Sau Khi Cảm Hoá Vai Chính Thất Bại

Phản phác quy chân


trước sau

Tác giả: Thiếp Tại Sơn Dương

Edit: Fio
Vừa rời khỏi cây cầu gãy, gió tuyết tiêu tan ngay tức khắc. Hơi thở ẩm ướt, âm u lạnh lẽo cũng biến mất không sót chút nào. Ánh dương ló rạng, mây vàng lơ lửng, núi xanh trải khắp nơi.

Cuối cùng chỉ còn một mình Sở Quân Dự đứng trước tảng đá.

Cánh đồng gió tuyết hoang vu vừa rồi tựa giấc chiêm bao. Mà hắn như đã đoán được từ lâu, thậm chí chưa từng quay lại đi tìm người đã biến mất ấy.

Tầm mắt chỉ nhìn về phía trước.

Phiến đá xanh đã đứng nơi này hàng ngàn năm lặng thinh không lên tiếng, ba vết kiếm phía trên tiêu sái càn rỡ, có thể thấy được khí phách của người khắc hoạ.

Sở Quân Dự khom người, ngón tay tái nhợt phủ lên tảng đá, nhẹ nhàng trượt xuôi.

Tóc bạc rủ xuống, che khuất nét mặt.

Ngón tay lần theo dòng chữ, như đang khẽ khàng phủi đi bụi bặm trên mộ bia.



Bùi Cảnh hậm hực thu hồi thần thức.

Trần Hư ở bên cạnh suýt nữa cười thành tiếng, hiếm khi thấy y ăn quả đắng một lần, càng hả hê khi người gặp hoạ, nói: “Ta thấy hắn là mầm mống tốt, vào nội phong, ta quyết định rồi.”

Bùi Cảnh: “Đệ thì là cái gì chứ.”

Trần Hư nói: “Huynh cũng đừng thẹn quá hoá giận, ai bảo huynh khoe khoang đến mức đấy, đáng đời thất bại nhé.”

Bùi Cảnh giật giật khoé miệng: “Hừ.”

Trần Hư lắc đầu: “Huynh còn muốn nhận hắn làm đồ đệ, người ta căn bản là coi thường huynh.”

Bùi Cảnh trừng mắt lườm cậu: “Cút.”

Người nào trong đại điện cũng đang nín cười, chỉ là ngoài Trần Hư ra thì không ai dám suồng sã với y như vậy. Nữ tu phụ trách tiến lên, dâng một bản danh sách, nhẹ giọng thưa: “Bùi sư huynh, chúng ta đã chọn xong mười đệ tử nhập nội phong, mời huynh xem qua.”

Bùi Cảnh không để ý đến Trần Hư còn đang cười nhạo, nhận lấy danh sách trong tay nữ tu rồi cầm bút, vừa nhìn thấy cái tên trên cùng được bút son khoanh vòng thì hơi sững lại, lâm vào trầm tư.

Trần Hư để ý thấy biểu cảm của y, nhíu mày: “Hắn xem như đã thông qua khảo hạch của huynh rồi, huynh đừng chỉnh sửa loạn lên nữa.”

Bùi Cảnh hờ hững: “Nói cứ như là ta cố tình làm khó hắn vậy.”

Trần Hư: “Huynh còn không phải thế hả?”

“Đệ nói phải thì là phải.” Bùi Cảnh nhận lời vu hãm của cậu, lười biếng giải thích.

Y nâng bút lên, đến khi hạ bút thì hơi ngừng lại, sau đó nhanh chóng nhấc tay quẹt ngang tên Sở Quân Dự một cách vừa gọn gàng vừa linh hoạt.

“Huynh —!”

Trước ánh mắt khiếp sợ xen lẫn tức giận của Trần Hư, Bùi Cảnh nói: “Ta vẫn cảm thấy hắn không thích hợp. Nhưng mà nếu bỏ qua hắn thì ta cảm thấy rất đáng tiếc, trước tiên cứ để hắn nán lại ngoại phong đi, một thời gian sau thì xem xét lại.”

Trần Hư sớm chiều ở chung một chỗ với y đã tức muốn bùng nổ, nghiến răng nghiến lợi: “Huynh không sợ Chưởng môn quay về chém chết huynh à?”

Bùi Cảnh suy nghĩ, lười biếng cười: “Không đâu.” Dứt lời thì trầm mặc trong chốc lát rồi nghiêng đầu nói với Trần Hư: “Ta thực sự cảm thấy ta hiểu rõ hắn hơn bất cứ người nào trong các đệ mà.”

Câu này của y phát ra từ tận đáy lòng, nhưng Trần Hư chỉ coi như y đang đánh rắm, tức giận phất tay áo bỏ đi.

Bùi Cảnh trả lại danh sách cho nữ tu, cũng mất sạch hứng thú với tuyển chọn kế tiếp. Y có thể hiểu được tâm trạng của Trần Hư, có lẽ chính là cảm thấy một hạt giống tốt như vậy lại bị y lãng phí. Đơn linh căn, thiếu niên Trúc Cơ, nhìn kiểu gì cũng thấy đây là người sau này sẽ vang danh một thời.

Chỉ là, thiếu niên tên Sở Quân Dự này tuyệt đối không đơn giản như vậy.

Bỏ qua không bàn đến những thứ khác, rõ ràng nhất là… tình tiết từ đầu đến cuối bên trong “Tru kiếm” không hề có nhân vật thiên tài số một thế này.

Chỉ riêng điều này cũng đủ làm Bùi Cảnh sinh nghi.

Xuyên vào thế giới trong sách đã hơn mấy chục năm.

Từ lúc bắt đầu được Chưởng môn Vân Tiêu thu làm đồ đệ, tất cả đều phát triển theo quỹ đạo trong sách, chỉ mỗi Sở Quân Dự là ngoại lệ duy nhất, Bùi Cảnh không thể nào không để ý tới.

Đây là thế giới trong một quyển sách, nhưng xuyên vào trong sách cũng không phải do Bùi Cảnh tự nguyện. Dù sao trong quyển sách này, y không phải là nhân vật chính, còn là kẻ phản diện giả nhân giả nghĩa sống sờ sờ nhưng cứ tự mình tìm đường chết.

Nghĩ đến kết cục thê thảm hết mực của nguyên chủ trong sách, Bùi Cảnh đau hết cả đầu.

Nguyên văn trong quyển sách tên “Tru kiếm” này, Bùi Ngự Chi có cái mẽ ngoài tốt đẹp, vẻ ngoài tiên phong đạo cốt, bên trong lại là một kẻ cực kỳ ích kỷ ác độc. Vì để đột phá tu vi, hắn làm không ít việc mất hết tính người, việc đáng chết nhất chính là hắn vừa ý nhân vật chính thể chất thuần dương, bụng dạ khó lường thu làm đồ đệ hòng đoạt Kim Đan của nhân vật chính làm thuốc dẫn.

Nhưng mà nhân vật chính sao có thể chết được, cuối cùng, người chết chỉ có thể là Bùi Ngự Chi.

Sau khi rời khỏi Thương Hoa thì nhân vật chính thức tỉnh huyết thống, lấy được các loại bí cảnh truyền thừa, nhanh chóng trở thành người trên đỉnh giới Tu Chân. Chuyện đầu tiên sau khi gã trở về chính là phế bỏ tu vi của Bùi Ngự Chi, rút gân lột xương của hắn, khiến hắn mất hết tôn nghiêm trước mặt mọi người. Sau khi Bùi Ngự Chi bị ném vào hang Vạn Quỷ, đau đớn muốn chết gào rống cả một đêm, cuối cùng thần hồn tẫn tán, thân xác vỡ vụn, chết không nhắm mắt.

Hiện tại y trở thành Bùi Ngự Chi, nhưng y không muốn giẫm lên vết xe đổ, lại bỏ mạng như vậy một lần nữa.

Mấy năm xuyên vào trong cuốn sách này, y cũng từng thử thay đổi một vài đồ vật, nhưng Thiên Đạo như kẻ trông coi cực kỳ có trật tự, toàn bộ lặng lẽ trở về như cũ, nhất là những thứ có liên quan với nhân vật chính.

Là kỳ ngộ của nhân vật chính sẽ không cho y lấy được; là hậu cung của nhân vật chính sẽ không cho y gặp phải.

Bùi Cảnh sâu sắc nhận thức được cái gì gọi là cốt truyện không thể nghịch chuyển.

Cho nên y cứ nằm chờ chết như vạy?

Còn lâu.

Y xuyên đến thế giới này, vốn là biến số bên ngoài lục hợp(1).

(1) trên dưới và bốn phương

Không thể thay đổi cuộc sống xài tool hack của nhân vật chính, y có thể tự thay đổi chính mình.

Cốt truyện bên trong đã sắp đặt rõ ràng, thuận nam chính thì sống, nghịch nam chính thì chết. Sau này nếu y gặp phải nam chính, không gây chuyện, không tìm đường chết, lại ôm chặt đùi, không ép gã vặn vẹo tha hoá, chẳng phải là vấn đề được giải quyết rồi sao?

Phải biết rằng nam chính Quý Vô Ưu ngày bé cũng là một đứa trẻ hiền lành nhân hậu, là loại người nhìn thấy thỏ chết cũng rơi hai giọt nước mắt, mà lớn lên trở thành kẻ máu lạnh tàn nhẫn hoàn toàn là bị một đám bia đỡ đạn, đại diện là Bùi Ngự Chi bức điên.

Nhóm bia đỡ đạn vắt óc nghĩ hết cách để sỉ nhục, giẫm đạp rồi lừa gạt nam chính, dường như bọn họ tồn tại chỉ để cô lập lăng nhục nam chính. Trong hoàn cảnh như vậy, nam chính muốn giữ vững sơ tâm cũng khó, sau đó, gã hiển nhiên trở thành tên biến thái miệng nam mô bụng bồ dao găm, lội ngược dòng quay lại hành hạ những người trước kia đã từng xem thường mình.

Thân làm một trong những bia đỡ đạn bị trả thù sau này, Bùi Cảnh tỏ vẻ: Có lẽ
ta còn có thể vớt vát chút gì đó.



Bế quan ba năm, trở lại Thiên Tiệm trên đỉnh Vân Tiêu, mỗi một ngọn cây cọng cỏ đều làm y cảm thấy trìu mến.

Đường núi quanh co uốn lượn trước đại điện, giữa sắc xanh trùng trùng điệp điệp lớt phớt vài đoá trúc đào hồng dáng vẻ yểu điệu, mây trắng như tuyết, gió như ẩn như hiện, ánh dương như thác.

Đỉnh núi chỉ vẻn vẹn vài người đặt chân lên được này lại tràn đầy sức sống.

Bùi Cảnh đi đến giữa điện, giữa điện là một cái hồ, giữa hồ điêu khắc bàn tay người bằng ngọc đang kéo một chuỗi hạt châu. Y đặt kiếm Lăng Trần sang một bên, ngón tay lướt theo hình dạng hạt châu, qua loa vẽ một tấm phù.

Chẳng mấy chốc, khói xanh lượn vòng phía trên hạt châu, ánh sáng chiếu rọi cung Thiên Tiệm trang nghiêm đang tối đen như mực.

Gương mặt Chưởng môn Vân Tiêu hiện lên trên mặt nước. Thiên Nhai đạo nhân mặc bộ vải gấm xanh đen, mày tóc bạc trắng, khi ông không nổi giận cũng không trừng mắt nhìn người trông thật giống cao nhân ẩn dật hiền lành nhã nhặn.

Bùi Cảnh cũng tém lại bộ dạng không đàng hoàng, y đứng nghiêm, lễ phép chào: “Sư tôn.”

Thiên Nhai đạo nhân rất thích dáng vẻ này của y, gật đầu rồi hỏi: “Bế quan lần này có thu hoạch gì không?”

Nhắc tới vấn đề này, Bùi Cảnh hơi chững lại. Lần bế quan này của y chỉ có thể nói là nửa phúc nửa hoạ, đã đột phá được Kim Đan Đại viên mãn nhưng làm cách nào cũng không phá được rào chắn Kết Anh. Mỗi lần y có ý định hoá Đan thành Anh lập tức sẽ có một luồng hơi ớn lạnh dấy lên, chui khắp ngóc ngách xương tuỷ, ngăn trở linh lực vận chuyển.

Thiên Nhai đạo nhân thấy y ngập ngừng thì nhíu mày: “Gặp phải tâm ma rồi hử?”

Bùi Cảnh lắc đầu: “Tâm ma thì không có, chỉ là con bị kẹt ở Kim Đan Đại viên mãn, không tìm thấy điểm đột phá.” Kể rõ ràng đầu đuôi gốc ngọn vấn đề mình gặp phải cho sư tôn xong, Bùi Cảnh hơi hoang mang: “Con cũng không biết luồng hơi ớn lạnh đó xuất phát từ chỗ nào, nhưng con cảm thấy hẳn là con khó mà Kết Anh được nếu không trục xuất nó ra khỏi cơ thể.”

Lông mày Thiên Nhai đạo nhân càng nhíu chặt hơn, ông nghiêm túc cúi đầu, trầm giọng dặn dò: “Việc Kết Anh không thể nóng vội.”

Bùi Cảnh ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng.”

Thiên Nhai đạo nhân nghe được lời cam đoan của y mới chậm rãi nói tiếp: “Ta chưa từng nghe nói về chuyện mà con gặp phải bao giờ, để sau này ta hỏi đám người bên viện Kinh Thiên giúp con xem sao — việc con phải làm lúc này là ổn định tâm tính trước đã, không nên nôn nóng, hiểu không?”

Bùi Cảnh: “Vâng.”

Thiên Nhai đạo nhân hài lòng gật đầu, lại hỏi: “Con đã gặp đệ tử mới vào tông môn đợt này chưa?”

“Con gặp rồi.”

“Thấy thế nào?”

Bùi Cảnh thành thật trả lời: “Xuất sắc, tư chất tốt cực kỳ. Trong đó có một thiếu niên mới khoảng mười mấy tuổi mà đã có thể tụ khí thành vật, tu vi đoán chừng sắp Trúc Cơ. Nghe nói, hắn còn là đơn linh căn nữa.”

Thiên Nhai đạo nhân gật gù: “Ồ? Đúng là một hạt giống tốt.”

Bùi Cảnh: “Nhưng mà con sắp xếp cho hắn đến ngoại phong rồi.”

Thiên Nhai đạo nhân giật mình: “… Vì sao?”

Bùi Cảnh nói: “Sát khí trên người hắn quá nặng, con không dám tuỳ tiện nhận hắn vào môn. Dẫu sao Vân Tiêu tu hành kiếm đạo có tình có ý, để hắn ở lại chưa chắc đã là chuyện tốt với cả hai bên.” Nói đến đây, Bùi Cảnh mím môi: “Chỉ là sau đó, hắn lại biểu hiện quá đỗi bình thường khi con thiết lập cho hắn một cửa ải ngoài quy chế. Con tạm thời không nắm rõ được, thôi đành giữ lại xem xét.”

Thiên Nhai đạo nhân không có ý kiến đối với quyết định của y, ở địa vị bây giờ, ông đã đã sớm coi nhẹ thiên phú, nói: “Ừm, ta trao chức Chưởng môn cho con, con tự xử lý những chuyện này đi.”

Bị ông nhắc đến, Bùi Cảnh mới dần ý thức được còn có chuyện Chưởng môn lâm thời này, hình tượng đồ đệ ngoan ngoãn nghe lời hiểu chuyện sụp đổ trong nháy mắt, cố gắng giãy giụa: “Đừng mà, sư tôn, con cảm thấy Vân Tiêu còn rất nhiều người có thể đảm nhiệm chức Chưởng môn lâm thời hơn con, giống như sư đệ Trần Hư ấy, thông minh hoà nhã, thích hợp lắm luôn.”

Thiên Nhai đạo nhân trừng mắt lườm y: “Sợ cái gì, sớm muộn gì con cũng là Chưởng môn Vân Tiêu!”

Bùi Cảnh rất không cam lòng tiếp nhận vị trí này: “Đó cũng là chuyện rất lâu sau này mà.”

Thiên Nhai đạo nhân không để ý đến y đang cả vú lấp miệng em: “Một chức Chưởng môn thì có thể khiến con bận đến nỗi nào, treo cái danh hiệu mà thôi.”

Bùi Cảnh: “… Được rồi.”

Trước khi cắt đứt liên hệ thần thức, Thiên Nhai đạo nhân dường như nhớ ra điều gì, hỏi Bùi Cảnh: “Nếu ta nhớ không nhầm thì con chưa từng gặp phải tâm ma từ lúc bắt đầu dẫn khí vào cơ thể, đúng không?”

“Hình như là vậy.”

Bùi Cảnh cũng ngờ vực, không biết vì sao sư tôn lại nhắc tới việc này.

Vẻ mặt Thiên Nhai đạo nhân trở nên nghiêm túc hơn: “Ban đầu ta còn cảm thấy đây là chuyện tốt, nhưng giờ xem ra chưa chắc đã vậy. Không hề gặp phải tâm ma, chứng minh rằng con chưa mở ra thất tình lục dục. Kiếm pháp Vân Tiêu có một cấp độ gọi là Thương Sinh, có lẽ sẽ là trở ngại đối với con.”

Bùi Cảnh giật mình: “Vậy con phải làm sao bây giờ.”

Thiên Nhai đạo nhân chỉ để lại cho y bốn chữ: “Trở về nguyên trạng.”

Dứt lời, bóng người lập tức tản đi giữa hồ nước.

Bùi Cảnh muốn giữ người lại, úp sấp cả thân bên cạnh hồ, suýt chút nữa lăn luôn vào trong, khóc không ra nước mắt.

“Sư tôn, người nói rõ ràng cho con, cái gì gọi là trở về nguyên trạng!”

Nhưng Thiên Nhai đạo nhân không thèm để ý đến y.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện