Sau Khi Âm Thầm Kết Hôn Cùng Với Ảnh Đế, Tôi Mang Thai

Ngày hội đèn lồng


trước sau

Hôm lễ hội đèn lồng đó, Trần Tử Tinh và Quan Thần đã sớm vào thành phố, hai người thêm cả Vương Long Đào, hợp lực mang đồ đạc chuyển đến nơi tổ chức lễ hội sau đó còn trang trí gian hàng.

Mặc dù còn một lúc nữa mới đến chiều tối nhưng nhìn cả con phố đã được trang hoàng gần xong rồi. Ba người dọn dẹp gian hàng xong không lâu sau Trân nhiều tiền cũng lái xe đến, mang theo cả Vương Phượng Mai cùng đến.

Tương lai sẽ như thế nào thì cứ nhìn vào kết quả của ngày hôm nay.

Trần nhiều tiền tự mình bày biện mấy thứ đồ chào hàng ra, Trần Tử Tinh chuyển cái ghế dài bốn chân xuống, Vương Long Đào phải vào trong thành phố có chút việc nên đã đi rồi.

Trần Tử Tinh tò mò hỏi, Vương Phượng Mai nói: "Đi thăm hai đứa em họ của con rồi, sắp thi lên cấp ba nên nghỉ tết phải đi học bổ túc."

Trần Tử Tinh chợt nhớ ra một điều, bài tập về tết hai hôm trước cậu mới làm xong, hôm đó cậu còn phải đá Quan Thần ra ngoài khóa cửa lại để làm.

Vèo một cái lại sắp vào kỳ học mới rồi đấy.

Trần Tử Tinh à một tiếng, quay đầu hỏi Quan Thần, "Cậu đã làm xong bài tập chưa?"

Quan Thần sang gian hàng khác để mua thịt dê nướng, đang ngồi trên ghế ăn ngon lành, nghe thấy cậu nói vậy thì nhìn sang một cái, vẻ mặt kiểu "Cậu đang nói gì thế sao tôi nghe không hiểu".

Trần Tử Tinh khinh bỉ hắn, "Tên lười...... đêm nay đừng mong trốn thoát, cậu chết cũng phải làm xong bài tập cho tôi."

Quan Thần sợ đến mức làm rơi cả xiên thịt dê, vẻ mặt kiểu cậu đang trêu tôi à?

Trần Tử Tinh không thèm quan tâm đến cái tên không có mộng tưởng kia nữa.

Ngày hội đèn lồng dự tính sẽ tổ chức vào lúc 17:30, trời cũng đang dần tối, lúc 17 giờ đã có không ít người tới đây.

Mọi người bắt đầu vào công tác chuẩn bị, vô cùng bận.

Ngày hội đèn lồng chủ yếu là ngày để người ta ăn chơi hát lượn. Trần gia coi như đây cũng là niềm vui.

Nhưng trong thành phố phần lớn vẫn hay đi ăn. Con người xem đồ ăn chính là trời đấy, cả một con phố nhìn đi nhìn lại cũng toàn đồ ăn, âm thanh két két vang lên khắp nơi, các loại mùi vị chầm chậm bao phủ cả con phố, thời tiết vẫn còn hơi lạnh nhưng lại bởi vì bầu không khí này mà trở nên ấm áp.

Quan Thần bỗng nhiên nói, "Tinh ca ơi, đây là lần đầu tiên tôi được thấy những thứ này đấy."

Trần Tử Tinh quay đầu nhìn hắn.

"Trước kia tôi cũng chỉ được xem thôi, chưa từng tự mình đến những nơi thế này, đây là lần đầu tiên đấy." Quan Thần nhìn chăm chú vào ngã tư đường, trong ánh mắt lấp lánh ánh đèn của con phố.

Trần Tử Tinh hơi xúc động, "Năm lớp 10 cũng không đi sao?"

Quan Thần lắc đầu, không nói chuyện. Lúc hắn học lớp 10 tính tình cực kỳ quái gở, mấy kiểu hoạt động của ngày lễ này đối với hắn đúng là xin hãy tha thứ cho kẻ bất tài. Dù sao cũng chỉ có một mình, chẳng có gì thú vị cả.

Tận đến lúc lên lớp mười một, tính cách của hắn mới dần dần thay đổi, cũng là lúc có chiều hướng chuyển biến tốt đẹp thì hắn lại trùng hợp gặp được Trần Tử Tinh. Trần Tử Tinh cũng vừa hay phát hiện ra cánh cửa nội tâm của Quan Thần đang mở ra một khe nhỏ.

Trần Tử Tinh rất muốn biết, rốt cuộc hắn đã xảy ra chuyện gì. Nhưng lời đến môi lại không thể mở miệng được, như vậy quá tàn nhẫn không phải sao?

Hắn gật gật đầu, Quan Thần bỗng nhiên nói: "Nếu tôi nói......"

"Bụp" một tiếng, cây pháo đầu tiên được bắn lên bầu trời. Những bông pháo hoa đẹp đẽ nở rộ trên không trung, liên tiếp nổ ra âm thanh "bụp bụp bụp", cả thế giới đều sáng bừng lên. Trên con phố sạp hàng nào cũng treo đèm lồng, ngay phía trên đầu Trần Tử Tinh, sạp hàng của Trần gia cũng treo một cái đèn lồng gỗ tự làm, cực kỳ đẹp.

Hóa ra không biết từ lúc nào thời gian trôi đi đã đến 17:30.

Trần Tử Tinh và Quan Thần nhìn nhau, cậu nhìn miệng của Quan Thần hết mở ra lại đóng lại, nhưng lại không nghe thấy hắn nói gì. Cậu cố gắng hết sức thử đoán xem Quan Thần muốn nói gì nhưng lại không thể đoán ra.

Ở giữa hàng vạn nghìn bông pháo, mọi người đều ngửa đầu nhìn ngắm, chỉ có hắn và cậu nhìn nhau.

Sau tầm một phút, tiếng pháo hoa mới ngừng lại.

Trần Tử Tinh hỏi: "Cậu...... lúc nãy nói gì vậy?"

Quan Thần sửng sốt, sau đó lại cảm thấy thả lỏng thở phào nhẹ nhõm một hơi. Hắn lắc lắc đầu, nói: "Tôi nói, tí nữa về sớm đi."

Trần Tử Tinh sửng sốt, "Về á?"

"Không phải cậu muốn tôi phải làm bài tập nghỉ tết sao." Quan Thần nói, "Ngày mai phải về trường rồi mà."

Trần Tử Tinh gật gật đầu, nói được. Cậu quay đầu nhìn tình hình bán hàng của ba mẹ mình, nhưng mà cậu cảm thấy hình như không đúng lắm, cậu cứ cảm thấy vừa nãy những lời Quan Thần muốn nói nhất định---nhất định không phải những lời này.

Đợi đến lúc cậu quay đầu lại định hỏi lại thì Quan Thần cũng đã đứng lên, nói "Tôi đến WC một lúc", sau đó vội chạy đi.

Trần Tử Tinh nhìn chằm chằm vào bóng dáng của Quan Thần.

Cậu không hề biết rằng Quan Thần vừa nãy phải lấy hết dũng khí để hỏi cậu:



"Nếu tôi nói...... Năm sau, năm sau nữa, sau này mỗi một năm tôi đều muốn đến – Vậy, nghìn núi muôn sông cậu có sẵn lòng đi cùng tôi không, Tử Tinh?"

"Thần nhi sao vậy?" Vương Phượng Mai hỏi.

Trần nhiều tiền bây giờ đang bận rộn, phong cách gian hàng của ông rất đặc biệt, đồ trang trí, đèn lồng của người khác đều là mua đồ cũ hoặc mang từ nhà.

Chỉ có ông là tự làm, thể hiện phong cách của riêng mình, trên bàn bày các loại tượng em bé hình dáng không giống nhau, giống như đang sưu tầm đồ cổ, đẹp đến mức kiến cho người ta phải sáng mắt.

"Đi WC rồi, " Trần Tử Tinh nói, "Đồ của ba bán thế nào rồi?"

"Trước mắt thì khá ổn." Vương Phượng Mai mắt nhìn theo Quan Thần rời đi, "Con đi xem Thần nhi thế nào đi? Mẹ cứ có cảm giác nó cứ thất lạc thế nào ấy, hay đang nhớ nhà? Con sang xem nó thế nào đi."

Trần Tử Tinh nhìn theo ánh mắt của Vương Phượng Mai. Cậu cũng hơi chộn rộn, những lời này của Vương Phượng Mai vừa hay lại cổ vũ cho lá gan của cậu lớn lên.

Trần Tử Tinh gật đầu nói: "Thế để con đi xem cậu ta thế nào, mẹ với ba cố lên nhé, có việc gì thì gọi điện cho con."

"Ừ, đi đi." Vương Phượng Mai nói.

Trần Tử Tinh chạy ra phía sau gian hàng, cậu tìm nửa ngày mới nhìn thấy bóng dáng của Quan Thần, càng đi càng xa, xem ra thật sự muốn tìm WC.

"Quan Thần!" Trần Tử Tinh đừng từ xa gọi hắn một câu

Quan Thần không nghe thấy, Trần Tử Tinh lại nện bước nhanh hơn đuổi theo, thậm chí tóc cũng bị thổi rối tung. Cậu thở phì phò, vội vàng bắt lấy tay Quan Thần mới cảm thấy yên tâm dừng lại nói: "Quan, Quan Thần...... hô...... Có phải cậu...... giận tôi không? Cậu sao thế? Sao lại không thèm để ý đến tôi?"

Trần Tử Tinh hiếm khi nói với hắn nhiều như vậy, làm cho Quan Thần choáng váng, con đường nhỏ này không có một bóng người, ồn ào huyên náo cách bọn họ rất xa, gió lạnh thổi tới, Quan Thần dừng lại bước chân của mình, ngạc nhiên nhìn người con trai mà hắn thích.

"Tử Tinh......"

"Có phải cậu giận tôi không?" Trần Tử Tinh thở dốc túm lấy tay Quan Thần, giành nói trước.

Ánh mắt cậu vô cùng sáng giống hệt như lần đầu gặp nhau ấy, chỉ có đôi mắt ấy đẹp đến mức có thể câu mất hồn người khác.

Ngay tại giây phút này Quan Thần cảm thấy tất cả những phiền não ồn ào của thế giới này cách hắn thật xa. Trên đầu hắn bây giờ nhất định sẽ là bầu trời đầy sao, những bông hoa bên cạnh hắn phải là hoa hồng mới đúng. Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì người hắn thích giờ này phút này đang ở ngay trước mặt hắn, nhìn hắn.

Trong nháy mắt, Quan Thần ôm lấy cậu, hương vị tươi mát của thiếu niên vờn quanh hắn, Trần Tử Tinh ngẩng đầu lên, cằm gác ở trên vai người con trai ấy, tay không biết phải đặt vào đâu.

Trần Tử Tinh trợn mắt, dần dần đánh mất khả năng suy nghĩ, "Quan...... Thần?"

- - Ấm áp quá đi mất.

Cậu thật sự rất thích loại ấm áp này.

Và thích loại ấm áp do hai người ôm nhau này, còn cả xúc cảm nữa. . ngôn tình sủng

Quan Thần ôm chặt lấy Trần Tử Tinh, giống như muốn dùng hết sức mình khảm cậu vào tận xương tủy vậy. Hắn sống đến tận bây giờ chưa từng thích ai như vậy, chưa từng cần một người như vậy.

Trước khi gặp được Trần Tử Tinh, độc thân đối với Quan Thần mà nói thì chẳng là gì.

Sau khi gặp được Trần Tử Tinh, mỗi một giây không có cậu đều cảm thấy khó chịu.

Hai người không nói gì cứ thế ôm nhau, Quan Thần cần cậu, chỉ cần thông qua tiếp xúc tứ chi Trần Tử Tinh cũng có thể cảm nhận được ý muốn của hắn. Cậu dừng lại một chút, cuối cùng vẫn đặt tay lên lưng hắn, nhẹ nhàng vuốt ve.

"Tử Tinh." Thật lâu sau, Quan Thần bỗng nhiên mở miệng, mắt trợn tròn nhìn ngã tư đường phía sau lưng Trần Tử Tinh, "Hiện tại...... sao cậu lại muốn ôm tôi?"

Vấn đề này chuyển sang người Trần Tử Tinh. Cậu đã sớm hiểu ra, nếu quan hệ của bọn họ chỉ là bạn cùng phòng, bạn bè, anh em bình thường, chắc chắn sẽ không làm đến bước này. Chuyện này không hề bình thường, hoặc là nó đã sớm vượt ra khỏi phạm vi tình bạn, bọn họ thật ra hiểu mà không nói.

Trần Tử Tinh khẩn trương nuốt một ngụm nước bọt, ngón tay run rẩy, một lúc sau cậu nói, "Tôi......"

"Cậu cũng thích tôi, đúng không?" Quan Thần bỗng nhiên đánh gãy lời nói của cậu.

Ngay tại giây phút đó, trong lòng Trần Tử Tinh ngũ vị tạp trần. Kích động, may mắn, thoải mái......Cậu hơi bối rối với phần tình cảm này, bởi vì tờ giấy mỏng trên cửa sổ kia bị chọc thủng, nhưng lại vì Quan Thần có thể nói thẳng ra những phiền não của cậu bấy lâu nay mà cảm thấy may mắn và thoải mái.

Thật lâu sau Trần Tử Tinh vẫn không trả lời.

Nhưng không trả lời lại chính là đáp án tốt nhất.

Quan Thần ôm chặt Trần Tử Tinh, im lặng thật lâu, sau đó nói: "Cậu không muốn biết quá khứ của tôi nữa."

Lúc này Trần Tử Tinh trả lời rất nhanh, "—Tôi muốn biết."

Tôi muốn biết quá khứ của cậu, tôi muốn hiểu tất cả những thứ thuộc về cậu. Trần Tử Tinh nghĩ cũng không nghĩ, đây có lẽ đã trở thành bản năng của cậu.

Khi yêu một người, cơ thể sẽ tự sản sinh ra một loại bản năng đối với một người khác.



Chỉ là Trần Tử Tinh lúc đó chưa nhận ra điều này.

"Thế tôi sẽ nói cho cậu nghe." Quan Thần nói.

Quá khứ của Quan Thần, gần như chỉ diễn ra ở trong nhà. Thân là đứa con cả, hắn bị người lớn trong nhà quản rất nghiêm.

Trương Sam Nguyệt và Quan Diệp Lâm muốn hắn trở thành một người hoàn mỹ, tương lai sẽ kế thừa sản nghiệp của Quan thị.

Tuổi thơ của Quan Thần không có bạn bè, cũng không phải do cha mẹ hắn không cho hắn kết bạn mà là vì chỉ cần hắn là lúc hắn tỉnh thì thời gian đó gần như đều phải học hành, hắn ngay cả thời gian kết bạn cũng chẳng có.

Trương Sam Nguyệt từng nói với hắn: "Quan Thần, tương lai của con không thể giống với những người khác. Con muốn kết bạn-có thể, mẹ không phản đối, mẹ là một người rất dân chủ, nhưng bản thân con tự nghĩ xem, con muốn tương lai mình vượt qua cha con, dẫn dắt công ty đến đỉnh càng cao hơn hay là muốn cùng mấy đứa nhỏ không có tiền đồ ăn ăn uống uống rồi chờ chết?"

Cứ như vậy, tính cách của Quan Thần càng ngày càng đổ nát. Hắn của thời thơ ấu u ám, ít nói, nhưng thật may, hắn có Quan Tuyết.

Quan Tuyết sẽ lén lút mang hắn ra ngoài, mang hắn đi chơi, mang hắn đi giải tỏa áp lực, kể chuyện, nói với hắn bản thân mỗi lần ở bên ngoài gặp được nghe được những gì, mang Quan Thần đi khắp nơi chơi đùa, vì thế, ngày còn trẻ Quan Tuyết ăn mắng không biết bao nhiêu lần.

Nhưng cô chẳng bao giờ sợ hãi, vẫn mang theo đứa cháu ngoại nhỏ này chạy khắp nơi.

Có lẽ do ảnh hưởng bởi Quan Tuyết, lúc lên cấp hai Quan Thần bắt đầu phản nghịch, bỏ tiết trốn học quán net không có chuyện xấu nào không làm, bắt đầu chậm dãi giải phóng thiên tính, thay đổi đến mức chút nữa thì hỏng luôn tính cách.

Mãi cho đến lúc thi lên cấp ba đăng ký học tại một trường phương Nam, hắn rời khỏi gia đình mới chính thức thoát khỏi quản chế của cha mẹ.

"Nhưng lúc đó cũng không mấy thoải mái ha ha ha." Quan Thần dùng một giọng nói hết sức thoải mái nói, "Sau khi cãi nhau với bọn họ, tôi chạy đến đây. Bọn họ chặt đứt tất cả nguồn kinh tế của tôi, muốn khiến tôi biết khó mà lui. Cô nhỏ cũng bị bọn họ nhìn chằm chằm nên không có cách nào đến đây tìm tôi."

"Nhưng Quan Thần tôi đây là ai chứ, sao có thể quay về được." Quan Thần cười nói.

Sau đó, Quan Thần trong khoảng thời gian đó phải tự mình đi làm công kiếm tiền nộp học phí, chụp ảnh cho người ta để kiếm tiền, cuối cùng, sau một khoảng thời gian cũng đợi được tri viện của Quan Tuyết.

Bất luận là nói từ phương diện nào đi nữa, nếu không có Quan Tuyết sẽ không có Quan Thần đứng trước mặt Trần Tử Tinh như bây giờ.

"Em trai tôi chắc là ghét tôi rồi, " Quan Thần cười nói, "Chính bởi vì quan hệ của tôi với người nhà nên từ nhỏ nó cũng bị quản nghiêm, so với tôi còn nghiêm hơn. Nhưng cũng may, bởi vì có tôi là một ngoại lệ cho nên bọn họ cũng không còn dùng loại giáo dục ép người phát điên kia nữa."

Trần Tử Tinh nghe xong, cậu im lặng thật lâu.

Cậu không biết nên nói gì với Quan Thần, có lẽ Quan Thần của bây giờ đã không còn cần người khác an ủi nữa. Thời điểm khó khăn nhất hắn đã tự mình bước qua rồi, thời gian đen tối nhất của hắn Trần Tử Tinh còn chưa xuất hiện.

"Không cần lộ ra vẻ mặt này đâu, Tử Tinh." Quan Thần cười, "Tôi nói với cậu những chuyện này là muốn cậu cười với tôi chứ không phải để cậu lộ ra vẻ mặt đưa đám như vậy với tôi đâu."

Trần Tử Tinh không hiểu, "...... Có cái gì buồn cười đâu."

"Tôi cũng không biết." Quan Thần nghĩ rồi nghĩ cũng không nghĩ ra được lí do, hắn ôm chặt Trần Tử Tinh hơn nữa, ghé vào bên tại cậu nói, "Có lẽ là vì -- nhìn thấy cậu cười, cũng khiến tôi vui vẻ chăng?"

"...... Cậu bị điên à." Trần Tử Tinh nói, "Tôi đau lòng cho cậu."

"Nhưng tôi cũng biết, tôi đã đến muộn." Trần Tử Tinh ôm lại Quan Thần, giống như thông qua cái ôm này cậu có thể ôm lấy chàng trai không nơi nương tựa một năm trước ấy, "Cho nên tôi không biết nên nói gì."

"Nghĩ gì thế. Cậu không hề tới muộn, cậu tới rất đúng lúc." Nếu lúc ấy gặp được Trần Tử Tinh, Quan Thần nhất định sẽ hối hận, thời gian ấy là thời gian mà hắn vô dụng nhất, Quan Thần vừa nói vừa nâng mặt Trần Tử Tinh lên, nhìn cậu rồi cười, "Nào, cười một cái."

"......" Trần Tử Tinh xì mặt cong khóe môi, "Hì hì."

Quan Thần lại cười ha ha ha ha, "Thành tâm chút đi."

Trần Tử Tinh nhìn thấy hắn cười lúc này cũng mới nở một nụ cười xuất phát từ nội tâm."...... Cười cái rắm ấy." Trần Tử Tinh nói.

Cuối cùng, Trần Tử Tinh hỏi hắn: "Nếu sau này tất cả mọi người không thể chấp nhận được chuyện này chúng ta phải làm sao?"

Câu nói của cậu mang đến ánh sáng cho đôi mắt của Quan Thần.

"Chúng ta không cần nghĩ đến quá khứ và tương lai, " Quan Thần kiềm chế sự vui sướng của chính mình, hắn nói, "Chúng ta cứ nghĩ hiện tại đã."

Hắn đặt hai tay lên vai Trần Tử Tinh, hai người nhìn nhau hô hấp trở nên dồn dập, lồng ngực phập phồng.

Quan Thần nhẹ nhàng đẩy Trần Tử Tinh lùi về bức tường.

Trần Tử Tinh chầm chậm lùi về phía sau, dựa lưng lên tường.

"Chúng ta nên nghĩ, " giọng nói của Quan Thần giống như đang mê hoặc cậu, "Giây tiếp theo...chúng ta nên hôn thế nào."

Người phía trước tiến từng bước, người phía sau lùi từng bước, cùng nhau nhắm mắt lại.

Hắn cứ thế hôn lên.

Ngay bên dưới làn pháo hoa lần thứ hai, trong đêm đông lạnh giá, bọn họ đứng dưới bầu trời đầy sao, hoa hồng vây quanh trao nhau nụ hôn.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện