Sau Khi Cảm Hoá Vai Chính Thất Bại

Chuông


trước sau

Tác giả: Thiếp Tại Sơn Dương

Edit: Fio
Quý Vô Ưu theo sát phía sau, mặt trắng bệch, luôn luôn để ý dưới đất, kinh hồn bạt vía chỉ sợ bị thứ gì ngoi lên níu lấy chân nó, một vài chiếc xương trắng nhô ra ngoài đất doạ Quý Vô Ưu phát hoảng.

Ngu Thanh Liên cũng phát hiện điểm này của nó, cố gắng thả chậm bước chân để chờ Quý Vô Ưu.

Dù sao nàng cũng là con gái, tinh tế dịu dàng hơn những người khác nhiều, từ lần đầu tiên gặp thằng nhóc này đã biết quá khứ của nó khổ cực kỳ, suy nghĩ một lát, nàng tháo một chiếc lục lạc trên cổ tay xuống, đưa cho Quý Vô Ưu: “Cái này cho ngươi.”

Quý Vô Ưu giật mình, cúi đầu nhìn chuông bạc lung linh trong lòng bàn tay thiếu nữ, khàn giọng: “Ta…”

Ngu Thanh Liên nói: “Cầm cái này thì đừng sợ nữa, hồi bé ta sợ bóng tối, chuông này là mẹ ta cầu cho ta, có tác dụng phòng tai tránh hoạ.”

“Không được, không được đâu.” Quý Vô Ưu nghe vậy thì cuống quýt xua tay, lí nhí đáp lại: “Phù Tang tỷ, cái này quá quý giá.”

Ngu Thanh Liên cúi đầu mỉm cười: “Không quý, là đồ chơi bà ấy mua bên đường đem về gạt ta, chỗ nào ở Doanh Châu cũng bán.”

Quý Vô Ưu nhận chuông bạc, đôi mắt vừa khóc xong vẫn còn hơi sưng đỏ lúc này lại từ từ nổi lên tầng hơi nước. Lục lạc nhỏ nhắn lại tinh xảo, bóng loáng, phản chiếu ánh sáng ở thế giới dưới lòng đất lạnh lẽo này, chảy qua đủ loại vui sướng giận buồn kiếp phù du. Nó siết chặt nắm tay, thân thể khẽ cong lại, khàn giọng nói: “Cảm ơn tỷ.”

Ngu Thanh Liên chỉ cười: “Mấy hôm nay ta luôn cảm thấy đạo tâm của ngươi không ổn định, hoặc là nói, ngươi vốn cũng chẳng có đạo tâm — giới Tu Chân ngàn người vạn kẻ, hoặc cầu danh, hoặc cầu lợi, hoặc cầu trường sinh, có tình cũng được, vô ý cũng được, tóm lại là trong lòng có một con đường rõ ràng. Ngươi thì sao, rốt cuộc ngươi vào giới Tu Chân là muốn làm gì?”

Mộ hoang yên tĩnh đáng sợ, Quý Vô Ưu nghe thấy giọng nói của nàng, bộ não vô tri vô giác như bị va đập tầng tầng lớp lớp. Nó nắm lục lạc trong tay, siết chặt đến mức lòng bàn tay hiện lên vệt đỏ, thấp giọng lẩm bẩm: “Ta cũng không biết, lúc đầu ta vào Vân Tiêu chỉ nghĩ rằng có thể ăn no là tốt rồi.”

Ngu Thanh Liên bật cười: “Tốt lắm, ngươi chưa tích cốc, đúng là việc ăn uống nên đặt lên đầu. Vậy giờ thì sao, bây giờ ngươi không cần lo lắng chuyện ăn uống nữa mà vẫn không còn nguyện vọng nào khác à?”

Nàng giống như một tiền bối ấm áp mà thân thiết, mỉm cười dẫn dắt nó hiểu rõ đường đời.

Nguyện vọng khác. Quý Vô Ưu giống như đứa bé bị thầy cô đặt câu hỏi, chân tay luống cuống: “Ta…”

Ngu Thanh Liên: “Không cần phải gấp, ta cũng không phải là rất muốn biết đáp án đâu, tự ngươi minh mẫn trong lòng là được rồi. Đường tu hành dài dằng dằng, có một phần sơ tâm có lẽ sẽ bớt đi mấy phần sợ hãi với con đường mù mịt phía trước.”

Giọng nói của nàng dịu dàng như vậy, thế nhưng trái tim Quý Vô Ưu như bị dao cắt, hai mắt nó đẫm lệ, mông lung cúi đầu, nhớ đến lúc nghe được giọng nói của Thư Diêm trước đêm truyền thừa.

“Bốn người đồng hành với ngươi, ba người không đặt ngươi vào mắt, một kẻ chỉ hận không thể giết chết ngươi.”

“Ta trung thành với bà ấy, nên giết chết những thứ bà ấy căm thù, cứu giúp những gì bà ấy thương yêu. Tâm tính của ngươi, chắc chắn phải dùng máu rèn đúc.”

“Ngươi tới nơi này, ta cho ngươi một cơ hội, để ngươi tự tay đâm chết những kẻ xem thường ngươi.”

… Đi thôi.

Vì sao nó lại đi vào nơi này nhỉ — xét đến cùng vẫn là không thể đè nén phần tham lam sâu trong lòng ấy, muốn không làm vẫn được hưởng sức mạnh cường đại.

Không muốn tổn thương bọn họ, nhưng đáy lòng vẫn muốn chứng minh bản thân với bọn họ.

Hiểu được vinh nhục, sẽ luôn luôn không tự chủ được mà khao khát ánh sáng, từ lần đầu tiên nhìn thấy Trương Nhất Minh, nỗi tự tin và lòng hâm mộ đã bắt đầu cắm rễ sâu trong tâm.

Phù Tang tỷ rất tốt. Nhưng phần tốt này cũng bắt nguồn từ Trương Nhất Minh. Triệt để là người của hai thế giới, thứ nó không có thì Trương Nhất Minh đều đầy đủ, tướng mạo xuất chúng, tính cách lạc quan, tu vi được người người tín ngưỡng, tri kỷ sống chết có nhau. Trước kia, loại cảm tình đè nén này suýt nữa vặn vẹo thành oán hận, cũng may nó kịp tỉnh táo lại. Không nên hận, cũng không có tư cách để hận.

Nguyện vọng của ngươi là cái gì đây?

Nguyện vọng của ta… Bây giờ, có lẽ là vượt qua Trương Nhất Minh đi.

Vượt qua huynh.

Một ngày nào đó có thể đường đường chính chính đứng bên cạnh huynh, lấy tư thái của đối thủ, hoặc của bạn bè, mà không còn là bộ dạng đáng thương đến bản thân cũng tự chán ghét như hiện giờ. Đến ngày ấy, các người có thể nghiêm túc nhìn ta một lần không?



Bóng tối vô biên vô tận, thời gian ngừng lại, lặng ngắt như tờ. Một thiếu niên đứng giữa bóng tối, quần áo như tuyết, tóc dài đến eo. Một tia sáng lơ lửng xuất hiện ở đầu ngón tay của hắn, ngưng kết thành bông tuyết màu bạc, như tóc của hắn, như mắt của hắn. Giữa thế giới trống rỗng vang vọng ý nguyện vừa chân thành vừa rạng ngời trong lòng một thiếu niên khác.

Giọng nói non nớt lại như nhận ra một thế giới mới, rút đi sợ hãi tự ti, tràn ngập tinh thần phấn chấn. Người đó nói rằng: “Chắc chắn sẽ có một ngày như vậy.”

Sở Quân Dự cụp mắt, con ngươi nhạt màu, bao hàm ánh sáng lạnh lẽo.

Áo của hắn màu trắng, cũng không có cảm giác thiêng liêng không nhiễm bụi trần mà giống như sương tuyết bên trên nghĩa địa, đỏ tươi quái dị. Không gian này là một cái lồng giam, nhưng hắn biết, ở trong này không chỉ có hắn.

Thoát ly ngũ hành lục hợp. Trừ hắn ra, là Thiên Đạo.

Sau khi vào đây, tất cả những thứ hắn nhìn thấy đều là thế giới nội tâm của Quý Vô Ưu.

Lúc sơ sinh, ngày thơ ấu, thuở thiếu thời, cho đến bây giờ — nó vào thôn Trung Liêm, gặp Ngu Thanh Liên, được khuyên bảo, được giác ngộ.

Sở Quân Dự lên tiếng: “Đủ chưa.”

Tinh thần của Quý Vô Ưu rốt cuộc chấm dứt. Toàn bộ không gian cũng an tĩnh lại.

Chỉ còn lại một mình hắn, Sở Quân Dự ngước mắt, con ngươi cố định ở một điểm nào đó trên không trung, chậm rãi nhếch miệng cười: “Có phải ngươi muốn ta buông tha cho nó không — cho ta nhìn thấy nó đấu tranh rồi thay đổi tấm lòng. Để ta thương tiếc cảnh ngộ tuổi thơ của nó, để ta biết lòng nó giờ vẫn còn thiên lương, để ta buông bỏ hết tất cả những việc ngày trước nó làm với ta à?”

Thiếu niên cười châm chọc mà lạnh lẽo, đôi mắt cũng hiện lên màu đỏ sậm dữ dội. Lẫn lộn giữa người với quỷ quá lâu, ký ức kiếp trước kiếp này đã sớm mơ hồ, duy nhất chỉ có đau đớn bị rút gân đào xương trên đỉnh Vấn Thiên, đời đời kiếp kiếp hắn sẽ không bao giờ quên.

Sau khi sống lại vẫn không tức giận, chỉ có giờ phút này, máu tanh ngai ngái chân thật vọt lên cổ họng.

Oán hận bị đè nén chôn sâu điên cuồng trút xuống, căm hờn muốn kéo thiên hạ chôn cùng từ dưới đất bùng lên.

“Lẽ ra ta đã phải chết từ lâu rồi, vật lộn giãy giụa dựa vào mối thù mà sống sót cũng không phải vì khởi đầu mới. Sao ngươi lại cảm thấy ta sẽ thông cảm cho Quý Vô Ưu, tất cả cảnh ngộ tất bất hạnh từ lúc nó sinh ra đều do một tay ta sắp xếp. Ta giết, ngươi cứu, vòng đi vòng lại mà thôi.”

Khoé môi thiếu niên rỉ máu, điên cuồng dứt khoát: “Hoặc ngươi giết chết ta, hoặc cứ nhìn ta làm sao dằn vặt nhân vật chính của ngươi đến chết. Không còn lựa chọn khác đâu.”

Không trung rốt cuộc xuất hiện gợn sóng chập chờn, dường như có người đang thở dài, thong thả mà rườm rà.

Điểm mà Sở Quân Dự nhìn chòng chọc cũng xuất hiện biến hoá. Giữa thế giới tối đen, giới tử nhỏ bé chậm rãi ngưng đọng, phác hoạ ra hình dáng một người trên không trung, không có hình thái cụ thể, đường nhìn giống như xuyên cả thời không, qua hết vạn vật mịt mờ. Nhìn như ấm áp, nhưng lại hết sức vô tình.

Nàng khẽ nói: “Ngươi đừng u mê không tỉnh nữa.”

Sở Quân Dự nói: “Kẻ u mê không tỉnh xưa nay đâu phải ta.”

Lửa giận trong lòng hắn cũng tản đi, Sở Quân Dự cúi đầu, dùng mu bàn tay lau máu trên khoé miệng, đôi mắt thiếu niên lạnh lẽo như chốn vực sâu: “Ta vốn không thuộc về thế giới này, quy tắc của ngươi vô dụng với ta.”

“Sống lại một lần, xoá bỏ hết chuyện cũ trước kia, nào có chuyện tốt như vậy?”

Giọng nói của hắn lẫn vài phần hung ác tàn nhẫn.



Trưởng lão kia dù sao cũng là trưởng lão của một phương, thủ hạ nô lệ yêu ma vô số, vội vàng truy tìm bọn họ như chó điên. Bọn họ chạy qua bãi tha ma, phía trước là một con sông lớn, nước sông đen ngòm, còn có bọt bốc lên, nhìn là biết không phải nơi bình thường gì. Dù sao Ngu Thanh Liêm không dám bơi ở chỗ nước như này, con sông bên cạnh đều có nhà ở, nàng nhìn khắp nơi, liếc mắt chọn trúng một toà nhà lớn tráng lệ nhất ở cuối đường. Dựa theo quy củ của địa phương này, nhà càng lớn thì quỷ trong đó càng lợi hại, nói không chừng còn có thể giúp các nàng cản lại bọn tiểu quỷ âm hồn không tan này.

“Chúng ta vào thôi.”

Động tác của nàng từ trước đến nay luôn mạnh mẽ kiên cường, kéo lấy Quý Vô Ưu xông vào bên trong. Quý Vô Ưu mới nhìn thấy đèn lồng với người giấy kỳ quái trước nhà đã sợ run hết chân, túm tay áo Ngu Thanh Liên muốn ngăn lại: “Nhưng… Nhưng ta cảm thấy thứ ở trong đó còn kinh khủng hơn đó!”

Ngu Thanh Liên vỗ đầu nó, nói: “Sao ngươi ngốc thế, ta đâu có sợ bị quỷ dữ hại, ta chỉ sợ nhiều thôi, theo chân chúng nó dây dưa lãng phí thời gian. Ta còn phải đi tìm người khác nữa.”

Quý Vô Ưu á khẩu không trả lời được, vẫn là vẻ mặt hoảng sợ.

Ngu Thanh Liên an ủi nó: “Có ta ở đây còn sợ cái gì, sẽ không để ngươi thiếu miếng thịt nào đâu.”

Nàng đã nói như vậy, Quý Vô Ưu cũng không tiện từ chối, lia lịa gật đầu.

Nhà của quỷ đương nhiên chỗ nào cũng bất thường, đẩy cửa vào, trong tiếng kẽo kẹt, hai cái đèn bằng đầu người treo ở hai bên bị gió thổi cho xoay đầu lại. Con mắt xanh tĩnh lặng doạ cho Quý Vô Ưu hoảng hồn, vô thức hét lên một tiếng rồi lập tức che khuất mắt lại.

Ngu Thanh Liên cười khanh khách, đến lúc nhận ra thì ngừng lại, nói thầm với Quý Vô Ưu: “Suỵt, mặc dù ta không sợ quỷ trong ngôi nhà này, nhưng mà nếu có thể bớt gây chú ý được chừng nào thì hay chừng ấy.”

Quý Vô Ưu đương nhiên nghe lời nàng, ngoan ngoãn gật đầu.

Vài quỷ bộc bưng chất lỏng đỏ như máu đi đến sân trước, vì để tránh đi bọn họ, Ngu Thanh Liên kéo tay Quý Vô Ưu chui xuống dưới bàn đá trong sân tránh đi. Quỷ bộc là xác sống cả, không có bảy hồn sáu phách, mặt không cảm xúc miệng không nói gì bước lên phía trước. Nhưng hai người đàn bà dẫn đường cho bọn họ thì khác, các ả xem ra là yêu quái tu thành, trang điểm lộng lẫy, miệng máu đỏ lòm.

Vừa đi vừa thảo luận.

“Tên hoà thượng được gửi xuống năm nay đúng là khôi ngô thật đó.”

“Chậc chậc, chứ sao nữa, trông cái bộ dáng thần thánh đó kia, ta chỉ hận không thể lột hết quần áo chàng ấy ra. Nửa bên mặt còn phải che lụa trắng, lúc đầu ta còn tường chàng ấy xấu xí, đâu có ngờ được, giật lụa trắng xuống xong, chúng ta đều ngây người. Đã sống bao lâu rồi vẫn chưa từng thấy người nào anh tuấn như vậy, nhất là đôi mắt đó, thế mà lại là màu vàng nhạt.”

Kẻ phía trước yêu kiều mỉm cười: “Cái đồ lẳng lơ nhà ngươi, trong lòng chỉ chứa những chuyện bỉ ổi này.”

“Mụ yêu già ngươi còn không biết xấu hổ mà nói ta nữa, không phải lúc trưởng lão bảo muốn thả chàng ấy vào trong vại thì ngươi năn nỉ ỉ ôi muốn giữ chàng ấy lại chơi mấy ngày à?”

“Ta giữ hắn lại cũng không phải để chơi. Hoà thượng này từ đầu đến cuối dù vinh hay nhục cũng không sợ hãi, chả thú vị tí nào, ta phải khiến hắn phá giới, thay đổi sắc mặt mới được.”

Ả dừng bước, cười mỉm, nâng một chén rượu lên: “Đây là một chén máu trong tim người sống, không biết đến lúc hắn nuốt hết rồi sẽ bày ra vẻ mặt gì.”

Hai mụ yêu liếc nhau, khach khách che miệng cười. Cả người các ả toả ra mùi hương khác lạ, chậm rãi đi qua hành lang.

Ngu Thanh Liên ở dưới bàn đá nghe được rõ ràng mỗi một câu nói của hai ả thì khắp người run bần bật. Quý Vô Ưu cũng cảm nhận được mới giật mình, nó biết tình cảm của bọn họ rất tốt, Ngộ Sinh đại sư phải chịu sỉ nhục bực này, thân là bạn thân, nàng tức điên cũng là bình thường. Nó nhỏ giọng nói: “Phù Tang tỷ… Đừng khổ sở…” Nhưng đến lúc nó nhìn thấy vẻ mặt của Ngu Thanh Liên, lời này không thoát khỏi miệng được. Đây nào đâu có phải khổ sở, rõ là đang nén cười, suýt chút nữa bật lên thành tiếng rồi.

Chờ hơi thở của hai ả yêu quái và bầy quỷ bộc hoàn toàn biến mất.

Ngu Thanh Liên không nhịn nổi nữa, cười lăn cười bò: “Ngộ Sinh ghê gớm thật, đầu trọc lóc còn có thể khiến người yêu thương. Hai ả yêu quái kia muốn thấy vẻ mặt Ngộ Sinh thay đổi, ta cũng muốn hahaha.”

Quý Vô Ưu: “…”

Ngu Thanh Liên phủi bụi trên váy áo, nhìn lên phía trước: “Huynh ấy thật sự có thể nhẫn nhịn được, lụa trắng bị giật ra mà cũng không giận, nhiều năm thế rồi mà ta cũng chỉ thấy huynh ấy lộ mắt một lần thôi đó. Chậc, thôi thì vẫn nên đến giúp đồ ngốc này thôi, phòng huynh ấy tự mình bẫy mình.”

Quý Vô Ưu kiên trì: “Ta đi với tỷ.”

Ngu Thanh Liên: “Tốt lắm.” Nhưng nàng vừa bước lên hai bước, lập tức phát hiện được thứ gì, ánh mắt ngưng tụ, vẻ mặt nghiêm trọng.

Quý Vô Ưu cẩn thận nhìn nàng: “Có, có chuyện gì vậy?”

Ngu Thanh Liên quay đầu, trên mặt có chút quái lạ, nói chuyện với Quý Vô Ưu cũng nghiêm túc hiếm thấy: “Ngươi khỏi cần đi với ta, nguy hiểm trước mắt có phần quá mức tưởng tượng của ta, ngươi ở lại đây, đừng đi đâu cả.”

Quý Vô Ưu nhìn thấy nét mặt của nàng, trái tim đập rộn lên. Nó tận mắt thấy nàng đùa bỡn đám quỷ kia ở trong tay, đã biết thực lực của nàng, thế mà bây giờ nàng lại nói rằng con đường phía trước rất nguy hiểm.

Nháy mắt, một luồng hơi lạnh thấu xương len lỏi vào từ đầu ngón tay.

Ở nơi vừa lạ lẫm vừa kinh khủng này, Ngu Thanh Liên là chỗ dựa duy nhất của nó.

“Ta, ta đi với tỷ.”

Ngu Thanh Liên nhíu mày, lắc đầu rất quả quyết: “Ngươi đi sẽ tăng thêm gánh nặng cho ta, ở đây còn an toàn hơn. Đừng sợ, không phải ta đã đưa chuông cho ngươi rồi à, gặp nguy hiểm cứ lắc, ta sẽ lập tức trở lại cứu ngươi.”

Quý Vô Ưu vẫn rất sợ, nhưng vẻ mặt của Ngu Thanh Liên nghiêm túc như vậy, nó chỉ có thể nuốt xuống bụng, nắm chặt chiếc lục lạc kia rồi trịnh trọng gật đầu: “Ừm.”

Nó muốn trở thành người như Trương Nhất Minh vậy. Trương Nhất Minh là người thế nào chứ, chí ít thì luôn không phải ở thế yếu, sẽ không trở thành gánh nặng của người khác.

Ngu Thanh Liên vẫn rất lo nó bị những con quỷ bám đuôi kia phát hiện được, bây giờ Quý Vô Ưu mới ở Luyện Khí kỳ, linh lực còn bị áp chế, vơ bừa một đứa quỷ con cũng có thể ăn tươi nuốt sống nó được. Nàng nhíu mày lại: “Ngươi trốn đi trước đã.”

Quý Vô Ưu gật đầu: “Được. Ta trốn ở chỗ nào?”

Khắp nơi trong phòng giữa căn nhà này đâu đâu cũng là ác quỷ, không có chỗ nào an toàn, ở sân sau có khi hơn được chút. Ngu Thanh Liên dẫn Quý Vô Ưu đến sân sau, cảnh vật ở sân sau sắp xếp phỏng theo nhân gian, một đống củi, bừa bãi hỗn loạn, có ba cái vại ở sát cạnh tường, có hai cái đang bị đậy lại, cái ở giữa thì trống không.

Ngu Thanh Liên đi qua nhìn, vại lớn, chứa một người không thành vấn đề.

Chẳng qua nàng vẫn phải hỏi ý kiến của Quý Vô Ưu: “Không thì ngươi trốn trong vại nhé?”

Quý Vô Ưu cứng đờ người, lúc còn bé nó đã gặp quá nhiều việc kỳ quái, dần dà hình thành trực giác đối với nguy hiểm. Ba cái vại lớn bày ở góc tường, âm u tĩnh mịch, giống như ba cái miệng lớn toả hơi máu nồng nặc.

Thế nhưng đây vốn là chỗ ở của quỷ, nơi nào cũng âm u như vậy. Vả lại, cho dù tính tình đang thay đổi thì tính cách vẫn mãi mãi như xưa.

Ví dụ như, nó vĩnh viễn sẽ không cự tuyệt.

Cho dù là chuyện không thích, cho dù là nhiệm vụ rát khó khăn, cho dù biết rõ là địa phương rất nguy hiểm.

Quý Vô Ưu nhỏ giọng đáp: “Được.”

Ban đầu Ngu Thanh Liên cho rằng nó sẽ không vui, còn định tìm chỗ khác, bây giờ nghe thấy Quý Vô Ưu nói vậy, lại thêm sốt ruột vì lo lắng cho Ngộ Sinh nên không để ý nhiều thêm nữa: “Vậy được, ngươi trốn vào trước đi. Ta sẽ đến tìm ngươi ngay lập tức, gặp nguy hiểm thì cứ lắc chuông.”

Máu chảy toàn thân Quý Vô Ưu đều lạnh toát, nhưng nó vẫn ngoan ngoãn gật đầu rồi co mình lại, trốn vào giữa cái vại kia. Vại trống không, không có nước, trên vách có rêu xanh, trơn bóng ẩm ướt, tanh tưởi bốc lên.

Ngu Thanh Liên nói: “Vậy ta che lại cho ngươi trước nhé. Nghe được cái gì cũng đừng lên tiếng, chờ ta tới.”

Quý Vô Ưu gật đầu. Nó mở to mắt, nhìn tấm ván gỗ che lại miệng vại từng chút từng chút một, ánh sáng cũng thu bớt lại. Không gian nhỏ hẹp kín mít, ngũ giác bị phóng đại vô hạn, Quý Vô Ưu thở cũng không dám thở, một mực nín lặng.

Thứ nó nhìn thấy sau cùng từ trong khe hở là cảnh tượng trên nóc nhà ở sân sau.

Một người nằm nhoài trên mái hiên, toàn thân đỏ như máu, đang nhìn chòng chọc tất cả những thứ dưới này.

Tay chân lạnh buốt trong phút chốc, Quý Vô Ưu hoảng sợ muốn thét lên, thế nhưng nó không rên được tiếng nào.

Ngu Thanh Liên thu xếp ổn thoả cho Quý Vô Ưu xong thì lập tức vội vã đuổi theo hai con yêu quái kia. Trí nhớ của nàng rất tốt, trong phạm vi trăm dặm vẫn rất quen thuộc với hơi thở của Ngộ Sinh, lách đông lách tây, cũng không biết đã lượn vòng bao lâu.

Rốt cuộc, nàng tìm thấy căn phòng nhốt Ngộ Sinh lại kia. Là tầng cao nhất của cả toà nhà, ở phía trên, dường như có thể quan sát được con sông lớn bên kia. Đèn lồng sơn đỏ, màn tơ khẽ giương, ánh lửa le lói xuyên qua cửa sổ phía Tây, soi sáng thiếu niên hoà thượng đang nhắm mắt xếp bằng ngồi thiền tu hành trên giường. Ngu Thanh Liên thở nhẹ, vận khí, mũi chân chạm lên rào chắn. Ở trong bóng tối, nàng có thể thấy rõ cảnh tượng bên trong, mà người ở bên trong lại không nhìn thấy nàng.

Ngộ Sinh ngồi ở chỗ kia. Rất nhanh sau đó, tiếng leo thang càng ngày càng gần, cửa kẽo kẹt bị đẩy ra, một trong hai nữ yêu áo tím cầm chén trong tay diêm dúa bước lên.

Ả đổ máu tươi vào trong chén, đi đến bên người Ngộ Sinh, móng tay xẹt qua vạt áo của anh, nũng nịu nói: “Tiểu sư phụ à, chàng có muốn mở mắt nhìn em không?”

Ngộ Sinh làm như không nghe thấy.

Ả đàn bà áo tím lại nhõng nhẽo cười: “Chàng không nhìn em, nhưng em muốn thấy chàng đó.”

“Em vừa mới gặp đã một lòng hướng về chàng rồi, tiểu sư phụ ơi. Em ở đây tu luyện thành yêu ròng rã bốn trăm năm trời mà vẫn chưa thấy người nào hợp với khẩu vị của em đâu. Bản tính của rắn vốn dâm, em là kẻ tội đồ, vậy chàng chính là đấng cứu rỗi của em.”

Ngộ Sinh vẫn lặng yên.

Ngu Thanh Liên cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ. Nàng là nửa Nguyên Anh, dĩ nhiên có thể thấy được một luồng khí đen trói chặt bên người Ngộ Sinh. Luồng khí đen kia không chỉ hạn chế tu vi mà còn hạn chế cả hành động của anh. Bảo sao, cho dù Ngộ Sinh là người hiền lành cỡ nào thì lụa trắng cũng không thể để bị giật xuống được.

Chỉ là, khí đen kia rốt cuộc là thứ gì?

Ngu Thanh Liên hoang mang, trên người nàng không có, trên người Quý Vô Ưu cũng không luôn, vậy tại sao trên người Ngộ Sinh lại có thứ đồ chơi này.

Ả đàn bà áo tím lè lưỡi, là lưỡi rắn vừa dài vừa dẹp, con ngươi của ả cũng biến thành đôi đồng tử dựng thẳng màu vàng đục. Ả há miệng, cả khuôn mặt biến hình, ngũ quan biến mất, vảy rắn mọc ra, thành quái vật đầu rắn thân người.

Đương lúc ả muốn phập một phát vào cổ Ngộ Sinh thì chuyện kỳ dị lại xảy ra. Răng của nữ yêu kia vừa chạm vào da thịt của Ngộ Sinh thì ả run hết người, lộ ra vẻ mặt khổ sở điên cuồng cực độ. Xì xì xì, khí đen quay xung quanh Ngộ Sinh ập lên mặt ả, ăn mòn mất nửa bên gò má.

“Á—!” Ả thét ầm lên, bụm mặt lăn lộn trên đất, lần nữa hoá lại thành đầu người, nửa bên người chỉ còn máu thịt. Ánh mắt nữ yêu hoảng sợ, khàn cả giọng: “Ngươi — a a a a!”

Ngộ Sinh vẫn nhắm mắt.

Anh bị giật mất lụa trắng thì sẽ không mở mắt ra.

Nữ yêu tức điên người đứng dậy, máu người rót thành rượu trong tay cũng tung toé, ả nói: “Giỏi lắm! Ngươi giỏi, ngươi giỏi lắm, ta không chạm vào ngươi được, vậy thì cái xác này của ngươi cũng khỏi cần phải tồn tại, hôm nay hấp chín ngươi lên trước đã.” Ả giận đùng đùng phi xuống lầu, rống lớn: “Người đâu.”

Ngu Thanh Liên sững sờ. Khí đen ấy… Khí đen ấy hạn chế tu vi và hành động của Ngộ Sinh, lại không cho người của thế giới này tới gần, thậm chí tổn thương anh. Cho nên là một loại bảo vệ khác à?

Sau khi nàng xác định không có người thì lẻn vào. Ngộ Sinh khăng khăng nhắm mắt như ngủ rồi cuối cùng cũng nhẹ nhàng thở phào một hơi, sau đó mở mắt ra: “Muội đến rồi.”

Mắt của thiếu niên hoà thượng màu vàng kim nhạt, như ánh hào quang của Đức Phật truyền thừa ngàn năm không dứt trong chùa miếu, thuần tuý trong vắt đến mức hoà tan tất cả tà niệm của thế gian.

Ngu Thanh Liên mỉm cười: “Sao vừa rồi huynh không mở mắt, nói không chừng mụ yêu kia được huynh nhìn một cái thôi sẽ thay đổi triệt để từ ác về thiện đó. Nguyện vọng của huynh không phải là phổ độ tất cả mọi người trên thế giới này hả?”

Khoé môi Ngộ Sinh giật một cái, có phần bất đắc dĩ: “Muội ở bên ngoài xem lâu vậy chỉ để chờ đến lúc thấy ta xấu hổ thôi à?”

Ngu Thanh Liên: “Làm gì có.” Nàng nhíu mày, chân thành nói: “Trên người huynh bị hạ chú đúng không, ta thấy có một luồng khí đen vòng quanh.”

Ngộ Sinh im lặng một hồi mới đáp: “Tu vi của ta bị hạn chế, thân thể cũng mất hết sức lực. Vả lại… Ta cảm thấy tuổi thọ đang dần tiêu hao.”

Ngu Thanh Liên giật mình: “Tuổi thọ tiêu hao?”

Ngộ Sinh nói: “Ừ, khi ta tỉnh lại trong quan tài từ lúc vào làng đã ở trạng thái này rồi. Ngay từ đầu nên bị xử chết, thế nhưng đám quỷ quái kia đều không đến gần được thân thể của ta, bọn chúng chưa bao giờ trông thấy cảnh tượng này bao giờ, định ném ta vào trong vại, là hai ả nữ yêu này giữ ta lại.”

Ấn đường của Ngu Thanh Liên nhíu chặt hơn, nàng vươn tay muốn thử chạm vào tay Ngộ Sinh, ấy mà lạ thật, luồng khói đen ấy cũng không tấn công nàng.

“Ta có thể đụng vào huynh, còn đám quỷ với yêu kia thì không thể ư?”

Ngộ Sinh mím môi, đang muốn nói câu gì thì sắc mặt bỗng nhiên thay đổi, trắng bệch như tờ giấy.

Ngu Thanh Liên vội hỏi: “Giờ huynh cảm thấy sao rồi?”

Vầng trán Ngộ Sinh rịn mồ hôi, bỗng nhiên khom người che ngực lại, phun ra một búng máu.

Ngu Thanh Liên kinh hoảng, rồi lập tức kéo lấy tay anh: “Có muốn ta truyền chút linh khí cho huynh không?”

Ngộ Sinh nói: “Mang ta ra khỏi toà nhà này trước đã.”

Ngu Thanh Liên không nói hai lời, nâng chàng lên, đưa Ngộ Sinh ra ngoài. Trong nháy mắt tới gần Ngộ Sinh, nàng chỉ cảm thấy rùng cả mình, giống như sờ phải tảng băng. Nhiệt độ cơ thể càng ngày càng lạnh, dần dần hạ xuống, giống như chết đến nơi rồi.

“Là do Trương Thanh Thư làm sao?” Ngộ Sinh thở dài một tiếng, đôi mắt vàng nhạt khó lường sâu xa: “Có lẽ đây là ân huệ mà hắn ban cho ta.”

Ngu Thanh Liên tức phát cười: “Một tên điên. Hắn nghĩ ai thiện thì người đó chính là thiện, hắn nghĩ ai ác thì kẻ đó chính là ác, đúng là có bản lĩnh ha.”

Ngộ Sinh: “Cách đối nhân xử thế của Trương Thanh Thư bị ràng buộc bởi nguyên tắc của chính hắn.”

Ngu Thanh Liên trợn trắng mắt: “Đúng rồi đó, đã giết người lại còn muốn lịch sự. Đoán chừng đời này huynh làm người nhân hậu quá lâu, lại là đệ tử cửa Phật, đến một tội danh của Thất Sát cũng không dính, cái này có khi là hắn ban ân cho huynh thật đó. Để huynh không bị quỷ yêu dưới đất sỉ nhục, để huynh lạc ở cõi này, không đau không ngứa cứ thế chết đi.”

Ngộ Sinh mỉm cười: “Có lý. Chẳng qua chết đi như vậy mà gọi là ban ân, vậy thì kết cục chờ đợi các muội ở phía trước sẽ càng khốc liệt hơn nữa.”

Ngu Thanh Liên tức đến không muốn nói chuyện: “Tìm được Bùi Ngự Chi trước đã, rồi chúng ta liên thủ giết chết huynh ấy sau.”

Thân thể Ngộ Sinh bỗng nhiên lại cứng ngắc, khoảnh khắc vừa bước ra ngoài, ngón tay chàng túm lấy cánh tay Ngu Thanh Liên, gần như co giật. Đời này không dính tình dục, buồn rầu ưu phiền cũng không, nỗi đau thân thể da tóc dường như cũng không xem là thống khổ. Đây là lần đầu tiên Ngu Thanh Liên nhìn thấy bộ dáng khó chịu như vậy của Ngộ Sinh.

Anh nói: “Nhất định phải ra khỏi cái thôn này.”

Ngu Thanh Liên tin Ngộ Sinh, trực giác của con người trước khi chết đối với mọi thứ đều luôn nằm ngoài sức tưởng tượng.

Nàng dìu Ngộ Sinh, thang cũng không thèm bước, nhảy thẳng từ lan can bên cạnh xuống mái hiên phía dưới. Lúc này, nữ yêu kia đã trở về, phát hiện gian phòng trống không, khàn giọng hét lên: “Người đâu! A a a — đi tìm hết cho ta, tìm hoà thượng kia về đây cho ta!”

Thật ra Ngu Thanh Liên dìu Ngộ Sinh cũng rất khó chịu, dù sao thì không thể sử dụng linh lực, chỉ dựa vào sức, yêu nữ kia vừa ra lệnh một tiếng, động tĩnh lập tức truyền ra từ các căn phòng khắp bốn phương tám hướng.

Muốn dẫn Ngộ Sinh đi cũng không thể để các ả phát hiện được.

Ngu Thanh Liên đang định chạy thì nghĩ đến nhóc mập còn trốn ở trong vại, thoáng chút ngây người, nhóc mập này rất sợ tối, một người trốn ở nơi chật hẹp ấy chắc phải sợ lắm.

Bùi Ngự Chi đúng là cả ngày bịp bợm lừa người, một đệ tử Luyện Khí kỳ như vậy sao cứ phải mang theo. Nhóc mập bảo chờ nàng đi tìm mình, nhưng mà, có thể phải để cậu ấy chờ lâu thêm chút rồi.

Ngu Thanh Liên đứng ở đầu tường, nhìn về phía sân sau, rồi kéo tay Ngộ Sinh nhảy xuống dưới. Khoảnh khắc nhảy ra khỏi toà nhà, đinh linh linh đinh linh linh, cả người nàng cứng đờ giữa không trung.

Nàng khe thấy tiếng chuông điên cuồng, tiếng sau càng gấp hơn, càng nhanh hơn phía trước, truyền đến sợ hãi tuyệt vọng vô tân.

Đinh linh linh, đinh linh linh, đến từ phía sân sau.

Nhóc mập đó… rung chuông.

— “Vậy ta che lại cho ngươi trước nhé. Nghe được cái gì cũng đừng lên tiếng, chờ ta tới.”

— “Ngươi trốn vào trước đi. Ta sẽ đến tìm ngươi ngay lập tức, gặp nguy hiểm thì cứ rung chuông.”

Nhất thời, tâm trạng của Ngu Thanh Liên cực kỳ phức tạp, nhưng mà hơi thở của Ngộ Sinh dần dần nhẹ bỗng, khẽ đến mức không thể nghe thấy được. Ngón tay níu chặt lấy cánh tay nàng cũng chậm rãi buông lỏng.

Ngu Thanh Liên cắn răng, cân nhắc mấy giây, cuối cùng nhìn lại một lần, trong mắt có áy náy, lại càng quyết tuyệt nhiều hơn.

Tiếng chuông ấy vốn có tác dụng đuổi tà ma.

Ngươi kiên trì thêm lúc nữa nhé. Ta sẽ trở lại ngay thôi.

Xin lỗi, nhóc mập.



Quý Vô Ưu cuộn mình co rúm người lại trong vại. Nó hối hận, nó không nên chui vào trong cái vại này, cảnh vật chung quanh đen kịt một màu lại càng khiến nỗi sợ hãi tăng lên vô hạn. Nó không dám cử động, trong đầu vẫn luôn hiện lên cái thứ bị lột sạch da mà nó nhìn thấy lúc sau cùng trên xà nhà. Nó nhìn thấy mình rồi, nó nhìn thấy mình rồi!

Ngón tay múp míp siết chặt chiếc chuông, dũng khí cả đời đều phó thác vào thứ đồ nắm trong tay.

Thời gian trôi qua rất chậm.

Nó cảm thấy mình đã đợi lâu lắm rồi, thế nhưng Ngu Thanh Liên mãi vẫn chưa về. Tinh thần căng như dây đàn, nó chợt nghe thấy tiếng móng tay cào ken két đến từ hai bên. Tiếng động rất gần, cách thành vại lọt vào lỗ tai nó. Tiếp sau đó là tiếng tay đập vào ván gỗ, từng tiếng từng tiếng, thế giới tĩnh mịch, đầu óc nó trống rỗng.

Hai bên… Hai bên nó là hai cái vại kít mít.

Đủ loại hình ảnh hiện lên trong đầu Quý Vô Ưu, khi còn bé vẫn hút tà ma, nữ quỷ treo cổ, trẻ con chết đuối, đủ loại hình ảnh gớm ghiếc lướt qua, cả người nó cứng ngắc, sợ hãi tột độ, đến mức chỉ một cọng rơm rạ thôi cũng có thể đè chết nó.

Trong hai cái vại khác có người.

Không, có quỷ. Nó cố gắng ngừng thở, khoảng cách giữa hai cái vại quá gần. Thậm chí cả lục lạc nó cũng liều mạng giữ chặt, không cho một tiếng động nào phát ra.

Tất cả hi vọng trong lòng đều ký thác lên người Ngu Thanh Liên, mau mau trở về đi mà.

Nó nghiến răng, nước mắt sợ hãi chảy dài hai bên má.

Vội vàng giơ tay, đang muốn lau sạch nước mắt thì nó đụng phải thứ gì đó. Rất dài, rất rối, là tóc trên đầu người. Đầu óc Quý Vô Ưu đình chỉ hoàn toàn. Két… két… tiếng móng tay cào cấu lên thành vại lại vang lên, chẳng qua lần này nó nghe thấy ở khoảng cách rõ ràng hơn. Ở hai bên trái phải, nhưng mà không phải trong hai cái vại ở hai bên, là ở bên cạnh nó, chính là ở ngay trong cái vại này.

Trong cái vại này vẫn còn một người!!

Quý Vô Ưu rốt cuộc không nhịn được nữa, hét to một tiếng rồi vươn tay đẩy tấm ván gỗ đang chặn miệng vại kia ra.

Chỉ là dùng hết sức cũng chỉ có thể đẩy ra một cái khe nhỏ.

Phía trên có người ngồi.

Động tĩnh của nó lớn như vậy, dĩ nhiên đánh thức thứ khác ở trong vại, mượn ánh sáng, người kia chậm rãi quay đầu lại, khuôn mặt đã không thể hình dung là mặt, bị nước ngâm sưng phù, một lớp thật mỏng, hình như bên trong còn có côn trùng bò lúc nhúc. Đáy vại chậm rãi chảy nước, dần dần từng chút một, đã sắp ngập đến đầu nó, mà đám tóc trên đầu của người nọ mọc ra càng lúc càng nhiều.

Quý Vô Ưu ra sức đẩy ván gỗ, ngay trong lúc tuyệt vọng nhất thì một tia ánh sáng loé lên để nó nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài, khiến nó mừng rỡ như điên.

Ngu Thanh Liên.

Ngu Thanh Liên.

Nó nhìn thấy Ngu Thanh Liên ở trên tường bên kia.

Điên cuồng lắc cái chuông đó! Duỗi một tay ra, điên cuồng lắc qua lắc lại.

Tiếng chuông bạc vang vọng trong đêm tối.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện