Sau Khi Bị Cấp Trên Của Vợ Trước Cặn Bã Đánh Dấu

Dự Tiệc


trước sau

Đại khái là bị khiếp sợ quá mức, lại có lẽ thoạt nhìn không phải không có lý do.

Từ xưa đến nay Vinh Mạc là người trầm ổn mà hiện tại trừng mắt, cứ như vậy đem phản ứng trong lòng theo bản năng hỏi ra.

Ngay khi lời này vừa nói xong, Tống Chân cảm giác như bị ép chặt bảy phần, vẻ mặt cứng đờ, mồ hôi lạnh trên thái dương túa ra......

Toàn bộ hành lang rơi vào trầm mặc mấy chục giây.

Thời điểm Vinh Mạc cảm thấy anh nên mở miệng nói cái gì đó, người chưa từng được để ý là Trúc Tuế bỗng nhiên nở nụ cười, cười lộ ra hàm răng trắng bóc đều tăm tắp, như thể là nghe được câu chuyện ở thiên đường, "Anh rể, anh đang nghĩ gì vậy!"

Phản ứng này của Trúc Tuế khiến suy nghĩ gần như chắc chắn của Vinh Mạc, nháy mắt bị làm cho lung lay sắp đổ.

Anh vừa định nhìn Tống Chân một cái, Trúc Tuế đã duỗi tay đặt ở trên đầu vai của Tống Chân, rất có hứng thú nhấc lông mi lên, từ tốn nói, "Chị Tống, không biết từ khi nào thì chúng ta lại có loại quan hệ này......" Câu chuyện vừa chuyển, "Nếu anh rể đã nói như vậy, vừa vặn, đã trễ thế này, chị Tống chị nghĩ......"

Mặt của Tống Chân lập tức đỏ bừng.

"Không không, tôi không nghĩ......" Không đợi Trúc Tuế dứt lời, phản ứng đầu tiên của Tống Chân chính là lắc đầu phủ định.

Từ trước tới giờ da mặt của cô rất mỏng, Trúc Tuế ra vẻ, làm bộ với người ngoài **, chuyện này mới chỉ là khởi đầu......

Không đúng, Trúc Tuế ** giống như...... là, cũng phải mất một lúc để bắt đầu.

Mà Vinh Mạc thấy cách hành xử của Trúc Tuế và Tống Chân, chốc lát liền đánh mất ý niệm lời thề son sắc của chính mình.

Dù có nhiều chứng cứ bày ra ở trước mắt, thế nhưng trong một khắc, trực giác của bản thân Vinh Mạc đang mách bảo anh bị hoang tưởng.

Không chỉ bị hoang tưởng, lại còn trực tiếp đặt câu hỏi, cái này...... Ách, miệng mồm làm sao lại nhanh nhảu như thế!

Vinh Mạc sau một hồi thất thần, Trúc Tuế làm ra hành động ngược lại, vuốt mũi, mặt dán sát gần mặt Tống Chân, khẽ cười, "Chị Tống, chị khẩn trương như vậy làm gì, lời của em còn chưa được nói hết ra đâu......"

Đuôi mắt cong cong mang theo mười phần ý tứ trêu chọc.

Mà lúc Tống Chân bị Trúc Tuế động vào, mặt cô đã đỏ lan xuống tận cổ, liên tục xua tay, nhìn như muốn khóc......

Thấy vậy, trong phút chốc, Vinh Mạc có cảm giác tội lỗi.

Ngay sau đó, anh đưa tay túm lấy cô em vợ mặt dày vô liêm sỉ kia, nói lời can ngăn, "Tuế Tuế em qua đây. Được rồi, đừng trêu chọc cô Tống nữa!"

Trúc Tuế rất hợp tình hợp lý, nói "Anh rể không phải anh nói......"

Vinh Mạc cũng cảm thấy khó xử, chống chế lại, "Anh, anh......"

Ngập ngừng trong giây lát, thập phần khí chất đàn ông biết sai liền sửa, "Anh... Việc này không phải chỉ là hiểu lầm thôi sao!"

Chứng cứ đều đã rành rành như vậy, Tống Chân đang chột dạ dưới tình huống không biết phải làm sao, nói không nên lời, Trúc Tuế còn có thể làm ra vẻ mặt vô tội hỏi ngược, "Hiểu lầm, nhưng hiểu lầm này quá lớn. Tại sao anh lại cảm thấy như vậy?"

Nghe Trúc Tuế nói mấy câu đều cảm thấy rất có lý...... Đừng nói, nếu Tống Chân không phải là nhân vật chính, thì cô cũng cho rằng hai người các cô thật sự không quan hệ!

Vinh Mạc đuối lý, Trúc Tuế hỏi vậy, Vinh Mạc càng cảm thấy bản thân làm không đúng.

Đúng thế, làm sao lại có thể hiểu lầm như vậy đây!

Nằm trong phạm vi suy đoán của Trúc Tuế, Vinh Mạc vẫn đem cảm giác kỳ quái kể ra chi tiết, bộc bạch hết thảy, chỉ nghe Trúc Tuế khẽ ngân dài một tiếng, buông tay, tiện đà giải thích: "Chuyện hôm nay rất quan trọng, anh cũng biết đấy, toà án quân sự mở phiên toà, lúc sau...... Tóm lại, khi anh về nhà bác Vinh khẳng định cũng sẽ nói. Dù sao việc chị Tống xin phê duyệt việc thành lập tổ nhóm thứ hai, mọi người đều cảm thấy rất vui, em có uống chút bia, liền để cho chị Tống lái xe chở em......"

"Mấy thứ đồ này sao? Tủ lạnh nhà em trống rỗng, anh không nói em còn không cảm thấy......" Trúc Tuế bất tri bất giác vỗ trán, nhìn về phía Tống Chân, "Thật ngại, làm phiền chị Tống rồi. Uống rượu xong em có chút không ý thức được mà làm loạn......"

Mà lời này nghe vào tai của Vinh Mạc, chính là mang theo ý nghĩa khác.

Hôm nay thật vất vả Tống Chân mới thành lập được tổ nhóm thứ hai, gọi Trúc Tuế là lãnh đạo, sau này vẫn còn phải gọi nhiều, nhưng có rất nhiều đạo lý đối nhân xử thế, lãnh đạo đã mở miệng, cấp dưới như thế nào dám khước từ đây. Vì thế vẫn phải đưa Trúc Tuế trở về, lại bảo Trúc Tuế xách đồ. Cái này thật sự......

Vinh Mạc ái ngại, trừng mắt liếc Trúc Tuế một cái, "Làm sao có thể không đúng mực như vậy!"

Sau đó quay đầu cười tươi như gió mùa xuân với Tống Chân, chân thành, thật sự cảm thấy hổ thẹn nói: "Việc kia, mong cô Tống đừng trách móc, trong nhà của chúng tôi Tuế Tuế là nhỏ nhất, được nuông chiều, thành ra hành xử không biết nặng nhẹ......"

Tống Chân nào dám "Trách móc"!

Trong lòng cô quả thực có quỷ!

Mà đã chột dạ như vậy, lại còn bị Vinh Mạc vì đang cảm thấy hổ thẹn nói lời giải thích......

Chung quy, thời điểm tiễn Vinh Mạc về, Tống Chân thấy rất ngượng, Vinh Mạc cũng xấu hổ không kém gì cô.

Người kia cảm thấy chính mình đi lừa người, người này lại cảm thấy chính mình không chỉ hiểu lầm người khác, mà còn khi dễ người thật thà, cố tình cái người thật thà này lại là ân nhân của bản thân. Làm vậy sao coi được đây!

Duy độc chỉ có Trúc Tuế nhìn thấu được tâm tư của hai người, bên kia nói một câu khiến người hổ thẹn, bên này nói một câu làm người đỏ mặt. Chính bản thân cô ấy, kẻ lừa đảo thật lại làm ra vẻ mặt lương thiện, cười cười, ngoan ngoãn!

"Nếu Tuế Tuế muốn cô đi vào, thì cô Tống, cô cũng đừng khách khí, nghỉ ngơi một lát rồi hẵng đi. Tôi không thể ngồi được, tiểu Nghi còn ở nhà chờ tôi trở về. Hai người biết, thai phụ ra sao rồi đấy, cần người ở bên cạnh nhiều...... Đúng rồi, thiệp mời, cô Tống, cô cũng đã nhận rồi, thì ngàn vạn lần phải tới đó. Tiểu Nghi đã dặn đi dặn lại tôi mấy trăm lần là phải gửi cho cô!"

"Được rồi, không cần tiễn đâu. Hẹn gặp lại sau!"

"Cô Tống, cô nhất định phải đến tham dự đó --"

Thang máy từ từ đóng lại, câu cuối cùng của Vinh Mạc là hướng tới Tống Chân nói.

Nội tâm của Tống Chân vẫn còn đang mắc kẹt ở hai câu "Tôi là cái kẻ lừa đảo" và "Tôi cũng chỉ là bất đắc dĩ", ông trời thật biết trêu đùa con người!

Trúc Tuế vỗ vỗ thiệp mời trên tay, chậc một tiếng, liễm mi nói: "Chị Nghi làm chuyện này...... Thực sự là chị ấy làm."

Thiệp mời là tận tay anh rể đưa đến trên tay của Tống Chân, đây không phải...... cố ý làm người ta cảm thấy khó xử sao!

*

Trở về nhà, Tống Chân yên lặng rất lâu mới lấy lại được tinh thần.

Nhìn thiệp mời bằng vẻ mặt cực kỳ phức tạp.

Quả thực Vinh Mạc thật tình có ý muốn mời cô, nhưng Trúc Nghi...... Trúc Nghi đã biết mối quan hệ giữa cô và Trúc Tuế, còn dặn dò mấy trăm lần......

Có thể đoán ra được câu "Dặn dò mấy trăm lần" này không chỉ là cảm ơn ân tình, mà là rất muốn gặp cô.

Coi như cô làm bạn gái của Trúc Tuế.

Nhưng, thử xem, các cô còn chưa công bố cái gì đâu!

Bí mật của cô và Trúc Tuế không phải là một chuyện sao!!

Tống Chân cảm thấy thực đau đầu.

Tống Chân ngồi ở trên sô pha rối rắm, Trúc Tuế thấy, lại gần nhìn một lát, hai ngón tay vân vê tấm thiệp mời kia, vẻ mặt hờ hững, như bình thường nói: "Hà tất phải rối rắm như vậy. Nếu chị thật sự không muốn đi, thì từ chối đi."

Tống Chân ngẩng đầu, đối mặt với một Trúc Tuế bình tĩnh, lý trí, khiến cô cảm thấy mờ mịt, "Có thể được sao?"

Trúc Tuế cảm thấy buồn cười, ôm cánh tay nghiêng người dựa vào sô pha, thập phần khinh thường và ngạo mạn, ước lượng tấm thiệp mời kia, không coi ai ra gì nói, "Vì cái gì mà không thể?"

"Đầu tiên, chị cứu chị ấy, chị là ân nhân của chị ấy, chị ấy nên cảm kích. Đó là điều thứ nhất. Thứ hai, vẫn là bởi vì chị là ân nhân của chị ấy, không nói ở một khu, nhìn chung cả ba cái quân khu, ai đã từng nghe qua việc ngăn chặn hỗn loạn giai đoạn hai chưa? Đối với nhà họ Vinh chị là đại ân nhân, chỉ là một buổi tiệc không đi mà thôi, làm sao chị ấy có thể lấy oán trả ơn, chán ghét chị được đây?"

Mấy lời này.....

Tống Chân nhất thời lặng im.

Thoáng chốc, Trúc Tuế lại nở nụ cười, thay đổi, khác hẳn với bộ dạng cao cao tại thượng vừa rồi, ngữ khí mang theo tia mềm mại.

Tư thái, cơ thể nghiêng người dựa vào sô pha thoạt nhìn thả lỏng, mặt mày ôn hoà nhìn thẳng Tống Chân, "Đặc biệt, quan trọng nhất, nhà của chúng em dạy người ta phải rõ ràng mọi thứ, không thị phi bất phân."

"Chị, nhẹ nhàng mà nói, Trúc Nghi mang ơn chị, vô luận như thế nào, điều này vĩnh viễn không bao giờ thay đổi."

"Đây cũng chỉ là chị Nghi nói lời cường điệu lên với cô mà thôi."

"Muốn thì đi, không thích thì không cần đi, không phải còn có em sao? Em giúp chị đem quà tặng tới là được."

Nói qua nói lại, Trúc Tuế trước sau đều giúp Tống Chân suy tính cả rồi.

Đây thuộc về phong cách làm việc của Trúc Tuế, rất thoả đáng, khiến cho người ta cảm thấy dễ chịu, đúng mực, chọn trúng chỗ ngứa để gãi.

Tống Chân nhìn chằm chằm Trúc Tuế, sống cùng nhau cũng đã lâu như vậy, cô vẫn cảm giác được một loại mị lực kỳ lạ hiện hữu.

Thực thu hút mọi người, bất kể ai cũng khó mà thoát được.

Trúc Tuế nghiêng đầu, bật cười, ngữ điệu nhẹ nhàng, "Tại sao chị lại cứ nhìn em như vậy? Em có nói câu nào chọc chị tức giận sao?"

Biết đối phương nói đùa, Tống Chân liền lắc đầu.

>/>

Rũ mắt vài giây, ngẩng đầu dứt khoát nói: "Tôi vẫn nên đi."

Câu trả lời nằm ngoài dự kiến của Trúc Tuế, cô ấy nâng mi lên, ngồi thẳng dậy, "Vâng?"

Âm điệu đè nặng, không thể tin.

Tống Chân thở dài một hơi, nhìn về phía Trúc Tuế, nghiêm túc nói: "Vấn đề kia, trước đây đã nói qua chúng ta sẽ...... Khoảng thời gian trước trạng thái của tôi không tốt, cũng không biết thực hiện lời hứa thế nào. Chẳng qua, nếu đã kết hôn, ở cùng một chỗ, quan hệ bên kia của cô, trước sau gì tôi trốn cũng không thoát. Tôi cảm thấy...... Tôi nên tích cực đón nhận."

Tống Chân lộ ra nụ cười thoải mái, thoạt nhìn như thật sự đã nghĩ thông suốt.

"Chỉ trốn được một thời gian, tránh không khỏi một đời. Về sau còn muốn gặp cả bố mẹ của cô nữa!"

Mang thai có thế không thấy được, nhưng sau này có con thì có trốn cũng không thoát.

Đuôi lông mày Trúc Tuế nhếch lên, kinh ngạc nói, "Chị suy nghĩ thật xa."

Tống Chân phát ngượng.

Trúc Tuế biến hóa thành bộ dạng khác, cô ấy để lộ ra nụ cười đầy tinh nghịch, xen lẫn chút gian tà, hỏi, "Em có thể cả gan hỏi một câu được không? Chị nói thực hiện lời hứa, ý là, tiếp xúc thân mật đó ạ?"

Các cô bàn bạc xong xuôi cả rồi, trước ở cùng một chỗ, chậm rãi tìm hiểu thói quen của nhau, đến việc tiếp xúc thân thể, lại...... đợi đến thời điểm thích hợp sẽ sinh con.

Tống Chân không nắm được ý của Trúc Tuế, không lùi bước, da đầu căng chặt, gật đầu.

Khoảng thời gian này đều là Trúc Tuế chăm sóc cho cô, làm một bên đương sự khác, thật sự là cô, không thực hiện nổi quá nửa lời hứa của chính mình.

Không nói đến các thói quen, kỳ thật, cô còn kháng cự hành động tiếp xúc bình thường của Trúc Tuế, nhưng Trúc Tuế cũng không có ý kiến gì......

Trúc Tuế lại cười lên, nụ cười đạm mạc, nhưng đáy mắt hệt như có sao, rất sáng.

Duỗi tay ra, đốt ngón tay thon dài.

Tống Chân ngơ ngẩn, cũng duỗi tay ra, tay Tống Chân bị nắm lấy, nhiệt độ cơ thể tiếp xúc với tiết tấu chậm, một loại thân mật không biết diễn tả ra sao.

Ý cười của Trúc Tuế không giảm: "Xin tự giới thiệu, em là Trúc Tuế, chào mừng chị tiến vào thế giới này, hi vọng chúng ta sẽ cùng nhau trải qua cuộc sống hôn nhân tốt đẹp."

Tống Chân ngẩn ra, đáp lại bằng một nụ cười, nắm lấy tay của đối phương, "Tống Chân, tôi cũng rất hi vọng, chúng ta sẽ sống chung với nhau thật tốt."

Dứt lời, Trúc Tuế vẫn không buông tay, trái lại nói quá, "Lần đầu tiên em được cầm tay của chị."

Tống Chân cứng lại, muốn rút tay về, lại không rút được.

Trúc Tuế cứ nhìn cô như vậy, cô cảm thấy khí tức của đối phương rất mạnh, ánh mắt như có ý gì đó.

Giây lát, Trúc Tuế: "Chị, mặt của chị rất đỏ."

*

Bời vì Trúc Nghi mang thai mới mở tiệc, mời bạn bè, người thân của cô ấy tới, người tới đây không giàu thì cũng có địa vị.

Tống Chân bối rối, Trúc Tuế lại rất tự nhiên, khiến Tống Chân cảm thấy áp lực, đi theo cô ấy, cô ấy là người dắt Tống Chân đi gặp hết người này người kia.

Nghĩ đến cái gì, Trúc Tuế lại nói, nói người Thượng Kinh biết Tống Chân không nhiều, chỉ có nhóm Omega đặc biệt không sinh được con là rất tôn kính Tống Chân, khiến cô như trút được gánh nặng.

Thời gian trôi đi, ngày ấy đến thực mau.

Vì thế, Tống Chân còn phải chạy qua bên bạn thân tham khảo ý kiến, mua cái gì đó thật đặc biệt, một chiếc váy quý phái để tham dự buổi tiệc.

Cuối cùng cũng tới ngày nhập tiệc, Tống Chân không khỏi cảm khái, xem như chọn mua đúng rồi.

Cho dù Trúc Tuế có mặc cái gì cũng đều giống người mẫu, với cái khí chất đó thì đồ có xấu cũng biến thành đẹp.

Cô chỉ là một nhân viên nghiên cứu, vẫn cần dựa vào quần áo.

Chẳng qua......một phòng quần áo trong nhà Trúc Tuế không phải muốn cái gì là có cái đó......

"Bác Lý, xin chào. Đây là cô Tống, Tống Chân, vâng, chính là người kia...."

"Chị Tống, đây bộ trưởng Bộ Quốc Phòng thứ hai, Lý......"

Hội ngộ với Alpha, Trúc Tuế như cá gặp nước, nhiệt tình giới thiệu.

Tống Chân gật đầu không ngừng, chuyên tâm xã giao, không hề lơ là.

Cứ như vậy bị động lại làm quen qua được cả tá người, Tống Chân phát hiện, ở đây, không phải Alpha thì chính là Omega, Beta chỉ chiếm số lượng rất ít, cùng giới tính trong vòng sinh hoạt của cô chiếm số nhiều, thật khác nhau.

Hơn nữa mỗi một chức vị được nói ra đều thực dọa người, Bộ Ngoại giao, Bộ Quốc phòng, Tòa án Nhân dân Tối cao......

Không hổ danh bữa tiệc của nhà quyền thế, tới đây đều là những nhân vật có cấp bậc, địa vị.

Nhân viên nghiên cứu nhỏ bé như cô xen lẫn ở trong đó có chút không hợp.

Cả trai lẫn gái trò chuyện tự do, mỗi người đều mang theo một loại cảm giác không giận tự uy, tương tác với nhau, đối nghịch, lại rất hòa hợp.

Tuổi trẻ còn tốt, một khi lớn tuổi, đối với cái loại không khí giả tạo này, tự khắc cảm nhận được đặc biệt rõ ràng.

Tống Chân cũng coi như biết khí chất trên người Trúc Tuế đến từ đâu. Chính là từ khi còn nhỏ đã phải học cách nhìn nhận, giao tiếp, rèn luyện nâng cao kỹ năng, khí chất cao quý.

Trúc Tuế một đường đều dắt theo Tống Chân, khó khăn lắm mới có thể nghỉ ngơi, Trúc Tuế đi lấy nước trái cây cho Tống Chân. Phía xa, bảo mẫu của Trúc Nghi cũng vừa vặn bước tới trước mặt Tống Chân.

Tống Chân sững người, tức thì nắm bắt được tình hình.

Cái gì đến cũng sẽ đến, Trúc Nghi muốn gặp chính cô.

Cô cũng không sợ, nối gót bảo mẫu, đi thẳng tới phòng ngủ nhỏ. Trúc Nghi đang ngồi ở trên ban công của phòng ngủ, trên người khoác một chiếc áo choàng, khí sắc so với lần trước đã khá hơn nhiều, đang xem văn bản, thấy cô tới, mặt đầy vui mừng nhanh chân đứng dậy tiếp đón.

Khi Tống Chân đến cũng có hơi lúng túng, chân chính gặp được Trúc Nghi, bản thân Trúc Nghi lại phi thường dịu dàng.

Thậm chí còn rất ôn hòa, khiến cô cảm thấy ngại.

Cô ấy không thèm để ý đến quan hệ của cô và Trúc Tuế, thân thiết lôi kéo cô hỏi đông hỏi tây, cùng cô nói một chút về quãng thời gian mang thai và nói về chuyện con cái. Sau cùng vẫn chỉ có Tống Chân ngại ngùng, chủ động nhắc tới.

Trúc Nghi sửng sốt, ý cười không giảm, nhu mì "Cái này tôi biết, cô Tống làm sao lại đột nhiên nói như vậy, làm tôi có cảm giác...... hình như là tôi đã nói gì đó không nên nói, tôi có nói gì mạo phạm đến cô không?"

Tống Chân liên tục xua tay, "Không không, cô rất tốt. Chính là......"

Dừng một chút, cô nghĩ đau dài không bằng đau ngắn, cắn răng, đơn giản chọn lựa mới nói ra, "Nếu nói tôi là Beta, chẳng lẽ cô không cảm thấy tôi và, và Trúc Tuế chẳng phải...... chẳng phải rất không hợp sao?"

Trong mắt Trúc Nghi, Tống Chân chính là Beta, mà tạm thời Tống Chân chưa có ý định công khai giới tính thật của bản thân, không nghĩ, bởi vì giới tính mà hấp dẫn tới một ít phiền toái không cần thiết như vậy.

Trúc Nghi nở nụ cười.

Cô ấy không trả lời câu hỏi của Tống Chân, đổi lại hướng mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, chớp mắt một cái, ánh mắt mất đi tiêu điểm.

Trúc Nghi hạ giọng nói: "Cô Tống, cô biết Tuế Tuế có anh trai đúng chứ?"

Quay đầu lại, nhìn sắc mặt của Tống Chân, Trúc Nghi liền hiểu, Tống Chân cũng đã biết.

"Tuế Tuế đã nói cho cô biết sự tình vài năm trước của Trúc thiếu gia có phải hay không?"

Tống Chân chần chờ một lát, thẳng thắn nói thật, "Có nói, nói năm đó anh trai của cô ấy là bởi vì thích......"

Cơ hồ đem lời Trúc Tuế đã nói, thuật lại một lần.

Trúc Nghi nghe xong gật đầu, lại kéo chặt áo choàng, lời nói ra khiến người ta phải ngạc nhiên: "Tuế Tuế đã nói cho cô về chuyện thời điểm xảy ra tai nạn xe cộ, em ấy cũng có mặt ở hiện trường hay chưa?"

Tống Chân ngây ra.

Trúc Nghi nhìn thấu qua biểu hiện của Tống Chân, câu tiếp theo lại ném ra một quả sấm sét, "Nếu em ấy chưa nói qua, nói vậy việc kia cô cũng không biết. Khi đó, A Niên là vì bảo vệ Tuế Tuế, trước khi bị đâm xe, mạnh mẽ xoay chuyển tay lái, kết quả dẫn tới làm chính bản thân bị thương...... Thời điểm xe cấp cứu tới, mất quá nhiều máu...... Cuối cùng cứu chữa không được, cứ thế ra đi rồi?"

Tống Chân hoàn toàn không thốt lên lời.

Trúc Nghi rũ mắt, đôi mắt ánh lên một tia đau thương nhàn nhạt, kể chuyện.

"Lúc ấy, A Niên qua đời là đề tài lớn nhất của một khu, mỗi nhà mỗi người đều thảo luận về nó. Bất quá, không phải vì A Niên mất sớm làm người cảm thấy bi thương, mà thảo luận về -- giới tính của Tuế Tuế."

"Tuế Tuế đến tận năm mười tám tuổi mới phân hoá. Năm đó, phát sinh tai nạn xe cộ, em ấy mới chỉ mười bảy tuổi."

"Mọi người đều nói, người thừa kế nhà họ Trúc ưu tú, Alpha cấp A hy sinh vì cứu Beta, thật không đáng."

Khuôn mặt Trúc Nghi vẫn treo lên nụ cười nhạt như cũ, mắt mờ đi, bị bao phủ bởi một tầng hơi sương.

"Bọn họ đều nói, nếu A Niên không chuyển hướng sang cứu Tuế Tuế, thì có lẽ hiện tại vẫn còn sống."

Tạm ngưng đôi giây, Trúc Nghi lại nhẹ giọng, "Không biết cô Tống có hứng thú nghe tôi kể chuyện xảy ra kế tiếp hay không?"

Bốn mắt nhìn nhau, phải sau một lúc lâu, Tống Chân mới gật đầu thật mạnh.

Truyện convert hay : Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện