Sát Thủ Nữ Vương

Chương 21: Muội muội quỷ súc


trước sau

Advertisement


Chương 21: Muội muội quỷ súc
Trong kho hàng cũ nát, nơi góc tường hiện đầy mạng nhện, trong không khí là tầng tầng lớp lớp tro bụi, gay mũi khó ngửi, như là phòng ốc bỏ đi mấy chục năm đều không có người ở qua

Lạc Vũ nằm ở bên góc tường, thần trí không rõ, đã hôn mê đi. Nam Kỳ cũng không có trói nàng, chẳng qua là, nàng thương tích khắp người muốn chạy trốn cũng chỉ có thể là uổng công

Nước lạnh lẽo thấu xương đổ ở trên người Lạc Vũ, Lạc Vũ từ trong hôn mê đau đến tỉnh lại, kêu đau một tiếng, thân thể không khỏi khống chế co giật lên, run run không ngừng. Mỗi một sợi thần kinh đều kéo căng đến sắp đứt, Lạc Vũ rất đau, đau đến hận không thể ngất đi lần nữa. Ngất đi, mau ngất đi, ngất đi cũng không cảm giác được đau đớn

Tiểu Thất, cậu đang ở đâu?

Nam Kỳ dùng sức bóp lấy cằm của Lạc Vũ, Lac Vũ chịu đau, cằm giống như bị bóp nát, nếu như Lạc Vũ của bình thường, nhất định lập tức rút đao rút súng với đối phương, chỉ là giờ phút này, toàn thân nàng đều là vết thương, cả động một đầu ngón tay cũng khó, đâu có còn sức giãy giụa phản kháng
Lạc Vũ như là thịt cá đợi làm thịt trên bàn ăn, không nhúc nhích, âm thầm nhẫn nại, người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu, Lạc Vũ không ngờ tới, bản thân đường đường là thiếu chủ Lạc gia, cũng sẽ rơi đến cảnh chật vật như vậy

"Tướng mạo vẫn tính là thanh tú, nhưng mà chỗ nào xứng với tỷ tỷ cao quý lãnh diễm" Nam Kỳ tỉ mỉ đánh giá gương mặt của Lạc Vũ, trong mắt tràn đầy đều là châm chọc và xem thường, "Ngươi và tỷ tỷ chẳng qua mới quen biết một năm, tỷ tỷ luôn lạnh lùng làm sao có thể động lòng? chị ấy chẳng qua là chơi đùa ngươi thôi"
Tỷ tỷ, ai? đầu óc hỗn loạn, đầu đau đến lợi hại, qua một chút Lạc Vũ mới hiểu rõ, tỷ tỷ mà đối phương nói có lẽ là Tịch Thất

"Cô là ai? cô biết tôi là ai?" dám động thiếu chủ của Lạc gia, cô chán sống rồi sao?
Lạc Hàn tuy riêng tư đối với Lạc Vũ thần sắc nghiêm khắc, động một chút thì là roi da bắt chuyện qua, thế nhưng Lạc Hàn cũng là người cực kỳ bao bênh vực mình, bất luận cô đánh mắng Lạc Vũ thế nào, nhưng mà người khác không được, người khác cả một đầu ngón tay cũng không cho phép đụng nàng

"Ngươi là ai? ngươi là sủng vật mới của tỷ tỷ?"
Ngu xuẩn! Lạc Vũ ở trong lòng mắng thầm, thấy biểu tình của đối phương, chắc là không rõ thân phận thực sự của mình. Lạc Vũ khá là thương hại mà nhìn Nam Kỳ, cô e là sống không lâu, dám bắt cóc thiếu chủ Lạc gia, chính là kẻ thù của cả Lạc gia

"Sủng vật mới? chẳng lẽ Tịch Thất vốn còn nuôi qua cái gì sủng vật không thành?" Lạc Vũ có chút để ý

"Ta là sủng vật của tỷ tỷ đại nhân, tỷ tỷ đại nhân là chủ nhân Nam Kỳ ta cả đời theo đuổi, ta đối với tỷ tỷ trung thành tuyệt đối, bảo sao làm vậy" trong mắt của Nam Kỳ lại một lần xuất hiện mê luyến cuồng nhiệt, "Ta là sủng vật nghe lời ngoan ngoãn nhất của chủ nhân, cho dù là mạng của ta, cũng có thể hoàn toàn hiến cho tỷ tỷ đại nhân. Tỷ tỷ mãi mãi là nữ thần trong lòng của Nam Kỳ, không dung bất cứ người nào xâm phạm"
Lạc Vũ lần đầu tiên nhìn thấy loại người như Nam Kỳ, hoàn toàn bị sự tự vừa ý của nàng ấy sợ đến quá chừng, ai ya, quả thật là thế giới vô biên, không gì không có, Lạc Vũ hôm nay xem như là mở mang hiểu biết rồi.
Trên người Lạc Vũ chỉ khoác lên một cái áo choàng màu đen, bây giờ dễ dàng liền bị Nam Kỳ xốc lên,vết roi bên trong vô cùng thê thảm không hề giữ lại bại lộ ở trong không khí
Da thịt bại lộ ở trong không khí lạnh lẽo, Lạc Vũ lạnh đến mức run lẩy bẩy
Lằn roi máu đan chéo khắp nơi, mông tuyết bong da tróc thịt, đùi dính đầy máu tươi, mùi máu tanh xông vào mũi. Lạc Vũ trần truồng lỏa thể bị người xa lạ thấy được, mặc dù đối phương cùng nàng đều là nữ nhân, vẫn làm cho Lạc Vũ cảm thấy xấu hổ phẫn hận
Nếu không phải bây giờ tôi đau đến cả nói chuyện cũng khó khăn, tôi nhất định phải móc mắt cô! Lạc Vũ trong lòng thầm nghĩ, nhưng mà chỉ là lời vô ích, nàng đều không xuống tay được, huống chi là chuyện tàn nhẫn như thế này


Chỉ là để Lạc Vũ nghi hoặc không hiểu là, bởi vì sau khi Nam Kỳ thấy được mấy vết thương kia, trên mặt lại hiện ra biểu tình vô cưng hưng phấn
"Thì ra tỷ tỷ có mê thích đặc thù này, quả thực rất hợp ý ta, quá tốt rồi, quá vui rồi, khi nào tỷ tỷ cũng có thể hung hăng dùng roi quật ta một lần, chỉ là suy nghĩ cũng để người toàn thân nóng lên, a.., ta sắp phải hưng phấn đến cao triều rồi!" (Edit: lại chế Kỳ này thật chứ)

Lạc Vũ trợn mắt há hốc mồm mà nhìn biểu tình điên cuồng mà say mê của Nam Kỳ, hoài nghi đối phương có phải điên rồi không. Mấy vết thương này mới không phải tiểu Thất làm, tiểu Thất đâu có quỷ xúc như vậy. Chỉ là Lạc Vũ lười đến nói thêm với Nam Kỳ, cho nên dứt khoát. một tiếng không nói, giả chết

Lạc Vũ chỉ muốn cố gắng ngủ một giấc, cố gắng nằm một chút, yên yên tĩnh tĩnh nghỉ ngơi một chút, đáng tiếc, yêu cầu ít ỏi này cũng chỉ có thể là hy vọng xa vời. Nam Kỳ đang đứng ở trong hết sức trong hưng phấn, nơi nào cho phép cứ như vậy dễ dàng buông tha Lạc Vũ
Trong lúc Lạc Vũ hoảng hốt, Nam Kỳ đột nhiên đưa tay ra, thô bạo mà đem áo của Lạc Vũ mạnh mẽ xé rách, tiếng vải vóc xé nát lanh lảnh vang dội, trong nháy mắt liền chia năm xẻ bảy, rách nát đến cơ hồ không thể che kín thân thể
Lạc Vũ trên mặt đỏ lên, tay chân lại bị Nam Kỳ hung hăng áp chế lấy, động đậy không được, "Cô, kẻ điên cô đây, muốn làm cái gì!" (Tác giả: hiện cảnh cưỡng gian kinh điển #^_^#)

"Vết thương trên eo ngươi đang chảy máu đó, nếu như ngươi mất máu quá nhiều mà chết, vậy thì phiền phức rồi. Ta còn phải giữ lại cái mạng nhỏ của ngươi, đem tỷ tỷ dẫn dụ tới đó" Nam Kỳ cười đến quyến rũ đa tình, làm cho người ta đáy lòng phát lạnh, "Ta sẽ giúp ngươi cầm máu"

Tốt bụng như vậy? Lạc Vũ cau mày, nàng không tin đối phương sẽ hảo hảo trị thương cho nàng

Tiếng đốt cháy bùm bùm, nhiệt khí nóng bỏng, lửa than thiêu đến đỏ bừng, sắc mặt Lạc Vũ lập tức trở nên trắng bệch, nhận mạng nhắm hai mắt lại, nàng đã đoán được đối phương muốn làm gì rồi.
Thanh sắt bị lửa mạnh thiêu đốt đến sáng chói, sì sì mà bốc lên nhiệt khí, Nam Kỳ dùng cái kẹp gắp than đem thanh sắt gấp lên, tới gần ở giữa eo Lạc Vũ, nhiệt khí nóng bỏng phun ở trên da, da thịt trắng như tuyết lập tức nổi lên một loạt bóng nước. Lạc Vũ nhịn đau không hừ lên tiếng, chỉ là tới gần thì đau đớn vạn phần, nếu là dính lên người, này lại là một phen quang cảnh thế nào đây? Lạc Vũ hiểu rõ, đau đớn bây giờ chỉ là bắt đầu, giày vò thật sự ở phía sau

Thanh sắt sì sì vang vọng cuối cùng đặt ở trên eo chảy máu không ngừng của Lạc Vũ, tiếng kêu thảm thiết như quỷ khóc vang vọng trời cao, Lạc Vũ đau đến ngất đi, một khắc sau lại ở trong đau đớn lần nữa tỉnh lại, liên tục nhiều lần, như là một trận dằn vặt không ngừng nghỉ. Địa ngục, như là hãm sâu trong địa ngục, tuyệt vọng, đen tối, lạnh giá, hận không thể ở giây tiếp theo liền chết đi. Chết, có lúc so với sống mà thống khổ, càng dễ dàng, cũng càng hạnh phúc


"Để ta khảo ngươi một vấn đề, nếu ngươi đáp đúng, ta liền buông tha cho ngươi" Nam Kỳ vẫn là gương mặt nhàn nhã tự tại, con mắt quyến rũ như là hồ nước dập dờn cực ngắn,"Ngươi nói 1+1 bằng mấy vậy?"

Sức lực toàn thân của Lạc Vũ đều dùng để kháng cự đau nhức, đâu còn có tâm tình để cùng Nam Kỳ chơi đoán chữ, tức giận mắng, "Cô chẳng khác nào đồ ngu, biến thái, ân..., kẻ điên!" tiếng rên đau đớn, tiếng thở dốc yếu ớt dồn dập, cũng làm cho Lạc Vũ cố sức chửi không hề có khí thế có thể nói

"Một tỷ tỷ cộng một tiểu Kỳ, thì bằng cả thế giới!" Nam Kỳ bổng dưng cười to lên, điên cuồng cuồng loạn, như là nàng ấy thật sự có được cả thế giới

Thanh sắt cuối cùng bỏ xuống, Lạc Vũ cũng cuối cùng thở ra hơi, trên mặt thấm mồ hôi, không biết là thanh sắt nóng bỏng, hay là đau ra mồ hôi lạnh. Dù sao, Lạc Vũ toàn thân vô lực, chán ghét đến muốn ói, khó chịu đến cực điểm
Trong không khí phiêu đãng mùi vị da thịt đốt cháy khét khó ngửi, Lạc Vũ đau đến co lại thành một đoàn, không thể không nói thanh sắt cầm máu thật sự không giả, vết thương do dao chém trên eo thật không có chảy máu nữa, chỉ là loại phương thức cầm máu này, quá mức tàn bạo máu tanh
Nơi góc tường, hiện đầy mạng nhện, con nhện nhỏ lí nha lí nhí trên đất bò tới bò lui, côn trùng nhỏ bị mạng nhện dính chặt, không thể động đậy, chỉ có thể tiếp nhận vận mệnh bị kẻ địch ăn sống
"Ai nha a, trên bả vai của ngươi còn có một đạo vết thương" Nam Kỳ cười trêu nói, âm thanh cực kỳ sung sướng, như là mèo hoang đang đùa bỡn con chuột trong tay, trước khi ăn đi nhất định phải tùy ý dằn vặt trêu đùa một phen mới tốt

Lạc Vũ toàn thân không khống chế được run rẩy, loại tư vị như của địa ngục kia chẳng lẽ còn phải chịu đựng một lần nữa sao? Không, không muốn, tuyệt đối không muốn, Lạc Vũ ở trong lòng liều mạng kêu thảm thiết, chỉ là ở trước mặt kẻ địch, nàng là bất luận như thế nào cũng không bỏ xuống được mặt mũi xin tha nhận sai
Cho nên, ngoại trừ nhẫn nại, ngoại trừ chịu đựng, Lạc Vũ không có lựa chọn thứ hai
Chỉ là lần này, Nam Kỳ không có lại dùng thanh sắt, mà là thay đổi một loại trò gian, nàng ấy luôn là có đủ loại kiểu dáng cách chơi mới giày vò người ta


Khối băng lạnh lẽo thấu xương, nặng nề đặt ở trên vết thương do dao chém của bờ vai Lạc Vũ, vừa mới đụng tới da thịt, Lạc Vũ liền run rẩy kịch liệt lên, hơi lạnh xâm nhập xương tủy, giống như bị chôn vào trong núi tuyết, lại giống như bị ngâm vào trong nước đá, lục phủ ngũ tạng tựa hồ bị đông hỏng rồi, ngay cả hô hấp đều như bị đông cứng đến ngừng hoạt động, nghẹt thở kiềm chế, thật khó chịu, rất muốn chết.
Máu hình như dừng lại, Nam Kỳ chuẩn bị đem khối băng lấy ra, nào ngờ khối băng lại dính vào thật chặt cùng lớp da, làm sao cũng không lôi ra được
Nam Kỳ có chút không kiên nhẫn, trực tiếp dùng sức mà lôi kéo, tiếng xé rách của da thịt nứt ra, Lạc Vũ khó nhịn tiếng kêu rên, còn có mùi máu tanh xông vào mũi. Vết thương trên bả vai bị xé rách đến càng lợi hại, máu tươi đang chậm rãi chảy xuống, giống như cây thuốc phiện yêu diễm mê người
Nam Kỳ mặt mày cong cong lại cười lên, yêu diễm đến giống như cây thuốc phiện có độc, "Phải làm sao, lại chảy máu? nếu không, chúng ta làm lại lần nữa?"
Lạc Vũ đã nhớ không rõ cuối cùng là làm sao kết thúc trận cực hình tàn khốc này, nàng ngất đi, mặc kệ Nam Kỳ ở trên người hướng nàng xối bao nhiêu nước lạnh thấu xương, nàng cũng đau đến tỉnh không lại được
Ngất, là một loại trốn tránh, hoặc là một loại tự mình bảo vệ
Buổi tối, Đằng Hương Các
Tiếng người huyên náo bên trong đại sảnh, đám người nườm nượp, thậm chí có vẻ có mấy phần chen chúc. Đám người Nam Kỳ vừa đi vào, ông chủ của khách sạn liền tự mình tiến lên nghênh tiếp, khom người cung kính, biểu tình cẩn thận từng li từng tí, cả lời nói cũng không dám nói nhiều một câu. Hiển nhiên, ông chủ rất rõ thân phận của đám người Nam Kỳ. Đối với ông chủ của khách sạn mà nói, đám đại nhân vật này, hắn có thể không trêu chọc nổi, cũng tuyệt đối không dám đi chọc
Nam Kỳ đi ở phía trước nhất của đám người, người phía sau đều theo đuôi nàng ấy, rất có vài phần cảm giác uy phong lẫm lẫm
Đám người Nam Kỳ đương nhiên sẽ không ngồi vào trong đại sảnh huyên náo, ông chủ sớm vì bọn họ chuẩn bị xong phòng tốt nhất, trà thơm thượng đẳng nhất, cao lương mỹ vị ngon lành nhất
Chỉ đáng tiếc, bọn họ hôm nay không phải đến thưởng thức mỹ vị
Bên eo đám người đều mang theo một đao võ sĩ thật dài, người xung quanh dồn dập quay đầu liếc mắt, nghị luận sôi nổi, tò mò suy đoán thân phận của đám người này
Một ánh mắt tàn nhẫn của vệ sĩ phía sau Nam Kỳ liếc qua đám người, đám người nhất thời yên lặng như tờ, lại không có chút tiếng nghị luận
Không ai có thể nghĩ đến, những sát thủ vô tình tàn nhẫn này sẽ đối với nữ nhân quyến rũ yêu diễm này cúi đầu xưng thần. Nam Kỳ chẳng hề nói một câu, mọi người lại cảm giác được trên người nàng ấy toả ra sát khí dày đặc. Nàng ấy chỉ là yên tĩnh đi về phía trước, lại để người ta cảm thấy, một giây sau nàng ấy thì sẽ xoay đầu lại hung hăng cho đối phương một đao
Hết chương 21

Advertisement

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện