Sao Tôi Có Thể Thích Cậu Ta Được?

Cuộc Chiến Phòng Kí Túc Xá


trước sau

Sau khi kết thúc thời hạn năm ngày huấn luyện quân sự, khối 11 bắt đầu đi học lại bình thường, khối 10 phải huấn luyện thêm mười ngày nữa mới xong.

Lớp 17 có phong cách học tập cực kỳ khác biệt, cần ngủ thì ngủ, cần chơi thì chơi, sách vở vẫn còn mới y nguyên.

Mâu thuẫn lớn nhất trong thời gian này chính là sắp xếp phòng kí túc xá.

Học sinh của trường Thanh Dữ dần dần phát hiện phòng kí túc xá của bọn họ nằm ở vị trí rất xấu, về sau nghe nói sau khi có thông báo chuẩn bị đi học, ngay trong ngày khối 12 chuyển ra khỏi kí túc xá, học sinh của Phong Hoa đã kéo nhau chuyển vào luôn.

Chuyển trước nên được chọn vị trí, chiếm hết những tầng dưới thấp.

Trong thời gian huấn luyện quân sự, học sinh của Thanh Dữ bò năm hoặc sáu tầng mới về được tới phòng để nghỉ ngơi, dần dần bắt đầu không chịu nổi nữa, nộp đơn kiến nghị lên thầy cô.

Nhưng mà các thầy cô chỉ nói sẽ điều chỉnh lại, đợi mãi vẫn không có động tĩnh gì.

Học sinh bên phía Phong Hoa sau khi nhận được tin tức càng đắc ý, thậm chí còn chủ động khiêu khích, nói bọn họ chỉ đang làm chuyện vô ích mà thôi, “Leo nhiều thêm mấy tầng thì làm sao? Coi như là rèn luyện thân thể, bọn tôi vì người quên mình nên mới nhường cơ hội này cho mấy cậu đó.”

Học sinh của Thanh Dữ đương nhiên cực kỳ khó chịu, muốn làm gì đó.

Sang ngày thứ năm, đơn đặt hàng của nhóm nam sinh trường Thanh Dữ được chuyển đến.

Bọn họ thay nhau khuân từng hộp vào phòng kí túc xá. Nhiễm Thuật tìm được một cái súng nước màu đen, đưa cho Tùy Hầu Ngọc: “Đây, cái này cool.”

Tùy Hầu Ngọc cầm trên tay ước lượng một chút, khá nặng, đổ đầy nước vào có thể sẽ còn nặng hơn.

Trong lúc cậu đang ước lượng thì Nhiễm Thuật đeo thứ gì đó lên người, ngó sang nhìn thử thì thấy Nhiễm Thuật đang đeo một cái bình màu trắng pha hồng nhạt, có cả một cái ống nối bình với khẩu súng nước.

Hóa ra là như vậy.

Tùy Hầu Ngọc khích lệ Nhiễm Thuật: “Ừm, nhìn rất có cảm giác thiếu nữ…”

Nhiễm Thuật đang say mê nghiên cứu cách buộc cố định bình nước vào người, thuận miệng trả lời, “Thử, thử một lần cho biết.”

Tùy Hầu Ngọc đội mũ lưỡi trai lên, đeo khẩu trang và kính râm, để phòng ngừa bất trắc còn thay sang áo hoodie, trùm mũ áo bên ngoài mũ lưỡi trai, dùng dây mũ buộc chặt.

Sau khi chuẩn bị “vũ khí” xong xuôi, khoảng hơn năm mươi nam sinh của Thanh Dữ tập hợp lại, chờ Tùy Hầu Ngọc phân công sắp xếp.

Việc này hoàn toàn không phải do Tùy Hầu Ngọc tổ chức, cũng không phải chủ ý của cậu, nhưng mà nhóm người kia tới xin cậu hỗ trợ.

Vì vậy cậu bất đắc dĩ phải tham gia, rồi không hiểu sao trở thành người đứng đầu, một đám người vây quanh hỏi cậu nên làm thế nào.

Tùy Hầu Ngọc thật sự không còn cách nào, chỉ có thể tiếp tục nhận lấy “trọng trách” này.

Tùy Hầu Ngọc nói với nhóm nam sinh: “Không được tấn công những món đồ có giá trị, mục tiêu chỉ là người, cũng không được tấn công giường chiếu chăn gối, đồ ướt bọn họ sẽ không ngủ được.”

Nhiễm Thuật khó chịu hỏi lại: “Không, không, không ngủ được thì làm sao? Bọn họ chiếm được tầng thấp, ngủ ngon bao lâu nay rồi còn gì, bọn họ cũng có cảm thấy bọn họ làm sai, làm chuyện thiếu đạo đức đâu?”

Tùy Hầu Ngọc trả lời: “Lần tấn công này của chúng ta chỉ là nhắc nhở, để cho bọn họ biết nếu như chúng ta không đạt được mục đích thì chắc chắc sẽ không bỏ qua.”

Nhiễm Thuật hỏi tiếp: “Vậy còn đánh, đánh nhau thì sao?”

Tùy Hầu Ngọc thấp giọng nói: “Giảm khả năng đánh nhau xuống thấp nhất có thể nếu không muốn tiếp tục chịu thiệt.”

Sau khi quán triệt xong, cả nhóm bắt đầu đi xuống mục tiêu đầu tiên – tầng ba.

Học sinh ở tầng ba đa số đều chưa ngủ, vẫn còn mải mê chơi game hoặc đứng ở hành lang nói chuyện, hoặc là đi tắm rửa vệ sinh cá nhân gì đó.

Nhóm năm mươi nam sinh của Thanh Dữ bắt đầu tấn công kịch liệt, rất có tổ chức và kỷ luật, chỉ cần nhìn thấy người là tấn công.

Một số thì đá văng cửa phòng ngủ tấn công đám người trong phòng, phụt phụt vài phát rồi bỏ chạy.

Dần dần, tiếng mắng chửi ở tầng ba vang lên bốn phía.

Có người nổi khùng vọt ra ngoài hành lang, kết quả nhìn thấy ở hành lang có hơn ba mươi người, nháy mắt bị phun ướt nhẹp chẳng khác gì gà rớt xuống ao, chỉ có thể bực tức rút về.

Lúc Tùy Hầu Ngọc đá văng cửa phòng của Hầu Mạch, Hầu Mạch mới giặt đồ thể thao xong, đang định mang ra ban công phơi, hắn đang lấy đồ khô xuống cất.

Tùy Hầu Ngọc hướng súng nước về phía Hầu Mạch, chần chừ vài giây rồi phun thẳng vào người hắn.

Hầu Mạch giật mình, theo phản xạ vứt bộ đồ ngủ lên giường rồi nhìn về phía Tùy Hầu Ngọc.

Đặng Diệc Hành nhảy từ trên giường xuống hỏi: “Làm gì thế?! Xảy ra chuyện gì vậy?!”

Tùy Hầu Ngọc lại nhắm súng nước phun thẳng vào mặt Đặng Diệc Hành, phun đầy một miệng, làm cho Đặng Diệc Hành phải liên tục nhổ “phì phì phì” mấy phát.

Tùy Hầu Ngọc phun xong lập tức ra khỏi phòng, nhưng lại bị Hầu Mạch đuổi theo.

Ở hành lang đã loạn thành một nồi cháo, nhóm của Thanh Dữ xác định là chỉ tấn công thị uy mà thôi, làm xong lập tức rút lui, lao ào ra ngoài hành lang như ong vỡ tổ.

Cơ thể của Hầu Mạch cũng rất linh hoạt, là một nam sinh có tốc độ nhanh, huấn luyện quanh năm làm cho tốc độ phản ứng của hắn nhanh hơn người bình thường một chút, hắn vươn tay muốn túm lấy Tùy Hầu Ngọc nhưng bị Tùy Hầu Ngọc lanh lẹ tránh né.

Kết quả người không túm được nhưng mũ bị kéo xuống làm lộ đuôi tóc. Phần đuôi tóc này rất đặc biệt, xoăn xoăn, cuộn dần lên trên.

Đặc điểm cá nhân cực kỳ rõ ràng, không thể che giấu được nữa!

“Tùy Hầu Ngọc!” Hầu Mạch lập tức nhận ra.

Tùy Hầu Ngọc quay đầu lại nhìn Hầu Mạch, tiếp tục vừa bắn nước vừa chạy.

Hầu Mạch quyết tâm không tha, đuổi theo bám sát Tùy Hầu Ngọc.

Đám người cực kỳ hỗn loạn, cơ thể Tùy Hầu Ngọc nhẹ nhàng luồn lách, nhưng bởi vì vội lướt qua một nam sinh lao vọt từ trong phòng ra nên chân hơi bị trượt, đế giày lại còn bị dính nước, cậu nhanh chóng ổn định lại, tiếp tục chạy về phía cầu thang.

Hầu Mạch ráo riết truy đuổi. Cuối cùng hắn cũng bắt được góc áo của Tùy Hầu Ngọc, thuận thế kéo giật về sau một cái. Hắn dùng hai tay giữ chặt thắt lưng đối phương, sau đó cọ hết chỗ nước dính trên người mình vào người Tùy Hầu Ngọc: “Chết tiệt! Trả nước lại này! Thử dính một thân nước xem có sướng không?!”

Trong khoảnh khắc bị giữ lại, cơ thể Tùy Hầu Ngọc cứng đờ, cậu siết lấy cánh tay đang ôm mình, trong lòng dâng lên cảm giác chán ghét, bắt đầu giãy giụa kịch liệt.

Hầu Mạch đương nhiên không buông tay, thậm chí còn tăng thêm sức lực, ôm chặt lấy Tùy Hầu Ngọc.

Trong lúc giãy giụa Tùy Hầu Ngọc đã ngồi xổm xuống, Hầu Mạch chẳng hề khách khí nằm luôn trên lưng Tùy Hầu Ngọc, ôm luôn cả cẳng chân của Tùy Hầu Ngọc, trói người trong lòng mình lại thành một đống.

Một phần là vì vóc dáng Tùy Hầu Ngọc rất gầy, cộng thêm thân thể dẻo dai mềm mại, nếu là người khác e là đã chịu không nổi tư thế này.

Sau khi bị tư thế này giam cầm,
Tùy Hầu Ngọc càng không thể thoát ra được nữa.

Muốn bắt giặc trước tiên phải bắt tướng.

Sau khi Tùy Hầu Ngọc bị Hầu Mạch khống chế, nhóm nam sinh của Thanh Dữ không chạy nữa,đứng ở cầu thang quay đầu lại nhìn về phía Tùy Hầu Ngọc.

Học sinh của Phong Hoa cũng tụ tập, Đặng Diệc Hành và Tang Hiến đứng bên cạnh Hầu Mạch, bộ dạng hai bên rất có khí thế đang chuẩn bị kéo bè kéo lũ đánh nhau.

Hầu Mạch vừa dùng sức giữ Tùy Hầu Ngọc vừa hỏi: “Bọn họ làm gì vậy?”

Đặng Diệc Hành lau vuốt nước trên mặt, đáp: “Chỉ phun nước lên người, chẳng còn làm gì khác, nhưng đờ mờ quần đùi của tao đang dính sát vào người luôn rồi này!”

Nhiễm Thuật suy nghĩ một lúc, sau đó tiến hai bước về phía Hầu Mạch, mở miệng nói: “Cậu, cậu buông cậu ấy ra đã.”

Hầu Mạch vừa nghe xong liền cười to, “Cậu con mẹ nó còn đeo khẩu trang làm gì? Mở miệng ra đủ lòi đuôi rồi!”

“Không, không phải, vấn đề quan trọng hàng đầu là cậu buông cậu ấy ra trước đã.”

“Không buông đấy, thì làm sao?!” Hầu Mạch hất cằm hung hăng hỏi lại.

“Chủ yếu là nếu cậu không buông ra thì mạng cậu coi như bỏ, cậu có thấy đến cả tôi cũng không ngồi cùng bàn với cậu ấy không?”

Hầu Mạch buồn bực nhìn Tùy Hầu Ngọc đang bị mình khống chế, mũ ngoài đã rơi xuống, chỉ còn mũ lưỡi trai, khẩu trang và kính râm.

Nhưng mà hắn vẫn có thể dựa vào đèn hành lang để nhìn thấy cổ và vành tai đỏ chót của Tùy Hầu Ngọc, đối phương lại vùng vẫy thêm một lúc nữa, nhưng bây giờ hắn càng không dám buông tay.

Đặng Diệc Hành đứng bên cạnh nói: “Hình như cậu ta đúng là rất không thích bị người khác chạm vào người, cực kỳ không thích.”

Tang Hiến lười biếng rút điện thoại trong túi quần ra lướt lướt.

Hầu Mạch hỏi Tang Hiến: “Giờ này mày còn có tâm tình chơi điện thoại à?”

Tang Hiến trả lời: “Không phải chơi, tao đang xem ngày giỗ của mày là ngày bao nhiêu.”

Đặng Diệc Hành cũng học theo, nhòm điện thoại của Tang Hiến, “Đại sư huynh, huynh chỉ cần kiên trì ôm thêm hơn nửa tiếng nữa là được hưởng dương thêm một ngày rồi đấy.”

Tùy Hầu Ngọc không chịu được, lại bắt đầu giãy giụa kịch liệt.

Hầu Mạch sắp không giữ nổi nữa, hất cằm nháy mắt với Đặng Diệc Hành. Đặng Diệc Hành lập tức hiểu ý, đẩy gọn đám người đang tụ tập sang một bên, dọn cho Hầu Mạch một con đường, còn mở sẵn cả cửa phòng ngủ.

Hầu Mạch ló đầu nhìn thử một cái, trong nháy mắt buông Tùy Hầu Ngọc ra hắn lập tức lao vọt về phòng kí túc xá, bộ dạng không khác gì chó nhà tuột xích.

Sau khi vào phòng còn vội vàng khóa luôn cửa lại, nhốt bọn Tang Hiến ở bên ngoài.

Tùy Hầu Ngọc nhìn về phía Hầu Mạch bỏ chạy, tức đến nghiến răng nghiến lợi, cuối cùng chỉ có thể nhặt súng nước của mình lên, nói với đám học sinh Thanh Dữ, “Chúng ta đi.”

Lúc này Nhiễm Thuật mới theo Tùy Hầu Ngọc lên tầng.

Sau khi xác định Tùy Hầu Ngọc đi rồi Hầu Mạch mới dám mở cửa cho bọn Tang Hiến vào phòng.

Bộ dạng hoảng sợ vừa rồi biến mất không còn tăm hơi, ngẩng đầu ưỡn ngực chất vấn đám bạn cùng phòng, “Mắc mớ gì mà tao phải chạy nhở?! Nhìn tao mà sợ cậu ta á?! Là bọn họ gây chuyện trước mà!”

Đặng Diệc Hành nhớ lại dáng vẻ sợ mất mật vừa rồi của Hầu Mạch, không nhịn được bĩu môi một cái, nhưng mà vẫn có lương tâm an ủi Hầu Mạch: “Chúng ta chỉ là đang tạm tránh đi tai họa trước mắt, không chấp nhặt với bọn họ. Đại sư huynh, trước khi đổi tên huynh họ gì?”

Hầu Mạch lười biếng trả lời: “An.”

“Đúng, là An, an (toàn) rồi, đừng nghĩ nữa.”

“Hừ! Rắm chó không kêu.” (có nghĩa: chỉ nói tào lao là giỏi)

Một nam sinh của Phong Hoa hỏi: “Chúng ta có lên tầng trả thù lại không?”

Hầu Mạch lắc đầu, “Nhất định sẽ làm kinh động đến giáo viên.”

Đặng Diệc Hành thở dài: “Bọn Thanh Dữ khốn nạn vãi, không đánh nhau, không làm hỏng bất kỳ đồ gì, chỉ phun nước vào người, dù có bị tra hỏi thì chỉ cần nói là đùa giỡn cũng sẽ không bị truy cứu nữa.”

“Chỉ sợ bọn họ quậy đến khi nào được đổi phòng mới thôi.”

“Vậy thì chúng ta cũng phải mua súng nước chuẩn bị cho cuộc chiến!”

Hầu Mạch thở dài một hơi, bò lên giường đi ngủ.

Một lũ ấu trĩ.

Sau khi Tùy Hầu Ngọc cởi áo ngoài ném xuống đất, Nhiễm Thuật đi sang giẫm thêm vài phát, làm bộ tức giận, xả giận thay cho Tùy Hầu Ngọc.

Tùy Hầu Ngọc vẫn cảm thấy cực kỳ khó chịu, muốn đi tắm lại.

Nhiễm Thuật theo sát đối phương, hỏi: “Hay, hay là chúng ta đi xuống đánh một trận?”

“Nếu như đi lập tức sẽ khiến toàn bộ năm mươi người bị liên lụy, toàn bộ sẽ bị lôi ra tra hỏi.” Tùy Hầu Ngọc đẩy cửa phòng tắm.

Nhiễm Thuật lau mồ hôi lạnh trên trán, nhìn bộ dạng Tùy Hầu Ngọc hình như vẫn còn khá bình tĩnh, không phát bệnh là tốt rồi. Nếu phát bệnh thì sợ là cậu ta cũng không thể khống chế được.

Haiz, lẽ ra không nên rủ Tùy Hầu Ngọc tham gia… Nhiễm Thuật bắt đầu hối hận rồi.

Nhưng Nhiễm Thuật không biết là ở trong phòng tắm, sau khi mở nước ấm dội qua toàn thân một lượt, cơ thể Tùy Hầu Ngọc vẫn đang phát run vì tức giận.

*** Hết chương 9

Truyện convert hay : Tu La Đan Đế

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện