Quyến Luyến Sư Sinh Tình

Chương 4: Cữu ngưỡng đại danh


trước sau

Vừa nghe thấy hai chữ Vệ Lương, An Mân ngây ngẩn cả người mà Diệp Đình Tri thì có cảm giác thật nặng nề, đụng ai không đụng lại đụng phải Vệ Lương. Lúc này đây hắn chẳng còn hùng hổ như ban nãy nữa mà chỉ lặng cả người.

Thử hỏi trong đại học C ai là nhân vật nổi tiếng nhất, đình đám nhất, đáp án sẽ không là hoa hậu giảng đường hay là chủ tịch hội học sinh linh tinh gì cả, người nổi tiếng nhất là nhân vật phong vân của đại học C là Vệ Lương!

Nghe thiên hạ đồn rằng năm nhất, trong thời gian học quân sự - giáo dục quốc phòng, có một huấn luyện viên bị Nàng trêu chọc khiêu khích đến nỗi phải từ chức, trở về bộ đội không còn đến trường giảng dạy nữa; còn trong lúc đi học, không biết là có chuyện gì xảy ra, chỉ nghe nói có một nam sinh mở miệng trêu chọc Nàng vài câu, Nàng liền không chút lưu tình đánh gãy chân của hắn; lại có một lần, có tin đồn hành lang rằng một thầy giảng viên già dạy môn chính trị, không biết nói gì Nàng bị Nàng nói lại tức đến nỗi bệnh tim tái phát phải nhập viện ngay lập tức để cấp cứu, sau khi ông ta xuất viện thì dứt khoát kiên quyết từ chức chứ không chịu dạy ở trường thêm một giây phút nào nữa.

Mà kỳ quái là dù Nàng làm nhiều chuyện long trời lở đất, khiến các giảng viên đều không thích nhưng chưa lần nào Nàng bị ghi lỗi vào học bạ. Sau này có người lại nói, nhà Nàng trong xã hội đen, đi theo con đường hắc đạo nên không ai dám trêu chọc vào, lại có người nói nhà Nàng là quan chức cao cấp, mặt mũi to bự có dây mơ rễ má gì đó với nhà nước nên không ai dám đụng.

Nhưng dù là quan chức hay là xã hội đen thì những thứ đó cũng chỉ là lời đồn đãi của thiên hạ, Vệ Lương chưa một lần lên tiếng đính chính hay giải thích gì về những việc Nàng làm.

Chính là cố tình Diệp Đình Tri lại đi trêu chọc đúng ngay Vệ Lương. Đây gọi là "điếc không sợ súng", hèn gì lúc nãy Vệ Lương nói hắn gan dạ.

Vệ Lương nhìn khuôn mặt của Diệp Đình Tri từ đỏ sang xanh từ xanh biến thành trắng bệt, trong lòng buồn cười, nhưng trên mặt Nàng vẫn như trước không có chút biểu cảm. Đi vài bước xong lại quay đầu, nở nụ cười thật tươi:

"Đúng rồi, tao có chuyện muốn thông báo, An tiểu thư, từ hôm nay trở đi chính là bạn gái của Vệ Lương – tao, nếu không có việc gì cần thiết mày tốt hơn nên tránh xa nàng một chút, ít trêu chọc nàng làm gì, nếu không........Mày tự biết hậu quả đi."

Nói xong nàng không quen liếc nhìn An Mân một cái rồi mới khoan thai, thong thả bước ra khỏi quán ăn.

Vừa đi được không xa thì như nàng dự kiến có người gọi lại Nàng. Vệ Lương nhếch môi, xoay người nhìn vẻ đỏ bừng nghiêm mặt của An Mân.

"An tiểu thư, tìm tôi có chuyện gì? " cô gái này thật dễ đỏ mặt.....

"Em, em không nên cho chị một lời giải thích sao? " An Mân tức giận đến phát run cả người, người này, tại sao không chịu nói lý lẽ cơ chứ?

"Haizzz, không phải vừa rồi tôi đã nói rõ ràng rồi hay sao? Từ nay về sau, chị chính là bạn gái của tôi."

Vệ Lương vuốt cằm híp mắt, làm bộ chẳng quan tâm tới nhưng gì An Mân đang làm, hiển nhiên tất cả những gì nàng nói là sự thật.

"Em, em, em.... Em xem chị là cái gì chứ? "

An Mân tức đến nỗi muốn hộc máu, rốt cuộc đâu mới là khuôn mặt thật của người này đây? Là một người anh dũng đảm đan giúp nàng bắt kẻ trộm, hay là dịu dàng uyển chuyển lúc nói chuyện với Nhan Nhan, hay là thô bạo ngoan tuyệt như lúc ở trong quán ăn, hay chính là như bây giờ đây lười nhác lỗ mãng?

"Làm cái gì? Đương nhiên làm bạn gái của tôi rồi. " Vệ Lương cười khẩy tới gần nàng, từng bước, tường bước một.

"Ngươi, ngươi đừng có mơ! Ta sẽ không bao giờ thích ngươi. " (Tức quá không xưng chị em nữa, Lương Lương thấy người ta hiền ăn hiếp)

An Mân sợ hãi, bất giác nàng lui về sau hai bước, trực giác nói cho nàng biết, người trước mặt nàng rất nguy hiểm, nàng không nên ở gần bên người đó.

Ở đại học C, An Mân là giảng viên môn tâm lý học, nàng còn kiêm luôn giáo viên chủ nhiệm lớp nên những sự tích vang dội của Vệ Lương nàng cũng nghe thấy không ít. Vài lần có sinh viên ở lớp nàng chủ nhiệm đến gặp nàng, muốn nàng nói chuyện khuyên răn những hành vi của Vệ Lương, nhưng là nói thì nói như vậy, lúc hỏi vì chuyện gì hay kêu ra mặt đối chứng thì những sinh viên đó đều viện lý do này lý do nọ mà né tránh, sau đó thì chẳng thấy bóng dáng đâu cả. Nên mọi chuyện cứ như vậy tiếp tục mà nàng thì chỉ nghe thấy tiếng chứ chẳng biết Vệ Lương là ai.

Bởi vậy mới nói, đi dạy lâu như vậy trừ việc hôm qua thấy được mơ hồ bộ dáng của Vệ Lương thì đây là lần đầu tiên An Mân được nhìn rõ từ đầu đến chân Vệ Lương là ai.

Nhưng mà, tất cả những sự tò mò của nàng trước đây tại khoảnh khắc gặp được Vệ Lương thì trong nháy mắt tất cả đều biến thành sợ hãi.

"Haizzz, tôi chỉ nói muốn chị làm bạn gái tôi, chứ không nói muốn chị thích tôi."

Phía sau đã là bức tường chắn ngang, An Mân không còn đường để lui. Vệ Lương tiến tới gần nàng, một tay chắn ngang vào tường ngay trên vai nàng một tay lại vuốt ve lỗ tai nàng làm cho nàng không thể thoát ra.

"Ngươi, ngươi muốn làm gì? "

An Mân mở mắt to trừng trừng nhìn Vệ Lương, những nơi trên khuôn mặt nàng bị bàn tay của Vệ Lương chạm qua bỗng chốc trở nên nóng rực, cực kì khó chịu. An Mân không thích cảm giác này, nàng theo bản năng muốn đẩy Vệ Lương ra, nhưng Vệ Lương làm sao đồng ý với ý định của nàng, nhanh chóng nắm lấy tay nàng.

"Yên tâm, tôi sẽ không làm gì tổn thương chị."

Vệ Lương kề môi sát bên tai An Mân mà nói, thanh âm nho nhỏ kéo dài, hơi thở của nàng cứ như vậy mà nhẹ nhàng phả ra chạm vào tai An Mân, nhìn đến vành tai đỏ bừng, da thịt nhiễm một mảnh hồng ngân, Vệ Lương mỉm cười hài lòng.

"Ngươi.......!!! " An Mân vừa thẹn vừa giận, đang không biết nên làm sao mới phải thì Vệ Lương lại buông nàng ra.

"Nói cho Nhan Nhan, tỷ tỷ nhớ cô bé. " Theo thói quen Vệ Lương nhếch môi bên phải một cái, nở một nụ cười đầy mị hoặc câu nhân:

"Hẹn sớm gặp lại, giảng viên An."

Vô lại, vô lại, vô lại!!! An Mân tựa như bị rút hết mọi sinh lực, nàng không còn chút sức nào mà đứng vững nữa, cả thân người cứ dựa vào tường mà trượt xuống tới khi nàng ngồi trên mặt đất, trong đầu một mảnh trống không. Làm ơn có ai nói cho nàng biết, đây không phải sự thật, tất cả chuyện này chỉ là một giấc mơ. Nàng không có cùng bạn trai bị bắt buộc chia tay, nàng cũng không gặp phải ác ma Vệ Lương.

Được rồi, An Mân thừa nhận, dáng người của Vệ Lương rất dễ nhìn, hay nói đúng hơn là rất đẹp. Lúc ở trường nàng không ít lần nghe nói người này người kia cô sinh viên này, cậu sinh viên kia thầm mến Vệ Lương, nam tử có rất nhiều, nhưng nữ nhân cũng không ít.

Có thể nói bộ dạng của Vệ Lương thuộc hàng mị hoặc chúng sinh, không ai nhìn không thích, không ai thấy không yêu. Vậy nên chuyện có nhiều người thầm mến nàng cũng không có gì gọi là khó hiểu.

Mà nói thật thì từ khoảnh khắc đầu tiên gặp mặt Vệ Lương, trong lòng An Mân dâng lên một niềm vui nho nhỏ mà nàng không biết gọi tên là gì.

Loại cảm giác này giống như một điều ước ta ước thật lâu, mong mỏi chờ đợi mãi nhưng nó vẫn không thành hiện thực, rồi bỗng nhiên một ngày, lúc ta không còn tin vào điều ước nữa, lúc ta lơ là không chuẩn bị tinh thần thì bỗng có người nhảy đến thực hiện điều ước đó, biến nó thành hiện thực. Điều đó làm ta, vừa hạnh phúc, vừa ngơ ngác, lại hoài nghi....vô vàng thứ cảm xúc cứ vo lại thành một mớ hỗn độn mà ta không thể nào gỡ ra được.

Cho dù Vệ Lương đã tồn tại trong lòng nàng trước cả khi hai người gặp mặt lần đầu, Vệ Lương là một dấu chấm hỏi, là một ẩn số mà nàng muốn biết đáp án, nhưng tò mò là tò mò, điều đó không có nghĩa là giữa hai người các nàng sẽ có bất cứ chuyện gì xảy ra. Không bao giờ!!!

"Lão đại, chị......" Tiểu Trí nhìn vẻ mặt không có chút biểu cảm gì của Vệ Lương, muốn nói gì đó nhưng lại thôi.

"Ha ha, mày muốn biết tao đang muốn làm gì phải không? "

Vệ Lương xoay người nhìn thẳng vào vẻ mặt mê mang đầy nghi hoặc của Tiểu Trí, Nàng bước chân đi vào một của hàng trang sức bằng bạc. Hôm nay nếu không mua được quà cho Đường Chi Ngữ, Nàng thật sự nên chuẩn bị tâm lý mà chờ xử tội là vừa.

"Hai người kia hình như đều là giảng viên của trường đại học chị đang theo học, như vậy có xảy ra chuyện gì hay không.........." Tiểu Trí cau mày, bộ dạng có chút lo lắng cho Vệ Lương.

"Từ khi nào mà mày trở nên nhát gan sợ sệt giống như vậy chứ? "

Vệ Lương nhướn mày, liếc nhìn hắn một cái, khe khẽ thở dài:

"Gần đây mọi chuyện đều cứ bình bình mà trôi qua, cuộc sống như vậy quá là an nhàn, nhàn đến nỗi tẻ nhạt, tao chỉ muốn tìm một chút chuyện thú vị mà chơi đùa tý thôi".

Quả nhiên là như vậy! trong lòng Tiểu Trí nhịn không được mà khinh thường chính bản thân mình! Lão đại trước giờ quen tự lập, cần gì phải tới phiên hắn lo lắng quan tâm những chuyện nàng làm chứ!!!

"Mày thấy thế nào? " Vệ Lương tiếp nhận vòng cổ từ tay nhân viên bán hàng đưa tới, vươn tay đưa ra trước mặt Tiểu Trí.

"Em không biết đại tiểu thư sẽ thích những thứ rườm ra hoa hòe như vậy."

Tiểu Trí nhún vai, trả lời câu hỏi của Vệ Lương một cách thành thật.

Vệ Lương nhìn hắn với ánh mắt xem thường, mới bắt đầu không phải ý tưởng này là hắn nghĩ ra hay sao, bây giờ thì mở miệng phản bác không ngừng:

"Tiểu Trí, An Mân rất đẹp đúng không? "

"Đúng vậy! Cô ta thật sự rất đẹp, nhưng nét đẹp đó hoàn toàn khác xa với lão đại - chị, nó cũng không giống với nét yêu mị của đại tiểu thư. "

Tiểu Trí gục đầu xuống mặt kính thủy tinh trên quầy trưng trang sức, quá nhiều kiểu dáng, quá nhiều mẫu mã, mới nhìn một chút mà đầu hắn đã quay vòng vòng rồi.

"Oh, vậy mày nói thử xem? " Vệ Lương tựa hồ thích thú với vấn đề này.

"Khụ. Trước tiên nói đại tiểu thư, chị ấy thuộc loại quyến rũ, yêu mĩ mà diễm lệ. Còn chị thì dáng người đẹp lắm nhưng suốt ngày cứ lạnh lùng lầm lầm lì lì không chăm chú tới bất cứ gì, làm cho người khác vừa tò mò cũng vừa sợ mà không dám tới gần. Mà An Mân, nhìn qua thật ôn nhu, như một thiếu nữ mới lớn, thuộc loại dịu dàng thanh tú, đẹp về mặt trí thức."

"Tiểu Trí....." Vệ Lương dừng chân, nheo mắt nhìn chằm chằm Tiểu Trí:

"Sao tao không phát hiện sớm ta, mày dường như rất hiểu cô ta thì phải! Tao thấy mày cũng thích An Mân, hay là tao đem cô ta tặng cho mày ha? "

"Đừng đừng......" Tiểu Trí xua tay lắc đầu liên tục, trên mặt là vẻ thống khổ.

"Muốn em cả ngày anh anh em em với một cái giảng viên, ở một chỗ với cô ta không bằng chị một đao giết em còn sướng hơn."

Vệ Lương cười cười không nói gì.

"Lão đại......"

Ánh mắt Tiểu Trí sáng lên, nhanh chân bước đi bên cạnh Vệ Lương.

"Đừng nói chị thật sự sẽ giao du qua lại với cô ta nha? "

"Nếu thật vậy thì như thế nào? "

Vệ Lương bật cười. Lời nói đã nói ra, không thể thu lại được, nó giống như mũi tên đã nằm trên dây, ta không thể không bắn!!!

"Không có sao cả. Mà nói đi cũng phải nói lại, em biết chị lâu như vậy rồi, cũng chưa bao giờ thấy chị thích một ai cả! Nếu chị thật sự cùng cô ta quen biết giao du, em hy vọng lão đại có thể hạnh phúc."

Giọng nói của Tiểu Trí đầy vẻ thành khẩn chân thành, hắn suy nghĩ trong lòng, hy vọng Vệ Lương có thể có người yêu, để săn sóc, chiếu cố nàng.

Nghe xong những lời nói của Tiểu Trí, Vệ Lương im lặng suy nghĩ. Thích một người, đó là cảm giác gì? Vệ Lương thích ba ba, thích Đường Chi Ngữ, thích Tiểu Trí, luôn hy vọng bọn họ luôn bình an, khỏe mạnh, hạnh phúc vui vẻ. Nhưng Nàng biết, cái cảm giác đó là tình thân, nó không phải thứ tình yêu mà Tiểu Trí nói.

Như vậy, thích một người không phải người thân trong gia đình sẽ là như thế nào? Trong đầu Nàng bỗng nhiên hiện lên hình ảnh khuôn mặt hồng hồng mà đỏ ửng của An Mân, Nàng không ghét nàng ta, như vậy, thử quen một lần cũng có sao đâu chứ?


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện