Quyến Luyến Sư Sinh Tình

Chương 16: Thành tâm thề


trước sau

Advertisement

Lúc An Mân gọi điện thoại cho An Ngưng, có thể nói nàng đang cố gắng tưởng tượng thử xem đầu dây bên kia chị gái nàng đang làm gì. Nàng nghe thấy âm thanh kích động của chị gái, thái độ này thật giống như lúc biên tập viên tòa soạn gọi tới nói chị nàng có thể gửi bài trễ một chút cũng không sao.

<Có chuyện gì mà chị ấy mừng thế cơ chứ???>

"Mân Mân, không tin được, thật sự không tin được, em nhanh như vậy đã bắt được Vệ Lương rồi sao?"

Sau khi nghe câu nói của chị gái bất giác An Mân cười trộm nhìn về phía Vệ Lương, thở dài:

"Chị à, cứ như vậy đi, ngày mai em về."

"Khoan khoan, làm gì mà vội thế, Mân Mân, chị nói trước nha, nhất định em phải mạnh mẽ lên, không được chịu thua nhóc con đó, nhất định phải ở mặt trên. "

"Ha ha ha...." Chờ tới lúc An Mân cúp máy thì Vệ Lương đã ở trên sô pha lăn lộn cười to.

"Cười cái gì mà cười, coi chừng rút gân đó.!!" An Mân nhanh chóng đánh một cái lên mông của ai đó đang rất mất hình tượng nằm dài trên sô pha cười.

"Không phải đâu!! Haha, không có ý gì, An Mân à, đêm nay chị muốn ở mặt trên sao?"

"Em còn nói bậy nữa thì chị về đây!!!" An Mân tức giận đứng lên, nàng hiền quá mà, một đám người ai cũng ăn hiếp nàng cho được, chị gái nàng đã vậy, tên đáng ghét Vệ Lương cũng vậy.

<Vệ Lương đáng ghét, Vệ Lương chết bầm......>

"Thôi thôi, đừng về mà...." Vệ Lương hoảng thần, gấp tới mức không biết làm gì, Nàng phóng người tới trước ôm chằm lấy An Mân.

"Tôi sai rồi, tôi sai rồi, chị đừng giận, đừng về mà...."

"Hừ, biết sai nhanh vậy sao, nhận lỗi nhanh thật." A ô, cắn Vệ Lương một cái, ừ, cảm giác thật thoải mái.

"A~~ đau, An Mân." Vệ Lương nhăn mặt chu môi phồng má như một cái bánh bao, ánh mắt đáng thương nhìn về phía An Mân.

Đáng đời, khuôn mặt An Mân biểu hiện sự hài lòng với phản ứng của Vệ Lương, đưa tay nhéo má Nàng:

"Chị muốn tắm."

"Ok Ok!!" Vệ Lương cười cười đáp lại yêu cầu của An Mân, kéo nàng đi vào phòng.

"Hi hi" An Mân bị động tác của Vệ Lương làm cho bật cười, nhất thời nghĩ muốn chọc ghẹo Nàng.

"Tiểu Lương tử, còn không mau chuẩn bị nước cho bổn cung!!!"

"Công chúa điện hạ, xin ngài chờ trong giây lát, Tiểu Lương tử sẽ đi chuẩn bị mọi thứ~~"

Nói lời này Vệ Lương còn không quên nhẹ giọng kéo dài âm thanh, lúc này nhìn Vệ Lương không khác nào một tiểu thái giám, chỉ trừ việc vẻ ngoài quá mức yêu nghiệt kia thôi.

"Haha.." An Mân phát hiện, cùng người này ở chung một chỗ chắc nàng sẽ nhanh thành bà già quá. Đúng rồi đúng rồi, nhanh thành bà già.... Cười nhiều như vậy không có nếp nhăn mới lạ!!!!

Lúc Vệ Lương mở tủ quần áo ra, An Mân kinh ngạc, miệng hình chữ O, đợi nửa ngày cũng không thấy nàng có ý định khép lại. Người này đối với áo lót thật là cố chấp, hơn nữa chỉ một màu trắng mà thôi.

"Áo ngủ ở trong này cả, chị chọn một bộ đi.." Vệ Lương nhân cơ hội ôm eo An Mân, đặt cằm lên vai nàng.

"An Mân, chị dùng sữa tắm hiệu gì vậy, thật thơm, tôi cũng phải mua tắm thử mới được."

An Mân không để ý tới Vệ Lương, đầu ngón tay của nàng xẹt qua từng bộ đồ ngủ, cuối cùng dừng lại ở một bộ áo ngủ bằng vải bông màu xanh lam:

"Cái này đi..."

"Ách, cái này không được." Vệ Lương nho nhỏ nói không được, cảm giác người con gái trong lòng có chút cứng nhắc, Nàng nhanh chóng ôm lấy An Mân giải thích:

"Chị đừng hiểu lầm, cái này là của chị gái, chị ấy không thích ai động vào đồ của chị ấy..."

"Chị gái???" An Mân xoay người đối mặt với Vệ Lương, trong mắt ánh lên tia nghi ngờ.

"Ừ, bình thường chị ấy đều ngủ lại trong quán bar, chỉ có mùa hè mới đến đây ở cùng với tôi.." Vệ Lương cọ cọ khuôn mặt mình vào khuôn mặt nàng, cẩn thận nói.

"Sao mua hè lại đến đây ở?" An Mân là một thiếu nữ hiếu kỳ, nàng tò mò với mọi thứ, đặc biệt là những chuyện có liên quan tới Vệ Lương.

"Bởi vì...." Vệ Lương nhắm mắt trầm tư, cố gắng không cho chính mình lâm vào cái cảm giác sợ hãi năm đó:

"Bởi vì tôi sợ sét!! Không dám ngủ một mình."

" Nhóc con, sau này có chị cùng em.."

Nhóc con.... Cách gọi này thật ấm áp, nó làm cho Vệ Lương lúng túng, có chút trở tay không kịp.

Trước kia, tình cảm của An Mân đối với chính Nàng là một thứ gì đó rất xa vời, rất khó có thể chạm tới, cho dù chỉ là trong suy nghĩ thì cũng chỉ làm cho người ta đau lòng. Thế nhưng, hiện tại nàng đang đứng trước mặt Nàng, ôn nhu gọi Nàng là nhóc con. Vệ Lương hít sâu một hơi, trong mắt dường như có gì đó trong suốt lóe lên.

"Được rồi ngốc, chị muốn tắm." tùy tiện lấy một bộ đồ ngủ, An Mân nhanh chóng tiến về phía phòng tắm.

"Công chúa điện hạ, ngài có muốn tiểu Lương tử hầu hạ ngày tắm rửa thay quần áo không?"

"Tốt!! Tiểu Lương tử, tự hủy hai mắt đi!!!"

Tiểu Lương tử xám mặt chạy tới bên giường trầm tư.

Lúc An Mân bước ra khỏi phòng tắm, Vệ Lương đang ngồi xếp bằng trên giường, trên tay Nàng còn cầm một cái ipad, ánh mắt chăm chú nhìn vào màn hình nghiềm ngẫm nội dung trong đó, không để ý gì tới xung quanh. Nàng nhìn thấy rất nhiều mặt khác nhau của Vệ Lương, nhưng một Vệ Lương như lúc này, nàng lần đầu tiên thấy được.

"Tắm xong rồi sao?"Cảm nhận được hơi thở của An Mân, Vệ Lương dụi dụi mắt, mở ra vòng tay, mỉm cười:

"Mau lại đây cho tôi ôm một cái!!!"

An Mân bước tới, thuận thế ngả vào trong lòng của Vệ Lương, lúc lướt qua màn hình nàng kinh ngạc mở to hai mặt nhìn:

"Em chơi cổ phiếu à?"

"Ha ha, chơi một chút thôi." Vệ Lương cọ cọ vào mái tóc của An Mân cười nói:

"Phải kiếm tiền nuôi vợ mà!!!"

"Đi, đừng có mà đem chị ra lấy cớ!!!" An mâ có chút bất mãn đưa tay nhéo vào eo của Vệ Lương, tỏ vẻ kháng nghị.

"Tôi nói là kiếm tiền nuôi vợ mà, hihi, An Mân chị muốn làm vợ tôi à?"

Vệ Lương đắc ý cười cười, làm cho người con gái đang ngồi trong lòng Nàng đỏ mặt, không biết làm gì chỉ có thể cầm tay Nàng lên cắn một cái.

Vệ Lương khóc không ra nước mắt, là ai dạy nàng ta vậy, Nàng có nên lấy cô bạn gái bạo lực này về làm vợ không ta, sao để đối phó nàng ta đây!!!

"Nói thật, trên tivi không phải thường hay nói <Đầu tư vào thị trường chứng khoáng là một việc làm rất mạo hiểm, cần phải thật cẩn thận>? Nhìn xem em vẫn là một đứa trẻ nghịch ngợm, vẫn là đừng chơi thì tốt hơn...."

An Mân cũng không muốn có ngày nhìn thấy, tên ngốc trước mặt nàng mặt mày xám xịt khóc lóc kể lể rằng Nàng ta đầu tư thất bại hay gì...

"An Mân, chị yên tâm, tôi nếu dám đầu tư đương nhiên cũng phải có chút bản lĩnh rồi, tôi làm sao dám lấy tiền mồ hôi nước mắt của mình ra đùa giỡn chứ!!" Trong lòng ấm áp, cảm giác có người quan tâm thật tốt.

"Còn tiền mồ hôi nước mắt nữa, chẳng lẽ tiền của em còn không phải do người khác cho là gì."

An Mân nói móc Nàng một phen, còn không quên nhân cơ hội nhéo nhéo cánh tay Nàng chiếm chút tiện nghi.

"A~~" Vệ Lương hút một hơi, nắm lại hai tay An Mân không cho nàng tiếp tục quậy phá.

"Về mặt này mà nói số tiền kia là do tôi để dành, tiền lì xì từ nhỏ tới nay cũng có nhưng chỉ là một phần nhỏ, phần lớn còn lại là do chính mình kiếm được." Dừng một chút Nàng tiếp tục nói:

"An Mân, có thể chị không tin, nhưng tôi cũng giống như người khác, đi làm thêm kiếm tiền..."

Nghe giọng điệu tự nhiên của Vệ Lương, An Mân đau lòng dùng ngón trỏ đặt lên môi Nàng, ngăn lại lời nói của Nàng:

"Cái gì mà người như em, không cho phép em nói chính mình như vậy..."

Vệ Lương nheo mắt, bỉu môi, Nàng nâng bàn tay của An Mân lên, đặt lên đó một nụ hôn. An Mân rụt tay lại, cả người ngả vào trong lòng Vệ Lương.

"An Mân, ở trong lòng tôi, chị thật tốt, vậy nên tôi phải càng cố gắng thêm nhiều hơn nữa, cố gắng để tôi có đủ tư cách đứng bên cạnh chị, đủ tư cách để tôi có thể xứng với chị."

"An Mân, tôi không phải là một đứa trẻ, có rất nhiều chuyện tôi đều nghĩ tới, cũng từng lo lắng về nó. Giống như cha mẹ của chị nếu không đồng ý chuyện của chúng ta, tôi nên làm sao bây giờ? Haha, chuyện này có khả năng phát sinh rất cao, cho nên tôi phải chuẩn bị thật đầy đủ, cố gắng làm cho bọn họ chấp nhận tôi, cố gắng làm cho bọn họ chấp nhận tình cảm của chúng ta."

"An Mân, tôi muốn có thể cùng chị bình thản yên ổn bên nhau, mà không có chút gì phải lo lắng chuyện mai sau. Tôi muốn chị bên tôi vui vẻ hạnh phúc, dù là hiện tại hay mãi mãi về sau."

Nước mắt không biết từ lúc nào rơi xuống. Đứa bé này thật hiểu chuyện, còn lo lắng đến tương lai sau này của các Nàng nữa. Mà cái người tự nhận là lớn tuổi như nàng lại chưa từng có chút cố gắng nào cả.

"An Mân, đừng khóc, tôi đau lòng đó!!Mọi việc cứ để tôi lo là được rồi, chị chỉ cần vui vẻ ở bên cạnh tôi, cái gì cũng không cần lo đâu..."

"An Mân, tôi chỉ muốn làm chị thật hạnh phúc, nếu có thể tôi chỉ muốn đem cả thế giới này tặng cho chị mà thôi. Muốn làm chị cười, muốn làm chị vui vẻ, điều tôi cần chỉ như vậy thôi."


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện