Rể Quý Rể Hiền

Chương 552: Tôi kiểm soát sống chết


trước sau

Advertisement

Sau khi nhìn rõ bóng dáng, tất cả mọi người đều kinh ngạc.

Huyền Anh khẽ nheo mắt lại, vẻ mặt của Long Chí Minh hưng phấn, trong mắt Long Tuấn Hạo cũng ẩn chứa mong đợi.

Còn mấy người Tưởng Hưng Thịnh thì hưng phấn, giống như bắt được cọng rơm cứu mạng cuối cùng, vẻ mặt cực kỳ phấn khích.

Vào lúc này, ngay cả một người ăn xin cũng có thể trở thành hy vọng của bọn họ!

Hơn nữa bây giờ Cao Phong như một vị thần giảng xuống thế này, đúng không? “Cậu Phong! Cậu Phong xin hãy cứu Tuấn Hạo một mạng!” “Từ nay về sau, Tuấn Hạo nhất định sẽ thề trung thành với cậu Phong, nếu thay lòng đổi dạ, nhất định sẽ bị sét đánh chết!”

Long Chí Minh phản ứng, lập tức khóc lóc nói về phía đỉnh biệt thự.

Mặc dù ông ta không biết liệu Cao Phong có thể cứu được họ hay không.

Nhưng lúc này, Cao Phong là hy vọng duy nhất của ông ta.

Yêu cầu của ông ta không cao, chỉ cần Cao Phong có thể cứu Long Tuấn Hạo, ông ta chết cũng được. “Cậu Phong, cậu Phong, xin hãy cứu lấy nhà họ Tưởng một mạng. Từ nay về sau nhà họ Tưởng sẽ tùy cậu sai khiến, nếu có hai Thiên Long trời đất không tha!” Tưởng Hưng Thịnh cúi đầu với bóng người trên đỉnh biệt thự. “Anh Lục, xin hãy cứu tập đoàn Đại Thành... “Anh Lục...

Tất cả mọi người đều không biết tại sao Long Chí Minh lại tin tưởng Cao Phong như vậy, nhưng vào lúc này, bọn họ không còn cách nào khác.

Ngoại trừ Cao Phong, không ai có thể cứu bọn họ khỏi họng súng của Huyền Anh.

Nếu Cao Phong thực sự có thể giải cứu bọn họ, bọn họ từ nay về sau có thề trung thành với Cao Phong thì sao chứ?

Không có gì quý hơn mạng sống.

Vẻ mặt Cao Phong khôi đổi, lãnh đạm nhìn Huyền Anh. “Hừ! Mục tiêu nhiệm vụ của binh đoàn lính đánh thuê đẫm máu chúng tôi chỉ có nhà họ Long và Hiệp hội thương mại Hà Nội, không liên quan đến ai khác!” “Nhưng nếu anh xen vào, thì bất kể thân phận địa vị của anh là gì, chúng tôi cũng giết chết." Huyền Anh hơi ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào Cao Phong.

Mười tên mặc đồ đen từ từ giơ súng nhằm vào Cao Phong đang đứng trên nóc biệt thự.

Tuy nhiên, Cao Phong hoàn toàn không có ý né tránh. “Anh, anh có tư cách gì nói lời này với tôi hả?” Cao

Phong chắp tay sau lưng, giống như một vị vua đang nhìn xuống, nhìn Huyền Anh và hỏi.

Huyền Anh cười to, lộ ra hàm răng cực kỳ trắng, cười nói: “Bởi vì tôi là thủ lĩnh của binh đoàn lính đánh thuê đầm máu, bởi vì hôm nay tôi mang tới năm mươi chiến sĩ của binh đoàn lính đánh thuê đẫm máu!” “Bởi vì những người lính của tôi cầm hai mươi khẩu Colt 2000, cộng với ba mươi khẩu QCW 05 và tám mươi viên đạn nổ” “Bởi vì tôi là Huyền Anh, là vua của Hà Nội vào lúc này, và đang nằm trong tay quyền kiểm soát. “Đúng vậy, lúc này tôi đang nắm quyền kiểm soát!” Huyền Anh cười lạnh, nhìn chằm chằm Cao Phong. Truyện88.net trang web cập nhật nhanh nhất

Không ai dám phản bác những lời này, ngay cả nghi ngờ cũng không dám.

Nhưng mà vẻ mặt Cao Phong không thay đổi, nhàn nhạt hỏi: “Anh nắm quyền kiểm soát sao?” “Đúng, là tôi đang nắm quyền kiểm soát, nếu mà anh thông minh thì..” Huyền Anh không chút do dự gật đầu. Tuy nhiên, anh ta chưa kịp nói hết câu thì đã bị Cao

Phong trực tiếp cắt ngang. “Anh nắm quyền kiểm soát, tôi nắm quyền sống chết!”

Cao Phong nói ra, giống như là hoàng đế ra lệnh, tất cả mọi người đều kinh ngạc.

Toàn bộ khu dân cư cao cấp Bồng Thiên đều im lặng.

Ánh trăng trên bầu trời dường như run lên, giống như bị khí thế của Cao Phong làm cho run rẩy. Ngay cả Huyền Anh, người đã quen với máu me giết chóc, nhưng lúc này cũng bị khí thế của Cao Phong làm cho chấn động.

Trong giây tiếp theo, Huyền Anh đột ngột cắn răng, và một khí tức như ngọn lửa từ ngực anh ta bốc lên.

Anh ta cảm thấy rằng sự uy nghiêm của mình đang bị người khác thách thức.

Điều này anh ta tuyệt đối không cho phép. “Anh phụ trách sống chết! Anh dựa vào cái gì mà phụ trách sống chết chứ, phải là tôi! Tôi không những phụ trách kiểm soát mà còn phụ trách việc sống chết nữa!” “Anh tên là Cao Phong hả? Hôm nay anh đã đến thì cùng chết với bọn chúng đi!”

Sau khi nghiến răng, nghiến lợi nói xong, Huyền Anh đột nhiên nâng hai tay lên. "Ram!"

Trong giây tiếp theo, cửa biệt thự bị đá tung.

Huyền Anh theo bản năng quay đầu lại, phản ứng lại rất nhanh và trốn đằng sau đám đông. “Tách tách tách!”

Họng súng lộ ra, và hai tên lính đánh thuê đang canh cổng từ từ ngã xuống. “Không được nhúc nhích! Ai nhúc nhích sẽ chết!”

Cao Kim Thành mặc bộ quân phục chiến đấu với đội mũ chống đạn, dẫn đầu đi vào, đối mặt với hàng chục họng súng đen ngòm mà không hề sợ hãi. “Thả mọi người ta! Binh sĩ nhà họ Cao nghe lệnh, trong vòng một phút đồng hồ, loại bỏ mọi uy hiếp đối với cậu chủ Phong!”

Cao Kim Thành, người đã trở về sau khi dưỡng thương ở nhà họ Cao, càng trở nên khí phách và kiên cường hơn, giống như là đã được tái sinh, không ai có thể cản được. Nhớ đọc truyện trên Truyện88.net để ủng hộ team nha!!!

Vừa nói xong, Cao Kim Thành xốc áo lên, và lập tức rút ra hai khẩu súng màu đen. "Cạch, cạch!”

Hai khẩu súng màu đen chạm vào nhau, mượn lực thảo luôn chốt an toàn.

Cao Kim Thành hai tay cầm hai khẩu súng, và lập tức bóp cò không chút do dự.

Giữ cò và quét ngang! “Bùm bùm bùm!” Lửa từ họng súng phun ra, vô số viên đạn được bắn ra như đốt tiền.

Cùng lúc đó, ở cổng biệt thự, binh lính nhà họ Cao chia ra làm hai hàng, từ hai bên cổng tiến vào.

Cực kỳ mạnh mẽ và hung bạo.

Sau khi những người này đi vào, không nói lời nào, lập tức rút súng ra bắn vào những tê lính đánh thuê.

Mãi đến tận lúc này, Huyền Anh mới phản ứng lại, trợn mắt hét to: “Chuẩn bị chiến đấu! Chuẩn bị chiến đấu! Tập trung hỏa lực phản kích! Xạ thủ số một đến số mười, nhắm ngay người ở giữa mà bắn!”

Huyền Anh biết đạo lý đánh giặc phải đánh vua trước, vì vậy anh ta lập tức nhằm vào Cao Kim Thành. “Bùm bùm bùm!” “Bang! Bang! Bang!

Tiếng súng nổ vang lên liên tục, tại hiện trường lập tức xảy ra hỗn chiến

Long Chí Minh và đám đông đang bị sốc và không nói được lời nào.

Sau đó, những người này lần lượt rút lui, vì sợ bị trúng đạn oan nên lần lượt trốn vào biệt thự, đứng ở cửa quan sát.

Trong sân biệt thự đang hỗn loạn, mười tên lính đánh thuê khát máu trang bị vũ khí, đột ngột quay súng nhắm bắn Cao Kim Thành.

Tuy nhiên, Binh sĩ nhà họ Cao không cho họ cơ hội.

Lúc này, Cao Kim Thành chính là trụ cột của binh sĩ nhà họ Cao, là trung tâm cốt cán của bọn họ, sao lại có thể để người khác làm cho bị thương chứ?

Thế là đám lính đánh thuê khát máu vừa giơ súng nhằm vào Cao Kim Thành thì đã bị vô số binh sĩ nhà họ Cao bắt được.

Nhưng đao thương không có mắt.

Vẫn còn một số viên đạn xuyên qua vô số chướng ngại vật và găm vào người của Cao Kim Thành.

Một số viên đạn đã bắn trúng mũ chống đạn, thậm chí có một số tia lửa bắn ra, và nhiều viên đạn đã găm vào người của Cao Kim Thành.

Bước chân của Cao Kim Thành dừng lại, nhưng giây tiếp theo thì lập tức kích động, khẩu súng trên tay cũng run run. “Hahaha! Mẹ nó! Áo giáp chống đạn của dòng họ đúng là dùng tốt!”

Cao Kim Thành cười vui vẻ, đột nhiên nhấc súng lên, họng súng lướt qua, một viên đạn được bắn ra và có bảy tám tên lính đánh thuê đã nằm xuống.

Tiếng súng tràn ngập núi Bồng Thiên, và lan ra khắp noi.

Nhiều người bừng tỉnh khỏi cơn mơ và chạy ra cửa sổ nhìn về hướng khu dân cư cao cấp Bồng Thiên.

Tiếng súng phát ra từ nơi đó.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện