(Quyển 2) [Xuyên Chậm] Sau Khi Đại Lão Về Hưu

Hổ phù


trước sau

Editor: Đào Tử

_________________________

Bùi Diệp rủ mắt nhìn thoáng qua xương cốt được thu thập ra.

"Ta để ý một việc."

Nét mặt Cố Ương hòa hoãn, nhưng mắt vẫn sâu hơn ngày thường một chút, nghe Bùi Diệp nói, nhịn không được nhìn về phía cô.

"Chuyện gì?"

Bùi Diệp chỉ vào xương vỡ: "Căn cứ cốt linh có thể phán đoán tuổi người chết, không phải người trưởng thành, hẳn là một thiếu niên mười mấy tuổi ra mặt, thân hình hẳn là gầy hơn người đồng lứa một chút. Lại nhìn y phục của hắn... Ta không hiểu mấy cái này nhiều, nhưng chắc không phải là môn khách nhà ai nuôi, so với bách tính thôn xóm gần Lệ thành còn mặc kém hơn... Dạng người này, vì sao có thể cầm giữ vải vóc trọng yếu như vậy?"

Tuy văn hóa học tập Triều Hạ hưng thịnh, nhưng cũng không phải người bình thường có thể học nổi.

Thiếu niên ăn mặc như vậy, phỏng đoán theo lẽ thường gia cảnh chắc không tốt, xác suất mù chữ cực lớn.

Bùi Diệp không hiểu chữ viết thời đại này, nhưng xem chữ trên vải vóc, có vẻ chữ này viết không tệ lắm.

"Hoặc là... Chúng ta đổi cách nói khác —— Là ai viết tin tức lên tấm vải, để thiếu niên đưa ra?"

Dưới cái nhìn của cô, chiến tranh ở cái phó bản trò chơi này chỉ là quy mô nhỏ mấy vạn, mười mấy vạn nhân số tham chiến, nhưng đặt tại bối cảnh này cũng được xưng tụng là chiến tranh lớn, thắng bại chiến tranh có lẽ sẽ còn quyết định quốc gia sinh tử tồn vong...

Bùi Diệp nhìn chằm chằm Cố Ương, mở miệng hỏi thăm: "Cố tiên sinh, nếu như Lệ thành thất thủ..."

Cố Ương không chút nghĩ ngợi trả lời.

"Lệ thành chính là trọng địa biên cương, một khi thất thủ, há chỉ có ảnh hưởng tính mạng mấy vạn bách tính nội thành."

Gân xanh trên trán hắn như ẩn như hiện, lồng ngực phảng phất đè nén một ngọn núi lửa sắp phun trào.

Hai người Tần Thiệu là học sinh thư viện Thiên Môn, ngày sau rất có khả năng vào triều đường.

Bọn họ đương nhiên rõ Lệ thành trọng yếu bao nhiêu.

Nếu bị địch nhân phá vỡ, một đoạn quốc cảnh phía sau liền mặc cho địch nhân rong ruổi cướp đoạt.

Chừng tính mạng năm sáu mươi vạn trăm họ thân gia bị trói cùng trên sợi dây thừng.

Bùi Diệp cũng đang trầm tư.

Nhưng cô nghĩ đến kịch bản đại khái của quyển tiểu thuyết « Hoàng phi thế thân lãnh huyết: Bạo quân tàn độc đừng sủng ta! ».

Chính văn tiểu thuyết là mớ bồng bông giữa nữ chính · mặt mối tình đầu ·Tiêu Phi Nhi và đủ loại nam phụ, nam chính.

Gặp thần gϊếŧ thần, gặp phật gϊếŧ phật.

Tương ái tương sát, ngược luyến tàn tâm.

Mà sự tồn tại của Phượng gia quân là vì cho nữ chính Tiêu Phi Nhi gia tăng thẻ đánh bạc, đắp thêm da trâu cho cô ta.

Như kiếp trước Tiêu Phi Nhi lấy Thái tử với thân phận trắc phi âm thầm giúp Thái tử quản lý Phượng gia quân, đem Phượng gia quân thế giảm sút luyện thành sài lang, Thái tử cũng dựa vào Phượng gia quân trợ giúp chậm rãi phản công các nước xung quanh, thậm chí nhất thống thiên hạ. Nếu không có Tiêu Phi Nhi luyện ra Phượng gia quân, Thái tử ngay cả bảo tọa hoàng đế cũng ngồi không vững!

Chính bởi vì nhờ công sức của nữ chính Tiêu Phi Nhi, mới có thể nổi bật Tiêu Phi Nhi thâm tình nhưng Thái tử lại xem Tiêu Phi Nhi như thế thân ánh trăng sáng, nghiền ép hết thảy của cô ta, lừa gạt thân thể tình cảm của cô ta cặn bã đến nhường nào —— Loại cặn bã này nên chết sớm sớm siêu sinh!

Sau khi sống lại, Tiêu Phi Nhi ra tay ác độc xử "Chồng trước".

Không chỉ chặt mất khả năng Thái tử trở thành hoàng đế, còn chỉnh hắn đến không có gì cả, cuối cùng điên điên khùng khùng, thống khổ chết bệnh trong ngõ hẹp.

Phượng gia quân chính là quân cờ báo thù quan trọng của Tiêu Phi Nhi.

Bùi Diệp cảm thấy mình hơi nhầm lẫn một chỗ rồi.

Hai phó bản trò chơi trước, tuyến thời gian cô tiến vào đều là kịch bản tiểu thuyết vừa mới bắt đầu hoặc là sắp bắt đầu.

Cô vô thức cho rằng cái phó bản thứ ba cũng là như thế.

Bây giờ nghĩ lại, có lẽ cô đã sai.

Tuy rằng cô không biết nội dung cụ thể của tiểu thuyết « Hoàng phi thế thân lãnh huyết: Bạo quân tàn độc đừng sủng ta! », cũng không biết cách thức cụ thể Tiêu Phi Nhi dùng để "Hố chồng trước", nhưng từ manh mối hiện hữu xem ra, Bùi Diệp có lý do hoài nghi vấn đề này có quan hệ với nữ chính Tiêu Phi Nhi.

Nếu cô phỏng đoán chính xác ——

Bùi Diệp rủ mắt xuống.

"Hổ phù Phượng gia quân, bây giờ nằm trong tay ai?"

Căn cứ tiểu thuyết miêu tả, điều binh cần một thứ gọi là "Hổ phù".

Tay cầm hổ phù mới có thể điều động Phượng gia quân.

"Dĩ nhiên là bệ hạ." Tần Thiệu tỏ vẻ đương nhiên trả lời, ngay sau đó lại phủ định nói, "Nhưng bệ hạ làm sao có thể tự hủy tường thành..."

Tuy đương kim bệ hạ không có trâu phê như tiên hoàng, càng không lợi hại như nữ đế "Thế tông" cô hắn, thiên phú thường thường, ngẫu nhiên sẽ còn sơ suất.

Nhưng bệ hạ cũng không ngốc mà.

Các nước xung quanh gây áp lực bao lớn, hắn còn ra một đợt thao tác ngàn dặm đưa đầu người Lệ thành?

Dù là hắn quên đầu óc ở tẩm cung phi tử nào, cũng sẽ không làm ra chuyện ngu xuẩn như thế.

Bùi Diệp truy hỏi: "Thật ở trong tay Hoàng đế?"

Tần Thiệu còn chưa mở miệng, Cố Ương chặn lời cậu ta nói trước.

"Không, hẳn là trong tay thái tử điện hạ."

Cố Ương nói vô cùng chắc chắn.

Tần Thiệu lắc đầu nói: "Tiên sinh, đây chính là hổ phù điều động hai mươi vạn Phượng gia quân tinh nhuệ, sao lại ở trong tay thái tử điện hạ?"

Biên cảnh quốc thổ Triều Hạ có một nửa hướng biển cả hoặc là ỷ vào địa thế núi dốc hiểm trở.

Bởi vậy, đường biên giới cần quân tinh nhuệ chân chính đóng giữa không hề dài.

Số lượng quân đội Triều Hạ nuôi dưỡng ít hơn các quốc gia lân cận, hai mươi vạn Phượng gia quân gần như chiếm hai ba phần chiến lực Triều Hạ.

Hoàng đế bệ hạ sủng ái Thái tử, cũng không có đạo lý đem vật trọng yếu như vậy giao cho hắn.

Cố Ương liền nói: "Binh phù Phượng gia quân mới đầu là nằm trong tay Thế Tông."

Bùi Diệp âm thầm nhíu mày.

Cái này có liên quan gì đến vị nữ đế Thế Tông ấy?

Tần Thiệu và Thân Tang cũng không hiểu nhìn Cố Ương.

Cố Ương giải thích: "Phượng gia quân là do Thế Tông xây dựng, cũng là để bảo hộ Triều Hạ sừng sững không ngã giữa các quốc gia. Năm đó nếu không có Thế Tông xây dựng Phượng gia quân, Triều Hạ cũng vô pháp sống sót trong cuộc chiến với nhiều nước. Sau khi Thế Tông nhường ngôi, Phượng gia quân trả lại cho ấu đệ, cũng chính là tiên đế. Hành vi Thế Tông lỗi lạc, không luyến hoàng quyền, tiên đế vô cùng cảm kích sự nâng đỡ và tín nhiệm của vị thân tỷ này. Chỉ là... Thế Tông tuy là thân nữ nhi, nhưng người tại vị mười bảy năm, theo đó thủ đoạn và lòng dạ cũng khiến không ít văn võ tin phục. Nhóm người này không tín nhiệm tiên đế, cũng không hi vọng Thế Tông nhường ngôi, lo lắng sau khi Thế Tông nhường ngôi sẽ bị tiên đế hãm hại."

Tranh đấu hoàng quyền nào không đổ máu?

Tiên đế vừa nhược quán làm thế nào yên tâm với tỷ tỷ từng làm chấp chưởng triều đình mười bảy năm?

Tiên đế cũng lo lắng điểm ấy, hắn vì lung lạc bách quan, đồng thời cũng vì chứng minh với bọn họ quan hệ tỷ đệ, sự tín nhiệm giữa mình và Thế Tông, chủ động giao hổ phù Phượng gia quân cho nhà chồng Thế Tông —— Một dòng tộc rất nhỏ cảm giác tồn tại thấp —— Về sau trả lại cho Thái tử mình chọn, cũng chính là định một cọc thông gia từ bé cho Hoàng đế bệ hạ bây giờ —— Nhà gái là con gái sau khi Thế Tông nhường ngôi sinh ra.

Hổ phù Phượng gia quân cũng thành của hồi môn, đi theo cô con gái ấy một lần nữa gả vào Hoàng gia.

Thế tông trước khi độc nữ xuất giá không bao lâu rồng ngự tân thiên, hoàng thất vì tránh bị người lên án là bạc tình bạc nghĩa lạnh tình, vẫn không lấy lại hổ phù Phượng gia quân.

Cái hổ phù này vẫn do hoàng hậu nắm giữ.

Hoàng hậu mất sớm, hổ phù hơn phân nửa là đến tay Thái tử.

Trọng điểm hai người Tần Thiệu chú ý là ——

"Thái tử muốn tạo phản?"

Trọng điểm Bùi Diệp chú ý là ——

"Con gái Thế Tông và con trai tiên đế thành hôn, Thế Tông và Tiên đế lại là quan hệ tỷ đệ..."

Ai da, đây không tính là lσạи ɭυâи?


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện