làm sao bây giờ?"

Ngược lại cũng đúng, không thể cứ mỗi lần đều kêu người từ trên giường đặc biệt chạy đến đây để thay tả cho bảo bảo chứ?

Nhưng mà cái đứa nhỏ này, cũng không biết là có phải cố ý thông đồng với Triệu Tiểu Tiên hay không, cùng chung kẻ thù đối phó với cô, trong đêm tối liền phóng ra một bãi lớn nước tiểu.

Doãn Tân bị đuổi đến từ trên giường, mơ mơ màng màng nghe thấy Triệu Tiểu Tiên nói mớ giống như đang thúc giục. "Mau đi, mau đi..."

Doãn Tân với tư cách là một người trẻ tuổi cần cù chăm chỉ, thật ra hơn nửa đêm rời giường đi làm việc cũng không có dị nghị gì, vấn đề chính là nội dung của công việc yêu cầu cần phải vượt qua những khó khăn trở ngại rất lớn về mặt tâm lý.

Doãn Tân xoa xoa đôi mắt, cứ ba bước lại quay đầu một lần, đi về hướng nôi em bé, cuối cùng khẽ cắn môi, cả hai tay đồng thời nhấc lên hai ngón tay, chỉ dùng đầu ngón tay cái cùng đầu ngón tay trỏ, vô cùng cẩn thận nhấc lên một góc chăn.

Bé con ở bên dưới đang đạp chân khóc đến khí thế ngất trời, ở phía đối diện, Doãn Tân lại di chuyển một cách thong thả giống như là một cuộn băng, thật vất vả đem cái chăn nhỏ đặt qua một bên, sau đó mới quyết tâm, vẫn là dùng hai ngón tay dẫn đầu, vươn ra, hướng về phía cái tã giấy kia.

Triệu Tiểu Tiên ngáp một cái cũng chậm rãi từ trên giường ngồi dậy, đầu óc mơ hồ nhìn Doãn Tân giống như là bị người khác ấn nhanh tốc độ lên 0.5 lần, đứng ở một bên, sắc mặt vừa hung tợn vừa méo mó, làm cho Triệu Tiểu Tiên hoài nghi bảo bảo khóc thê thảm đến như vậy, có một phần nguyên nhân chắc là bị mẹ ruột của mình dọa sợ.

sau-khi-doi-thu-mot-mat-mot-con-mang-thai-con-cua-toi-56-1

Không thể nghi ngờ chính là, đồng dạng không có kinh nghiệm thực chiến gì, Doãn Tân cũng không thể tránh khỏi bị dính đầy chất lỏng không rõ ở trên tay áo, thậm chí là đầy tay. Cuối cùng đem bản thân nhốt trong phòng tắm hơn một tiếng đồng hồ, đoán chừng là tẩy sạch hết một lớp da mới bằng lòng đi ra ngoài.

"Được rồi được rồi, tôi sai rồi, sau này tôi không bao giờ làm khó dễ cô nữa, có được không?" Triệu Tiểu Tiên vuốt lông dỗ dành tâm hồn bị tổn thương nghiêm trọng của Doãn bảo bảo, hơn một tiếng đồng hồ sau mới có thể dỗ dành người quay lại. "Vẻ mặt đừng có đưa đám như vậy, tôi không có ghét bỏ cô, thật đó."

Doãn Tân: "..."

Vấn đề hiển nhiên không phải ở chỗ Triệu Tiểu Tiên không ngại, mà chính là bản thân bà chủ Doãn không chịu buông tha chính mình. Toàn thân từ trên xuống dưới, cảm giác mỗi tế bào đều đang kêu gào: Tôi không sạch sẽ, không sạch sẽ...

Mất nhiều hơn được vẫn là cuối cùng cái tã kia cũng không có thay thành công, hơn nửa đêm vẫn là kêu người đến đây mới có thể giải quyết.

Doãn Tân run rẩy một lúc lâu, sau đó đột nhiên nắm lấy tay của Triệu Tiểu Tiên. "Đáp ứng tôi."

Triệu Tiểu Tiên: "...?"

"Đáp ứng tôi giống như là Nhĩ Khang đáp ứng Tử Vi vậy!"

Loading...

Triệu Tiểu Tiên: "Cô... cô nói đi."

"Sau này chúng ta đều không cần thay tả, gọi người đến thay là được, có được không?"

"..."

Triệu Tiểu Tiên suy ngẫm, may mắn là thời điểm Kha Kha tùy chỗ đại tiểu tiện ở trong nhà không để cho Doãn Tân nhìn thấy, nếu không với cái bệnh thích sạch sẽ này, nếu như biết được bản thân mình dẫm lên sàn nhà trước đó đã dính qua phân của Kha Kha, còn không đem cái đế giày gọt bỏ mất hai lớp?

- -----------------------

Buổi tiệc quan hệ hữu nghị được tổ chức vào một đêm trăng thanh gió mát, không biết là chủ ý của ai, địa điểm là trên sân thượng lộ thiên của một cái khách sạn, vô cùng lãng mạn.

Thời điểm vừa mới đến khách sạn, Triệu Tiểu Tiên liền nhìn thấy Lục Nguyệt Hi ở phía xa xa hướng các nàng vẫy vẫy tay. Nhưng cuối cùng lại phát hiện, đối tượng mà đối phương chủ yếu tiếp đón không phải là nàng cũng không phải là Doãn Tân, càng không phải là Lâm Thư, mà là người đi ở phía sau - Du Lý.

Ân... Cũng không có gì kỳ quái.

"Cô cũng đến rồi?" Ngay lập tức Lục Nguyệt Hi chạy đến, như chim nhỏ nép vào bên người Du Lý đang đứng ở bên cạnh, các loại quan tâm chào hỏi đều đến một lượt, chỉ còn thiếu là không có trực tiếp kéo đi.

Nhưng mà Du Lý chỉ nhàn nhạt "Ân" một tiếng, sau đó liền không có nói gì tiếp, trên lỗ tai của Du Lý đang đeo tai nghe Bluetooth, thời điểm không muốn trả lời đúng lúc có thể giả vờ như không nghe thấy.

Tuy rằng Lục Nguyệt Hi ở chỗ Du Lý đã quen ăn bế môn canh, nhưng thỉnh thoảng vẫn sẽ cảm thấy mất mát một chút, thay vào đó cô lại hướng về phía Triệu Tiểu Tiên. "Tiểu Tiên, cùng tôi đi phòng vệ sinh một chuyến đi?"

"Được."

Lục Nguyệt Hi nói đi phòng vệ sinh cũng không phải là phòng vệ sinh công cộng, cô ở trong khách sạn có một phòng dành cho khách quý, tuy rằng ngẫu nhiên mới cần phải ở lại đây một chút, nhưng các đồ vật phụ kiện ở bên trong đều có đầy đủ hết.

Lục Nguyệt Hi cũng không phải là thật sự muốn đi vệ sinh, mới vừa đóng cửa lại liền gấp gáp không chờ nổi xoay người, chỉ về phía sau. "Cô giúp tôi kéo lại cái khóa ở phía sau một chút, bị kẹp trúng tóc rồi."

Rời khỏi đám người, không cần chịu đựng, Lục Nguyệt Hi ngay lập tức liền đau đến hít hà một hơi, Triệu Tiểu Tiên thấy thế vội vàng giúp Lục Nguyệt Hi kéo lại một chút, tóc bị rối kẹt trong khóa kéo, trong một lúc hơi khó khăn để kéo ra.

"Ai đau đau đau..."

"A, xin lỗi, tôi sẽ nhẹ tay một chút." Triệu Tiểu Tiên áy náy lại thả nhẹ động tác trên tay. "Như vậy có tốt hơn không?"

"Tốt hơn nhiều rồi." Lục Nguyệt Hi thở ra một hơi. "Có thể là thời điểm ở trên xe ngủ một giấc, không cẩn thận để bị vướng vào nhau."

Lục Nguyệt Hi nói xong dừng lại một chút, giống như là nhớ đến cái gì đó, sau đó mới lại tiếp tục nói: "Tiểu Tiên..."

"Ân?"

"Những chuyện trước kia, thật sự xin lỗi a."

Triệu Tiểu Tiên: "..."

Muốn nói xin lỗi, lúc trước Lục Nguyệt Hi cũng nói quá khiêm tốn, chỉ là hiện tại nghe một chút, hình như thật sự cũng không có một lần nào thành khẩn hơn là giờ phút này, cứ thế làm cho Triệu Tiểu Tiên cảm thấy bối rối.

"Ách, không phải đã nói sao." Triệu Tiểu Tiên lúng túng nói: "Không có việc gì."

"Trước kia tôi đặc biệt tùy hứng lại không hiểu chuyện," Lục Nguyệt Hi nói: "Thật ra lúc trước tôi làm hòa lại với cô, cũng là có nguyên nhân."

"Tôi biết, là vì Du Lý chứ gì."

Lục Nguyệt Hi không có phủ nhận. "Nhưng mà tiếp sau đó, tôi lại phát hiện cô thật sự khá tốt, trước kia là bởi vì Doãn tổng, tôi luôn đối nghịch với cô, thật ra tôi cũng không có mục đích gì, cũng không chiếm được cái lợi ích gì, bây giờ nghĩ lại, thật sự đúng là rất ngốc nghếch rất ấu trĩ."

"Được rồi, đều đã qua hết rồi." Triệu Tiểu Tiên nói xong, động tác trên tay cũng xong rồi, tóc và khóa kéo cũng hoàn toàn được tách ra, Lục Nguyệt Hi liền thả lỏng xoay xoay cái cổ.

"Cảm ơn."

"Không cần khách khí." Triệu Tiểu Tiên nói: "Nhưng mà tóc của cô có chút rối, tôi giúp cô chỉnh lại một chút."

"Được."

Ở trong phòng có bàn trang điểm, Lục Nguyệt Hi dắt Triệu Tiểu Tiên đi qua bên đó, vừa ngồi xuống liền từ trong ngăn kéo lấy ra một cái dây cột tóc hình con gấu có gắn kim cương, ở bên trên vẫn còn gắn cái mác nhãn hiệu, chưa có tháo ra. "Cái này tặng cho cô."

"Ân?"

"Cái là đồ mới, tôi chưa có dùng qua, cảm giác vẫn là thích hợp với cô hơn."

"Thật ra cô không cần phải khách khí như vậy."

"Người không cần khách khí chính là cô." Lục Nguyệt Hi nhét đồ vào trong túi của Triệu Tiểu Tiên. "Chỉ là chút đồ vật thôi mà, tôi thật lòng muốn cùng cô làm bạn bè, chính là cái loại có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu."

Triệu Tiểu Tiên cười cười, hiếm khi Lục Nguyệt Hi thay đổi nhiều như vậy, thật đúng là đáng yêu hơn rất nhiều so với trước kia.

"A đúng rồi, có phải là đã rất lâu rồi cô không có gặp chị của cô hay không?"

"...?"

Đột nhiên nhắc đến Triệu Hiểu Du, Triệu Tiểu Tiên không khỏi ngẩn người, nét tươi cười ở trên mặt cũng phai nhạt không ít, cảm thấy có chút đột ngột, đồng thời còn có chút không thể hiểu được.

Tại sao Lục Nguyệt Hi lại nhắc đến Triệu Hiểu Du, chắc là hai người này không có quen biết gì nhau chứ?

Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, thời điểm lần trước Triệu Hiểu Du xuất ngoại, vì nghĩ đến thể diện của phụ thân đại nhân nên không làm lớn mọi chuyện. Lục Nguyệt Hi lại không phải là người trong thương trường, cho nên đoán chừng đối với những chuyện đó của Triệu Hiểu Du cũng không có hiểu rõ.

Vì vậy mặc dù có rất nhiều nghi hoặc nhưng mà Triệu Tiểu Tiên vẫn là gật gật đầu, nói đúng sự thật: "Đúng vậy."

"Nghe nói cô ấy đi ra nước ngoài học tập?" Lục Nguyệt Hi vẫn hoàn toàn chưa phát hiện ra Triệu Tiểu Tiên có gì đó không thích hợp. "Có phải là cô rất nhớ cô ấy hay không?"

Triệu Tiểu Tiên: "..."

Đại khái cho dù nàng có nhớ một cái đầu heo cũng không rảnh rỗi đi nhớ đến Triệu Hiểu Du.

Nhưng mà nói đến chủ đề này, Triệu Tiểu Tiên liền không muốn dễ dàng bỏ qua, nàng đột nhiên cảm thấy có chỗ nào đó không được thích hợp.

Nàng ngồi xuống bên cạnh Lục Nguyệt Hi, nhíu mày hỏi: "Cô quen biết Triệu Hiểu Du?"

"Không quá thân."

Triệu Tiểu Tiên càng cảm thấy kỳ quái. "Vậy tại sao cô lại nhắc đến cô ta?"

"Ai?" Vừa hỏi như vậy, Lục Nguyệt Hi cũng có chút ngốc. "Cô ấy không phải là chị của cô sao?"

Nếu là chị em ruột của Triệu Tiểu Tiên, nhắc đến thì rất kỳ quái sao?

Ở trong nhà, Lục Nguyệt Hi cũng không phải là con một, cảm tình của mọi người cũng không tệ, thời điểm cùng bạn bè nói chuyện phiếm, mọi người cũng sẽ ngẫu nhiên quan tâm một chút.

Đương nhiên, hôm nay cô đề cập đến Triệu Hiểu Du cũng không phải đơn thuần chính là tâm huyết dâng trào, nhưng mà cô vốn tưởng rằng Triệu Tiểu Tiên chắc là sẽ vui vẻ nha, tại sao sắc mặt lại đau khổ và nghiêm túc như vậy?

Hiếm khi Triệu Tiểu Tiên thông minh được một lần, truy hỏi đến tận gốc, giống như là muốn đem mọi chuyện nói rõ ràng: "Có phải là cô nghe thấy cái gì hay không?"

Mắt thấy bị nhìn xuyên thấu, Lục Nguyệt Hi mới vội vàng mất bò mới lo làm chuồng một chút: "Không có không có, cái gì cũng không có."

Nhưng mà Lục Nguyệt Hi càng biểu hiện như vậy, thần sắc của Triệu Tiểu Tiên càng nặng nề.

Giờ phút này hiển nhiên là Lục Nguyệt Hi và nàng không có cùng một tư duy, đối phương giống như là đang suy nghĩ về cảnh tượng thú vị hoặc là ấm áp gì đó, còn trong đầu của Triệu Tiểu Tiên lại tràn đầy dấu chấm than cảnh báo màu đỏ được viết trong ngoặc kép.

"Cô mau nói cho rõ, rốt cục Triệu Hiểu Du như thế nào?" Trong đầu của Triệu Tiểu Tiên nhớ lại vẻ mặt của người phụ nữ kia, không biết lại muốn làm một con thiêu thân nhỏ bé như thế nào, thuận tiện cũng nói rõ lập trường: "Không giấu gì cô, quan hệ giữa tôi và Triệu Hiểu Du không tốt, nếu như cô ta có hành động gì, chắc chắn lại muốn gây phiền phức cho tôi."

"A?" Cái lời nói này hiển nhiên làm cho Lục Nguyệt Hi rất là ngoài ý muốn. "Không đến mức đó chứ? Hai người không phải là chị em ruột sao?"

Triệu Tiểu Tiên thở dài nói: "Cùng cha khác mẹ."

"Vậy cũng cùng sống chung với nhau hai mươi mấy năm."

"Cho nên tôi có thể sống đến bây giờ thật là may mắn."

Lục Nguyệt Hi: "..."

Lục đại tiểu thư nửa tin nửa ngờ: "Không xong đến như vậy sao?"

"Đúng vậy, lời nói đều không đủ để biểu đạt cái loại quan hệ ngươi sống ta chết giữa tôi và cô ta." Triệu Tiểu Tiên nói: "Cho nên, nếu như một ngày nào đó cô ta mưu sát tôi, cũng không có gì kỳ quái."

"..."

Tại sao càng nói lại càng nghiêm trọng, Lục Nguyệt Hi lại hỏi: "Hiện tại cũng không thể chuyển biến tốt đẹp sao?"

"Chính là hiện tại mới càng ngày càng nghiêm trọng."

Lục Nguyệt Hi cắn môi, giống như có điều suy tư nhìn vẻ mặt đang tràn ngập nghiêm túc cúa Triệu Tiểu Tiên, sau đó không nhịn được thì thầm: "Vậy chắc là càng không có khả năng, cô ấy sẽ tạo cho cô một chuyện kinh hỉ..."

"Kinh hỉ?" Trong nháy mắt, Triệu Tiểu Tiên từ bên trong giọng của đối phương nắm bắt được trọng điểm. "Kinh hỉ gì?"

Lục Nguyệt Hi chớp chớp mắt. "Chính là, kinh hỉ được cửu biệt trùng phùng a."

Triệu Tiểu Tiên: "..."

Chết tiệt! Cái này là tuyệt thế kinh hãi mới đúng?

Triệu Tiểu Tiên ngay lập tức lấy ra di động, vừa đứng dậy gọi điện thoại vừa vội vàng đi về phía cửa.

Nếu nói ngày hôm nay Triệu Hiểu Du sẽ xuất hiện, vậy thì hiện tại cái khách sạn này thật đúng là một chút cũng không có an toàn. Đối phương không chút động tĩnh quay về nước, nếu nói không có ấp ủ một cái âm mưu lớn gì đó, Triệu Tiểu Tiên thật đúng là không tin

Nghĩ đến đây, nàng không tránh khỏi có chút khẩn trương.

Thời điểm đi lên đây, Du Lý có đi theo ở phía sau, lúc này chắc là đang ở ngoài cửa. Triệu Tiểu Tiên gọi điện thoại cho Doãn Tân, sau đó điện thoại còn chưa kịp có kết nối, liền nghe thấy ở ngoài cửa 'Bang' một tiếng, giống như là có thứ gì đó bị đạp ở trên cửa.

Triệu Tiểu Tiên lập tức bị dọa đến run lên, Lục Nguyệt Hi ở phía sau trong nháy mắt cũng choáng váng.

Hai người liếc mắt nhìn nhau một cái, sau đó mới nhanh chóng ý thức được, sự việc có khả năng đã vượt xa so với tưởng tượng ở trong đầu của các nàng.

Sau cái âm thanh nặng nề kia, lại liên tiếp phát ra một ít động tĩnh, nghe qua hình như có người đang đánh nhau ở ngoài cửa, thậm chí là đánh nhau rất kịch liệt.

Triệu Tiểu Tiên cũng không dám mở cửa, chỉ có thể cách một cánh cửa hướng về phía bên ngoài hô lên: "Du Lý, cô ở đâu?"

"Tôi ở đây, cô đừng đi ra ngoài!"

Lúc này đừng nói là Triệu Tiểu Tiên, ngay cả Lục Nguyệt Hi cũng trợn tròn mắt, hoảng sợ đến mức không biết nên làm như thế nào mới đúng, phải mất một lúc sau mới chợt nhớ ra, gọi cảnh sát.

Không sai, phải gọi cảnh sát!

Bên này Triệu Tiểu Tiên gọi điện thoại cho Doãn Tân cũng đúng lúc được kết nối, đầu bên kia hiển nhiên là còn không biết đã xảy ra chuyện gì, đang ở trên tầng cao nhất cùng Lâm Thư hóng gió, trò chuyện, bầu không khí ồn ào náo nhiệt, có thể thuận lợi kết nối được điện thoại quả thật chính là kỳ tích.

Lúc nhận được điện thoại còn có chút kỳ quái, thuận miệng liền hỏi: "Hai người vẫn còn chưa xong sao?"

Triệu Tiểu Tiên há miệng liền nói: "Xảy ra chuyện lớn rồi!!"

Doãn Tân: "?!"

Lục Nguyệt Hi gọi điện thoại báo cảnh sát lại rất không thuận lợi, ban đầu đầu óc trống rỗng cộng thêm việc tay chân run rẩy nên bấm nhầm số, sau đó nhấn số xong lại quên bấm nút gọi, đợi chờ trong nửa phút trầm mặc mới chợt nhận ra.

Bên ngoài càng đánh nhau lại càng kịch liệt, từng tiếng từng tiếng âm thanh nặng nề, cũng không biết người bị đánh là Du Lý hay là những người khác.

Lục Nguyệt Hi sốt ruột đến mức muốn khóc, nghẹn ngào khóc thảm thiết ở bên cánh cửa, giả vờ đe dọa nói: "Tôi đã báo cánh sát, cũng đã kêu bảo vệ, mấy người nếu muốn sống thì mau chạy nhanh a!!"

Cô gào khóc một hồi lâu cũng không có ai trả lời, âm thanh ở bên ngoài từ đầu đến cuối cũng không có ngừng lại, ngay lập tức trong lòng càng hoảng sợ: "Du Lý? Du Lý, cô còn ổn không?"

Ở bên kia, Du Lý giơ tay lau một chút mùi tanh ở trên khóe miệng, mệt mỏi liếc mắt nhìn về cửa phòng một cái. "Vẫn còn tốt."

Nếu như trong phòng không có người phụ nữ nói chuyện ồn ào như vậy, cô chắc là sẽ càng ổn hơn.

Mấy gã đàn ông đột nhiên xuất hiện này thật ra cũng không phải là không muốn bỏ đi, chỉ là từ đầu đến cuối bị Du Lý quấn lấy không thể đi được, người phụ nữ này hình như là đang quyết tâm muốn một lưới bắt hết tất cả bọn họ, ngay cả bản thân mình bị thương cũng không thèm để ý.

"Cái nha đầu này tại sao lại khó đối phó như vậy?" Một tên nam nhân ở trong đó phun một ngụm nước bọt, nói: "Không phải không có khó khăn gì sao?"

"Mẹ nó, bây giờ nói cái này thì có ích gì, mau nghĩ cách chuồn đi, một lát nữa cảnh sát đến thì phiền phức rồi!"

Du Lý mặt vô biểu tình nhìn mấy gã đàn ông này, còn có thời gian nói chuyện phiếm.

Muốn chạy? Làm sao có thể? Không kéo dài thời gian chờ cảnh sát hoặc là bảo vệ đến đây, những tên này, một người cũng đừng hòng nghĩ đến việc rời khỏi đây.

"Cô có bị thương hay không a? Tôi... nếu không thì tôi giữ cửa..."

"Đừng mở cửa!" Du Lý ngắt lời nói, ngữ khí cũng không nhịn được liền nặng hơn rất nhiều, cô nói với Lục Nguyệt Hi: "Mặc kệ là xảy ra chuyện gì, không được mở cửa!"

Cái rống này của Du Lý, Lục Nguyệt Hi mới vừa có ý định vươn tay ra chốt cửa, ngay lập tức rút trở lại.

Tuy rằng bản thân Triệu Tiểu Tiên cũng hoảng sợ muốn chết, nhưng lúc này cũng còn có tinh thần và sức lực để khuyên nhủ Lục Nguyệt Hi: "Không có việc gì không có việc gì, Du Lý rất là lợi hại, nhất định không có việc gì."

"Chính là đối phương rất đông người a..."

"Doãn Tân lập tức sẽ đến đây, sẽ không có việc gì."

Triệu Tiểu Tiên vừa nói vừa hít thở sâu, lúc này nàng mới vô tình nhìn thấy màn hình điện thoại di động của Lục Nguyệt Hi, bên trên giao diện vẫn còn duy trì trạng thái đang trò chuyện.

Triệu Tiểu Tiên: "...Cô đang gọi cảnh sát sao?"

"Tôi...?" Lục Nguyệt Hi mờ mịt nhìn nhìn Triệu Tiểu Tiên, lại nhìn nhìn điện thoại di động của mình. "A! Đúng, tôi đang gọi cảnh sát, tôi đang gọi cảnh sát..."

Lục Nguyệt Hi lại lấy điện thoại để ở bên tai, lắp ba lắp bắp nói chuyện với đầu bên kia, một hồi lâu mới đem địa điểm nói cho rõ ràng.

Doãn Tân ở trên lầu đi đến nơi, cũng còn tính là tương đối nhanh, chẳng qua là khi Du Lý quay đầu lại nhìn, thời điểm nhìn thấy cô, vẻ mặt lại thất vọng.

"Cô đây là cái biểu tình gì, tôi đến cứu cô có được không?" Doãn Tân tiện tay ném cái áo khoác, đại khái nhìn lướt qua Du Lý, giờ phút này bộ dạng đang bị thương khắp nơi. Thuận tiện còn có tâm trạng nói đùa: "Thật đúng là phong thủy luân chuyển a, lần này người gặp nhiều địch thủ cũng không phải là tôi."

Du Lý lại chỉ liếc mắt nhìn Doãn Tân một cái, không có tâm trạng đùa giỡn. "Tại sao chỉ có một mình cô đến đây?"

"Trước một bước đến đây, tránh cho cô bị đánh quá thảm."

Trước khi đến đây, Doãn Tân đã nhờ Lâm Thư đi gọi bảo vệ, đoán chừng không bao lâu sau đội bảo vệ sẽ chạy đến đây.

Nhưng cũng không biết là vì cái gì, một cái khách sạn lớn như vậy, rõ ràng khắp nơi đều có gắn camera, mỗi tầng cũng đều có bảo vệ tuần tra, đừng nhắc đến bóng dáng của bảo vệ, náo loạn lâu như vậy động tĩnh lại lớn như vậy, nhưng mà đến bây giờ cũng không có người nào phát hiện ra.

Lại nói tiếp thật đúng là quá mơ hồ.

"Các người là người của ai?" Doãn Tân hỏi đối phương, chỉ là thời điểm này, hai bên còn chưa có hoàn toàn phân được thắng bại, chắc chắn là đối phương sẽ không chủ động mở miệng.

Kết quả bọn họ không nói cũng không quan trọng, Triệu Tiểu Tiên trước tiên gân cổ lên nói: "Là Triệu Hiểu Du!"

Doãn Tân:???

"Chắc chắn là cô ta!!"

Cái vị tỷ tỷ thân yêu này của nàng thật đúng là không phụ sự mong đợi của mọi người, rốt cục đã đi đến một bước như ngày hôm nay.

Thù gì hận gì a, nhất định phải náo loạn đến mức không chết không ngừng!

"Đừng có nói nhảm nữa, rốt cuộc các người còn đánh nữa hay không!" Hàn huyên một hồi lâu, ngược lại trước tiên những tên côn đồ liền sốt ruột.

Doãn Tân kéo kéo khóe miệng, nói với Du Lý: "Cô có muốn nghỉ ngơi một chút hay không, tôi giúp cô kết thúc?"

Du Lý có qua có lại cho Doãn Tân một ánh mắt xem thường. "Bọn họ nói không sai, cô thật sự nói nhảm quá nhiều."

Doãn Tân cười cười: "Quan tâm cô thôi."

"Thân thể đã khôi phục tốt rồi sao? Thịt thừa sẽ không ảnh hưởng đến cô phát huy chứ?"

Doãn Tân nghe thấy lời kia muốn vả miệng một cái, ý cười trên mặt rốt cục cũng chịu đả kích, có chút thu liễm. "Cô mới là nói nhảm quá nhiều!"

Hai bên giao thủ lần nữa chỉ là chuyện trong nháy mắt, đối phương trước đó đã bị thiệt thòi ở chỗ Du Lý, cho nên có chút đề phòng, lại không dám thiếu cảnh giác đối với Doãn Tân đến sau.

Nhưng mà bọn họ cũng chỉ có bốn năm người, vừa mới bị đánh quân lính đã có chút tan rã, lúc này lại đến thêm một lượt nữa vốn dĩ liền có chút quá sức, càng đừng nói đến cái người Doãn Tân này, vẻ ngoài nghiêm trang chững chạc của một vị tổng giám đốc, nhưng ẩn giấu bên trong là một người gian xảo, lại giống như một tên quỷ lanh lợi không ra bài theo như lẽ thường. Cái chuyện đánh nhau này đối với Doãn Tân mà nói, chỉ đơn thuần là bồi dưỡng sở thích không chuyên, đánh đủ các chiêu mới là mục đích cuối cùng của cô.

Cho nên thời điểm nhanh chóng giải quyết xong mọi việc, vẻ mặt của Doãn Tân còn biểu hiện giống như là đánh chưa đã ghiền, kêu trong phòng lấy cái ga trải giường để trói mấy gã đàn ông vạm vỡ này thành một nhóm, sau đó Doãn Tân rất có cảm giác thành tựu vỗ vỗ tay, xoay đầu lại hướng về phía cái người ở bên trong lo lắng không ngừng mới vừa lấy lại tinh thần – Triệu Tiểu Tiên, nháy mắt một cái.

Doãn Tân: "Vợ của cô có soái hay không?"

Triệu Tiểu Tiên lo lắng đến đỏ mắt: "..."

Thời điểm Lục Nguyệt Hi lao ra ngoài, trên mặt vẫn còn rơi từng giọt từng giọt nước mắt, cô chạy thẳng đến chỗ Du Lý, tất cả lo lắng và sợ hãi đều biểu hiện rõ ràng. "Cô không sao chứ, cô bị thương rồi, có đau hay không a..."

"Tôi không sao." Đầu tiên, Du Lý trốn một chút cánh tay đang vươn lại đây của Lục Nguyệt Hi, nhưng giờ phút này Lục Nguyệt Hi so với bất kỳ thời điểm nào trong quá khứ đều cố chấp và khó ứng phó hơn.

Lục Nguyệt Hi quyết tâm muốn xem vết thương trên tay của Du Lý, cũng mặc kệ người này có chịu phối hợp hay không, trực tiếp kéo lại.

Vết thương cũng không tính là nghiêm trọng, tuy rằng đối phương có mang theo dao nhưng cũng không có thành công chạm đến Du Lý hoặc là Doãn Tân, vết thương này phần lớn là do cọ xát trong quá trình đánh nhau, hoặc là do ra tay quá nặng, khiến cho bản thân mình bị bầm tím.

Nhưng mà Lục Nguyệt Hi vẫn là không chịu được mà đau lòng, nhìn cái vết trầy xướt màu đỏ kia, lại một dòng suối mãnh liệt trào ra.

Du Lý: "..."

"Tôi còn sống rất tốt." Du Lý bất đắc dĩ nhắc nhở.

Kết quả vừa mới nói xong, Lục Nguyệt Hi liền khí thế hừng hực xoay người lại, nhấc chân đi đến gần một tên nam nhân xui xẻo nào đó, giống như là đang phát tiết, đạp một cái.

Do đó gã đàn ông kia kêu lên một chút, chỉ là mức độ cũng không có lớn lắm.

Mọi người: "..."

Cho nên sau khi lo lắng lại kiểm tra lẫn nhau trong chốc lát, lại nói tiếp, bọn họ đều đã đánh xong, tại sao bảo vệ còn chưa đến?

Doãn Tân cũng không đắc ý quá hai phút, sắc mặt liền không nhịn được một lần nữa thâm trầm.

Du Lý hỏi: "Những người này làm sao bây giờ?"

Vừa nói xong Doãn Tân liền tóm lấy cổ áo của một trong số những người đó rồi nhấc lên. "Có phải là Triệu Hiểu Du hay không?"

Đối phương không nói lời nào.

Lông mày của Doãn Tân càng nhíu lại càng chặt, cô cảm giác việc này chắc là không có đơn giản như vậy.

Theo lý thuyết mà nói, lúc đó Lâm Thư đi cùng với cô, tầng cao nhất có mấy người bảo vệ, trong khoảng thời gian ngắn, điều động đội bảo vệ căn bản không phải là việc gì khó khăn.

Chẳng lẽ... Vấn đề là nằm ở chỗ đội bảo vệ?

- ---------------------------

Ngày 16-04-2021

P/S: Thật là tội nghiệp Doãn bảo bảo ????

Truyện convert hay : Mạnh Nhất Người Ở Rể: Thần Cấp Lựa Chọn

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện