Sau Khi Cùng Tinh Phân Bá Tổng Ly Hôn

Tôi tức giận. [1]


trước sau

Đường Trì nhịn cười: "Bộ tây trang kia của anh đắt vậy sao?"

"Đương nhiên!" Nghiêm Ngộ Sâm không yên lòng nói: "Cậu ta bán nó ở đâu?"

"Hình như ở cửa tàu điện ngầm khu Phong Dương." Đường Trì nhíu mày: "Sao vậy, anh định mua lại?"

Nghiêm Ngộ Sâm tức đến mức biến thành con các nóc: "Em nghĩ, mua lại còn có thể mặc nữa sao?"

Đường Trì xoa đầu chổng mình: "Được rồi, không phải chỉ là một bộ quần áo thôi sau, giả bộ như đang làm việc thiện được mà."

Thật vất vả mới dỗ được Nghiêm Ngộ Sâm, Nghiêm Ngộ Sâm lấy điện thoại, định gọi điện hỏi Bành Nghiêu, cuộc họp ký hợp đồng với khách hàng ngày hôm nay thế nào rồi, vừa khởi động máy, liền thấy mười mấy cái tin nhắn.

Toàn bộ là tin nhắn trừ tiền từ ngân hàng!

Nghiêm Ngộ Sâm muốn nổ tung: "Đường Trì, chuyện gì thế này? Tại sao tiền trong thẻ của anh lại bị trừ nhiều như vậy?"

Đường Trì chỉ mấy túi mua sắm dưới chân Nghiêm Ngộ Sâm: "Nghiêm Đồng mua quần áo, tính bằng thẻ của anh!"

Nghiêm Ngộ Sâm: "..."

Tổng giám đốc Nghiêm trố mắt một lúc, suýt nữa thì thăng thiên.

"Đó là tiền của anh!" Nghiêm Ngộ Sâm nhìn số tiền trong thẻ chỉ còn hơn ba triệu tệ, đột nhiên muốn lấy đao chém người: "Nghiêm Đồng, rất tốt, cậu ta chết chắc rồi!"

Đường Trì hiếu kỳ: "Anh muốn trị cậu ấy thế nào?"

Nghiêm Đồng cắn răng: "Anh còn chưa nghĩ ra, nhưng vẫn luôn có biện pháp trị cậu ta."

Đường Trì ồ một tiếng thật dài, bị ánh mắt vừa bất đắc dĩ vừa oan ức của Nghiêm Ngộ Sâm liếc sang: "Vẻ mặt này của em, là đang cười nhạo anh?"

Đường Trì liền vội vàng lắc đầu: "Không dám, chồng em anh minh thần võ, sao em có thể cười nhạo anh chứ."

"Thần võ cái rắm, anh chính là người coi tiền như rác đó!" Nghiêm Ngộ Sâm nghiến răng, không nhịn được buông ra lời thô tục: "Nghiêm Nhất Tự dùng toàn bộ số tiền dư trong thẻ của anh để mở quán bar không nói, hiện tại lại đến Nghiêm Đồng, từng người từng người đều lá ký sinh trùng xã hội!"

*Anh minh thần võ — 英明神武): Anh minh, chỉ nội tâm thông minh trí tuệ, có tầm nhìn xa trông rộng; thần võ, chỉ ngoại hình khí vũ bất phàm, thần thái phi dương; cả cụm ý chỉ nhân vật tài ba xuất chúng.

"Được được, đừng nóng giận, anh còn tức giận nữa, vạn nhất Nghiêm Đồng thừa dịp anh tâm tình quá khích xuất hiện, tiếp tục tiêu tiền của anh nữa thì sao?" Đường Trì nỗ lực khuyên nhủ.

Nghiêm Ngộ Sâm tâm không cam tình không nguyện ngậm miệng.

Đường Trì đổi chủ đề: "Đúng rồi, sáng nay anh vẫn còn tốt cơ mà, sao đột nhiên hoán đổi nhân cách?"

Bởi vì nhớ đến chuyện em mua xe cho Cố Chiêu Lương, đột nhiên trong lòng khó chịu, mất lý trí... Nghiêm Ngộ Sâm sao có thể nói ra nguyên nhân sự thật: "Trong lúc làm việc bực bội, tích tụ lại, không nghĩ lại thành như vậy."

Đường Trì ừm một tiếng, không quá yên tâm nói: "Sau này anh cẩn thận chút đi, nhất định không được tham công tiếc việc, nếu như có chuyện không vui thì nói với em, tuy rằng em nghe không hiểu, nhưng vẫn có thể làm thùng rác cho anh."

Ánh mắt Nghiêm Ngộ Sâm mềm nhũn: "Bảo bối, em thật tốt."

Nói xong, Nghiêm Ngộ Sâm muốn kéo khẩu trang xuống, lại gần Đường Trì, liền bị Đường Trì đưa tay ngăn lại: "Đường nghịch, bên ngoài nhiều người."

Nghiêm Ngộ Sâm thương lượng: "Nếu tìm chỗ khác vắng người, có phải sẽ được hôn không?"

Đường Trì ghét bỏ nói: "Em phát hiện bên trong đầu anh suốt ngày chỉ nghĩ đến loại chuyện này vậy?"

Nghiêm Ngộ Sâm nghiêm túc nói: "Anh đã ba mươi tuổi, đối với phương diện này như những nam nhân bình thường khác, không nghĩ chuyện này, mới có vấn đề đấy."

Nói như kiểu có lý lắm vậy.

Nói tới đây, Nghiêm Ngộ Sâm bỗng nhớ tới một việc: "Những học viên thuộc top 5 nổi tiếng nhất sẽ tiến hành phát sóng trực tiếp tối nay, sao em không đi?"

Trường Trì lườm sang: "Nghiêm Đồng vẫn còn ở đây, anh nói em đi kiểu gì?"

Trên mặt Nghiêm Ngộ Sâm lộ ra ý không thích: "Cho nên em vì cậu ta, cho nên mới không đi?"

Đường Trì nện một quyền lên ngực Nghiêm Ngộ Sâm: "Anh có lương tâm không thế? Em vì vội đi tìm anh, chân cũng bị trầy da, bây giờ anh nói chuyện này, lương tâm anh có đau không?"

Nghiêm Ngộ Sâm cũng biết mình nói như vậy không đúng, nhưng đầu óc không thể khống chế được tượng tưởng đến chuyện khác.

"Em sợ cậu ấy thêm phiền phức cho anh, nên mới ở lại." Đường Trì khó chịu nói: "Anh có biết, hôm nay Nghiêm Đồng ở trên tàu điện ngầm đã làm ra chuyện gì không, nếu không phải Tiêu Hàn đúng lúc phát hiện ra, chỉ sợ video Nghiêm Đồng nói chuyện linh tinh với người khác đã leo lên hot search kèm tên của anh rồi."

Sắc mặt Nghiêm Ngộ Sâm rốt cuộc nghiêm túc: "Vậy video kia cuối cùng có bị truyền ra không?"

Đường Trì thở dài: "Không có, vừa vặn Tiêu Hàn quen biết với cái người quay video kia, kịp thời xóa bỏ. Thế nhưng phạm vi hoạt động lần nữa của Nghiêm Đồng thật sự quá rộng, trong thành phố có nhiều camera như vậy, hiện tại những loại video ngắn có rất nhiều người dùng, thường dùng phòng ngừa gặp chuyện quan trọng có thể xem lại. Bất quá anh yên tâm, em đã nói Bành Nghiêu chuẩn bị người của quan hệ công chúng, có thể cản thì cản có thể xóa liền xóa trong thời gian nhanh nhất, những chuyện khác, một khi xuất hiện vấn để không thể khống chế, bên phía anh ấy sẽ lập tức cho người giúp anh chối bỏ."

Nghiêm Ngộ Sâm có chút đau lòng nhìn Đường Trì: "Xin lỗi bảo bối, phiền phức cho em rồi."

"Nếu anh không muốn thêm phiền phức cho anh, quản tốt tâm tình của anh cho em, nhắc nhở mấy lần rồi, anh đem lời em nói như gió thoảng bên tai à?" Đường Trì rút tay ra khỏi tay Nghiêm Ngộ Sâm.

Nghiêm Ngộ Sâm: "..." Cũng không phải anh muốn gió thoảng bên tai, đều do Trương Trình với Cố Chiêu Lương.

Nếu như Trương Trình không đột nhiên nhắc tới chuyện Đường Trì mua xe cho Cố Chiêu Lương, anh ăn dấm, không ghen, sao có thể đi vào ngõ cụt.

Nghĩ tới đây, Nghiêm Ngộ Sâm gửi tin nhắn cho Cố Chiêu Lương.

【 Nghiêm Ngộ Sâm: Trước kia Đường Trì tặng cậu chiếc xe thể thao năm triệu tệ, tôi ra giá gấp đôi, bán cho tôi. 】

....

Hai người ở khu giải trí một lát, rồi gọi xe về trại huấn luyện.

Trại huấn luyện nằm ở vùng ngoại ô thành phố, xe taxi thả bọn họ ở đường giao lộ liền lái đi.

Nửa đường sau đó, là Nghiêm Ngộ Sâm cõng Đường Trì.

Đường Trì dán lại gần tai Nghiêm Ngộ Sâm: "Chồng à, chân em thật sự không đau, anh buông em xuống đi, chút nữa bị người nhìn thấy thì khó nói."

"Khó nói được thì đừng nói, còn nữa, hiện tại mối quan hệ của chúng ta ở trại huấn luyện không còn là bí mật, chuyện này có gì mà khó nói." Nghiêm Ngộ Sâm nói.

Đường Trì đành phải thôi.

Nhưng trên đường, đột nhiên Đường Trì có cảm giác quái quái, không nhịn được quay đầu lại nhiều lần.

Đường vào trại huấn luyện tương đối hoang vắng, hai bên con đường dài, đều là những bụi cây rậm rạp, đèn đường cách trăm mét mới xuất hiện một cái.

"Chồng ơi." Đường Trì thấp giọng gọi Nghiêm Ngộ Sâm.

Nghiêm Ngộ Sâm: "Hả" Bảo bối, sao vậy?"

Đường Trì nhíu mày: "Anh có cảm giác như đang có người theo dõi chúng ta không?"

Nghiêm Ngộ Sâm bỗng dừng bước, thời khắc quay đầu, chỉ thấy đường lớn u tĩnh ( u ám tĩnh lặng ): "Không có."

"Có thể do em đa nghi thôi." Đường Trì ôm chặt Nghiêm Ngộ Sâm: "Chúng ta mau về thôi."

Nghiêm Ngộ Sâm cõng Đường Trì bước vào trại huấn luyện, giờ đã là mười giờ tối, các học viên kết thúc buổi huấn luyện liền về ký túc xá."

Thả Đường Trì ở lầu dưới ký túc xá, nhìn Đường Trì vào cửa, Nghiêm Ngộ Sâm mới rời đi.

Bên đường ký túc xá là rừng cây nhỏ, Nghiêm Ngộ Sâm nghe thấy âm thanh, theo tiếng nói nhìn qua, thấy hai bóng người đang ôm nhau.

Tổng giám đốc Nghiêm tuyệt đối là cao thủ sát phong cảnh, đường hoàng trịnh trọng nói với hai người kia: "Trong rừng có côn trùng, tôi kiến nghị hai người chuyển sang nơi khác."

Vừa dứt lời, âm thanh trong rừng cây nháy mắt im bặt.

"Chú?"

Từ bên trong truyền ra giọng nói của Cố Chiêu Lương.

Nghiêm Ngộ Sâm chuẩn bị đi, nghe vậy liền dừng bước, quay đầu liền thấy Cố Chiêu Lương kéo theo Giang Miện đang ngượng ngùng bước ra.

"Chào thầy Nghiêm." Giang Miện chào hỏi Nghiêm Ngộ Sâm, nhưng Nghiêm Ngộ Sâm căn bản không thèm nhìn cậu ta.

Hơn nữa có nhìn cũng không nhớ được mặt, không cần lãng phí mấy phần chú ý.

"Không còn chuyện gì nữa, vậy em đi trước đây." Giang Miện ôn nhu cúi người với Nghiêm Ngộ Sâm, quay người muốn đi, lại bị Nhiệm Ngộ Sâm gọi lại.

"Chuyện chiếc xe kia Cố Chiêu Lương đã nói với cậu chưa?" Nghiêm Ngộ Sâm lạnh lùng nói: "Tôi ra giá mười triệu, không thiệt gì với cậu."

Giang Miện sững sờ, quay sang nhìn Cố Chiêu Lương cầu viện.

Cố Chiêu Lương cầm tay Giang Miện nói với Nghiêm Ngộ Sâm: "Chú, nếu như chú muốn loại xe kia, tôi có thể mua chiếc khác cho chú là được, xe của Giang Miện cũng cũ rồi, chú không thể mất thể diện."

"Yên tâm, tôi không cần thể diện, tôi mua xe kia về chỉ muốn đập phá mà thôi." Nghiêm Ngộ Sâm sắc mặt không thay đổi nói.

—————————

Phàn Phàn: Bộ "Bạn cùng phòng là người ngoài hành tinh" đã có nhà dịch nên mình không dịch nữa. Mọi người lên GG là search ra.

—————————

=> Chương 47: Tôi muốn kiếm tiền. [2]


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện