[Quyển 3] Ảnh Hậu Giới Giải Trí Trọng Sinh

Nợ Cô Ấy Ân Tình, Lại Một Lần Nữa Bị Làm Cho Kinh Hãi Tột Độ


trước sau

Trái tim chùng xuống một nhịp, hiệu trưởng mắng thầm –hồ đồ!

Việc bình chọn “giảng viên ưu tú” cuối năm sắp bắt đầu, dựa vào biểu hiện và thực lực của Giang Châu, nhất định phải có tên trong danh sách, ai mà biết được tại thời điểm quan trọng này, lại gây ra loại sai lầm kiểu này, mà còn trước mặt lãnh đạo và giới truyền thông, không phải hồ đồ thì là gì?

Làm giáo sư tốt không làm, lại cứ đi đâm đầu gây khó dễ cho một sinh viên, lại còn là một sinh viên tích cực và nổi trội, hiệu trưởng Trần nghiêm túc nghi ngờ đại não của người này có phải bị con lừa đá ngu luôn rồi không!

Thời điểm này, đương nhiên không thể để chuyện thế này phơi bày trước mặt truyền thông được, nếu không thì danh tiếng của đại học Bắc Kinh sẽ bị hủy hoại hoàn toàn! Đến lúc đó, không chỉ Giang Châu gặp xui xẻo, ngay cả hiệu trưởng là ông cũng không thoát khỏi liên đới!

Rốt cuộc, đối với ngôi trường tiếng tăm trăm năm mà nói, danh dự chính là thương hiệu, quan trọng hơn bất cứ thứ gì.

Hiệu trưởng Trần nghĩ đi nghĩ lại nghàn lần, nhìn rõ tất cả thiệt hơn trong này, lại bắt đầu lo lắng về việc làm thế nào để dọn dẹp đống hỗ độn trước mắt, lãnh đạo đang ở ở, còn có sinh viên giám sát, cộng thêm tai mắt của truyền thông, thật sự khiến đại não hiệu trưởng tổn thương không ít!

Ngay bây giờ Dạ Cô Tinh đã bắt đầu phát biểu, hào phóng nhìn vào ống kính máy ảnh, thần thái bình tĩnh và tự tin, so với hiệu trưởng càng thành thạo hơn ba phần, đó là điều đương nhiên, cô đã quá quen với ánh đèn flash, nên thành thạo hơn là chuyện đương nhiên.

“Cảm ơn các vị từ những phương tiện truyền thông và bạn bè quan tâm đến tôi, mọi người cũng đã vất vả khi làm chứng cho tôi, tôi hy vọng vấn đề này có thể kết thúc tại đây.”

Lời nói của Dạ Cô Tinh rõ ràng là muốn xóa đi, không truy cứu trách nhiệm, Dạ Cô Tinh bằng lòng, nhưng đám phóng viên này cũng không dễ bỏ qua như vậy.

“Không phải Cô Tinh muốn đòi lại công bằng sau mọi việc sao? Rất nhiều fan hâm mộ trên Weibo của cô đều đang theo dõi chuyện này, một câu mọi chuyện kết thúc tại đây, có phải là có chút …… vô trách nhiệm không?”

Dạ Cô Tinh không nóng giận, trong ánh mắt thậm chí không có một chút ngượng ngùng hay khó chịu, bình tĩnh như nước, tư thế tao nhã: “Như mọi người đã biết, đại học Bắc Kinh là một trường đại học rất nghiêm ngặt, đã nuôi dưỡng vô số trụ cột của đất nước, tôi tin rằng, đây chỉ là một sự cố ngoài ý muốn, có thể là một trò đùa cũng có thể, tôi yêu ngôi trường này, bởi vì nó mang lại cho tôi cảm giác thân thuộc. Sự tận tâm của lãnh đạo trường, cùng với sự nhiệt tình của các giáo viên, đối với mỗi một sinh viên thật sự là một nguồn tài nguyên rất tuyệt vời, đổi lại, tôi bằng lòng dùng tấm lòng bao dung tha thứ mà đối xử tốt với ngôi trường này.”

Hiệu trưởng Trần ánh mắt dao động, ban lãnh đạo cũng rất hài lòng, ánh mắt của Diêm Đông Bình và Dương Hiểu Vân cũng chứa đựng sự cảm động chân thành, không ai ngờ tới, sau khi chịu đựng nỗi bất bình rất lớn, Dạ Cô Tinh còn có thể lấy ân báo oán, đứng trước giới truyền thông để bênh vực đại học Bắc Kinh.

Dạ Cô Tinh chỉ nói một câu, còn hiệu quả hơn hiệu trưởng Trần và những người này nói trăm câu.

Hiển nhiên, lời nói của Dạ Cô Tinh vẫn chưa kết thúc: “Đối với những fan hâm mộ luôn quan tâm đến tôi, tôi tin họ sẽ luôn hiểu con người tôi và hiểu mọi việc mà tôi làm, tôi trước nay chưa bao giờ cần phải nói với họ bất cứ điều gì, bởi vì, họ đều hiểu cả.”

Đương nhiên, tất cả những điều này đều được ống kính ghi lại một cách hoàn hảo, dưới dạng một video dài mà không có bất kỳ xử lý hậu trường nào, được phát lên trang chính thức của các phương tiện truyền thông lớn. Sự chân thành và tin tưởng trong ánh mắt Dạ Cô Tinh, làm cho vô số Fan của Áo Tím gần như rơi lệ —— tình yêu của họ, nữ thần đều hiểu, tâm tình của họ, nữ thần đều cảm nhận được!

Không có gì khiến người hâm mộ cảm kích và hài lòng hơn sự biết ơn và thấu hiểu của thần tượng.

Tức thì, video đã nhận được phản hồi tích cực ——

“Nữ thần, không cần biết chị làm gì, chúng em đều là hậu thuẫn vững chắc của chị, sẽ luôn ủng hộ chị!”

“Âm thầm tin tưởng, lẳng lặng nỗ lực, nữ thần cố lên!”

“Không so đo, bởi vì con người của nữ thân nhà tui rất hào phóng, đám anti kia đừng có mà sủa nữa đê! Cẩn thận bà nội dùng nước bọt dìm chết các người!”

“Xinh đẹp, nhân hậu, biết đền đáp ân tình, còn có lòng biết ơn, nữ thần không hổ là nữ thần, hoàn hảo cả mọi mặt.”

Những người liên quan đều không truy cứu nữa, bọn họ còn có thể nói cái gì, hiện tại, một nhóm phóng viên đều gục đầu rồi.

Vốn dĩ có thể mượn loại chuyện này, truy cứu đến cùng, để rồi đào bới được mấy vết nhơ của trường đại học danh tiếng chẳng hạn, làm lớn chuyện này lên, còn lo gì không lấy được tiêu đề!

Là người bị hại, không phải là nên căm giận, khó chịu, sau đó lao vào tiêu diệt cạn tàu ráo máng hay sao? Cái cô này thì lại ngược đời, chỉ một câu nói mọi oán hận đều không còn, ngược lại còn nói giúp cho người đã bôi đen danh dự của mình, thật sự khiến người khác đáng kinh ngạc!

Dưới sự hỗn loạn này, phải có những cái đầu thông minh, đúng lúc này có một nữ phóng viên đã lên tiếng: “Tình cảm của Cô Tinh giành cho trường cũ thật khiến người khác cảm động, kỳ tích vừa rồi viết lại toàn bộ bài thi thật khiến người ta không khỏi kinh ngạc, tôi còn nghe nói, đầu năm nay cô đã dẫn đoàn của đại học Bắc Kinh tham gia cuộc thi vật lý cấp quốc gia, và đạt được huy chương vàng, cư dân mạng đều tôn cô là học bá. Đối với danh xưng này, cô cảm thấy như thế nào?”

Dạ Cô Tinh mỉm cười liếc nhìn phóng viên kia, nội tâm thầm đánh giá —— phản ứng kịp thời, năng lực không tồi.

Cô luôn thích giao thiệp với người thông minh và biết nắm bắt thời cơ, nụ cười như dần thâm sâu hơn, khéo léo đáp lại: “Tôi chỉ là một sinh viên đại học bình thường, cần làm tốt bổn phận của mình mà thôi. Từ học bá này, nói đến thật có chút hổ thẹn……”

Mắt thấy Dạ Cô Tinh không có ý định làm ầm ĩ chuyện thi lại này, sự việc này cũng đã có câu trả lời, các phóng viên phản ứng nhanh chóng chĩa súng về phía lãnh đạo nhà trường cũng đang có mặt, cũng như nhóm người Diêm Đông Bình, không khui được tin tức về vết nhơ của trường, nhưng cũng có thể đây là cơ hội chỉ có một lần trong đời để tìm hiểu được kỹ hơn về cuộc sống học đường của Áo Tím!

Vụt mất dưa hấu rồi, thì nhặt hạt vừng cũng được vậy!

Hiệu trưởng Trần bình tĩnh thu lại bài thi khi Dạ Cô Tinh trả lời truyền thông, lần này có thể biến nguy thành yên rồi, giữ được uy tín của trường, tất cả nhờ vào sự dàn xếp của Dạ Cô Tinh, cần phải biết, sức mạnh của phương tiện truyền thông hoàn toàn chi phối được chiều hướng của dư luận, cái gọi là ba người trở thành một hổ, nhiều cái miệng nung chảy được vàng, không thể nào xem thường được!

Chính vì thế mà nói, đại học Bắc Kinh nợ Dạ Cô Tinh một ân tình, hiệu trưởng Trần nhìn chằm chằm vào tấm lưng hơi gầy của cô gái, ánh mắt phức tạp khó mà phân biệt được, rốt cuộc cũng chỉ có thể thầm thở dài, giang sơn đời nào cũng có nhân tài xuất hiện.

“Xin hỏi hiệu trưởng Trần, có phải Cô Tinh ở đại học Bắc Kinh luôn luôn ưu tú như vậy không?”

Hiệu trưởng Trần đưa tay đẩy mắt kính trên sống mũi, thân thiện nở nụ cười: “Bạn học Dạ là sinh viên duy nhất được mời tham gia vào phòng thí nghiệm vật lý hạt nhân khi còn ngồi trên ghế đại học, điểm thi cuối kỳ năm ngoái sáu môn đều đạt điểm tối đa ……”

Trong trường hợp này, ông cũng có thể bán một cái ân tình, nói điều gì đó tốt đẹp, dù sao cũng chỉ là nói vài lời khen ngợi mà thôi ……

Kế tiếp tất nhiên là một phen ca ngợi không ngớt lời, Dạ Cô Tinh đã được gắn chặt với danh xưng học bá này rồi, còn có chút gần tới học thần luôn.

Chính là cái gọi là, lấy ơn báo oán, dùng cái gì báo ơn?

Dạ Cô Tinh không phải nữ chính của mấy cuốn tiểu thuyết tiểu bạch văn, cũng thừa nhận bản thân không thể là Marry Sue, bảo cô biện minh cho kẻ ác thoát tội, chứng thực cho đại học Bắc Kinh, nếu chẳng có lợi ích gì thì cô cũng sẽ không ngốc gì mà đi làm?

Giúp đại học Bắc Kinh đính chính lại danh tiếng chẳng qua chỉ là thuận tay, người mà cô muốn lôi ra ánh sáng là Giang Châu và Giang Vũ Vi, còn không đến mức để cả trường đại học Bắc Kinh phải chôn cùng, ngay cả khi cô muốn, các vị lãnh đạo cấp cao cũng không không để cô đạt được mục đích.

Dù sao một trường danh tiếng hàng đầu như đại học Bắc Kinh, đã đào tạo ra hàng chục nhà lãnh đạo cấp quốc gia, đặt lên bàn cân quốc tế, đó là bộ mặt của Trung Quốc, làm lớn chuyện ầm ĩ sẽ không ai đẹp mặt, nhỡ đâu bị các quản lý cấp cao để mắt tới, sẽ làm cô càng thêm bận bịu hơn mà thôi, cô cũng không có rảnh rỗi để làm mấy việc vô bổ ấy, việc gì phải chủ động lội vào cũng được đục này?

Tại thời điểm này, cô lên tiếng bênh vực, không chỉ nhận được danh tiếng tốt “Khoan hồng đại lượng”, còn có thể để những người này nợ cô một ân tình lớn, bất kể tính như thế nào đều là một chuyện chỉ lợi không hại, nếu không thì, mấy vị giáo sư cổ hũ này làm sao mà khen ngợi cô không tiếc lời được như bây giờ chứ?

Còn với kẻ gây ra chuyện này, tự nhiên là phải đóng cửa lại để đánh rồi, tránh để chó cùng rứt giậu làm ảnh hưởng đến thanh danh trường học, hiện tại căn bản không cần đến Dạ Cô Tinh động tay, cũng đã có rất nhiều người muốn xử lý Giang Châu!

Cô chỉ cần ngồi yên xem kịch là được rồi.

Ngay khi bên truyền thông đã có được câu trả lời mình muốn, đang chuẩn bị rời đi, Dạ Cô Tinh lại bất ngờ nộp đơn xin tốt nghiệp trước sự chứng kiến của tất cả các lãnh đạo cấp cao trong trường, nói cách khác, cô là muốn kết thúc chương trình học của năm ba và năm tư đại học sớm hơn dự định!

Giáo sư Ngụy từ sau khi nhìn thấy trí nhớ nghịch thiên của Dạ Cô Tinh thì rất ngưỡng mộ, tài không đợi tuổi, chỉ cần có năng lực, ông ấy đều sẽ công nhận!

Không có thực lực gọi là tự đại, có thực lực là kiêu ngạo, đây gọi là tư bản quyết định tất cả.

Giống một người nghèo và một phú ông, cùng mặc chiếc áo vải bố cùng chất liệu, người nghèo thì bị gọi là bần hàn, phú ông thì lại được gọi là giản dị mộc mạc.

Có thể kiêu ngạo, nhưng tiền đề là bản thân phải có vốn liếng để kiêu ngạo! Chắc chắn, trong mắt của Giáo sư Ngụy, Dạ Cô Tinh có đủ những vốn liếng này!

Chỉ thấy ông hơi sững sờ một lúc, không hề thể hiện vẻ mặt bị sốc như những người khác: “Cô nhóc, mau mau nói suy nghĩ của em ra xem.”

Một tiếng “cô nhóc” này, có ý nghĩa yêu thương rất sâu đậm. Tâm tình mọi người đều choáng váng, Giáo sư Ngụy luôn ngạo mạn, từ lúc nào đã thay đổi thành một người thân thiện, dễ gần vậy rồi?

Dạ Cô Tinh sắp xếp lại ngôn từ một chút: “Em muốn hoàn thành tất cả bài thi học phần của các môn học trong hai năm cuối vào đầu tháng mười này, luận văn tốt nghiệp thì em sẽ nộp vào cuối năm, có thể bảo vệ luận án bất cứ lúc nào, ý của các vị lãnh đạo, giáo sư thế nào?”

Các phóng viên, thợ săn anh đang chuẩn bị về, không ngờ lại lần nữa có được tin nóng hổi, đều không hẹn mà cùng dừng lại, chờ đợi phần tiếp theo.

Giáo sư Ngụy sửng sốt, đôi mắt già nua đầy vẻ hoài nghi, hơi thở có chút không ổn định: “Cô nhóc, em…. em nói khi nào cơ?”

“Đầu tháng mười ạ.” Dạ Cô Tinh tính đi tính lại thời gian, cũng chỉ có đầu tháng mười là thời gian tương đối rảnh rỗi, trước đó cô đã sớm nói với Lý Khôn rồi, vào giữa tháng mười sẽ tới đoàn để tham gia quay hình cho bộ phim Yên Chi Lệ, vì vậy lịch trình sắp xếp tương đối chặt chẽ.

Dạ Cô Tinh điềm tĩnh như đang nói chuyện gì đó rất đương nhiên, những người có mặt đều giống với Giáo sư Ngụy, bao gồm cả những người bên truyền thông, đều đã bị làm cho kinh hãi đến mức không nói nên lời.

Hôm nay đã là ngày hai mươi tháng chín, Dạ Cô Tinh lại nói rằng mình sẽ tham gia kỳ thi sát hết học phần của tất cả những môn còn lại trong chương trình năm ba, năm tư vào đầu tháng mười này, tốt nghiệp sớm hơn dự định! Điều này tương đương với việc thi nhảy lớp thời tiểu học, một bước nhảy này, xoạt xoạt một cái là đã tốt nghiệp luôn rồi!

Mọi người phải mất đến bốn năm để học đại học, cô lại chỉ cần hai năm là tốt nghiệp, mấu chốt là, người này vẫn còn đang ở trong trạng thái ba ngày đánh cá hai ngày phơi lưới, những từ này một chút cũng không liên quan gì đến khắc khổ, nỗ lực.

Quả nhiên, núi cao còn có núi cao hơn!

Nếu Dạ Cô Tinh dám nói, chắc chắn đã ấp ủ trong lòng và lên kế hoạch từ lâu.

Trong khi mọi người đều nghi ngờ, đương nhiên đố kỵ, ghen ghét là điều không thể tránh khỏi, đặc biệt ba sinh viên đại biểu, ánh mắt nhìn Dạ Cô Tinh không khác gì đang nhìn một con quái vật.

“Hmmm……” Dạ Cô Tinh liếc nhìn xung quanh, quan sát biểu cảm của mọi người: “Có vấn đề gì sao?”

Hiệu trưởng Trần vừa phản ứng lại đầu tiên, sắc mặt ông trầm xuống, vẻ nghiêm túc lộ ra: “Bạn học Dạ, thầy biết em tài năng hơn người, nhưng cũng không thể qua loa như vậy được, hy vọng em suy nghĩ cho kỹ. Hơn nữa đại học Bắc Kinh từ trước đến nay chưa từng có tiền lệ như vậy, ngay cả khi tôi là hiệu trưởng, cũng không thể trả lời em ngay lập tức, bởi vì chúng ta phải nhìn ở mọi khía cạnh, mong em có thể hiểu.”

Dạ Cô Tinh nhún nhún vai, cô sớm đã có ý định tốt nghiệp sớm hơn dự tính, dù sao năm ba và năm tư cô đều tự học, kỳ thi sắp tới không có gì đáng lo, chỉ có điều cô không đoán được nhà trường sẽ có thái độ thế nào, cô cũng không dám hấp tấp, nhưng bây giờ đã khác rồi, nhà trường đang nợ cô ấy một ân tình lớn, cộng với sự có mặt của bên truyền thông, đưa ra lời đề nghị ngay lúc này, có lẽ sẽ có chút hy vọng.

Thực ra, Dạ Cô Tnh chỉ muốn tận hưởng cuộc sống bình yên ở trường, nhưng khi cô trở nên nổi tiếng hơn trong làng giải trí, ra khỏi cửa đi shopping đều bị paparazi bám theo, nếu như thật sự muốn trở lại trường, chỉ sợ rằng cả đại học Bắc Kinh sẽ bị làm cho gà bay chó sủa, paparazi ở mọi nơi, mà nghành giải trí lắm thị phi cũng không phù hợp với ngôi trường cổ kính có tuổi đời hàng trăm năm này.

Ngoài ra còn có thân phận đặc biệt của An Tuyển Hoàng, cô kết hôn và về làm vợ anh, sinh con, rốt cuộc cũng không còn sinh viên đại học vô tư trong sáng và thuần khiết nữa rồi, tại sao cứ phải cố tình đi tới nơi mà mọi người sẽ vây xem mình như xem sở thú làm gì?

Dạ Cô Tinh không thể tưởng tượng được, nếu như hôm nay cô ngồi trong lớp học sẽ còn xảy ra loại tình huống gì, sợ là chỉ cần những ánh mắt dò xét xung quanh đã đủ để có thể nhấn chìm cô bất cứ lúc nào!

Sự do dự của hiệu trưởng nằm trong dự kiến của cô, dù sao cũng không từ chối ngay, xem ra có hy vọng rồi!

Cuộc đời này, thật không dám nghĩ bản thân có thể trở thành nữ sinh đại học thuần khiết trong sáng, mỗi người đều có một cuộc sống mà họ muốn theo đuổi, có được và cũng có mất, Dạ Cô Tinh chẳng qua cũng chỉ cảm thấy như vậy, cũng không đến mức cảm thấy thất vọng mất mát.

Nếu như, không có sự xuất hiện của Diệp Tử, Dạ Cô Tinh vẫn là cô gái lặng lẽ không bon chen với đời, chuyên tâm học hành như trước đây, có lẽ cô ấy sẽ sẵn sàng để ở lại trường, cống hiến một đời để đóng góp cho khoa học.

Nhưng chung quy cũng là trời xui đất khiến, trên thế giới này có thêm một “Áo Tím”, thêm một “Cậu Dạ”, thêm một “An phu nhân”, nhưng lại ít hơn một “Nhà vật lý học”, tất cả đều là đệnh mệnh!

Bây giờ, cô có thể sống lại một lần nữa, nên phải sống một cuộc sống thoải mái và không bị gò bó!

Phía trước, từ sớm đã không còn là con đường mà nhà khoa học nên đi ……

Truyện convert hay : Đệ Nhất Chiến Thần

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện