Sau Khi Cảm Hoá Vai Chính Thất Bại

Ra khỏi hang Vạn Quỷ


trước sau

Tác giả: Thiếp Tại Sơn Dương

Edit: Fio
Người thương… Thế là, cảm giác hoảng hốt hoang đường nhẹ nhàng rơi xuống đất, rất nhiều chuyện chẳng còn quan trọng, cảm động vui sướng lan tràn trong tim. Bùi Cảnh vòng tay ôm lấy cổ hắn, ngẩng đầu, đôi mắt rực rỡ động lòng người trong bóng đêm, nhẹ nhàng nói: “Sở Quân Dự, em thật sự rất thích chàng.”

Sở Quân Dự ôm chặt eo y, cười một tiếng: “Ta biết.”

Bùi Cảnh cũng cười, nước mắt trên mặt bị hong khô, y nghiêm túc nói: “Sau khi rời khỏi đây, chúng ta cùng nhau giết chết Thiên Đạo. Chàng lại theo em về Vân Tiêu được không?”

Sở Quân Dự trầm mặc nhìn y.

Bùi Cảnh nỗ lực thuyết phục hắn: “Sư tôn sư tổ vẫn ở đó, Vân Tiêu chưa suy tàn, tứ kiệt cũng chưa chết. Tất cả đều là những thứ chàng quen thuộc, bọn họ cũng là người chàng quen thuộc, sau đó, chàng trở lại bên cạnh bọn bằng thân phận người yêu của em, xem kiếp trước như một cơn ác mộng. Được không?”

Sở Quân Dự cười một tiếng, ánh mắt nặng nề, không biết đang cười cái gì.

Hắn cụp mắt, một tia sáng lạnh lướt qua tròng mắt đỏ ngòm.

Không được.

Không thể xem quá khứ như ác mộng, sư hữu thế giới này cũng không làm hắn hoài mong. Bởi vì những thứ thuộc về hắn, đã mai táng trong trận gió tuyết năm ấy, không còn dấu vết từ lâu.

Được không?

Không được. Hắn lạnh lùng trả lời câu hỏi này trong lòng.

Trên mặt lại tỉnh bơ, nhẹ nhàng buông Bùi Cảnh ra, trong ảo cảnh này, Sở Quân Dự cảm thấy mình dịu dàng đến khó tin.

Sợ y khổ sở, cũng sợ y lại bị kích thích, thế là Sở Quân Dự cúi xuống, tăng thêm vài phần mềm mại trong giọng nói trong trẻo lạnh lùng: “Những việc này đợi sau khi ra ngoài hẵng nói, nhé em.”

Bùi Cảnh hơi ngẩn ra, cũng gật đầu rất ngoan ngoãn.

Hai người đi lên phía trước, hơi máu chậm rãi phai đi, thậm chí tiếng kêu khóc của ác quỷ cũng lặng dần. Đường dưới chân vốn là vũng bùn, như thể giẫm trên thi thể, máu tươi tràn ra, càng đi về phía trước đường càng rắn chắc.

Rồi thoang thoảng có gió thổi qua, ngọn gió mát lành.

Sở Quân Dự nói: “Hang Vạn Quỷ có một con đường nối đến biển Vãng Sinh.”

Bùi Cảnh hơi giật mình.

Hang Vạn Quỷ dưới đỉnh Vấn Thiên, mà biển Vãng Sinh trong nội thành Thiên Yển, khoảng cách giữa hai nơi dù hắn ngự kiếm bay đi cũng phải ba ngày ba đêm. Vượt ngang ngàn vạn dặm.

Y kinh ngạc hỏi: “Từ Thương Hoa đến thành Thiên Yển ấy à?”

Sở Quân Dự gật đầu, nói: “Hang Vạn Quỷ hình thành từ nơi cực ác, có lẽ là Ma vực Cửu U dưới biển Vãng Sinh.”

Bùi Cảnh lại hỏi: “Vậy ra khỏi ảo cảnh là chúng ta ở trên biển Vãng Sinh hả?”

Sở Quân Dự: “Ừ.”

“Vậy tốt quá, chúng ta có thể giết thẳng vào Cửu U.”

Y ngăn cản Sở Quân Dự huỷ đi Thanh Liên Phù Thế mở cánh cửa Cửu U, làm trễ nải việc giết người của hắn, thật ra vẫn hơi áy náy trong lòng.

Sở Quân Dự khẽ cười.

Bùi Cảnh muốn nói với hắn đôi lời, thế là nhắc đến chuyện xảy ra trước đó: “Em vừa vào Nghiệt Kính thì gặp phải Thiên Đạo, một bà điên ẩn trong mây mù sáng trắng.”

“Nói chuyện cũng tào lao, lọt trong sương mù. Rõ là tức giận vì uy nghiêm của mình bị tổn hại lại cứ phải nói nghe sao mà đường hoàng, sáng tạo Thiên Ma cứu vớt chúng sinh… Bả cũng giỏi thật đó.”

Nhắc đến Thiên Đạo, nụ cười trên khoé môi Sở Quân Dự lạnh đi mấy phần.

Bùi Cảnh lại nói: “Em mới biết, hoá ra Thiên Đạo tạo ra Quý Vô Ưu là để chém đứt thang trời.”

“Chém đứt thang trời ắt cắt mất đầu nguồn linh lực của thế giới này, sau đó diệt trừ tu sĩ hoàn toàn triệt để. Không có dẫn vào, cũng không có tiêu hao, bà ta chạy theo ‘cân bằng’, thà nói là quyền uy tối đa của một mình bà ta.”

“Em gặp được nữ thần Doanh Châu, nói với em Thiên Đạo bất nhân. Nhưng em cảm thấy, bà điên đó đã không xứng đáng là Thiên Đạo, càng giống với bug của thế giới này.”

Sở Quân Dự nghe được từ bug này, thoáng khựng lại, sau đó điềm nhiên nói: “Bà ta chính là người điên.”

Lúc đầu Bùi Cảnh vô thức muốn giải thích khi nói ra chữ bug, nhưng sau đó chợt nhận ra, hoàn toàn không cần giải thích.

Sở Quân Dự hiểu y đến mức khó tin.

Loại cảm giác này quá kỳ diệu. Bùi Cảnh quay lại nhìn một chút, tự mình vui vẻ không đầu không đuôi.

Chẳng qua y lại ngợ ra: “Không đúng, chàng hiểu em như vậy, có phải trước kia thấy em rất đáng ghét không?”

Sở Quân Dự thản nhiên hồi tưởng, cũng không phải ký ức tốt đẹp gì, khẽ giật khoé môi đến độ không thể nhìn thấy, đáp: “Không đâu, ta còn thấy em chơi trội không ít nữa mà.”

Thi đấu Nghênh Huy Phong, vác tấm bảng hiệu cầu bại một lần lên võ đài. Một năm ở Thượng Dương Phong, khiến ai cũng phải nghiến răng khiến lợi bằng chính thực lực của mình. Đi đến đâu cũng ngông cuồng tuỳ ý tới nỗi khiến người ta nhìn không rời mắt, vừa bực mình vừa buồn cười.

Bùi Cảnh ngượng ngùng, cảm thấy mình hẳn nên lúng túng, nhưng quả thực không thể xấu hổ nổi.

Chỉ có thể nói: “À, thế hả, thật ra cũng tàm tạm thôi, ở ngoại phong em khiêm tốn lắm đó.”

Sở Quân Dự hỏi lại: “Khiêm tốn thế nào, một chọi năm?”

Bùi Cảnh: “…”

Nhớ lại tổ đội lúc ấy đi sơn mạch Vân Lam, y bị Sở Quân Dự kéo ra khỏi lớp học, còn quay lại chọc tức đám người kia.

Có điều, “Nhưng mà em một chọi năm thật mà. Đâu chỉ năm thôi, năm trăm, năm ngàn cũng được nữa là.”

Sở Quân Dự mỉm cười, hững hờ nói, “Em còn kể với ta, em được hoan nghênh nhiệt liệt trong thôn các em, trước kia cũng cực kỳ được theo đuổi trong trường học.”

Bùi Cảnh: “…” Đúng rồi. Hình tượng nhân vật mà Bùi Cảnh muốn thiết lập cho mình để trở thành anh em vào sinh ra tử với Sở Quân Dự do y tự nhận định là thằng nhóc đẹp trai da dày thịt béo người gặp người yêu trong núi.

Sở Quân Dự như cười như không: “Em rất được theo đuổi trong viện Kinh Thiên?”

Bùi Cảnh: “…”

Tuyệt nhiên không gạt được Sở Quân Dự.

Theo đuổi cái gì, y bị đám người kia trong viện Kinh Thiên theo đánh còn nghe được.

Bùi Cảnh: “Được rồi mà. Chàng đừng bảo là — ”

Một chữ cuối cùng của y kẹt cứng trong cổ họng, bước chân ngừng lại.

Da đầu tê dại đứng chết trân nhìn về phía trước.

Một vài vệt sáng đã loé lên khi tới gần lối ra của ảo cảnh cũng như tới gần cửa hang Vạn Quỷ, tuy mờ mịt nhưng vẫn có thể rọi sáng một góc gớm ghiếc trong địa ngục đen tối vô hạn này.

Lối ra là một núi rắn. Đủ loại màu sắc, lít nha lít nhít, vừa liếc nhìn đã khiến Bùi Cảnh suýt nhũn chân, mắt cũng thiếu chút nữa rớt luôn ra ngoài.

Nhưng tâm trạng của Bùi Cảnh lúc này rất phức tạp, nếu là bình thường, y đã quay đầu bỏ đi, dẫu thế nào cũng nhắm nghiền hai mắt vọt qua.

Nhưng vừa nghĩ tới Sở Quân Dự ở bên cạnh.

Nghĩ đến việc hắn đã từng sợ hãi giống mình.

Qua cơn sợ hãi lại sinh nỗi đớn đau xót ruột.

Phản ứng của Bùi Cảnh là bước lên trước kéo Sở Quân Dự ra sau mình, cực lực kiềm chế sợ hãi, nói: “Nhắm mắt lại, chàng đừng sợ, em mang chàng đi.”

Lúc bị y lôi cổ tay kéo về phía sau, Sở Quân Dự còn ngẩn ra mất một lúc, nghe thấy lời y, rốt cuộc nở nụ cười không nén được giữa bóng đêm.

Sau lưng Bùi Cảnh, hắn nâng tay lên, tay áo đen rộng lớn phảng phất khí lạnh, xua tan hơi máu.

Bàn tay lạnh buốt phủ lên mắt Bùi Cảnh.

Bùi Cảnh cứng người.

Sở Quân Dự ghé vào lỗ tai y, thầm thì: “Ba bước sang trái.”

Bùi Cảnh: “…”

Ra khỏi hang Vạn Quỷ, ra khỏi địa ngục, ra khỏi ảo cảnh.

Mở mắt ra lần nữa, thứ nhìn thấy là biển tiên mênh mông mù mịt, màu xanh sẫm gần đen, vô tận trong tầm mắt, âm u đầy chết chóc. Như thể không chứa bất cứ sinh vật nào, nhưng nó lại tên là Vãng Sinh.

Bọn họ đứng trên một bãi đá ngầm.

Bùi Cảnh cảm nhận gió mặn ẩm ướt phả vào mặt, hơi trố mắt ra. Đột nhiên trông thấy ánh sáng từ trong bóng tối vô hạn, chung quy vẫn thảng thốt.

Có lẽ thật sự phải cảm ơn Sở Quân Dự.

Nếu không phải hắn bước đến bên y, nếu không phải sự dịu dàng và kiên nhẫn của hắn.

Bùi Cảnh nghĩ, mình tuyệt đối không thể nhẹ nhõm khi ra khỏi ảo cảnh như bây giờ.

Sau khi trơ mắt xem hết đoạn hồi ức tuyệt vọng — rốt cuộc hiểu được bất nhân trong miệng nữ thần Doanh Châu. Nỗi hận với Thiên Đạo cuối cùng cũng thành hình. Tru thiên phạt đạo, trở thành nguyện vọng bức thiết cũng chân thật nhất của y hiện giờ.

Nhưng mà…

Nước biển tát vào đá ngầm, nước tung toé ướt nhẹp áo bào của y, lạnh buốt.

Bùi Cảnh nhẹ nhàng lẩm bẩm hai chữ: “Vô Hận…”

Vô Hận.

— Ngươi biết được quá khứ của hắn, sao có thể lòng không hận thù?

Người phụ nữ đứng trong ánh sáng trong suốt, giọng nói thuỳ mị, câu từ lạnh lẽo.

Bùi Cảnh siết chặt kiếm Lăng Trần. 

Lúc y chợt tỉnh ngộ, cả người đờ ra, giọng nói khiếp sợ của người đàn bà vọng đến từ nơi cách đó không xa.

“Các ngươi còn sống cơ à?”

Bùi Cảnh nhìn về phía trước.

Trông thấy một con thuyền, trên thuyền là ba người Huyết Chu Mẫu, bây giờ đều đang nhìn bọn họ với vẻ mặt phức tạp.

Sau khi ra khỏi địa ngục Nghiệt Kính, ba người Huyết Chu Mẫu đợi rất lâu cũng không thấy thiếu nữ áo xanh với hai người Bùi Sở đâu.

Chỉ cho rằng bọn họ vô dụng hèn nhát, lạc đường trong Nghiệt Kính rồi bị giết hại.

Ba người âm thầm cười lạnh, rời đi trước, tìm một con thuyền, tiếp tục đi theo con sông kia, vượt qua mười tám địa ngục Đao Sơn Dầu Oa, ra khỏi rừng rậm, dọc theo con sông kia tụ hợp trên vùng biển này. Vậy có lẽ là biển Vãng Sinh — nơi nhất định phải vượt qua nếu bọn họ muốn vào thành trao đổi vật phẩm với trưởng lão nội thành.

Đến bước này, không ai còn muốn gây chuyện nữa. Trên một con thuyền, kẻ nào cũng có mục đích riêng muốn đạt được, cũng không buồn ra tay. Lúc này gặp được Bùi Cảnh và Sở Quân Dự, sắc mặt ba người cứng ngắc hồi lâu, suy nghĩ của Huyết Chu Mẫu biến hoá đủ điều, híp mắt lại, hỏi: “Các ngươi cũng muốn đến nội thành?”

Bùi Cảnh bị tiếng kêu của ả làm bừng tỉnh, cũng bình tĩnh lại, kiềm chế cảm xúc —

Suy cho cùng, điều quan trọng bây giờ là diệt trừ tộc Thiên Ma.

Y cười một tiếng, đáp: “Chính xác, bác gái có thể chở chúng ta một đoạn không?”

Huyết Chu Mẫu: “…”

Ha ha.

Mặc kệ ả có bằng lòng hay không.

Cuối cùng Bùi Cảnh cũng kéo Sở Quân Dự lên thuyền.

Con thuyền đơn độc phiêu bạt lênh đênh trên biển, dòng nước lặng lẽ chảy về một phương — nội thành của thành Thiên Yển.



Tần Thiên Huyễn nhảy xuống khỏi bờ vai Quý Vô Ưu. Nàng ta biến thành thiếu nữ, quần áo vàng nhạt đai lưng xanh thẫm, hoa rơi gấu váy, voan mỏng phủ lên. Nàng ta đeo tấm mặt nạ kia, mỹ nhân mắt hạnh, môi đỏ như máu. Tóc thật dài rủ xuống bên hông, trên cổ tay có một chuỗi xá lợi đen trắng đỏ lục.

Phật rất không giống Phật, đi trong ngôi làng vắng vẻ, xinh đẹp quỷ dị làm hoảng lòng người.

Quý Vô Ưu giấu mặt dưới túi áo, không muốn nghe nàng ta nói thêm bất cứ điều gì.

Tần Thiên Huyễn nhìn khắp phía, mỉm cười: “Đây là nơi ngươi sống khi còn bé?”

Quý Vô Ưu lặng thinh.

Ánh chiều tà le lói, khói bếp lượn lờ. Trẻ con trong làng cãi nhau ầm ĩ, chó sủa gà gáy, người chăn trâu thổi sáo trở về. Khói lửa nhân gian, yên ả tươi đẹp.

Khuôn mặt ẩn dưới lớp mặt nạ của Tần Thiên Huyễn có lẽ đang mỉm cười, nói: “Hay ghê, ngươi đoán xem, bây giờ có bao nhiêu người nhớ mặt ngươi? Không bằng chúng ta chơi trò này nhé?”

chuyên mục bổ sung:

– Địa ngục Đao Sơn: Những kẻ khinh nhờn thần linh, người không tin cũng không sao, nhưng không thể vì thế mà khinh mạn họ; những kẻ sát sinh, chưa nói đến sát nhân mà chỉ cần nói đến giết trâu ngựa mèo chó thôi, vì chúng cũng là sinh mạng, có thể tiền kiếp chúng cũng là người. Vì âm ty không giống dương gian, không phân quý tiện cao thấp nên trâu ngựa mèo chó cũng như người đều được xem là sinh linh. Kẻ phạm một trong hai tội trên, sau khi chết sẽ vào Đao Sơn Địa Ngục, cởi bỏ mọi thứ trên người, dùng chính tấm thân trần trụi để leo lên núi đao. Xem xét phạm tội nặng nhẹ thế nào để định thời gian trừng phạt trên đó.

– Địa ngục Dầu Oa: Những kẻ chơi bời trác tán, đầu trộm đuôi cướp, khinh hiền hiếp nhược, lừa gạt phụ nữ nhi đồng, vu cáo phỉ báng người khác, mưu chiếm tài sản vợ con người khác, sau khi chết sẽ vào ngục này. Lột hết quần áo để bị vào chảo dầu mà chiên, lật. Dựa theo phạm tội nặng nhẹ mà phán phải lật bao nhiêu lần. Có người tội nghiệt thâm trọng vừa từ băng sơn xuống lại bị giải vào vạc dầu.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện