Sau Khi Biến O, Tôi Bị Đối Thủ Một Mất Một Còn Đánh Dấu

Chương 42


trước sau


Editor: Hạ Uyển
Beta: Diệp Song Nhi
****************
Sau khi nghe được lời nói này của Tư Kinh Mặc, những phiền muộn trong lòng Giang Diệc bị quét sạch sành sanh trong nháy mắt, cả người thả lỏng hơn nhiều.

"Thôi, lần này chúng ta cố giành hạng nhất nhé!" Giang Diệc tràn đầy ý chí chiến đấu.

Khóe mắt Tư Kinh Mặc cong cong, nhẹ nhàng đáp lời.

Nhưng trời không chiều lòng người, không có chuyện gì nói thế là sẽ thành thế đấy
Buổi chiều khi thi chạy 800m nam, Tư Kinh Mặc không phụ kì vọng của mọi người mà giành được giải nhất thêm lần nữa, học sinh ban một lại trở nên kích động.

Đương nhiên không chỉ có người ban một kích động, những nữ sinh thích Tư Kinh Mặc trong trường càng kích động hơn nhiều.

Vừa thi xong, một đám người chen chúc lên tặng nước tặng hoa.

Tư Kinh Mặc không nhận thứ gì cả, đi ra khỏi đám đông ngồi xuống bên cạnh Giang Diệc.

"Chậc chậc chậc." Giang Diệc tặc lưỡi.

Tư Kinh Mặc không khỏi quay sang nhìn Giang Diệc.

Giang Diệc nói: "Được săn đón ghê nhỉ, hôm qua tôi giành được giải nhất cũng chẳng thấy nữ sinh đến nhiều như thế."
Đây chỉ là câu nói theo bản năng, cho nên khi nói câu kia Giang Diệc cũng không phát hiện trong lời nói của mình có ý ghen tuông khác thường.


Ngược lại là Tư Kinh Mặc trố mắt ra nhìn một lát, khó mà tin được nhìn Giang Diệc, bờ môi hơi run rẩy: "Cậu......!giận à?"
Cả người Giang Diệc cứng đờ trong chớp mắt, cảm xúc không thể gọi tên cuộn trài nơi đáy lòng, Giang Diệc không rõ đây là loại cảm giác gì, nhưng quả thực rất không thoải mái.

Đến khi muốn nói gì đó thì cậu lại thấy ngượng ngùng.

Trong tiềm thức, Giang Diệc biết cảm xúc không thể gọi tên trong đáy lòng này không thể nói ra, đặc biệt là không thể nói cho Tư Kinh Mặc.

Vội vàng cúi đầu xuống, Giang Diệc cố che đậy cảm xúc nơi đáy mát, ngượng ngùng mở miệng: "Ai giận chứ?" Nói Giang Diệc đứng lên, ra vẻ thoải mái mà vỗ vỗ bả vai Tư Kinh Mặc.

"Tôi đang ghen tị đó! Khi tôi còn ở trường cũ, người theo đuổi tôi rất nhiều á, nhưng giờ thành Omega rồi nên không có người theo đuổi tôi nữa."
Trong mắt Tư Kinh Mặc thoáng qua một tia thất vọng, rủ mắt xuống.

Giang Diệc không biết là, giờ cậu không có người theo đuổi với cậu là Omega không có liên quan gì đến nhau cả, mà hoàn toàn là vì lời nói lúc đầu của Tư Kinh Mặc.

Giới tính Alpha, yêu thích Alpha.
Đây mới là lý do không có nữ sinh nào tranh nhau giành giật.

Đôi mắt Tư Kinh Mặc tịch mịch, trịnh trọng nói: "Có."
Giang Diệc: "Hả?"
Tư Kinh Mặc đi đến khu vực nghỉ ngơi: "Có người theo đuổi cậu."
Giang Diệc: "Gì?"
Mất hai giây để suy nghĩ, Giang Diệc mới hiểu được ý tứ trong câu nói của Tư Kinh Mặc.

Không chút suy nghĩ, Giang Diệc đã đuổi theo, nắm lấy cánh tay Tư Kinh Mặc: "Ai vậy? Tư ca, sao cậu biết? Cậu nói cho tôi nhanh lên!"
Ánh mắg của Tư Kinh Mặc rơi trên cánh tay mình, rồi vội dời sang chỗ khác, không tiếp tục trả lời câu hỏi của Giang Diệc.

Giang Diệc đi theo sau suy nghĩ rất nhiều cách, dù có quấy rầy thế nào đi nữa, Tư Kinh Mặc cũng không hé nửa lời.

Cứ thế mãi một hồi Giang Diệc đành từ bỏ.

Thôi bỏ đi, không nói thì không nói, Giang Diệc chưa từng nghĩ sẽ yêu đương khi học cấp 3, cho nên cậu biết cũng chỉ biết thế thôi, nếu là người mà cậu quen, điều đó sẽ làm mối quan hệ của hai người trở nên xấu hổ, càng trở nên tệ hơn.

Nhưng Giang Diệc không chú ý đến một điểm, trong nháy mắt cậu nắm lấy tay Tư Kinh Mặc thì lỗ tai hắn đã đỏ lên.

............!
Đại hội thể dục thể thao được tổ chức trong hai ngày, trong hai ngày này, có 60 lớp cố gắng giành hạng nhất.

Mặc dù Giang Diệc và Tư Kinh Mặc đều giành hạng nhất trong những hạng mục đơn, nhưng ban một lại thua ở nhưngc bạn mục khác.

Khi chạy cự ly dài Địch Tử Ngang chỉ giành được hạng hai.

Các bạn học dự thi khác, thành tích tốt nhất là hạng ba, và cũng chỉ có một hạng ba mà thôi.

Sau khi các hạng mục đơn kết thúc, Phương Phàm làm một bảng thống kê, bởi vì có mười người tham gia nên sự chênh lệch giữa lớp họ với lớp khác cũng không quá lớn.

Số điểm của ban một đang đứng thứ ba, bên trên là lớp mười và lớp mười hai.


Muốn giành được giải nhất, ban một chỉ cần lấy hạng nhất của phần thi tiếp sức là được.

Hạng nhất phần thi tiếp sức sẽ được 10 điểm, ban một ít hơn hai lớp phía trên một lớp là 5 điểm, một lớp là 7 điểm, chỉ cần đội thi giành được hạng nhất, ban một chắc chắn sẽ cầm được hạng nhất.

Nhưng trời không chiều lòng người, lý tưởng mãi mãi chỉ là ý tưởng, hiện thực sẽ đánh cho người ta một đòn cảnh cáo.

Vào năm lớp mười hai, tất cả học sinh năng khiếu sẽ được phân vào một lớp, vì điều này sẽ thuận tiện cho học sinh năng khiếu học tập.

Trong số đó, đương nhiên sẽ có học sinh thể dục.

Lần thi tiếp sức này, 4 nam sinh được chọn đi thi của lớp mười hai ban bảy đều là những học sinh thể dục Alpha có sức mạnh kinh người.

Bọn hắn vốn đã được huấn luyện chuyên nghiệp, cho dù là đám người Giang Diệc, so với đám người này thì cũng có phần kém hơn.

Huống chi, lần này Giang Diệc còn bị thương.

Bác sĩ Cố nói đúng, quả nhiên cậu không thể chạy, khi chạy nước rút xong, vết thương trên chân của Giang Diệc lại bị rách ra, máu tươi chảy ra từ lớp băng gạc.

Giang Diệc lập tức dùng bình xịt để che đậy tin tức tố cho mình, lúc này mới khiến mùi sữa trên người không lan ra ngoài.

Mặc dù không lấy được hạng nhất, nhưng ban một vẫn dễ dàng lấy được hạng hai của đại hội thể thao lần này.

Sau khi công bố xếp hạng, là đến phần trao thưởng, một niềm vui to lớn bao trùm lên tất cả các học sinh ban một, sau khi vết thương ngừng chảy máu, Giang Diệc cũng không để ý đến nữa.

Tư Kinh Mặc được cử làm đại diện lên sân khấu nhận giải, Giang Diệc đứng trên sân vận động nhìn chằm chằm bóng dáng quen thuộc.

So với đám người cao lớn thô kệch đứng xung quanh, thì dáng người Tư Kinh Mặc cao gầy hơn một chút.

Ỷ vào ở khoảng cách này Tư Kinh Mặc sẽ không nhìn thấy cậu, ánh mắt của Giang Diệc càng thêm không kiêng nể gì.

Khoảng cách này không thể nhìn rõ mặt mũi của Tư Kinh Mặc, nhưng chỉ khi đứng nhìn từ xa thế này mới có thể thấy được ngũ quan tuấn lãng của nam sinh.


Giang Diệc nghĩ đến ngũ quan của Tư Kinh Mặc, thứ khiến người khác khắc sâu nhất chính là đôi mắt của Tư Kinh Mặc, tròng mắt đen nhánh vô cùng thâm thúy, bên trong giống như một đáy biển sâu, chỉ nhìn thoáng qua đã rất khó để người khác dời mắt.

Sống mũi cao thẳng, bờ môi căng mọng, lúc khẽ mím môi sẽ là người ta có xúc động muốn cắn lên đôi môi đó......!
Ngừng!
Con ngươi của Giang Diệc bỗng nhiên co lại, cậu nghĩ đi đâu vậy chứ?
Gương mặt ửng hồng, Giang Diệc vội vứt cái suy nghĩ to gan lại nguy hiểm trong đầu ra ngoài.

"Giang Diệc?"
"Hả?" Giang Diệc bị giọng nói này làm giật nảy mình, nhìn lại thì mới thấy là Phương Phàm.

Nhìn lại phía sân khấu, lễ trao giải dài dằng dặc cuối cũng cũng kết thúc, Tư Kinh Mặc nhận thưởng xong đã quay lại.

Giang Diệc thu hồi ánh mắc, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm: "Sao thế?"
Phương Phàm lắc đầu, buồn bực nhìn Giang Diệc: "Tớ không sao, tớ chỉ muốn hỏi cậu bị sao thôi, làm gì mà mặt đỏ dữ vậy?"
Đáy lòng Giang Diệc run lên, vẻ mặt hoảng hốt: "Tôi......!Mặt tôi đỏ lắm hả?"
Phương Phàm gật đầu.

Bạn học bên cạnh nghe thế thì quay qua nhìn, khẳng định lời nói của Phương Phàm: "Ừ, đỏ lắm, không thoải mái hả?"
Ngón tay Giang Diệc lạnh lẽo, nhẹ nhàng đụng lên mặt mình một cái, chỗ ngón tay chạm vào nóng hôi hổi.

Sao thế nhỉ?
Giang Diệc cũng đang suy nghĩ.

Hết chương 42..


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện