(Quyển 3) Lưu Ly Mỹ Nhân Sát

Biến ( Bát )


trước sau

Advertisement
Loại chuyện đánh lén người như thế này, Chung Mẫn Ngôn trước kia chưa làm qua, về sau chưa chắc sẽ làm, bất quá hôm nay hắn lại phải làm một lần.

Hắn và Nhược Ngọc hai người ở gần địa lao tản bộ thật lâu, rốt cuộc đợi đến trời tối, hai đệ tử Phù Ngọc đảo xách theo cặp lồng cơm đến đưa cơm. Nhược Ngọc đánh mắt với hắn, hai người vòng ra phía sau, một người một thủ đao, hai đệ tử Phù Ngọc đảo kia hừ cũng không hừ một tiếng liền đã hôn mê bất tỉnh.

Chung Mẫn Ngôn một mặt cởi y phục bọn họ, một mặt liền vội vội vàng vàng từ trong ngực lấy ra nhuyễn hương tô, phun lên mặt họ. Nhược Ngọc nhanh chóng thay đổi y phục của đệ tử đưa cơm, một mặt thúc giục hắn: "Nhanh chút! Bên kia hình như có người đến!"

Chung Mẫn Ngôn lần đầu tiên làm chuyện xấu, ngoài sợ hãi còn có chút hưng phấn, khó khăn thay y phục, xách theo cặp lồng cơm, cùng Nhược Ngọc hướng vào trong địa lao. Đi chưa tới hai bước đã bị đệ tử trông coi cản lại.

"Lệnh bài."

Lệnh bài là thứ gì? Chung Mẫn Ngôn ngẩn ra, bên cạnh Nhược Ngọc lại sớm khí định thần nhàn từ trong ngực lấy ra tiểu bài tử màu đỏ thắm, đưa tới. Chung Mẫn Ngôn học theo, cũng lấy ra lệnh bài đưa lên, bên tai nghe hai người kia hỏi:

"Giữa trưa bảo các huynh truyền lời cho sư phụ, cần chút băng vải trị thương, có mang theo không?"

Nhược Ngọc gật đầu nói: "Mang theo, còn là loại tốt nhất đấy."Người nọ thở dài: "Vậy thì tốt rồi. . .Thật sự là đáng thương mà, bị tra tấn thành như vậy. . .Theo ta thấy rõ ràng là người, nhưng Dung cốc chủ người. . ."

Người còn lại vội vàng kéo tay áo y, "Đừng nói nhiều, để bọn họ đi vào đưa cơm đi."

Chung Mẫn Ngôn lo lắng đề phòng theo sát Nhược Ngọc đi vào trong địa lao âm u, giương mắt thấy y khí định thần nhàn, tay cũng không run chút nào, trong lòng không khỏi bội phục.

Địa lao Phù Ngọc đảo ẩm ướt hơn nữa còn âm u, ước chừng là do gần biển, càng đi vào bên trong, nước tù đọng trên mặt đất càng sâu. Đến chỗ cánh cửa sắt ở trong cùng, nước tù đen kịt dậy mùi đã tới mắt cá chân của hai người. Đệ tử giữ cửa mở cánh cửa sắt ra, để bọn hắn đi vào đưa cơm, Chung Mẫn Ngôn chỉ cảm thấy một trận tanh tưởi thốc tới đập vào mặt, sặc đến cơ hồ muốn nôn mửa.

Tập trung nhìn kỹ, bên trong có một hành lang cực hẹp, nước tù đen kịt mắt nhìn cũng không thấy được cẳng chân. Bên cạnh là một cái phòng giam như chuồng bồ câu, phần lớn là lỗ hổng.Chung Mẫn Ngôn chỉ cảm thấy tim đập kịch liệt, dưới chân nước tù băng lãnh tanh tưởi, tim của hắn cơ hồ muốn từ trong cổ họng vọt ra ngoài, không biết là bởi vì kinh hãi hay là phẫn nộ. Bên cạnh trong phòng giam bỗng nhiên truyền ra tiếng xích sắt nhẹ nhàng va chạm, ở trong địa lao trống rỗng tĩnh mịch chợt vang lên, Chung Mẫn Ngôn phảng phất như bị châm đâm xuống một cái, đột nhiên quay đầu, cảnh tượng trước mắt khiến cổ họng hắn phát ra một tiếng rêи ɾỉ cổ quái. Rốt cuộc đứng không vững nữa, chậm rãi quỳ xuống giữa vũng nước tù đọng.

"Đại. . . Đại ca?" Hắn thì thào gọi cái người bị tầng tầng lớp lớp đính lên tường kia. Có lẽ, y giờ phút này cũng đã không tính là người nữa rồi. Toàn thân không có một khối da thịt đầy đủ, hai khúc xương bánh chè càng thêm trắng hếu lòi ra ngoài. Máu tươi từ trên mặt y nhỏ giọt xuống, rất nhanh liền kết thành vũng huyết châu khô cạn mới.

Y hơi hơi nhúc nhích một cái, ngẩng đầu nhìn lên ---- hoặc giả không thể nói là nhìn, bởi vì hai mí mắt trên dưới của y đều bị người ta khâu lại. Cặp lồng cơm trong tay Chung Mẫn Ngôn rốt cuộc cầm không được nữa, nện vào trong vũng nước tù. Hắn hung hăng nắm chặt tay vịn bằng sắt, trong ánh mắt là một trận nóng bỏng, trong bụng phảng phất như có thứ đó đang thiêu đốt, mỗi một tấc da thịt đều cảm thấy cái loại đau đớn kịch liệt nọ.

"Đệ. . . đệ lập tức cứu huynh!" Hắn run rẩy từ trong tay áo lấy ra chìa khóa, thử từng cái một, thế nhưng tay run rẩy quá lợi hại, chìa khóa kia vô luận như thế nào cũng cầm không được, lại rơi vào trong nước. Chung Mẫn Ngôn hung tợn mắng một tiếng, trên trán nổi gân xanh, dùng tay sờ soạng lung tung, cuối cùng vẫn không bắt được.

Nhược Ngọc thở dài một hơi, khom lưng vớt xâu chìa khóa kia lên, nói nhỏ: "Đừng như vậy, khiến cho trong lòng huynh ấy cũng khó chịu."

Chung Mẫn Ngôn quay lưng đi, dùng sức lau nước mắt trên mặt. Nhược Ngọc mở cửa lao ra, hắn lập tức vọt vào, lấy ra bảo kiếm hướng vào trên xích sắt hung hăng chém, chỉ chém đến hoả tinh văng khắp nơi, trên xích sắt kia cũng chỉ lưu lại vài vết tích lung tung màu trắng, không chút sứt mẻ.

"Đây là thứ xích sắt quỷ gì thế này!" Hắn vừa chém vừa mắng, cuối cùng cơ hồ thoát lực, cũng chém không đứt một cái xích sắt.

"Đại ca! Là đệ! Đệ tới rồi! Huynh. . . Huynh có nghe thấy không? Đệ là Mẫn Ngôn! Huynh nhịn thêm chút nữa, đệ ngày mai mượn Băng Ngọc tới cứu huynh!"

Chung Mẫn Ngôn trong mắt đều là nước, nắm lấy bả vai y, chỉ mong y có thể đáp lại một chút. Ở nơi bàn tay chạm vào đều là máu đen, kỳ thật chính Chung Mẫn Ngôn cũng biết, y căn bản nhịn không được, rất nhanh sẽ chết. Y chỉ là người thường, lại còn bệnh nặng, vì cớ gì vô duyên vô cớ lại bị nhốt vào địa lao tra tấn như thế này?

Âu Dương đại ca động động cái cổ, đôi môi nhễ nhại máu tươi thì thào niệm cái gì đó, Chung Mẫn Ngôn vội vàng đưa lỗ tai lại gần, nghẹn ngào nói:

"Huynh nói cái gì? Đại ca. . . Đệ là Mẫn Ngôn. . . Huynh nói lớn chút. . ."

Y lại chỉ phát ra âm thanh tương tự như tiếng thở dài, máu trên mí mắt rơi vào trên mặt Chung Mẫn Ngôn, nóng đến hắn cả người lông tơ dựng ngược lên, hắn cũng nhịn không được nữa, cao giọng khóc lớn.

"Dung cốc chủ sao có thể đối xử với huynh như vậy! Đệ. . . Đệ lập tức đi hướng ông ta cầu tình! Cầu ông ta thả huynh!"

Chung Mẫn Ngôn xoay người muốn đi, Nhược Ngọc liều mạng giữ chặt hắn, thấp giọng nói: "Ngươi điên rồi! Chúng ta là vụиɠ ŧяộʍ tiến vào! Nếu để cho người khác biết, mười Âu Dương đại ca cũng sẽ chết!"

Chung Mẫn Ngôn hai mắt đỏ ngầu, thanh âm khàn khàn: "Ta. . . Ta không hiểu. . . Huynh ấy rõ ràng là người. . . Không phải Yêu. . . Rõ ràng là người. . . Ai cũng có thể nhìn ra được. . . Vì sao, vì sao có thể như vậy. . . Chúng ta những người tu tiên, không phải nói cần chiếu cố bách tính, không để bọn họ chịu khổ sao. . ."

Nhược Ngọc vỗ vỗ vai hắn, nhẹ giọng thở dài: "Việc này quá mức phức tạp, khó mà nói. . . Tội phạm quan trọng bị người ta cướp đi, đối nội đối ngoại cũng không dễ ăn nói, Dung cốc chủ cùng Đông Phương đảo chủ. . . Cũng có nổi khổ tâm riêng của bọn họ đi . . ."

Chung Mẫn Ngôn chăm chú nhìn y, lẩm bẩm nói: "Ngươi, ý của ngươi là. . . Bọn họ liền định lấy đại ca làm người thế tội sao? Trút giận lên người huynh ấy?"

Nhược Ngọc cười khổ hai tiếng, không nói gì.

Chung Mẫn Ngôn sắc mặt dần trở nên trắng bệch, hắn đột nhiên cảm thấy cả người đều rất nặng, rất nặng, nặng đến hắn không thể đứng thẳng, chỉ có thể từ từ ngồi xổm xuống, gắt gao túm chặt lấy tóc mình, trong đầu ong ong loạn hưởng.

Nhược Ngọc nhìn thoáng qua cửa sắt bên ngoài, thúc giục: "Chúng ta trụ quá lâu rồi. Phải nhanh chóng rời đi. Ngày mai lại tìm cơ hội tiến vào đi!"

"Không được. . ." Chung Mẫn Ngôn khẽ khàng nói xong, "Ta. . . Ta không thể bỏ lại huynh ấy . . ."

Nhược Ngọc khẩn trương, đang muốn khuyên nữa. Chợt nghe ở phía trên người nọ thấp giọng nói "Mẫn Ngôn. . ."

Chung Mẫn Ngôn nhảy dựng lên, gắt gao chế trụ bả vai Âu Dương đại ca, run giọng nói:"Là đệ. . . Đại ca huynh nhịn thêm chút nữa. . . Đệ, đệ quá vô dụng, hôm nay không có biện pháp cứu huynh ra ngoài!"

Âu Dương đại ca môi động động, nói nhỏ: "Không cần nữa rồi. . . Âu Dương. . . Đệ đệ của ta hắn, đã đi chưa?"

Chung Mẫn Ngôn gắt gao cắn răng, "Hắn, hắn một mình chạy thoát! Bỏ lại huynh không quản! Không bằng heo chó!"

Âu Dương đại ca lẩm bẩm nói: "Hắn đi rồi. . . Cũng tốt. Nương khi còn sống nhớ mong nhất chính là hắn sống chết không biết. . . Tuy rằng. Ta. . . Vẫn cảm thấy hắn thay đổi không ít, không hề. . . giống như đệ đệ hoạt bát trước đây nữa, nhưng. . . Hắn dù sao vẫn là máu mủ của ta . . ."

Chung Mẫn Ngôn không nhịn được nói: "Đại ca! Hắn là Yêu! Hắn chính miệng thừa nhận ! Hắn như thế nào. . .lại là đệ đệ của huynh?"

Âu Dương đại ca sợ run thật lâu, mới nói nhỏ: "Hắn. . . sao lại là yêu. . . A, mười hai năm trước lần đó. . . Chẳng lẽ, khi đó hắn đã chết? Bị yêu vật nhập thân? Cho nên. . . Hắn mới thay đổi nhiều như vậy. . .Mới muốn rời khỏi quê hương. . ."

Chung Mẫn Ngôn thấy y suy yếu cực kỳ, không thích hợp nói chuyện nữa, liền thấp giọng nói: "Đại ca, huynh cũng đừng suy nghĩ nhiều như vậy. Huynh nhịn thêm chút nữa, tối mai đệ nhất định cứu huynh ra ngoài. Hiện tại đệ phải đi rồi. . . Huynh. . .Huynh bảo trọng!"

Dứt lời hắn lại là lệ như suối trào, ôm y không chịu buông tay, chỉ cảm thấy chính mình vừa rời đi, vướng bận duy nhất trên đời liền muốn đứt đoạn. Hắn thật vất vả mới tìm được cảm giác thân nhân, nhưng chỉ chớp mắt liền phải mất đi nó.

Âu Dương đại ca lẩm bẩm nói: "Đừng cứu ta. Nếu là thật sự tốt với ta. Liền gϊếŧ ta. . . Không cần chịu giày vò nữa"

"Đại ca!" Chung Mẫn Ngôn gấp đến độ cơ hồ muốn bốc hỏa, "Chớ tùy tiện nói chết! Đệ nhất định sẽ cứu huynh ra ngoài !"

Y chỉ lắc đầu. "Ngươi không biết. . .Thủ đoạn của lão giả kia. . . Mẫn Ngôn, cho ta thống khoái, gϊếŧ ta đi. . . Đại ca. . . Cầu ngươi một lần này . . ."

Chung Mẫn Ngôn vẫn muốn tiếp tục khuyên, chợt nghe cửa sắt bị người ta rất nhanh mở ra, đệ tử trông coi bên ngoài xông vào, vừa thấy hai người bọn hắn cùng tội phạm quan trọng nói chuyện, lập tức rút kiếm lạnh lùng nói: "Thì ra là gian tế! Nhanh đi thông báo chưởng môn!"

Phía sau lập tức có người đáp ứng ngoảnh mặt liền đi. Nhược Ngọc biết chuyện này mà vỡ lỡ ra, chỗ nào cũng đều rất khó coi, lập tức lấy ra giàn ná, nhắm ngay đầu gối những đệ tử kia, một chùm thiết đạn châu vút vút bắn ra, tiếng kêu đau nhất thời vang lên một mảnh, cuối cùng khiến bọn họ hơi chậm lại một chút.

"Đi mau! Chớ nói nhiều!" Nhược Ngọc trở tay bắt lấy Chung Mẫn Ngôn, bất ngờ những đệ tử kia đánh tới, y đành phải miễn cưỡng chống đỡ, một mặt vừa phải đề phòng có người chạy ra ngoài báo tin, thẳng từ trong cửa lao đấu đến đại môn, gắt gao thủ trụ môn khẩu, không cho một ai lọt qua.

Chung Mẫn Ngôn đầu đầy mồ hôi, vội la lên: "Đại ca! Đệ. . . Huynh. . ."

Hắn rốt cuộc không thể khuyên cái gì, lần này lại đây cứu y bị người ta phát hiện, canh giữ tất nhiên sẽ nghiêm ngặt thập phần, Dung cốc chủ kia tất nhiên sẽ nhận định y có đồng mưu, tra tấn chắc chắn càng thêm khắc nghiệt.

Hắn lưu luyến không rời cầm lấy tay Âu Dương đại ca, chỉ cảm thấy toàn bộ thế giới đều ở trong nháy mắt vỡ thành hai nửa. Bên kia Nhược Ngọc đang miễn cưỡng chống đỡ đệ tử trông coi, thúc giục hắn mau đi, bên này đại ca chỉ là lẳng lặng nhìn hắn, nói nhỏ:

"Gϊếŧ ta, Mẫn Ngôn. . .Đừng để đại ca tiếp tục sống không bằng chết. . ."

Hắn thống hống một tiếng, kiếm trong tay giơ lên, vô luận như thế nào cũng không đâm xuống được. Giống như hết thảy mọi thứ đều điên đảo hỗn loạn, hắn hoàn toàn không thích ứng được."Mẫn Ngôn. . ." Người nọ ôn nhu nói, "Về sau chỉ còn lại mình ngươi, đại ca. . . Lo lắng vô cùng."

Chung Mẫn Ngôn nhắm mắt lại, hung hăng đâm kiếm vào lồng ngực y, máu tươi văng lên người hắn. Trong nháy mắt đó, lỗ chân lông toàn thân như đều se chặt lại, tư vị mao cốt tủng nhiên.

Hắn chỉ cảm thấy tất cả chuyện này như là cơn ác mộng, có lẽ tỉnh lại cái gì cũng chưa từng phát sinh. Hắn không có mang Âu Dương đại ca đến Phù Ngọc đảo, cũng chưa từng tự tay dẫn y đi vào con đường tử vong.

Thật thật lâu sau, hắn mới mờ mịt mở mắt ra, đối diện huyết nhân huyết nhục mơ hồ, sớm đã tắt thở rồi, khóe môi còn đeo lên một nụ cười yên tĩnh. Hắn cấp cho y một cái chết thống khoái, không có thống khổ, nháy mắt liền đến cầu Nại Hà rồi.

Hắn giống như cũng chết theo hơn phân nửa, toàn thân cứng ngắc, kiếm trong tay rốt cuộc cầm không được, keng một tiếng rơi vào trong nước.

Lạnh, rất lạnh, hắn muốn gắt gao co mình lại, lại muốn ôm thi thể đại ca khóc lớn một hồi. Y nói không sai, từ nay về sau lại chỉ là một mình hắn rồi. Nhược Ngọc dần dần chống đỡ không được thế công của những đệ tử kia, đành phải quay đầu vội gọi: "Ngươi. . .Ngươi đừng ngẩn người! Đi mau lên!"

Nhưng hắn lại giống như khúc gỗ, không nhúc nhích. Nhược Ngọc thật sự không còn cách nào, đang muốn bứt ra trở về kéo hắn cùng trốn, không đề phòng ngoài cửa bỗng nhiên vọt vào một người, nhanh như tia chớp, những thủ vệ đệ tử này cũng không đoán được bọn hắn còn có viện quân, nhất thời không chuẩn bị kịp, bị y một tay điểm một cái, trong nháy mắt liền đã đối phó hơn phân nửa.

Nhược Ngọc vội vàng nhìn kỹ lại, đã thấy Vũ Tư Phượng thở hồng hộc đứng ở đối diện, thấp giọng nói: "Sao lại chậm như vậy! Mau ra ngoài!"

"Ngươi. . ." Nhược Ngọc muốn nói gì đó, lại nuốt trở về. Quay đầu nhìn sang Chung Mẫn Ngôn, hắn vẫn còn quỳ gối trước thi thể Âu Dương đại ca, vẫn không nhúc nhích.

"Người nọ. . . Chịu không được tra tấn, cầu Mẫn Ngôn cho y một cái thống khoái." Nhược Ngọc hít một tiếng, "Y chỉ là người thường, thế nhưng. . ."

Vũ Tư Phượng đi tới, một phen xách lên Chung Mẫn Ngôn, nói : "Ngươi ngẩn người có ích lợi gì? Đi mau! Chớ để cho người khác phát hiện là các ngươi làm!"

Hắn thấy Chung Mẫn Ngôn vẫn là ngơ ngẩn rơi lệ, liền thở dài: "Trong lòng ngươi khổ sở, có thể trở về từ từ khóc! Bây giờ lập tức đi mau! Linh Lung đã trở về!"

Linh Lung đã trở về! Năm chữ này quả thực là kinh thiên sét đánh, lập tức đem Chung Mẫn Ngôn thần trí kích động chấn trở về. Hắn giơ tay lau đi nước mắt, vội la lên: "Thật sự trở về rồi? !"

Vũ Tư Phượng từ trong nước vớt lên thanh kiếm, nâng tay vứt cho hắn, một mặt lại nói: "Chỉ là có chút không thích hợp, ngươi mau đi xem chút đi!"

Chung Mẫn Ngôn cố nén bi thống, quay đầu lại nhìn thi thể Âu Dương đại ca một cái, nhịn không được nước mắt dâng tràn vành mắt, run rẩy lạy y ba lạy, lẩm bẩm nói: "Đại ca. . . Trên đường xuống hoàng tuyền tốt lành! Tiểu đệ không thể đưa tiễn rồi!"

Nói xong cắn chặt răng, thu kiếm vào vỏ, xoay người liền đi, không quay đầu lại nữa.

Truyện convert hay : Hào Môn Chiến Thần

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện