Rắp Tâm Bất Lương

Chương 1


trước sau

Editor: Mù Tạt

——

Lần đầu tiên nhìn thấy Vu Thần An, tôi đã biết ngay người này rắp tâm bất lương.

Nói tới nói lui đều do Triệu Gia, đã rảnh rỗi sinh nông nổi mở một quán bar ở ngay đoạn đường đắc địa của trung tâm thương mại thì thôi, lại còn mua blog để quảng cáo hàng ngày, khai trương mới một năm đã phất lên, kết quả là bận bịu đến sấp mặt, khiến tôi phải đi làm bartender giúp nó.

Chính lúc đó Vu Thần An phiền nhiễu đến, tôi hỏi cậu ta muốn uống gì, cậu ta giương mắt ngồi nhìn tôi, nói muốn rượu whisky, còn bỏ thêm một câu: “Phải giảm bớt nước.”

Yêu cầu cao như vậy, không rảnh pha cho cậu ta, tôi tìm một cái ly rồi rót rượu whisky, nói: “Muốn uống thì uống.”

Vậy mà Vu Thần An cũng không rời đi, uống rượu nói với tôi: “Tôi thấy anh rất quen mắt, có phải đã gặp anh ở đâu không?”

Tôi nói: “Khách ey, nơi này là quán bar, không phải gay bar, đừng gạ gẫm nhân viên.”

Cậu ta còn nói: “Tôi biết, tôi cũng không phải gay, chỉ là cảm thấy anh rất vừa mắt.”

Lúc đó tôi chỉ muốn lấy chai rượu đập cậu ta, cái gì mà “Em không phải đồng tính luyến ái nhưng em thích anh”, loại lời kịch chó má xúi quẩy này tôi hoàn toàn không có hứng thú nghe. Người bạn trai đầu tiên của tôi đã nói như vậy, về sau tôi mới biết được ý tứ của tên đó là “Em không phải đồng tính luyến ái, em chỉ muốn đi lừa hôn.” Tên đó gửi thiệp cưới điện tử cho tôi, tôi nói tôi có việc bận không đi, tên đó còn nói không sao, lý giải tỏ vẻ đã hiểu “Nếu không thì anh chuyển khoản tiền mừng cưới qua Wechat đi”.

Tin tốt là nguyện vọng nối dõi tông đường đẹp đẽ của tên ấy cũng không được như ý, mới trước thời kì cho con bú thì cô vợ đã đòi ly hôn, đương nhiên tên đó không đồng ý, cô vợ liền đem tấm ảnh chụp trộm tôi với tên đó hẹn hò trước đây ra, uy hiếp nếu không ly hôn sẽ ra tung ra ngoài. Chờ đến lúc tên đó cắn rứt lương tâm ly hôn thì đứa bé cũng bị cô ấy mang đi rồi, một ngày nọ tôi gặp được cô vợ cũ kia trong một bữa tiệc, đang ở cùng một người phụ nữ rất đẹp——cô ấy nói rằng trái tim đã bị tổn thương sâu sắc bởi đàn ông, và giờ chỉ muốn sống hết đời với best friend của mình.

Kẻ muốn đi lừa người khác lại bị người khác lừa, cũng coi như nghiệp quật, tôi chỉ cảm thấy người bị tổn thất lớn nhất vẫn là tôi, đã bị lừa mất tiền mừng cưới còn bị chụp trộm, hơn nữa lúc ấy hành động theo cảm tính, gửi tiền xong liền kéo bạn trai cũ vào danh sách đen, cũng không có cơ hội rút tiền về, tổn thất nặng nề.

Cho nên lúc Vu Thần An nói như vậy, tôi chỉ “Ồ” một tiếng rồi chuồn đi pha rượu cho người khác.

Qua một hồi lâu, tôi nhìn sang, Vu Thần An vẫn còn ở đó, ly rượu whisky vẫn còn đầy, căn bản là chỉ nhấp vài cái. Tôi lập tức đến hỏi cậu ta: “Còn muốn gì nữa?”

Cậu ta ngơ ngác: “Hở? Không cần.”

Tôi nói: “Vậy cậu cũng không thể chỉ uống một chén rượu rồi cứ ngồi như vậy chứ, hôm nay làm ăn tốt lắm, đằng sau vẫn còn có khách chờ kia kìa.”

Đương nhiên là không có cái quy củ như vậy, kinh doanh bận rộn đến đâu cũng không có chuyện đuổi khách đi. Thế nhưng nếu Vu Thần An nhất định lấy cái cớ này để tiếp cận, không gây khó dễ chút thì cậu ta cũng sẽ chẳng biết xấu hổ.

“Có phải cậu không uống được rượu không đấy?” Tôi lại hỏi “Thật ra bên cạnh có một quán trà sữa.”

Quả nhiên cậu ta phát hoảng, uống một ngụm rượu lớn rồi lại nhìn menu gọi thêm vài ly, tôi vừa nhìn thì thấy đều là nồng độ cao, pha chế một chút rồi đưa cho cậu ta.

Tửu lượng của cậu ta thật chẳng ra làm sao, mới cưỡng ép uống vài ngụm thì ánh mắt đã trở nên mê man, còn muốn hỏi tôi: “Ly rượu này nhìn đẹp ghê, tên nó là gì?”

Tôi nói: “Đoán xem, đoán đúng sẽ có thưởng.”

Cậu ta bắt đầu đoán, nghĩ toàn những cái tên mỹ miều, cái gì mà ‘Chuyện xưa hừng hực đẫm máu’, hỏi tôi có đoán đúng hay không, tôi nói: “Tên của ly này là ‘Đại băng Đông Bắc và nước nho’ ”.

Sau đó liền ném một viên đá vào cốc: “Thưởng cho cậu một ‘đại băng’ nữa.”

——

Buôn bán nhộn nhịp đến đâu cũng có giờ đóng cửa, lúc tôi chuẩn bị rời đi thì Triệu Gia, cái tên đã chết cuối cùng cũng sống lại, xông đến vội vàng nói cảm ơn, còn nói: “Người anh em hôm nay mày vất vả rồi, ngày mai tao mời mày ăn cơm.”

Tôi giận không có chỗ phát tiết, mắng nó: “Chút nữa thôi là bố đã ăn sống mày rồi, có phải là mày rêu rao chuyện tao đến không đấy?! Hôm nay rất nhiều người cứ nhất định tìm tao chế rượu.”

Triệu Gia lập tức bắt đầu giả bộ say muốn rời đi, tôi uy hiếp: “Cứ đi đi, éo có lần sau đâu, tao không đến cũng chẳng ảnh hưởng gì.”

Triệu Gia ‘quay xe’ còn thần tốc hơn khi thi đấu, lại còn hơi oán giận: “Tao chỉ nói qua hôm nay mày muốn đến pha rượu thôi. Đẹp trai được hoan nghênh thì có gì sai, người ta vừa ngắm mày pha rượu vừa thưởng thức rượu thôi mà, mày xem kìa, còn không phải có một người say vì mày à?”

Nó là đang nói Vu Thần An đang ngủ thiếp đi trên quầy bar.

Tôi nói: “Mày đừng có tuyên truyền quá mức, chờ mấy ngày nữa truyền đến tai bố tao, ông ấy biết lại phiền chết.”

“Chút chuyện nhỏ này mà ông ấy cũng mắng mỏ á?” Triệu Gia không tin “Làm gì đến mức ấy.”

“Không được, nếu ông ấy đã biết, tám phần mười là muốn tao biểu diễn pha chế rượu trước mặt họ hàng, đến lúc ấy ép tao đổi Mao Đài* thành nước trái cây thì phải làm sao??”

*Mao Đài: tên một loại rượu ở Trung Quốc

Chúng tôi còn đang nói chuyện thì Vu Thần An đã tỉnh rồi, nhìn thấy tôi liền đứng lên đi về phía này, hai chân còn run rẩy suýt chút nữa ngã, tôi chạy nhanh đến đỡ một cái, Vu Thần An thuận thế xoay người quấn lấy tôi như con bạch tuộc.

Triệu Gia nói: “Uầy, anh bạn nhỏ này xinh xẻo ghê nha, thế mà vẫn còn nán lại, nếu không mày đưa người ta về đi.”

Tôi nói: “Không muốn, nhóc này rắp tâm bất lương, cố ý chạy tới tìm tao, nhỡ đâu muốn cho tao hạ bao thì sao.”

“Không giống nhá.” Triệu Gia nói “Vừa nãy mày nói chuyện với cậu ấy rất nhiều, lại còn đổi cho cậu ấy nước nho, bình thường đều là cái vẻ mặt lạnh nhạt không nói lời nào. Mày không có tâm tư gì còn nhiệt tình với người ta như vậy? Tao éo tin.”

Tôi thầm nghĩ, người ta đến dùng mỹ nhân kế thì tốt xấu gì cũng là một mỹ nhân, vậy nhìn nhiều hơn hai lần cũng chẳng phạm pháp nhỉ. Quay lại chuyện chính, tên Triệu Gia này hành bạn như tró cả đêm giờ lại còn đứng một bên xem trò vui, mình bất đắc dĩ đến làm thuê mà ngay cả ông trời cũng không tha.

Vu Thần An hoàn toàn bám lấy tôi không buông, cũng chẳng biết có mấy phần là say thật mấy phần là say giả, tôi bất lực kéo cậu ta đi. Trước tiên mặc kệ nhóc này có thể ‘ngủ’ hay không, trở về cứ phải trói lại nghiêm khắc tra hỏi một chút xem có âm mưu gì đã.

Kết quả đi được nửa đường đã bị người ta kiểm tra uống rượu khi lái xe.

Vừa mở cửa sổ cảnh sát giao thông đã cau mày: “Sao toàn mùi rượu thế?”

Tôi liền vội vàng thanh minh là do người bên cạnh, tôi không dính một giọt rượu nào.

“Hửm, lái thay người ta à?” Cảnh sát nói.

Giải thích phức tạp quá, tôi không thể làm gì khác hơn là nói: “Đúng đúng đúng.”

Vu Thần An cũng không thành thật, nửa tỉnh nửa mê kề sát lại hỏi tôi: “Khi nào thì đi khách sạn thuê phòng vại?”

Cảnh sát giao thông hết sức khó xử, đo nồng độ cồn rồi để tôi đi, ngay lúc tôi đóng cửa sổ, anh ta lại thả một câu: “Hoắc công tử đi thong thả.”

Lại bị nhận ra, không thể ở lại thành phố này nữa rồi, còn ‘đi thong thả’ nữa chứ, tôi đi chỗ nào hả trời? Mọi chuyện không như anh nghĩ đâu!

Thế nhưng ngẫm lại cũng chỉ có thể đi khách sạn thuê phòng, tôi lái xe đến khách sạn gần nhất, lễ tân hỏi: “Anh thật sự muốn phòng hai người ạ?”

“Đúng vậy, tôi chỉ thấy cậu ấy uống say nên đưa tới mà thôi.” Tôi hận không thể chỉ tay lên trời nói tôi trong sạch. Lúc lục lọi hộ chiếu của cậu ta để đăng ký, tôi mới biết tên cậu ta là Vu Thần An, mới trở về từ nước Anh.

Lễ tân vừa mới lấy thẻ phòng ra, Vu Thần An đã nhận lấy, mở ra nhìn chút, hỏi lễ tân: “Các người không có áo mưa à?”

F*ck.

Tôi bịt miệng cậu ta kéo đi, lễ tân ở đằng sau lại nói: “Trong ngăn kéo có, miễn phí ạ.”

F*ck, sao các người không nói sớm?! Trước đây tôi đều tự trả tiền mua.

Ném cậu ta lên giường, tôi lập tức tra hỏi: “Cậu từ Anh quốc trở về tìm tôi làm chi, làm 007 à? Nhìn tình hình hiện nay thì cũng đúng vậy rồi, người Trung đều có thể diễn James Bond.”

Vậy mà cậu ta còn có ý thức để trả lời vấn đề, nói: “Không phải đâu, tôi tốt nghiệp đại học ở Anh, mẹ tôi cũng qua đời rồi, ở bên đó một mình quá tẻ nhạt nên tôi về nước.”

Tôi còn không nghĩ ra cậu ta còn đọc sách, nhìn giống hệt tên ngốc, “Vậy cậu học trường nào?”

Cậu ta nói tên một trường đại học.

Thật ra tôi có nghe qua trường đại học kia, khá tốt, có mấy ngành học rất mạnh được xếp hạng cao, một số chuyên ngành nghệ thuật cũng rất dễ trúng tuyển, tôi có một thằng bạn thân thành tích học tập không tốt lắm, chính là đã ra nước ngoài học lấy loại bằng cấp tổng hợp này.

Vu Thần An nói tiếp: “Tôi học nghệ thuật.”

Tôi biết mà.

Vu Thần An nói: “Chúng ta làm tình đi.”

Thật sự không phải là tôi không muốn, đổi lại bình thường tôi đã sớm không cùng cậu ta nhiều lời. Thế nhưng bình tĩnh xem xét lại, ở quán bar tôi đã thấy nhóc này lấy từ trong quần áo ra một tấm ảnh, hướng về phía tôi nhìn vài lần mới tiến đến, còn rõ rành rành hỏi thăm tôi có phải là gay, hành vi này quá mức đặc biệt, tôi thật sự lo lắng nếu lúc đang ‘cày’ sẽ bị cậu ta một nhát chém chết.

Tôi liền đi tới rồi cởi quần áo cậu ta ra, cậu ta rất phấn khích, còn hùa theo tôi cởi, tôi lấy tấm ảnh từ trong túi áo, quả nhiên là hình tôi, tôi nói: “Sao cậu còn chưa vứt tấm ảnh này đi thế? Một gương mặt cũng không nhớ nổi?”

Tôi lại muốn sỉ vả Triệu Gia, đây chính là lúc nó tìm blog tuyên truyền quán bar có một soái ca bartender nên chụp trộm, Triệu Gia cần phải chia hoa hồng cho tôi.

“Còn nữa,” tôi nói, “Thời đại nào rồi, cậu không thể lấy điện thoại di động để nhận diện à?”

Cậu ta bao biện: “Mùa đông quá lạnh, iPhone bị cóng đến mức tắt nguồn.”

Tôi thật không thể phản bác lý do này, đành phải nói: “Cậu đã về Trung Quốc rồi, dù mặc đồ Tây nhưng trái tim vẫn hướng về Trung Quốc, yêu nước chút đê, tốt hơn hết là về sau đổi sang Huawei.”

Vì vậy, chúng tôi tranh cãi cho thỏa đáng về việc Huawei hay Apple tốt hơn, còn chưa cãi được vài câu, mặt Vu Thần An ngày càng hồng.

Tôi giật mình, sao lại như quả đào thế này? Một cái điện thoại có thể gây kích động đến vậy à, tôi thừa nhận nhà Táo tốt là được mà. Vu Thần An lại cọ cọ đến, hóa ra không phải phát bệnh mà là phát tình.

“Chúng ta lên giường thôi!” Cậu ta còn nói, “ Tôi đều chuẩn bị tốt rồi, vừa nãy uống chén rượu cuối cùng, tôi đã bỏ thêm thuốc vào.”

“Cậu uống hết?” Tôi lo lắng hỏi, cân nhắc đưa cậu ta đi bệnh viện.

“Quá hắc, chỉ uống một hớp.” Cậu ta nói.

Vậy thì tốt rồi, có điều dù thuốc không mạnh nhưng cũng đã phát tác, hình thức thẩm vấn tra tấn này không đùa được đâu, tôi đứng lên, nói với cậu ta: “Cậu tự giải quyết đi.”

Đang định rời đi lại đột nhiên nhớ tới còn chưa đòi tiền tên nhóc này, “Cậu dùng Wechat không? Trực tiếp chuyển tiền cho tôi?”

“Tiền gì?” Cậu ta hỏi.

Tôi nói: “Tiền bo ở quán bar chứ gì nữa, còn có tiền thuê phòng, thật ra cả tiền xăng nữa, nhưng thôi, tôi cho cậu đi nhờ đoạn đường.”

Vậy mà cậu ta còn ngồi dậy, uất ức nói: “Khách sạn này là của bố anh mà, anh còn đóng tiền phòng làm quái gì, anh bắt nạt tôi à!”

Mẹ nó, điệp viên người Anh này còn thăm dò gia đình tôi rất kĩ.

Tôi quay lại, cũng không đi, nằm xuống một cái giường khác ngủ, nói: “Tôi ngủ, chờ ngày mai cậu tỉnh táo lại rồi thành thật khai báo.”

Cậu ta hỏi: “Vậy tôi làm sao bây giờ?”

“Tôi biết được bằng niềm tin à?” Tôi mất kiên nhẫn “Cậu không có tay sao, tự lực cánh sinh đê, tôi cũng chẳng phải vịt, chẳng lẽ còn phải giải quyết vấn đề sinh lí giúp cậu?”

Tôi không để ý đến cậu ta nữa, chuẩn bị ngủ, cậu ta lại chạy đến lay tôi dậy, tôi hỏi: “Cậu làm sao?”

Tên nhóc đó nói:

“Sao anh lại không tắm rửa không đánh răng trước khi đi ngủ?”

Tuyệt, tôi vô lực chống đỡ.

Editor: Chẳng biết là ai rắp tâm bất lương đâu:))))

Cơ mà anh công ko phải f*ckboiz đâu nhá :vv

Truyện convert hay : Trọng Sinh Chi Thần Y Học Bá

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện