Truyện Rể Quý Trời Cho - Full

Chương 24-25-26-27-28-29-30


trước sau

 CHƯƠNG 24: ĐƯƠNG NHIÊN LÀ XỬ MÀY RỒI!

Một đám người nhìn nhau, không ngờ lại đột nhiên xảy ra biến cố như vậy.

Lý Huỳnh Thái bước ra từ trong đám người mặc đồ đen, đi đến trước mặt Lâm Thanh Diện, quan tâm hỏi: “Anh Diện, không sao chứ?”

Lâm Thanh Diện lắc đầu: “Không sao”

Lưu Biên nhìn thấy Lý Huỳnh Thái, sắc mặt thay đổi hoàn toàn, khoảng thời gian trước anh ta và Lý Huỳnh Thái đã từng va chạm với nhau, chẳng lẽ tên nhóc đó đến đây để trả thù ?

Nhưng sớm không đến muôn không đến, tại sao  lại đến vào ngay lúc này?

“Lý Huỳnh Thái, mày đem nhiều người đến đây như vậy để làm gì?” Lý Huỳnh Thái tìm đến anh ta không phải để uống trà.

“Làm gì? Đương nhiên là làm mày rồi!” Câu trả lời của Lý Huỳnh Thái giống như ban nãy khi Lưu Biên đáp lời Hứa Bích Hoài.

 

Gương mặt Lưu Biên co rút lại, lạnh lùng nói: “Lý Huỳnh Thái, chuyện lần trước tao không chiếm lợi được bao nhiêu, mày không phải một người nhỏ nhen như vậy chứ, vì một chút chuyện như vậy, mà muốn ra tay với tao?”

Lý Huỳnh Thái chế giễu, nói: “Con mẹ nó ai vì chuyện lần trước chứ, hôm nay ông đây đến để thay anh Diện xử lí mày!”

“Anh Diện?” Gương mặt Lưu Biên lộ ra vẻ nghi ngờ, ngay lập tức anh ta nghĩ đến một người, quay lại nhìn Lâm Thanh Diện: “Mày nói là thằng này sao?”

“Không sai” Lý Huỳnh Thái mạnh mẽ nói.

Hứa Bích Hoài kinh ngạc, tên tuổi của Lý Huỳnh Thái cô đã từng nghe qua, cũng là một trong ba người đứng đầu giới ngầm của Hồng Thành, không ngờ anh ta lại gọi Lâm Thanh Diện một tiếng anh Diện.

“Lý Huỳnh Thái, đầu mày bị úng nước rồi à, thằng nhóc này là một tên bỏ đi nổi tiếng toàn Hồng Thành, mày lại vì nó mà ra tay với tao?” Sắc mặt Lưu Biên như gặp phải quỷ

“Mày muốn tìm chết à?” Lý Huỳnh Thái nghe Lưu Biên nói Lâm Thanh Diện như vậy, lập tức trở nên nóng nảy.

Lưu Biên cười lớn, nói: “Lý Huỳnh Thái, con mẹ nó mày đừng tưởng tao là một thằng ngốc, tên vô dụng Lâm Thanh Diện này ở nhà họ Hứa còn không bằng một con chó, mày nói mày vì nó sao, đánh chết tao cũng không tin.”

“Vậy thì con mẹ nó, tao đánh chết mày!” Lý Huỳnh Thái bước thẳng lên phía trước, chuẩn bị ra tay với Lưu Biên, có điều bị Lâm Thanh Diện cản lại.

Cùng là những người đứng đầu giới ngầm, Lưu Biên cảm thấy Lý Huỳnh Thái gọi tên vô dụng Lâm Thanh Diện một tiếng anh, cũng đã kéo giá trị của anh ta xuống.

“Đừng phí lời nữa, một lúc nữa là tới lượt mày chết rồi” Lâm Thanh Diện lạnh lùng nói.

 

“Con mẹ nó, diễn đến nghiện rồi à, có phải do Lý Huỳnh Thái mà mày mới dám nói chuyện với ông đây như vậy không?

 

Đợi một lát nữa giải quyết Lý Huỳnh Thái xong, ông đây sẽ cho mày biết sự lợi hại của ông!”

Lâm Thanh Diện nhếch miệng, không để ý đến anh ta nữa.

Hai nhân viên ở đó không xa nhìn lén qua bên này, bọn họ vốn tưởng rằng Lâm Thanh Diện chết chắc rồi, không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy. 

 

“Chuyện gì thế này, người mà dẫn đám người kia vào hình như là Lý-Huỳnh.Thái “

“Không sai, chính là anh ta, không ngờ hai trong ba người đứng đầu giới ngầm lại đến chỗ chúng ta, hôm nay đúng thật là xui xẻo mà, hơn nữa cậu nhìn thấy thái độ của Lý Huỳnh Thái với Lâm Thanh Diện không, gọi anh ta một tiếng anh Diện đấy, chẳng lẽ Lâm Thanh Diện không đơn giản như chúng ta nghĩ?”

“Cậu đừng nghĩ nhiều như vậy, Lâm Thanh Diện chỉ là một tên bỏ đi, chắc là chỉ phối hợp với Lý Huỳnh Thái mà thôi, đợi Lý Huỳnh Thái lợi dụng xong anh ta, rồi sẽ đá anh ta ra chỗ khác thôi, đến lúc đó chắc chắn Lưu Biên sẽ không bỏ qua cho anh ta, tôi đã có thể tưởng tượng ra dáng vẻ thảm hại của anh ta rồi”

“Nói cũng đúng, cuối cùng người xui xẻo e là chỉ có Lâm Thanh Diện thôi, tên vô dụng như anh ta tôi cũng không thể nhìn tiếp được nữa rồi”

Chỉ trong một lát, Lý Huỳnh Thái đã từ bên ngoài trở về, anh ta sắp xếp vài người bảo vệ Hứa Bích Hoài, để Hứa Bích Hoài yên tâm chờ đợi là được rồi.

Lâm Thanh Diện nhìn Hứa Bích Hoài, hỏi: “Sắp xếp xong rồi?”

“Xong rồi, đảm bảo chị dâu sẽ không xảy ra ện gì” Lý Huỳnh Thái trả lời

Lâm Thanh Diện gật đầu, nếu như Hứa Bíoài đã an toàn, vậy không còn gì để anh phải quan tâm nữa rồi.

Lời nói ban nãy của Lưu Biên đã khiến Lâm Thanh Diện vô cũng tức giận, đương nhiên anh sẽ không dễ dàng bỏ qua cho

“Lý Huỳnh Thái, mày không cảm thấy buồn cười à, gọi tên vô dụng này một tiếng anh, muốn khiến tao buồn nôn sao, mày muốn thấp kém hơn tên vô dụng này, nhưng tao không muốn..” Lưu Biên lại mở miệng một lần nữa.

Lâm Thanh Diện xông thẳng về phía anh ta, thuận tiện khởi động nắm đấm của mình.

Lưu Biên thấy vậy, khinh thường nói: “Thằng kia, mày muốn làm gì? Chẳng lẽ mày tưởng rằng..”

Còn chưa nói xong, nắm đấm của Lâm Thanh Diện đã hạ xuống mặt Lưu Biên.

Lưu Biên có thể trở thành một trong ba người đứng đầu giới ngầm, thực lực cho dù không bằng Lý Huỳnh Thái, nhưng “Con mẹ nó cút đi, dựa vào mày, cũng là đối thủ của tao à?”

Lưu Biên xông về phía Lâm Thanh Diện, định trả lại một đòn vừa nãy.

Lâm Thanh Diện nhanh chóng đưa tay lên, động tác nhanh nhẹn nhưng lại mang đến cho người ta một cảm giác chậm rãi, giống như một cao thủ đã luyện võ nhiều năm trong TV, đối với tốc độ và sức mạnh, đã có thể khống chế vô cùng tốt.

Anh dễ dàng nắm lấy bàn tay Lưu Biên, với năng lực của anh, sức mạnh nắm đấm của Lưu Biên đã bị tiêu hao đi hơn nửa, không thể nào tiến lên phía trước được nữa.

“Không thể nào!” Lưu Biên kinh ngạc.

Giây tiếp theo, Lâm Thanh Diện đã ấn anh ta xuống đất.

Cơ thể của Lưu Biên ít nhất phải to gấp đôi so với Lâm Thanh Diện, Nhưng khi Lâm Thanh Diện giữ lấy nắm đấm của anh ta, Lưu Biên cảm giác như cơ thể này không phải của mình nữa. –

“Mày biết mày sai ở đâu chưa?” Gương mặt Lâm Thanh Diện bình tĩnh, giọng nói còn mang theo ý thẩm vấn.

“Ông đây không sai. Thả tao ra, nếu không tao sẽ..” Lưu Biên dốc hết sức phản kháng, nhưng lại không có tác dụng gì.

Lâm Thanh Diện không để ý đến anh ta, tiếp tục nói: “Cái sai của mày là, có ý đồ với người phụ nữ của tao”

Vừa dứt lời, “rắc” một tiếng, một cánh tay của Lưu Biên đã bị Lâm Thanh Diện bẻ gãy. 

 CHƯƠNG 25: TỪ NAY HỒNG THÀNH KHÔNG CÒN TỒN TẠI BA THIÊN VƯƠNG NỮA

“AI” 

Tiếng kêu rên thảm thiết vang vọng khắp phòng ăn, nghe chẳng khác gì tiếng lợn bị chọc tiết.Đọc nhanh nhất tại  

Mồ hôi lạnh túa ra đâm đìa trên khuôn mặt Lưu Biên, mặt gã trắng bệch như tờ giấy, sự đau đớn làm mặt mày gã vặn vẹo nhăn nhúm. 

Gã nào có ngờ đâu, Lâm Thanh Diện, cái kẻ bị tất cả mọi người xem như phế vật đó lại hung hãn đến như vậy, bẻ gãy cánh tay gã mà không có chút chân chừ hay do dự nào.   

Hai người phục vụ đứng bên ngoài nhìn thấy thì trong lòng cũng hồi hộp vô cùng.CoCopy truyện từ Tam linh py truyện từ  

Lúc nãy hai bọn họ còn châm chọc Lâm Thanh Diện rằng anh sẽ bị Lưu Biên dạy cho một bài học nhớ đời, không ngờ mới đây mà Lưu Biên đã bị anh bẻ gãy một cánh tay rồi. 

 

“Có phải tôi bị hoa mắt rôi không? Người đó… là Lâm Thanh Diện thật sao?”Tôi không bieetys mính asal alfm cái quái gìĂn  

“Quá… quá đáng sợ, Lâm Thanh Diện mà dám đánh gãy cánh tay Lưu Biên à! Ông ta chính là một trong ba thiên vương thế giới ngâm ở Hồng Thành này đó! 

“Anh ta… anh ta là một tên phế vật thật sao?Tôi không bieetys mính asal alfm cái quái gì Nếu anh ta là phế vật thật vậy chúng ta… Là thứ gì chứ?”

Hai người nhân viên nuốt khan, bọn họ hoàn toàn thay đổi cách nhìn với Lâm Thanh DiệnTôi không bieetys mính asal alfm cái quái gì

Sau khi bẻ gãy cánh tay của Lưu Biên, Lâm Thanh Diện hỏi tiếp: “Đã biết lỗi chưa?”Tôi không bieetys mính asal alfm cái quái gì

Dù sao thì Lưu Biên cũng là một trong ba vị vua ngâm ở Hồng Thành này, có thể được như ngày hôm nay cũng đâu phải dựa vào việc dễ dàng mở miệng xin tha.tại sáo bạn lái làm như vậy

Gã nghiến chặt răng toan đẩy Lâm Thanh Diện đang đè trên người mình xuống, gã tin tưởng rằng với năng lực của gã thì dù chỉ có một tay cũng có thể đánh bại Lâm Thanh Diện.tại sáo bạn lái làm như vậy

“Biết con mẹ mày chứ biết.. “tại sáo bạn lái làm như vậy

Lưu Biên dồn lực lên cánh tay còn lại định chống người đứng lên.đừng làm như vậy nhữ nhé

Lâm Thanh Diện trông thấy thể thì buông cách tay đã gãy của gã ra, sau đó anh kéo chặt cánh tay kia lại.đừng làm như vậy nhữ nhé

Lưu Biên lại một lần nữa ngã xuống mặt nên, hơn nữa Lâm Thanh Diện còn kiêm kẹp các khớp xương của gã, dù gã có nhiều sức đi chăng nữa thì cũng chẳng cách nào gồng lên được.đừng làm như vậy nhữ nhé

“Mẹ mày, thả bố ra, bố liều mạng với mày!” Lưu Biên bắt đầu la hét âm ï.đừng làm như vậy nhữ nhé

 

Lý Huỳnh Thái từ nãy đến giờ vẫn đứng bên cạnh hóng chuyện, nghe thấy Lâm Thanh Diện hỏi Lưu Biên có biết lỗi không lần thứ hai thì anh ta đã biết chắc một điều: Lưu Biên đã bỏ lỡ cơ hội tốt nhất để được sống rồi.tất cả chúng ta dai sai rồi

“Đúng là ngu quá, khi anh Diện hỏi tới lần thứ hai thì cứ nhận lỗi luôn đi, lát nữa khỏi phải chịu đau chịu khổ”tất cả chúng ta dai sai rồi

Lý Huỳnh Thái lắc lắc đầu, nghĩ đến đây lòng anh ta lại thấy sờ sợ,Tam linh  lại nhớ đến cái cảnh năm đó lân đầu gặp mặt Lâm Thanh Diện.

Nếu năm đó không nhờ đầu óc linh hoạt thì chắc hiện tại chân tay anh ta đều gãy hết rôi, hơn nữa là kiểu gãy mà có chữa cũng chẳng lành nổi.

“Ông đã hết cơ hội”

Giọng điệu anh vô cùng thờ ơ, tựa như một vị thân chết có thể tuyên án tử cho kẻ khác một cách tùy ý vậy.

Anh siết chặt bàn tay đang tóm Lưu Biên lại, một tiếng rắc’ vang lên,Tam linh  tiếng kêu oai oái của Lưu Biên lại vang vọng.

“Tôi… tôi biết lỗi rồi, tôi sai rồi, xin anh tha tôi, tôi không dám nữa đâu:

Sau khi nếm mùi đau khổ thì Lưu Biên chẳng còn gan để mà chống đối lại Lâm Thanh Diện nữa, gã biết nếu còn cứng đầu cứng cổ nữa thì quãng đời sau này của gã rất có thể phải nằm liệt trên giường.

“Sai ở đâu?” Lâm Thanh Diện lại lên tiếng hỏi.tất cả chúng ta dai sai rồi

“Không nên chọc anh, còn chửi anh là phế vật”tất cả chúng ta dai sai rồi

“Còn gì nữa?”tất cả chúng ta dai sai rồi

“Tôi… Tôi không nên để mắt tới Hứa Bích Hoài, xin anh tha cho tôi đi, hai cánh tay cảa tôi muốn liệt cả rồi, từ đây tôi không dám thái độ lồi lõm với anh đâu”bạn cs đang làm đúng

 

“Lúc trước tôi đã cho ông cơ hội rôi, là do ông không biết trân trọng thôi. Nếu hối hận mà có tác dụng thì điểm giới hạn của Lâm Thanh Diện này chắc chỉ dùng để trưng cho vui thôi.bạn cs đang làm đúng

Dứt lời, anh không chút nương tay bẻ gãy luôn hai chân của gã.bạn cs đang làm đúng

 

Lưu Biên nằm trên mặt đất, miệng thở hồng hộc, giờ đây chân tay của gã đều đã gãy hết rồi, dù bây giờ lão đau đến mức muốn lăn lộn trên mặt đất thì cũng chẳng lăn nổi nữa.bạn cs đang làm đúng

Lâm Thanh Diện dạy cho Lưu Biên một bài học xong thì đứng dậy.bạn cs đang làm đúng

Lý Huỳnh Thái nhìn Lưu Biên đang nằm trên nên đất, trong lòng anh cảm thán không thôi, nhủ thâm cũng may hồi đó chọn theo đi theo Lâm Thanh Diện chứ không ngu người mà chống lại anh.đừng quái lại với tap

“Giải quyết nốt đi, từ giờ trở đi Hông Thành không còn tôn tại ba vị thiên vương nữa” Lâm Thanh Diện nói.đừng quái lại với tap

“Vâng. Ly Huỳnh Thái đáp lời.đừng quái lại với tap

Hai người phục vụ trông thấy cảnh đó từ xa liên sợ bay màu, vội vàng chạy đi, lúc này mà bị Lâm Thanh Diện phát hiện thì không biết chừng sẽ bị anh giết người để diệt khẩu.đừng quái lại với tap

Thế nhưng bọn họ không hề hay biết rằng Lâm Thanh Diện thừa biết hai người họ ở đó, chẳng qua là lười chẳng thèm để tâm thôi.thật xấu hổ với mình

Lâm Thanh Diện bước ra khỏi phòng ăn đi tới bên cạnh Hứa Bích Hoài, anh nở một nụ cười dịu dàng với cô, nói:thật xấu hổ với mình

“Anh có sao không? Lưu Biên đâu? Ông ta thả anh à?” Hứa Bích Hoài lo lắng hỏi han.thật xấu hổ với mình

“Anh không sao, mọi chuyện đã được giải quyết, hai mình vê nhà đi” Lâm Thanh Diện trả lời cô.anh đang làm gì thế

“Giải quyết?” Hứa Bích Hoài ngạc nhiên mở to mắt nhìn anh: “Cái người tên Lý Huỳnh Thái kia là gì của anh vậy?”anh đang làm gì thế

Cô biết chuyện này êm xuôi nhất định là nhờ có Lý Huỳnh Thái, chung quy người có thể chống lại một trong ba vị thiên vương thì chắc chắn phải là một vị thiên vương khác.anh đang làm gì thế

Cô chưa bao giờ nghĩ tới việc Lâm Thanh Diện có thể đánh bại Lưu Biên.anh đang làm gì thế

“Ừm… Không là gì hết” Lâm Thanh Diện trả lời.anh đbản thất thậ sư la chiang làm gì thế

“Không thân chẳng quen thế sao anh ta lại giúp anh?” Mặt Hứa Bích Hoài lộ rõ vẻ nghỉ hoặc.bản thất thậ sư la chi

“Anh bỏ tiên mời anh ta tới đó, không có gì mà tiên không giải quyết được.” Lâm Thanh Diện thuận miệng nói đại một lý do.bản thất thậ sư la chi

Ban đầu Hứa Bích Hoài còn có hơi nghi ngờ, nhưng rôi nhớ tới chiếc vòng ‘Trái tim thân Venus’ mà lần trước Lâm Thanh Diện tặng cô, đó là một vật có giá hơn trăm tỉ bạc chứ đâu ít! Thế là cô cũng không thắc mặc gì chuyện anh bỏ tiên mời Lý Huỳnh Thái nữa.bản thất thậ sư la chi

 

Nhưng mà anh cũng lắm tiên quá đi thôi!cuốc đời khffon như vaauk đâp

Đây có coi như lén vợ giấu quỹ đen không nhỉ? Ý nghĩ này toát lên trong đầu khiến Hứa Bích Hoài không nén nổi nụ cười.cuốc đời khffon như vaauk đâp

Hai người là vợ chồng hợp pháp, vậy theo lý thuyết khoản tiên cô không biết thì chính là quỹ đen rồi.cuốc đời khffon như vaauk đâp

Lâm Thanh Diện thấy Hứa Bích Hoài đột nhiên nở nụ cười thì đực mặt ra, anh hỏi: “Em cười gì vậy?”

‘Không có gì, chúng ta đi thôi”thật by uôns tẻ hấy sauwc

Hứa Bích Hoài có hơi ngượng ngùng, vội vàng nhấc chân bước đi.thật by uôns tẻ hấy sauwc

Chuyện lần này khiến Hứa Bích Hoài thấy rõ bộ mặt nham hiểm của Hứa Trai Hiệp, cô dự định ngày mai sẽ nói chuyện này với Hứa Mạn Tranh.thật by uôns tẻ hấy sauwc

Đồng thời cũng làm cô một lần nữa nhận thấy sự đáng tin cậy của Lâm Thanh Diện, chuyện này dường như anh đã đoán biết từ trước và cũng đã chuẩn bị đầy đủ rồi vậy.thật by uôns tẻ hấy sauwc

Nếu không nhớ Lâm Thanh Diện thì lân này cô có thể đã bị…thật by uôns tẻ hấy sauwc

“Ngày mai em muốn nói chuyện này với ông nội, lân này Hứa Trai Hiệp đã quá quát lắm rồi” Hứa Bích Hoài lên tiếng.Tôi không bieetys mính asal alfm cái quái gì

“Anh đi cùng em” Dù Hứa Bích Hoài muốn làm gì thì Lâm Thanh Diện cũng sẽ ủng hộ vô điều kiện.Tôi không bieetys mính asal alfm cái quái gì

Hứa Bích Hoài khẽ mím môi, trong lòng vui như hoa nở.Tôi không bieetys mính asal alfm cái quái gì

Bây giờ chỉ cân có Lâm Thanh Diện ở đây cô sẽ cảm thấy vô cùng an lòng.tại sáo bạn lái làm như vậy

Hai người cùng đi về nhà, lúc đi ngang qua một cửa hàng điện máy thì Hứa Bích Hoài bỗng dừng lại.tại sáo bạn lái làm như vậy

Cô nhìn chằm chằm vào một chiếc tivi trong đó, lẩm bẩm nói: “Tivi trong nhà đã bị hỏng rồi, chỉ xem được vài kênh, mẹ đã nói em mấy lần rôi, nhưng tiên lương tháng này của em lại không đủ.. “tạiđừng làm như vậy nhữ nhé sáo bạn lái làm như vậy

Lâm Thanh Diện trông thấy dáng vẻ muốn mua nhưng lại xót tiên của cô thì không nén nổi cười.đừng làm như vậy nhữ nhé
Sau đó anh liên nắm lấy tay Hứa Bích Hoài, kéo cô đi vào trong cửa hàng.đừng làm như vậy nhữ nhé

——————— 

  CHƯƠNG 26: MUA LẠI CẢ CÁI CỬA HÀNG NÀY

“Lâm Thanh Diện, anh làm gì vậy, chúng ta đâu có mua đâu, đừng đi vào. Hứa Bích Hoài vội vàng nói.Tôi không bieetys mính asal alfm cái quái gì

“Tivi trong nhà nên thay mới rồi, dù sao cũng tới đây rồi thì cứ xem thử đi” Lâm Thanh Diện cười nói.tại sáo bạn lái làm như vậy

Hứa Bích Hoài cũng hết cách, đành đi theo anh dạo quanh cửa hàng.Tôi không bieetys mính asal alfm cái quái gì

Vốn Hứa Bích Hoài đã nói rằng cứ đi khu tivi rẻ để xem qua thôi, nào ngờ Lâm Thanh Diện lại nói rằng tivi là vật cần thiết, phải mua đồ tốt chút mới được.tại sáo bạn lái làm như vậy

Thế là hai người họ đi đến khu cao cấp nhất trong cửa hàng này.tại sáo bạn lái làm như vậy

“Woa, Lâm Thanh Diện, hay chúng ta đi chỗ khác coi thử đi, tivi ở khu này mắc quá, vài chục triệu chứ ít gì!tại sáo bạn lái làm như vậy

Hứa Bích Hoài vừa nhìn thấy bảng giá bày ra thì liên muốn quay gót bỏ đi.tạiđừng làm như vậy nhữ nhé sáo bạn lái làm như vậy

  

“Vài chục triệu cũng được, cứ xem thử đi. Lâm Thanh Diện nói.đừng làm như vậy nhữ nhé

 

Lúc này nhân viên bán hàng đứng cách đó không xa liếc hai người họ một cái, trông hai người không có vẻ gì là lắm tiên, chắc sẽ không mua nổi tivi ở khu này, thế nên người nọ cũng chẳng thèm nhúc nhích gì.đừng làm như vậy nhữ nhé

Người như vậy cô ta cũng gặp nhiều rồi, toàn mấy người không mua nổi mà lại cứ đòi muốn ngắm nghía nọ kia, cho nên mọi khi trông thấy kiểu người này cô ta đều ngó lơ cả.tất cả chúng ta dai sai rồi

Lâm Thanh Diện cũng không quá hiểu biết về tivi, trông thấy có một người nhân viên đứng bên kia thì liền đi tới hỏi: “Chào cô, cô có thể giới thiệu cho chúng tôi về mấy mẫu tivi đó không?”tất cả chúng ta dai sai rồi

Cô nhân viên nọ còn chẳng buồn ngẩng mặt lên nhìn anh, cô ta nói thẳng: “Hai người nên đi chỗ khác mua thì tốt hơn, hàng ở khu này rất mắc tiên, giới thiệu cho hai người cũng phí thời gian thôi”tất cả chúng ta dai sai rồi

Hứa Bích Hoài nghe cô ta nói vậy liền bước tới túm lấy tay Lâm Thanh Diện, chung quy cô cũng cảm thấy bản thân mình không mua nổi thật, cô nhân viên này nói cũng không sai.bạn cs đang làm đúng

Lâm Thanh Diện vừa nghe cô nhân viên nọ nói thì liên cảm thấy có hơi bực bội.bạn cs đang làm đúng

Dù có đủ tiên mua hay không thì giới thiệu hàng hóa cho khách cũng là nghĩa vụ của nhân viên bán hàng, cô nhân viên này lại tự cho là hai người họ không đủ tiên mua, thậm chí cả việc giới thiệu cũng lười không làm.bạn cs đang làm đúng

Có vài người bán đồ hơi cao cấp chút lại tự nhiên cảm thấy đẳng cấp của bản thân cũng được nâng cao theo.đừng quái lại với tap

“Cô biết chúng tôi không mua nổi?” Lâm Thanh Diện nói với giọng điệu lạnh lùng.đừng quái lại với tap

 

Cô nhân viên liếc nhìn anh rồi bĩu môi, miệng nói: “Sao không tự nhìn quần áo anh đang mặc đi, tổng cộng chắc không quá ba trăm nghìn đâu nhỉ? Anh thấy bản thân mua nổi tivi sáu mươi triệu sao?”

“Ngại quá, chúng tôi chỉ xem chút thôi, làm phiên cô rôi. Hứa Bích Hoài vội vàng đi tới túm tay anh, cứ tiếp tục như vây thì sẽ mất hết mặt mũi thôi.thật xấu hổ với mình

“Vậy còn tạm được” Trông cô nhân viên kia cứ như thể Lâm Thanh Diện đã gây phiền phức to lớn cho cô ta vậy.thật xấu hổ với mình

“Cô ta là một nhân viên bán hàng, giới thiệu hàng cho chúng ta là nghĩa vụ nghề nghiệp, sao lại bảo là làm phiên được chứ. Lâm Thanh Diện nói.thật xấu hổ với mình

“Hai người chỉ xem không mua, đó là là phiền tôi rồi” Cô nhân viên kia hùng hổ nói.

Lâm Thanh Diện không tiếp tục tranh luận với cô ta, anh chỉ thẳng vào chiếc tivi mắc nhất ở khu này rồi nói: “Chúng tôi mua cái này, thanh toán luôn.”

Hứa Bích Hoài nghe thể liên mở to mắt nhìn anh, cô nói: “Anh điên rồi sao, chiếc tivi kia hơn một trăm triệu đó!”

Cô nhân viên kia thấy Lâm Thanh Diện bảo tính tiên ngay, đã vậy còn mua chiếc tivi mắc nhất thì trong lòng liên cảm thấy thấp thỏm.

Nếu Lâm Thanh Diện muốn mua chiếc tivi này thật, sau đó lại đi tố cáo cô ta, vậy thì cô ta thảm rồi.Đọc nhanh nhất tại

Nhưng cô ta để ý thấy phản ứng của Hứa Bích Hoài đứng cạnh, trong lòng đoán Lâm Thanh Diện chỉ đang vờ vịt thôi, hai người bọn họ không thể nào mua được chiếc tivi đắt như vậy. 

Cuối cùng cô ta vẫn chọn tin vào trực giác của mình, vẫn không thay đổi thái độ với Lâm Thanh Diện.Đọc nhanh nhất tại

“Chính miệng anh nói muốn mua đó, đến lúc thanh toán mà không moi tiền ra thì tôi sẽ kêu bảo vệ đuổi hai người đi” Cô nhân viên kia bực dọc nói.Copy truyện từ Tam linh

Nhìn phát biết ngay hai người kia là kiểu nhân viên văn phòng không có mấy đồng dắt túi rồi, chắn chắn không mua nổi đâu, không có gì phải lo hết. Người nhân viên tự trấn an bản thân.Copy truyện từ Tam linh

 

Sau đó cô ta liên đưa Lâm Thanh Diện đến chỗ thanh toán, kêu người tính người tiên in hóa đơn rồi đưa cho anh, nói: “Trả tiền đi”

Lâm Thanh Diện lấy thẻ ngân hàng trong túi ra, thế nhưng anh tìm hồi lâu vẫn không thấy đâu.

Sau đó anh nhớ ra trước khi ra ngoài anh đã thay quần áo, thẻ ngân hàng đã nằm trong một bộ đồ khác rồi.Ăn cắp từ Tam linh

“Lâm Thanh Diện, ừm… chúng ta nên ra ngoài đi.” Hứa Bích Hoài nhìn thấy dáng vẻ mò túi tìm thẻ của Lâm Thanh Diện thì càng ngượng hơn.Ăn cắp từ Tam linh

Nhân viên nọ thấy Lâm Thanh Diện như vậy liên cho rằng lúc nãy anh nói muốn mua tivi là vờ vịt thôi, vẻ khinh khi hiện rõ trên mặt cô ta.Ăn cắp từ Tam linh

“Mua không nổi chứ gì, còn vờ vịt với tôi nữa, bây giờ hoặc hai người tự cút ra ngoài, hoặc là tôi sẽ kêu bảo vệ đuổi ra” Cô ta càng thêm tự tin, hùng hổ nói.Ăn cắp từ Tam linh

“Tôi chỉ quên mang thẻ thôi” Lâm Thanh Diện trả lời.bản thất thậ sư la chi

“Quên gì chứ, loại người như anh tôi thấy nhiều rồi, đừng nghĩ là tôi không biết anh đang giả bộ. Còn quên thẻ nữa chứ, sao anh không bỏ quên vợ mình đi.” Cô ta khinh bỉ nói.bản thất thậ sư la chi

Lâm Thanh Diện nghe vậy liên thấy có hơi bực bôi, cứ hễ động chuyện gì mà động chạm đến vợ anh đều khiến anh thấy rất khó chịu.bản thất thậ sư la chi

‘Cô đứng đây chờ, tôi gọi cuộc điện thoại.

Lâm Thanh Diện nói rôi xoay người đi ra một bên.

“Gọi điện nữa chứ, không có tiền là không có tiên thôi, còn ở đây mà vờ vịt nữa, đúng là không biết ngại mà”

Hứa Bích Hoài lúc này cảm thấy xấu hổ tột cùng, biết trước như vậy cô đã không vào đây với Lâm Thanh Diện rồi.

Nhưng giờ có hối hận cũng vô ích thôi.cuốc đời khffon như vaauk đâp

Mới nãy cô vừa cảm thấy Lâm Thanh Diện rất đáng tin cậy, không ngờ rằng chưa gì anh đã làm ra chuyện như vậy, lại khiến cô cảm thấy anh có hơi không đang tin cậy rồi.cuốc đời khffon như vaauk đâp

Lâm Thanh Diện đi tới một nơi yên tĩnh, anh lôi điện thoại ra gọi một cuộc điện thoai.cuốc đời khffon như vaauk đâp

Hồng Thành, tâng cao nhất trong tòa nhà Thiên Dương, trong văn phòng của Hướng Vấn Thiên.thật by uôns tẻ hấy sauwc

“Sau này nếu không có việc gì quan trọng thì đừng tới tìm tôi, đã biết chưa?” Hướng Vấn Thiên nói với cô thứ ký đứng trước mặt.thật by uôns tẻ hấy sauwc

“Vâng thưa chủ tịch” Cô thư ký bồn chồn đáp lại.

Lúc này điện thoại đặt trên bàn chủ tịch bỗng reng lên, cô thư ký vội vã nhìn thoáng qua rồi nói: “Chủ tịch, là một người tên Lâm Thanh Diện gọi tới, chắc là không có gì quan trọng, để tôi từ chối cuộc gọi giúp anh”

Hướng Vấn Thiên vừa nghe thấy cái tên Lâm Thanh Diện thì liên bật người ngôi dậy, vội vàng giật điện thoại từ trong tay cô thư ký, nói: “Sau này cuộc gọi của ai cũng có thể từ chối, nhưng riêng người này thì nhất định không thể, cho dù đang có việc quan trọng cỡ nào thì khi người này gọi tới cô cũng phải nói cho tôi biết”

Dứt lời Hướng Vấn Thiên liên bấm nhận cuộc gọi.

“Alo, anh Diện, dạo này sao rồi, lâu rôi không gặp, em bắt đầu nhớ anh rồi đó”

“Tra cho tôi xem tiệm điện máy Thiên Thủy là của ai, xem thử xem có thể nhanh chóng mua lại nó không, tôi muốn mua” Lâm Thanh Diện điềm nhiên nói.cuốc đời khffon như vaauk đâp

Nếu người nhân viên kia đã không tin anh có thể mua nổi chiếc tivi mấy chục triệu, vậy thôi anh dứt khoát mua luôn cả cửa hàng này, khi đó còn có thể dạy cho cô ta một bài học nhớ đời.cuốc đời khffon như vaauk đâp

Hướng Vấn Thiên đã nghe được yêu câu của Lâm Thanh Diện, lập tức lên mạng tra thử, sau đó nói với Lâm Thanh Diện:cuốc đời khffon như vaauk đâp

“Anh Diện, cửa hàng điện máy Thiên Thủy này cũng trực thuộc tập đoàn của chúng ta, giám đốc phụ trách là Lý Vân, giờ em sẽ gửi số của ông ta cho anh”cuốc đời khffon như vaauk đâp

“Cái cửa hàng đó là do tập đoàn chúng ta tiện thì mở thôi, không có vai trò gì quan trọng cả, anh Diện muốn làm gì thì cứ làm nấy.”

——————— 

 CHƯƠNG 27: NGẬM CÁI MÔM THỐI THA CỦA CÔ VÀO

Lâm Thanh Diện cúp máy rồi gọi điện cho Lý Vân, giám đốc phụ trách cửa hàng điện máy này.

“Tìm ai?” Giọng vang lên ở đầu dây bên kia có vẻ thờ ơ.

“Tôi là Lâm Thanh Diện” Lâm Thanh Diện lên tiếng nói.

Đâu bên kia vang lên tiếng ma sát với ghế dựa, theo sau đó là giọng nói hết sức nhiệt tình của Lý Vân: “Là anh Diện ạ, xin hỏi anh gọi có gì không?”

Lúc nãy Hướng Vấn Thiên vừa gọi cho ông ta, dặn rằng nếu có một người tên Lâm Thanh Diện tìm thì dù là chuyện gì ông ta cũng phải đồng ý.

Cho dù anh muốn chuyển hết đồ trong cửa hàng thì Lý Vân cũng phải chiều theo ý anh.

Lý Vân cũng không ngu, ông ta biết người tên Lâm Thanh Diện này chắc chắn cũng thuộc hàng có máu mặt, nếu không Hướng Vấn Thiên cũng sẽ không đích thân gọi cho ông ta.

“Tôi ở cửa vào số ba của cửa hàng điện máy, ông tới đây một lát đi” Lâm Thanh Diện nói dứt lời thì liên cúp máy.

 

Anh quay về khu tivi cao cấp, người nhân viên nọ và Hứa Bích Hoài vẫn đang đứng đó.

 

Cô nhân viên kia tỏ ra khinh bỉ, còn Hứa Bích Hoài lại có vẻ xấu hổ.

“Sao rồi? Gọi điện vay tiền không được sao? Để tôi nói cho mà nghe nhé, không có khả năng móc hầu bao trả thì đừng có mà thể hiện, loại người như anh khiến tôi thấy thật ghê tởm “Cô ta vẫn không bỏ qua hai người.

“Tôi vừa gọi giám đốc của các cô, cứ đợi ông ta rồi nói sau. Lâm Thanh Diện thản nhiên nói.

Cô nhân viên kia càng tỏ vẻ không tin lời anh, lên giọng nói: “Dựa vào anh sao? Còn gọi cho giám đốc của chúng tôi á? Nằm mơ, trừ khi là khách hàng lớn, nếu không quản lý của chúng tôi cũng chả có thì giờ tới đây để mà lãng phí với mấy tên bần cùng như mấy người”

Lâm Thanh Diện không nói gì, chỉ đứng yên ở đó.

Chỉ trong vòng hai phút, một người đàn ông mặc đồ vest với khuôn mặt gầy gò đã chạy tới, có thể thấy rõ ông ta đã chạy nhanh hết mức thế nào.

Cô nhân viên kia không ngờ rằng giám đốc sẽ tới thật, điều này làm cô ta cảm thấy có hơi ngạc nhiên.

Song rồi cô ta lại nhủ thâm, đây có lẽ chính là một cơ hội tốt, chỉ cần cô ta trình bày rõ rằng Lâm Thanh Diện không có tiền mua tivi mà còn ở đây quấy rối, có khi còn được giám đốc khen ngợi ấy chứ.

“Giám đốc, ở đây có người không có tiên mua tivi mà cứ khăng khăng rằng bản thân mua nổi, còn bảo tôi lấy cho anh ta chiếc tivi hơn một trăm triệu, rõ ràng anh ta không có tiên, chỉ là muốn gây sự thôi, đã vậy còn đòi gọi ông tới nữa chứ”

“Là ai?” Lý Vân lên tiếng hỏi.

Cô ta liền chỉ tay vê phía Lâm Thanh Diện rồi nói: “Chính là anh ta, nghèo rớt mồng tơi còn ở đây ra vẻ, đến tôi còn thấy chướng tai gai mắt”

Lý Vân nhìn thoáng qua Lâm Thanh Diện rồi hỏi: “Anh đây có phải là… là anh Lâm không?”

Lâm Thanh Diện gật đầu.

“Giám đốc, người như vậy còn nhiều lời với anh ta làm gì, không gọi anh ta là ăn mày đã nể mặt rồi” Cô ta thấy giám đốc tới thì như tìm được chỗ dựa vậy, nói năng càng khó nghe hơn.

Mặt Lý Vân tái mét, người này ngay cả Hướng Vấn Thiên cũng phải tôn trọng, cô nhân viên này lại dám bảo anh là ăn mày, chán sống rồi sao.

 

“Mẹ nó ngậm cái mồm thối tha của cô vào! Người như anh Lâm đây tới lượt cô nhiều lời sao?” Lý Vân trừng mắt với cô ta.

 

Cô nhân viên kia thấy Lý Vân đột nhiên nổi nóng thì trong lòng vô cùng thấp thỏm, không thể nào ngờ được là Lý Vân lại lên tiếng bênh vực Lâm Thanh Diện.

“Giám đốc, tôi…”

“Tôi gì? Chỗ này không đến lượt cô lên tiếng.’ Lý Vân lớn tiếng giận dữ.

Lúc này cô ta mới nhận ra rằng có lẽ mình đã chọc phải người có máu mặt rồi. 

Hứa Bích Hoài đứng cạnh cũng ngạc nhiên nhìn Lý Vân, cô vốn cho rằng người quản lý ở đây sẽ càng chướng mắt hai người họ hơn, không ngờ ông ta lại đứng về phía họ.

Lý Vân mắng cô nhân viên kia xong liền quay lại nhìn Lâm Thanh Diện rồi kính cẩn nói: “Anh Lâm à, thật ngại quá, cô nhân viên này mới tới nên có nhiêu chuyện chưa biết rõ, xin anh thứ lỗi cho”

“Anh muốn mua cái nào, giờ tôi sẽ cho người đóng gói chuyển thẳng tới nhà anh”

Lâm Thanh Diện đưa tay chỉ vào chiếc tivi giá hơn trăm triệu kia: “Cái này đi”

Lý Vân ngay lập tức gật đầu rồi nói: “Anh Lâm, anh cứ để địa chỉ lại, tôi sẽ cho người đưa tới đó nhanh nhất có thể”

Lâm Thanh Diện cho Lý Vân địa chỉ.

Sau khi ghi lại địa chỉ, Lý Vân quay đầu lại nhìn thoáng qua Hứa Bích Hoài rôi khen cô: “Đây chắc là bà xã nhà anh đúng không, thật đúng là vẻ đẹp trời cho, có khi Tây Thi còn thua vài phân”

Hứa Bích Hoài nghe vậy dù có hơi ngại ngùng nhưng cũng thấy rất thoải mái, so với cảm giác xấu hổ ban nãy đúng là khác nhau một trời một vực.

Lâm Thanh Diện cũng không nói thêm gì, chung quy dù là Lý Vân thì cũng chỉ là một nhân viên làm công cho anh thôi, không cần gì phải khách sáo cả.

“Đúng rồi, phẩm chất nhân viên chỗ các người cần nâng cao đi, đã không xem khách hàng là thượng đế mà còn ra vẻ khinh khi, loại nhân viên như vậy không có cũng chẳng sao”

Trước khi đi Lâm Thanh Diện lại nói với Lý Vân một câu.

“Anh Lâm nói phải, để sau này tôi sẽ cố gắng nâng cao phẩm chất của nhân viên, những người phẩm chất kém cỏi sẽ đuổi đi hết”

 

Lâm Thanh Diện gật đầu năm tay Hứa Bích Hoài đi ra khỏi cửa hàng, không cân trả dù chỉ một xu.

Người nhân viên kia mặt cắt không còn giọt máu, lòng vô cùng ân hận vì thái độ lôi lõm của mình lúc nãy, nếu cô ta ăn nói đàng hoàng đúng bổn phận thì chuyện như vậy đã không xảy ra rồi”

“Đến phòng kế toán nhận lương tháng này rồi biến đi, chỗ này không nhận nuôi nhân viên như cô.

Giọng điệu Lý Vân lạnh lùng, ông ta nói dứt lời liên quay lưng bỏ đi.

Lâm Thanh Diện và Hứa Bích Hoài cùng bước đi trên đường, Hứa Bích Hoài tò mò nhìn anh, cô hỏi anh: “Người giám đốc kia sao không lấy tiên của anh vậy, cái tivi đó tận hơn trăm triệu đó.”

“Anh gọi điện nhờ bạn trả tiền rồi, sau này trả lại là được” Lâm Thanh Diện cười trả lời cô.

Lúc này Hứa Bích Hoài mới gật gật đầu, lúc đó cô trông thấy thái độ của Lý Vân với Lâm Thanh Diện, còn nghĩ rằng anh chính là chủ của cửa tiệm này cơ, hóa ra là nhờ bạn trả tiên trước.

Hai người về tới nhà không bao lâu thì tivi cũng đã được chuyển tới, hơn nữa họ còn nhiệt tình lắp ráp xong xuôi.

Tống Huyền Khanh và Hứa Quốc Hoa buổi tối về tới nhà trông thấy tivi mới thay thì đều vô cùng ngạc nhiên.

“Đây không phải loại tivi cao cấp hơn trăm triệu một cái sao? Sao nó lại ở nhà chúng ta chứ?”

“Chắc chăn là Bích Hoài mua rồi, xem ra lần trước chuẩn bị triển lãm, Bích Hoài cũng được không ít lộc” Hứa Quốc Hoa nói.

Hai người cùng đứng trước tivi mới ngắm nghía hồi lâu.

“Bích Hoài đúng là có triển vọng quá, lại mua cho chúng ta loại tivi xịn như vậy, chốc nữa tôi nhất định phải ra ngoài khoe con gái của chúng ta mới được.’ Mặt mày Tống Huyền Khanh tươi rói như hoa.

Không lâu sao Lâm Thanh Diện vì muốn xem xét chất lượng của tivi ra sao nên liên đi tới mở tivi lên.

Ngay lúc anh đang cầm điều khiển tivi chuyển kênh thì Tống Huyền Khanh liên đột nhiên vọt lại, còn nhoài tới giật chiếc điều khiển từ trong tay anh.

Tống Huyền Khanh trợn trừng nhìn chăm chăm vào anh, lớn giọng nói: “Tivi này là của con gái mua cho bọn tôi, hơn nữa nó mắc tiền như vậy, không phải thứ mà cậu muốn xem là xem, sau này cậu muốn dùng tivi thì dùng cái cũ kia đi, đừng động vào cái mới này!” 

 CHƯƠNG 28: ĐỂ ANH TA NGỦ TRÊN GIƯỜNG?

Lâm Thanh Diện nhìn bộ dáng của Tống Huyên Khanh mà không khỏi lắc đầu.thật by uôns tẻ hấy sauwc

Có điều anh cũng không để bụng làm gì, chỉ là một cái tivi mà thôi, bình thường cũng chẳng mấy khi xem. Hơn nữa, chỉ cần anh muốn thì dù là bưng hết cả cái cửa hàng thiết bị điện gia dụng về cũng không thành vấn đề.thật by uôns tẻ hấy sauwc

Lúc này, Hứa Bích Hoài xuất hiện. Tống Huyên Khanh nhìn thấy liên tươi cười ra đón.thật by uôns tẻ hấy sauwc

“Con gái, con tốt với ba mẹ ghê, mua cho ba mẹ cái tivi mắc tiên như thể cơ chứ. Mẹ với ba con vui muốn chết luôn đó” Tống Huyền Khanh nói.cuốc đời khffon như vaauk đâp

“Đúng đúng, con gái mình có triển vọng lắm đó. Người làm cha mẹ như chúng ta cũng cảm thấy vô cùng hài lòng” Hứa Quốc Hoa cũng tiếp lời.cuốc đời khffon như vaauk đâp

Hứa Bích Hoài ngẩn người, cái tivi này có phải do cô mua đâu chứ.cuốc đời khffon như vaauk đâp

 

“Mẹ..” Hứa Bích Hoài muốn giải thích.bản thất thậ sư la chi

 

“Con gái à, mẹ biết con ngại mà. Con là con gái mẹ, mẹ cũng không khách khí với con đâu. Ba mẹ có được đứa con gái như con đúng là may mắn thật, không giống như cái đứa chẳng ra hồn Lâm Thanh Diện kia. Ăn không ở không nhà chúng ta mà trước giờ chưa từng làm được cái gì cho nhà này cả”bản thất thậ sư la chi

Tổng Huyền Khanh ngắt lời, không để Hứa Bích Hoài nói tiếp: “Con mua cho ba mẹ cái tivi mắc vậy, sau này đừng có để Lâm Thanh Diện đụng vào đó, lỡ mà làm hư thì ba mẹ tiếc đứt ruột mất thôi ”bản thất thậ sư la chi

“Mẹ, cái tivi này..” Hứa Bích Hoài có hơi gấp gáp, tivi này là Lâm Thanh Diện mua, nếu như không để anh đụng vào thì hơi bị ép người quá đáng rồi.đừng quái lại với tap

“Được rồi, Bích Hoài à, mẹ hiểu ý con mà, khỏi phải nói. Mẹ với ba con xem tivi đây, con về phòng nghỉ ngơi đi” Tống Huyên Khanh không hê cho Hứa Bích Hoài cơ hội mở miệng.đừng quái lại với tap

Rồi bà quay người trừng mắt nhìn Lâm Thanh Diện một cái, lẩấm bẩm: “Đúng là cái thứ vô dụng, con gái tôi giỏi giang như vậy sao lại gả cho một tên không ra gì như cậu chứ hả”đừng quái lại với tap

Hứa Bích Hoài nhìn Lâm Thanh Diện, thấy vô cùng có lỗi.tất cả chúng ta dai sai rồi

Lâm Thanh Diện cười với cô, tỏ vẻ không sao cả, nói: “Về phòng thôi”tất cả chúng ta dai sai rồi

Về đến phòng, Hứa Bích Hoài dấu dấu môi nhìn Lâm Thanh Diện, vô cùng xấu hổ nói: “Xin lỗi anh, mẹ em tính thế đó… rõ ràng tivi là anh mua…tất cả chúng ta dai sai rồi

“Không sao, ai mua cũng vậy thôi mà. Chuyện nhỏ thế này không cần phải để ý làm gì” Lâm Thanh Diện lên tiếng.

Sau đó anh đi trải đệm dưới sàn.đừng làm như vậy nhữ nhé

“Cảm ơn anh” Hứa Bích Hoài lần này thật sự thấy biết ơn Lâm Thanh Diện. Mấy ngày nay anh đã giúp cô quá nhiều rồi, hơn nữa còn không một lời oán than gì.đừng làm như vậy nhữ nhé

 

Cô nghĩ Lâm Thanh Diện biểu hiện thế này cũng đã rất ổn rồi… hay là.. cho anh lên ngủ trên giường nhỉ? đừng làm như vậy nhữ nhé

 

Nghĩ tới đây, tim Hứa Bích Hoài không khỏi đập mạnh, mặt cũng đỏ thêm một chút.Tôi không bieetys mính asal alfm cái quái gì

Nếu như cho anh lên giường ngủ, anh sẽ động tay động chân gì với cô không đây?Tôi không bieetys mính asal alfm cái quái gì

Nếu lỡ đến lúc đấy anh không kiêm chế được mà …Tôi không bieetys mính asal alfm cái quái gì

Hay thôi cứ đợi tiếp đã vậy, nếu mà thật anh không kiêm chế được thì đã tự leo lên giường rồi chứ.

Đã cưới nhau lâu thế rồi, nếu như anh thật sự muốn thì cô cũng không thể không cho…Tôi không bieetys mính asal alfm cái quái gì

Hứa Bích Hoài nằm trên giường nghĩ loạn xạ một hồi rồi thiếp đi.

Sáng ngày hôm sau, Lâm Thanh Diện cùng Hứa Bích Hoài đến biệt thự nhà họ Hứa để tìm Hứa Mạn Tranh kiện Hứa Trai Hiệp.

Hai người vừa đến cổng khu nhà, Lâm Thanh Diện lại ghé sang sạp hàng bên đường mua bánh trứng.

“Ông chủ, cho 2 cái bánh trứng nhé” Lâm Thanh Diện nói. 

Người đàn ông trung niên gật đầu cười, bắt đầu làm bánh.Ăn cắp từ Tam linh

“Chuyện hôm qua, cảm ơn chú nhé” Lâm Thanh Diện lên tiếng.Ăn cắp từ Tam linh

“Không có gì, hai vợ chồng cậu yêu nhau vậy, tôi không muốn cả hai có chuyện gì” Người đàn ông trung niên cười nói.Copy truyện từ Tam linh

“Chú nhìn ra được là có người đang theo dõi tụi cháu, đúng là không phải người bình thường nha” Lâm Thanh Diện hỏi.Copy truyện từ Tam linh

Lần đầu tiên nhìn thấy người đàn ông trung niên này, anh đã cảm thấy ông ta không đơn giản. Những sự việc xảy ra ngày hôm qua đã khẳng định suy nghĩ đó của anh.Copy truyện từ Tam linh

“Gì mà bình thường với không bình thường chứ, tôi chỉ là người bán bánh trứng mà thôi” Ông ta cười trả lời.
Thấy ông ta không muốn nói, Lâm Thanh Diện cũng không hỏi tiếp nữa.
Cầm lấy bánh trứng xong, Lâm Thanh Diện chào người đàn ông rồi quay người tiến vê phía Hứa Bích Hoài.
Hai người cùng nhau bước vào biệt thự nhà họ Hứa.Đọc nhanh nhất tại
***
Trong nhà họ Hứa, Hứa Trai Hiệp và Hứa Bích Uyên đã đến đây từ sớm.Đọc nhanh nhất tại
Hứa Mạn Tranh còn chưa xuống lầu, hai người vẫn đang nói chuyện với nhau.Đọc nhanh nhất tại
“Anh, anh chắc chăn là hôm qua Hứa Bích Hoài đã bị Lưu Biên..” Hứa Bích Uyên hỏi.Đọc nhanh nhất tại
“Chuyện này còn phải hỏi nữa sao, mặc dù hôm qua xảy ra chút ngoài ý muốn, bị tên ngốc Lâm Thanh Diện phát hiện trong rượu có thuốc. Có điều sau đó Lưu Biên đã tự mình ra tay rôi, cái tên vô dụng Lâm Thanh Diện kia làm sao mà đấu lại Lưu Biên được chứ” Hứa Trai Hiệp nói chắc nịch.đừng làm như vậy nhữ nhé
“Vậy chuyện sau đó anh có thấy không?” Hứa Bích Uyên tiếp tục hỏi.đừng làm như vậy nhữ nhé
“Không, sau khi Lưu Biên ra tay là anh đi liền. Chuyện Lưu Biên làm còn cần phải lo nữa sao. Hơn nữa nếu mà không thành công thật thì anh ta phải gọi điện báo cho mình biết chứ. Cả ngày hôm qua điện thoại anh đâu thấy tăm hơi gì, có khi giờ anh ta còn đang hú hí với Hứa Bích Hoài đấy chứ” Hứa Trai Hiệp nói.đừng làm như vậy nhữ nhé

Hứa Bích Uyên lộ ra một nụ cười nham hiểm, nói: “Con đĩ Hứa Bích Hoài này, cưới lâu như vậy rồi mà còn không cho Lâm Thanh Diện đụng vào người. Giờ lại bị Lưu Biên dày vò cả một đêm, thật tình muốn biết giờ cô ta cảm thấy thế nào”đừng làm như vậy nhữ nhé

“Không chừng cô ta còn thích cảm giác vậy nữa ấy, tình nguyện làm cho Lưu Biên” Hứa Trai Hiệp cười nhạt.

Không lâu sau, Hứa Mạn Tranh xuống nhà. Hứa Trai Hiệp và Hứa Bích Uyên lập tức bắt đầu vu khống Hứa Bích Hoài.tất cả chúng ta dai sai rồi

“Ông nội, ông không biết đó, con khốn Hứa Bích Hoài vì muốn lấy lòng Lưu Biên mà cả đêm hôm qua không về nhà. Cô ta thật sự khiến nhà chúng ta mất mặt quá sức rồi” Hứa Bích Uyên nói.tất cả chúng ta dai sai rồi

“Không được nói hàm hồ, Bích Hoài là người thể nào ông không biết rõ sao hả. Đừng có vu không nó” Hứa Mạn Tranh nghe Hứa Bích Uyên nói thế liên lạnh lùng hừ một tiếng.tất cả chúng ta dai sai rồi

“Ông nội, Bích Uyên nói thật đó. Hôm qua con tận mắt thấy cô ta và Lưu Biên đi ăn cùng nhau. Hai người chắc chắn có chuyện gì với nhau rồi, Hứa Bích Hoài cứ liên tục dán sát lên người Lưu Biên. Chuyện này con tận mắt thấy thật mà” Hứa Trai Hiệp nói dối không chút ngượng ngùng.

Hứa Mạn Tranh đập bàn một cái, đứng bật dậy.tất ccuốc đời khffon như vaauk đâpả chúng ta dai sai rồi

“Cái gì? Nó mà lại dám làm ra cái việc xấu hổ mất mặt nhà họ Hứa này à? Phát điên mất. Bây giờ gọi nó về đây ngay lập tức để ông mặt đối mặt hỏi cho rõ xem. Nếu mà thật vậy thì vĩnh viễn đừng hòng bước chân vào nhà họ Hứa này nữa. ”cuốc đời khffon như vaauk đâp

“Ông nội, sợ là Hứa Bích Hoài giờ vẫn còn đang nằm trên giường Lưu Biên ấy chứ” Hứa Bích Uyên nói.cuốc đời khffon như vaauk đâp

Tay Hứa Mạn Tranh bắt đầu run rấy: “Nó sao có thể ở cùng với Lưu Biên được? Nhà họ Hứa chúng ta trước giờ không qua lại với loại người như Lưu Biên, Hứa Bích Hoài đang tự vả vào mặt ông sao hả?”cuốc đời khffon như vaauk đâp
“Ông quên là lần triển lãm trước, người chúng ta bắt được chính là người của Lưu Biên sao. Hứa Bích Hoài chắc là sợ bị báo thù nên cố tình lấy lòng Lưu Biên đó” Hứa Trai Hiệp nói như kiểu chuyện lần trước không có liên quan chút xíu nào đến anh ta vậy.thật by uôns tẻ hấy sauwc
“Hừ, thật làm ta tức chết được!” Giọng Hứa Mạn Tranh vô cùng giận dữ.thật by uôns tẻ hấy sauwc
Ngay lúc này, bảo mẫu nhà họ Hứa chạy vào nói: “Ông chủ, Hứa Bích Hoài và Lâm Thanh Diện tới rồi ạ, hai người bảo là có chuyện cần gặp ông”thật by uôns tẻ hấy sauwc

——————— 

 CHƯƠNG 29: TÔI CÓ CHỨNG CỨ

“Ta đang định đi tìm bọn nó đây, để bọn nó vào.” Hứa Mạn Tranh nổi giận đùng đùng.

Hứa Trai Hiệp và Hứa Bích Uyên liếc mắt nhìn nhau, hai người họ khá là kinh ngạc, theo lý thuyết, không phải lúc này Hứa Bích Hoài nên ở trên giường của Lưu Biên hay sao.

Có lẽ Hứa Bích Hoài không chịu nổi Lưu Biên nên tự mình chạy đi.

Rất nhanh sau đó, Hứa Bích Hoài đi vào cùng với Lâm Thanh Diện.

“Ông nội, ông nhất định phải làm chủ cho cháu, tên khốn Hứa Trai Hiệp kia nghĩ ra trăm phương ngàn kế để hại con” Hứa Bích Hoài vừa bước vào đã mở miệng nói.

“Hứa Bích Hoài, cô thối lắm! Rõ ràng cô ra ngoài vụng trộm với đàn ông mà còn dám nói là tôi hại cô à, cô không biết xấu hổ nhỉ!” Hứa Trai Hiệp phản bác.

Hứa Bích Hoài nhìn thấy hai người Hứa Trai Hiệp và Hứa Bích Uyên đã có mặt ở đây, cô suy nghĩ lại thì hiểu ngay, hai người họ tới trước cáo trạng rồi.

Nghĩ vậy, trong lòng Hứa Bích Hoài lại càng thêm tức giận, nếu không phải hôm qua nhờ có Lâm Thanh Diện, chỉ sợ cô đã bị Lưu Biên làm gì đó rồi.

 

Giờ Hứa Trai Hiệp lại dám vu oan cô đi vụng trộm bên ngoài, cho dù cô có nhẫn nhịn tốt đến đâu thì giờ cô cũng không nhịn nổi.

 

“Hứa Trai Hiệp, anh đừng có ngậm máu phun người, anh làm gì thì trong lòng anh không phải hiểu rõ sao?” Hứa Bích Hoài thở gấp, chỉ hận không thể tới đánh cho Hứa Trai Hiệp mấy cái.

“Tôi ngậm máu phun người á? Cô có chứng cớ không? Tôi thì lại có chứng cứ chính xác vê chuyện cô nịnh bợ Lưu Biên đó.

Hứa Trai Hiệp vừa nói vừa lấy một bức ảnh trong quân áo ra, trong hình chính là Hứa Bích Hoài và Lưu Biên, hôm qua Hứa Trai Hiệp đã cố tình chọn góc để chụp tấm ảnh này.

Sau khi nhìn thấy bức hình kia, Hứa Mạn Tranh hoàn toàn tin tưởng Hứa Trai Hiệp, ông vỗ mạnh lên bàn một cái, tức giận nói: “Hứa Bích Hoài, giờ con có còn gì để nói nữa không hả, vậy mà con lại đi gian díu với người như Lưu Biên, thật sự là mất hết mặt mũi nhà họ Hứa chúng ta!”

“Ông nội à, con không có, là Hứa Trai Hiệp hãm hại con, hắn bỏ thuốc vào trong rượu của con, muốn cho Lưu Biên cơ hội xuống tay. Ông quên lần trước chính là Hứa Trai Hiệp thông đồng với Lưu Biên ăn trộm đồ cổ sao” Hứa Bích Hoài cố gắng giải thích.

“Cô đừng có lừa ông nội nữa, miệng mọc trên người cô, cô muốn nói thế nào mà không được, tôi có chứng cứ chứng minh việc cô đi gặp Lưu Biên, cô giải thích nó thế nào đây?” Hứa Trai Hiệp cười lạnh.

Anh ta tin rằng Hứa Mạn Tranh sẽ tin tưởng mình hơn, cho nên dù có những điểm không hợp lý, anh ta cũng không hề lo lắng.

Hứa Bích Hoài sốt ruột vô cùng, nhất thời cô cũng không nghĩ ra cách nào có thể phản bác Hứa Trai Hiệp.

Rõ ràng cô không làm chuyện đó, nhưng mà người khác lại bảo là cô làm, cảm giác đó khiến cô muốn phát điên.

Lúc này đây, Lâm Thanh Diện bước lên một bước, nói: “Bích Hoài không nói dối, đúng là hôm qua Hứa Trai Hiệp và Lưu Biên thông đồng lừa cô ấy, chỉ có điêu họ không thực hiện được”

 

Mấy người này nhìn về phía Lâm Thanh Diện, vẻ khinh thường lộ rõ trên mặt.

 

“Lâm Thanh Diện này, ở đây có đến lượt anh nói chuyện không? Chẳng lẽ anh nghĩ ông nội sẽ tin một tên ăn hại như anh à?” Hứa Bích Uyên cười khẩy nói.

“Lúc người phụ nữ của anh lên giường khóc lóc với người khác, sao anh lại không đứng ra nhỉ, giờ anh lại lật lọng như vậy, anh sợ mình mất mặt chứ gì?” Hứa Trai Hiệp trào phúng nói.

“Hắn ta mà có sĩ diện gì kia chứ? Hắn làm cho cả nhà họ Hứa chúng ta mất hết mặt mũi rồi, em thấy cả nhà mình người không biết xấu hổ nhất chính là tên này đấy” Hứa Bích Uyên bĩu môi.

“Được rồi, hai người kia khiến cho nhà họ Hứa bị sỉ nhục như vậy, bắt đầu từ bây giờ, hai đứa mày cút khỏi nhà họ Hứa cho ta, vĩnh viên đừng trở về đây nữa. Hứa Mạn Tranh quát lên.

Lâm Thanh Diện đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, anh nói: “Bức ảnh đó chỉ chứng minh hôm qua chúng con đi gặp Lưu Biên thôi chứ đâu thể chứng tỏ được điều gì. Mà con nói Bích Hoài không nói dối cũng là vì còn có chứng cứ đây: 

Vừa nói, Lâm Thanh Diện vừa lấy một cây bút ghi âm trong áo.

Đây là thứ hôm qua Lý Huỳnh Thái đưa cho anh.

“Thôi đi, anh có thể có chứng cứ gì được, tôi thấy chẳng qua là nói xằng nói bậy mà thôi” Rõ ràng Hứa Bích Uyên không tin Lâm Thanh Diện.

Anh mở bút ghi âm lên, phát âm thanh được lưu trong đó.

“Em tưởng anh muốn mời cô ta ăn cơm à, chẳng qua anh chỉ để cho cô ta rơi vào bẫy của anh thôi… Giọng nói của Hứa Trai Hiệp vang lên.

Đây chính là nội dung của cuộc nói chuyện sáng qua giữa Hứa Trai Hiệp và Hứa Bích Uyên khi hai người đang ở quán ăn.

Trong buổi sáng hôm qua, họ đã nói hết kế hoạch, bao gồm cả việc làm sao để bôi nhọ Hứa Bích Hoài.

Mà Lý Huỳnh Thái đã cho người ghi âm lại tất cả, cũng là vì đề phòng mấy kẻ Hứa Trai Hiệp sẽ đi cáo trạng trước.

Sau khi hai người Hứa Trai Hiệp và Hứa Bích Uyên nghe được nội dung đoạn ghi âm thì biến sắc tức thì, làm sao mà họ có thể ngờ, lúc họ nói đủ thứ chuyện với nhau lại bị người ta ghi âm lại.

Lúc này đây, Hứa Trai Hiệp muốn đi qua cướp lại bút ghi âm ở trong tay Lâm Thanh Diện.

“Quay lại, để ta nghe xem hai đứa mày nói gì” Hứa Mạn Tranh ngăn cản.

Hứa Trai Hiệp và Hứa Bích Uyên liếc mắt nhìn nhau, trong giây phút đó, trên trán họ ứa cả mồ hôi lạnh.

Bức ảnh không nói rõ được cái gì, nhưng nội dung ghi âm này lại đúng là chứng cứ xác thực, giọng nói của họ rất rõ ràng, Hứa Mạn Tranh nghe được toàn bộ.

Hứa Bích Hoài cũng kinh ngạc nhìn sang Lâm Thanh Diện, không biết tại sao anh lại có được đoạn ghi âm này.

“Hai người họ thông đồng hãm hại Bích Hoài, đều là người nhà họ Hứa cả mà lại làm như vậy, đúng là táng tận lương tâm, nếu ông có giới hạn thì đừng nên thiên vị cho họ nữa” Lâm Thanh Diện nhìn chằm chăm Hứa Mạn Tranh rồi nói.

Sắc mặt ông trở nên tái nhợt, sao mà ông ngờ được, chuyện này lại do Hứa Trai Hiệp và Hứa Bích Uyên bày kế như thể này.

“Ông nội, ông đừng nghe tên đó, hắn muốn bôi nhọ bọn con đó” Hứa Trai Hiệp ngụy biện.

“Mày tưởng ta hồ đồ rồi à? Nó cầm băng ghi âm đấy, hơn nữa người vừa nói chuyện không phải hai đứa mày thì còn có thể là ai được nữa đây?”

“Bình thường ta quá dung túng cho bọn mày, không ngờ bọn mày có thể làm ra chuyện thế này, đúng là tức chết ta rồi!”

Hứa Trai Hiệp và Hứa Bích Uyên đều căng thẳng thấy rõ, lần này nói thế nào đi nữa, họ cũng không thể khiến cho Hứa Mạn Tranh tin được.

“Ông nội ơi, dù chuyện này thế nào đi chăng nữa thì Hứa Bích Hoài cũng ngủ với Lưu Biên rồi, cô ta làm nhục nhã gia đình nhà họ Hứa chúng ta, ông phải đuổi cô ta đi” Hứa Trai Hiệp cắn răng nói.

Hứa Mạn Tranh nhìn sang Hứa Bích Hoài, cũng không xem cô như là người bị hại.

“Ông nội, con không làm gì có lỗi với nhà họ Hứa” Hứa Bích Hoài vội vàng giải thích.

“Hừ, chuyện này cô không ngụy biện được đâu, Lưu Biên là một trong ba đại thiên vương của Hồng Thành này, hôm qua cô bị người của hắn giữ lại, chắc chắn không thể chạy ra ngoài!” Hứa Trai Hiệp mở miệng.
Hứa Mạn Tranh cũng biết thế lực của Lưu Biên mạnh ra sao, nếu hắn ta muốn giữ Hứa Bích Hoài lại thì chắc chắn cô sẽ không chạy được.
Đúng lúc đó có một người đi tới trước mặt Hứa Mạn Tranh, thấp giọng nói gì đó.
Hứa Trai Hiệp và Hứa Bích Uyên đều nhìn cô với vẻ chắc chắn, làm sao mà cô còn trong sạch được chứ.
Lúc này đây, Hứa Mạn Tranh trợn mắt nhìn về phía hai người bọn họ, lạnh lùng nói: “Tối hôm qua Lưu Biên đã bị Lý Huỳnh Thái mang người đến tiêu diệt, sao hắn có thể ra tay với Bích Hoài được? Hai đứa vô liêm sỉ kia, lần này nhất định ta phải xử lý hai đứa mày.

——————— 

 CHƯƠNG 30: EM CÒN CÓ TÔI

Nghe thấy Hứa Mạn Tranh nói vậy, trong giây phút đó, Hứa Trai Hiệp và Hứa Bích Uyên đều hóa đá.

“Lưu Biên… bị Lý Huỳnh Thái tiêu diệt?” Hứa Trai Hiệp không thể tin nổi vào tai mình.

“Sao có thể có chuyện đó được chứ, hôm qua rõ ràng Lưu Biên còn..” Hứa Bích Uyên cũng tỏ vẻ không tin.

Dưới cách nhìn của họ, Lưu Biên là một nhân vật lớn ở Hồng Thành này, sao có thể bị diệt như thế được?

Nếu đúng là vậy thật, chỉ e hôm qua Hứa Bích Hoài không hề bị Lưu Biên làm gì.

“Hừ, hai đứa vô liêm sỉ kia, không chỉ thiết kế hãm hại Bích Hoài mà còn muốn ép nó vào đường chết, bọn mày còn chạy tới cáo trạng trước, muốn ta đuổi Bích Hoài ra khỏi nhà họ Hứa, ta thấy ta nên đuổi hai đứa mày mới phải” Hứa Mạn Tranh tức giận đến mức giọng nói cũng run lên.

 

Hứa Trai Hiệp và Hứa Bích Uyên liếc mắt nhìn nhau, sau đó thì cùng quỳ xuống trước mặt Hứa Mạn Tranh một cái râm.

 

“Ông nội ơi, bọn con biết lỗi rồi, xin ông tha cho con, bọn con không dám nữa”

Hai người họ tỏ vẻ rất ăn năn, còn vội vàng khóc rống.

Tất cả mọi thứ họ đang có đều là do nhà họ Hứa ban cho, nếu bị đuổi ra khỏi nhà này thật, chỉ e bọn họ không sống nổi.

“Câu xin ta làm gì? Hai đứa mày hãm hại ta sao?” Hứa Mạn Tranh lạnh lùng nói.

Hai người họ hiểu ý Hứa Mạn Tranh, chuyện đã như vậy rôi, họ cũng chỉ còn cách cắn răng cúi đầu nhận lỗi.

Hai người quay lại đối diện với Hứa Bích Hoài, họ vẫn quỳ dưới đất như lúc nãy, làm sao mà họ ngờ cho được, vốn cứ tưởng sẽ đuổi được Hứa Bích Hoài ra khỏi nhà họ Hứa, không ngờ giờ lại phải quỳ lạy xin lỗi Hứa Bích Hoài.

“Chị ơi, em biết lỗi rôi, em nhận lỗi với chị, em xin lỗi, sau này em không dám nữa, chị tha thứ cho em” Hứa Trai Hiệp nói một cách không tình nguyện.

Hứa Bích Uyên cũng nói vài câu bắt chước Hứa Trai Hiệp, mặc dù là xin lỗi nhưng cũng chẳng có thành ý là bao.

Hứa Bích Hoài nhìn thấy họ quỳ trước mặt mình, trong lòng cô cũng dễ chịu hơn nhiều.

Cần gì quan tâm họ thành tâm hay không, lân đọ sức này xem như Hứa Bích Hoài đã thăng.

Cô nhìn hai người quỳ dưới đất xin tha, long cũng vui sướng vô cùng.

“Bích Hoài, nhất thời bọn nó bị ma quỷ ám ảnh cho nên mới làm ra những chuyện sai trái như vậy, con xem bọn nó đã quỳ xuống xin lỗi rôi, con tha cho bọn nó đi, đều là người nhà họ Hứa cả, đừng cứng nhắc quá. Hứa Mạn Tranh còn nói đỡ thay cho Hứa Trai Hiệp và Hứa Bích Uyên.

Hai người họ chỉ mới quỳ xuống xin tha mà ông đã muốn mình tha thứ rồi, trong lòng Hứa Bích Hoài cũng thấy hơi uất ức.

 

Nếu như bọn họ thành công thật, chẳng phải đời cô sẽ bị phá hủy rồi hay sao.

 

Trừng phạt hai người họ như vậy thì đúng là quá nhẹ.

“Ông nội, ông làm vậy là không công bằng đâu” Hứa Bích Hoài mím môi nói.

Hứa Mạn Tranh cũng thở dài, nói tiếp: “Bích Hoài, con phải hiểu cho nỗi khó xử của ông nội, Trai Hiệp là trưởng tôn của nhà họ Hứa, tương lai phải kế thừa sản nghiệp của nhà này, ta không thể đuổi nó ra khỏi nhà được

“Bích Uyên lại được một người giàu có thần bí chọn trúng rồi, ta đã cho người đi điều tra, những đồ cổ lần trước rất có thể là do nhà họ Lâm ở kinh thành đưa tới.”

“Nhà họ Lâm ở kinh thành là đại tộc thế gia, nhà chúng ta chỉ là con giun con đế trước mặt họ, họ để ý đến Bích Uyên thật, nếu nó có xảy ra chuyện gì thì chắc chắn tương lai nhà họ Hứa chúng ta sẽ gặp bất lợi.

Hứa Bích Uyên nghe Hứa Mạn Tranh nói vậy thì đôi mắt mở to, hưng phấn nói: “Ông nội, những món đồ cổ đó là của nhà họ Lâm ở kinh thành thật sao?” 

“Mày im đi, giờ chưa tới lượt mày nói chuyện.’ Hứa Mạn Tranh quát lên.

Hứa Bích Uyên lập tức ngậm miệng, cô ta không nói nữa nhưng lòng đầy đắc ý, nếu đúng là gia đình đó thật thì chắc chắn Hứa Mạn Tranh không thể đuổi mình ra khỏi nhà được rồi.

“Đây cũng là vì muốn tốt cho con thôi, giờ đừng nên khiến mối quan hệ này trở nên căng thẳng, tương lai nếu nhà họ Lâm tới cưới Bích Uyên thật thì cũng có lợi cho con mà” Hứa Mạn Tranh nói tiếp.

“Xi, nếu nhà họ muốn tới cưới tôi thật thì tôi cũng sẽ không cho chị gì đâu” Trong lòng Hứa Bích Uyên nói thâm.

“Nhà họ Lâm sẽ không tới cưới cô ta đâu. Lúc này đây, Lâm Thanh Diện mới nói.

Hứa Mạn Tranh nhíu mày, lạnh giọng: “Ở đây còn chưa tới lượt cậu nói chuyện, nếu dám nói thêm một chữ nữa thì cút ra ngoài đi.

Lâm Thanh Diện bĩu môi, nhà họ Lâm đâu thể để ý đến Hứa Bích Uyên được chứ, anh chỉ đang nói thật mà thôi.

Hứa Bích Uyên cũng liếc nhìn Lâm Thanh Diện một cái, cô ta cảm thấy Lâm Thanh Diện nói vậy là vì đố ky với mình thôi.

Nhưng đang đuối lý nên cô ta chẳng dám nói ra lời.

“Nếu đã vậy thì tùy ông nội quyết định” Hứa Bích Hoài thở dài, địa vị của cô ở nhà họ Hứa vẫn không sánh nổi với Hứa Trai Hiệp và Hứa Bích Uyên được.

“Ta sẽ để Trai Hiệp đi xuống phía Nam rèn luyện với chú ba của mấy đứa một thời gian, chú ba là ai thì mấy đứa cũng biết, để nó đến đó xem như là trừng phạt nó rồi” Hứa Mạn Tranh tuyên bố.

Gương mặt của Hứa Trai Hiệp lập tức ỉu xìu, đương nhiên anh ta biết tính tình của chú ba, nếu anh ta qua đó, thì chắc ngày nào cũng bị ăn đánh, nhưng mà đây là quyết định của Hứa Mạn Tranh rồi, anh ta cũng không dám phản bác.

“Còn Hứa Bích Uyên thì ở nhà ba tháng, cố gắng học tập cái gì là tri thức lễ nghĩa cho ta, không có lệnh của ta thì không cho phép ra khỏi nhà”

Mặc dù Hứa Bích Uyên không vui nhưng sự trừng phạt này cũng đã rất nhẹ rồi.

“Còn Bích Hoài, tiền lương của con sẽ được tăng gấp đôi, thăng chức thêm một cấp, xem như là bồi thường cho con”

“Vâng, ông nội.” Hứa Bích Hoài không còn lựa chọn nào khác, cô chỉ đành chấp nhận.

Sau khi nói xong, Hứa Mạn Tranh lại trừng mắt nhìn Hứa Trai Hiệp và Hứa Bích Uyên một chút, sau đó mới đi lên lầu.

Hai người kia cũng bò đứng dậy, nhìn về phía Hứa Bích Hoài với vẻ hả hê.

“Dù cô lấy được chứng cứ thì sao chứ, ở cái nhà này, cô đừng mong có thể thắng được tôi” Hứa Trai Hiệp dương dương đắc ý nói.

“Hừ, tôi cũng nói cho cô biết, người để ý tôi chính là nhà họ Lâm ở kinh thành đấy, sau này tôi sẽ là mợ chủ nhà họ Lâm, cô mở mắt ra mà xem” Hứa Bích Uyên cũng vô cùng tự đắc.

Hứa Bích Hoài không muốn nhìn thấy hai người này thêm nữa, cô xoay người đi ra ngoài.

Lúc này Lâm Thanh Diện cũng vội vàng đuổi theo, ra đến ngoài, Hứa Bích Hoài dừng lại ngôi xốm xuống đất.

“Họ nói không sai, ở cái nhà này, em mãi mãi không thể đấu lại họ” Hứa Bích Hoài vừa nói vừa nức nở.

“Nếu đã vậy thì chúng ta sẽ chống lại cả nhà họ Hứa, không cần dựa vào nhà này nữa, vậy thì không sợ bọn họ rồi” Lâm Thanh Diện thoải mái nói.

Hứa Bích Hoài ngẩng đầu lên nhìn anh rồi lại lắc: “Không được, nếu chống lại nhà họ Hứa thì em chẳng còn thứ gì cả”

“Em còn có anh.’ Lâm Thanh Diện nói như đinh đóng cột.

Hứa Bích Hoài hoảng hốt trong nháy mắt, vào giây phút này đây, dường như cô cảm giác được, Lâm Thanh Diện là người có thể bên cô chống lại cái nhà này.

Mặc dù cô biết anh ta chỉ nói vậy mà thôi, nhưng những lời này cũng đủ khiến cô thấy vui rồi.

Cô đứng dậy, dụi mắt rồi nói: “Không sao, chúng ta về đi thôi:

Lâm Thanh Diện gật đầu, đi theo.

Dù là lúc nào đi nữa, anh cũng sẽ đứng sau lưng Hứa Bích Hoài, cho dù có phải chống lại toàn thế giới!

——————— 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện