Hắn không quan tâm cô gái nhỏ ra sức phản kháng, nhanh chóng túm quần lót cô kéo xuống.
Đẩy cô xuống sofa, vuốt ve tiểu huyệt trơn ướt: "Tiểu tao hóa, anh còn chưa làm gì mà em đã ướt thành như vậy?"
Hắn vừa nói vừa cởi bỏ khóa quần, một vật thể to lớn cong cong lập tức nhảy ra ngoài.
Giang Bích Nhân nhìn xem có chút sợ hãi.
Hai chân giãy dụa không nghĩ muốn làm chuyện đó: "Không được...!Quá lớn...!Hơn nữa bác trai sắp tan làm..."
"Yên tâm, tiểu tao hóa có thể ăn hết" Giang Thần Hợi tách hai chân cô ra, nhắm ngay lỗ nhỏ, thúc mạnh vào trong.
"A a a...!Không được...!Ô a...!Phòng khách...!Không được...!Bác trai...! Lập tức tan làm rồi...!Ân a a...!Sẽ bị phát hiện...!Ô a a...!Quá sâu...! Ô...!Nhẹ chút..." Giang Bích Nhân vẫn như trước giãy dụa lợi hại, nhưng một khi cự căn đi vào thân thể cô liền không khống chế được mà mềm nhũn, chỉ có lời nói là mang ý kháng cự.
"Ba anh thường xuyên tăng ca..." Giang Thần Hợi dùng sức va chạm cửa tử cung: "Hơn nữa không phải em thích bị người ta xem sao? Bị bác trai thân yêu nhìn thấy, anh sợ em sẽ kích động muốn chết đi."
"Ô...!Không được...!A a...!Ca ca...! Nhẹ chút...!Ân a a...!Đừng đụng phải..." Miệng tử cung bị người đàn ông đâm cho tê liệt khoái ý, vú lớn được Giang Thần Hợi nắm ở trong tay xoa bóp, cả người cô bị nhấn chìm trong bể dục rộng lớn.
Giang Thần Hợi hung hăng nghiền nát miệng tử cung, không ngừng mạnh mẽ va chạm.
Ngay sau đó, một cái khe hở nhỏ được đâm ra ở nơi địa phương nhắm chặt.
Giang Thần Hợi thừa thắng xông lên điên cuồng va chạm, chọc cho cô gái nhỏ đáng thương kêu khóc, không ngừng cầu xin.
Đúng lúc này, ngoài cửa truyền vào một chuỗi tiếng động, hình như là có ai đó đang mở cửa.
Giang Thần Hợi cười nói với Giang Bích Nhân: "Hẳn là bác trai thân yêu của em đã về rồi"
Giang Bích Nhân trợn to mắt, tiểu huyệt khẩn trương co rút, cô chống đỡ thân thể chật vật muốn đứng lên: "Vậy anh còn không mau rút ra!"
Giang Thần Hợi một tay ôm cô bế lên, để cô khóa ngồi trong lòng ngực hắn, xoã làn váy cô xuống chắn ngang nơi giao hợp của hai người: "Cọng cỏ nhỏ, anh trai chỉ còn có một chút là có thể thao vào tử cung, bây giờ làm sao mà chưa gì đã từ bỏ được có đúng hay không?"
Giang Bích Nhân hoàn toàn không muốn, dùng chút sức lực yếu ớt giãy dụa, nhưng ngược lại càng làm côn th*t thuận lợi tiến sâu vào bên trong.
Ngay lúc này, cô nhạy bén nghe thấy âm thanh tiếng cửa bị đẩy ra, cả người Giang Bích Nhân tức khắc cứng đờ không dám động đậy.
Giang Thần Hợi một chút cũng không bị người đó làm ảnh hưởng, đưa tay bắt lấy eo nhỏ nhanh chóng ra vào, côn th*t phối hợp đỉnh mạnh về phía trước.
Giang Bích Nhân gắt gao che miệng, mềm mại ngả xuống trên người Giang Thần Hợi.
Nhờ sự nỗ lực không ngừng của hắn ta, quy đầu to lớn cứng rắn cuối cùng cũng thao mở miệng tử cung, khảm sâu vào nơi non mềm yếu ớt.
Giang Bích Nhân cứng người, âm thầm hét lên một tiếng, từ tử cung phun ra một cỗ nước trong suốt.
Cô cao trào.
Mà lúc này, người kia đã bước qua khỏi cửa tiến vào phòng khách.
Thân ảnh cao lớn đĩnh đạc nhanh chóng xuất hiện, người này cùng anh họ có vài phần tương tự, nhưng khuôn mặt nho nhã và trưởng thành hơn.
Hai mắt Giang Bích Nhân đẫm lệ mông lung, nhận ra người trước mặt xác thật là bác trai.
Ô...!Làm sao bây giờ...!Thế nhưng, thế nhưng ở trước mặt bác trai, bị dương v*t của anh họ thao vào tử cung, còn không kềm chế được mà cao trào...!Ô...!
Hơn nữa hiện tại cô còn đang ngồi trên dương v*t của anh họ, liệu bác trai có phát hiện ra cái gì hay không...?
"Nhân Nhân tới khi nào vậy?" Người đàn ông nhẹ cười, nhưng khi nhìn thấy rõ vẻ mặt của cô lập tức nhăn lại mi mắt: "Sao lại khóc rồi?"
Nam căn to lớn vẫn còn đang vùi sâu vào trong tử cung, từng tấc thâm nhập xâm nhập tiểu tử cung yếu ớt.
Giang Bích Nhân không còn một chút sức lực đáp lời bác trai, cô chôn mặt gục đầu vào vai anh họ, áp chế âm thanh rên rỉ sắp phát ra.
Giang Thần Hợi làm như không có gì tùy ý đâm chọc: "Nhân Nhân không biết làm bài tập về nhà, trong lòng em ấy cảm thấy khó chịu, con chỉ là tốt bụng an ủi một chút thôi."
Bác trai biết Giang Bích Nhân vốn dĩ không phải là kiểu người thông minh, khi còn là thường xuyên bởi vì chuyện không biết bài tập làm mà khóc sướt mướt.
Hắn phải ôm cô hôn hôn rồi cho kẹo mới có thể dỗ cô vui vẻ.
Ông thả lỏng lông mày: "Còn tưởng rằng Nhân Nhân nhà chúng ta lớn rồi, không ngờ vẫn còn giống như lúc nhỏ"
Giang Bích Nhân cắn quần áo Giang Thần Hợi, không dám nói lời nào.
Có lẽ vì đã lâu không gặp nên bác trai không có ý lên lầu.
Mà ngồi xuống chỗ ghế sofa bên cạnh Giang Bích Nhân.
"Nhân Nhân chẳng phải không thích anh họ sao? Như thế nào hôm nay còn để anh họ ôm?"
Giang Thần Hợi cố tình đẩy côn th*t vào chỗ sâu nhất trong tử cung.
Giang Bích Nhân rùng mình, tiểu huyệt khẩn trương co thắt, cầu nguyện cho bác trai mau mau rời đi.
Giang Thần Hợi vô cùng tự nhiên mà đáp lại: "Chắc là vì quá buồn, em ấy còn nhờ con dạy kèm nữa đó nha"
Bác trai sờ sờ đầu Giang Bích Nhân: "Nhân Nhân đừng buồn, học tập không tốt cũng không phải là việc gì to tát, nhà chúng ta không yêu cầu nhiều như vậy nên con không cần tự tạo áp lực cho mình, không học đại học cũng không sao.
Tâm trạng của Nhân Nhân nhà chúng ta là quan trọng nhất.
Đừng lo lắng, có ba con, hơn nữa bác trai cũng có thể nuôi con, mỗi ngày đều đưa tiền tiêu vặt có cho con, được không?"
Giang Bích Nhân nghe xong vừa cảm động lại xấu hổ, cuối cùng không kìm được khoái cảm mà ngẩng đầu lên, kêu một tiếng: "Bác trai..." Sau đó cọ cọ vào tay ông.
Bác trai lấy khăn tay ra, nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt Giang Bích Nhân: "Không khóc nha, Nhân Nhân ngoan nào"
Giang Bích Nhân vùi gương mặt nhỏ vùi vào trong lòng bàn tay rộng lớn của bác trai: "Bác trai là tốt nhất, thiên hạ đệ nhất tốt luôn."
Bác trai thấp giọng cười một tiếng: "Vậy Nhân Nhân có muốn ta ôm một cái?"
Giang Bích Nhân khi còn nhỏ đúng là rất thích cùng bác trai thân cận, không có việc gì làm liền muốn ông ôm ôm hôn hôn.
Nhưng tới khi lên sơ trung [*], đại khái là bởi vì ý thức phái nữ mơ hồ trỗi dậy.
Tuy rằng cô vẫn thật thích bác trai, nhưng không còn thân mật với ông giống như lúc nhỏ nữa.
[*] Sơ trung: Tương đương với cấp 2 ở Việt Nam.
Lúc này nghe bác trai hỏi như vậy, nghĩ đến dương v*t anh họ còn đang cắm trong tử cung cô, Giang Bích Nhân không khỏi đỏ mặt, lắc đầu ngầy ngậy.
Bác trai thở dài, làm bộ muốn rút tay về: "Nhân Nhân hiện tại thích anh trai không thích ta?"
Giang Bích Nhân hoảng hốt, lo lắng cô sẽ làm bác trai thương tâm, vội vàng bắt lấy tay ông, lắc đầu: "Không có không có, con thích nhất là bác trai"
"Thế thì tại sao để anh trai ôm mà không để ta ôm?"
Giang Bích Nhân rên rỉ không nói nên lời.
Giang Thần Hợi xen vào: "Ba, ba bao nhiêu tuổi rồi mà còn ở đây ghen tị, coi có xấu hổ không chứ.
Con hiếm khi nào mới được cọng cỏ nhỏ đồng ý thân cận, ba đừng quấy rầy chúng con, được không?"
"Thằng nhóc thối, nói chuyện kiểu gì vậy?" Bác trai trừng mắt nhìn Giang Thần Hợi, làm bộ muốn đánh hắn.
Giang Thần Hợi một tay bế Giang Bích Nhân đứng dậy: "Con đưa cọng cỏ nhỏ về phòng"
Huhu...!Lá gan của anh họ quá lớn rồi...!Làm sao có thể như vậy...!Bác trai hẳn là không nhìn thấy cái gì