[Quyển 2] Nhân Vật Phản Diện Hôm Nay Cũng Thật

Lợi Hại, Tiểu Hồ Già Của Ta (73)


trước sau

Advertisement
Editor: Nhất Dạ Diễm Vũ

*** ***

【Có phải cô lại đau thêm hay không?】 Sưu Thần Hào nơm nớp lo sợ hỏi.

Cô thật sự, là tiểu yêu quái!

Ai có thể tưởng tượng, vẻ mặt ngốc manh như vậy, trên thực tế lại làm được việc độc ác?

Hơn nữa cô giống như hoàn toàn không cảm nhận được đau đớn, nhưng Sưu Thần Hào biết, chịu phản phệ của Thiên Đạo, tuyệt đối không nhẹ nhàng!

Thời điểm trước kia nó đi theo Chiến Thần đại nhân, từng chứng kiến nhiều kẻ bị Thiên Đạo phản phệ, chịu không được đau đớn nên tự cắn chính mình, kết quả đem bản thân đang sống sờ sờ ra ăn hết một nửa.

"Đau nha." Phồn Tinh gãi gãi đầu, tóc rớt một mảng, trên mặt còn dính máu: "Nhưng mà, ta có thể nhịn."

Sưu Thần Hào toàn thân đều phát run.

Run đến như bị giật kinh phong...

Mẹ nó, quả thật không phải người!

Này cũng có thể nhịn, trước kia cô thích Thích Hà, lúc bị đau đớn, còn có thể đau khủng khiếp đến mức nào!

【Hay là, lúc cô cho bọn họ giáo huấn, có thể giảm xuống, không cần phải làm bọn họ chết!】 Nói thật, Sưu Thần Hào không quá tán đồng. Nó đi theo Chiến Thần đại nhân, trước nay chưa từng gặp qua người hung tàn như Phồn Tinh.

Mặt ngoài nhuyễn manh, tâm tính tàn bạo!

Không có khái niệm thiện ác.

Cũng không có giới hạn chừng mực.

Lấy bạo chế bạo!

Hoàn toàn mặc kệ đối phương có thể nhận nổi hay không, cô đều trả thù!

Phồn Tinh cúi đầu cân nhắc, Sưu Thần Hào cho rằng cô đang áy náy, đang tự hỏi, kết quả thình lình nghe thấy cô lẩm nhẩm niệm...

"Không nghe, không nghe, vương bát đản niệm kinh. Không để ý tới, không để ý tới, vương bát đản là mi."

【Vương bát đản là cô!】 Sưu Thần Hào trong lòng "con mẹ nó", cô lại mắng lão tử? Lão tử còn không phải đang nghĩ cách giúp cô giảm bớt đau đớn sao!

Phồn Tinh hơi nghiêng đầu: "... Ừmmm, Nhị Cẩu này, không nghe lời. Ta phải cho nó, một phương thức chết nào đó."

Đệch!

Sưu Thần Hào cứng ngắc, đây là nói tiếng người sao?

"Không, ta muốn, nghĩ vài phương thức, đưa cho Nhị Cẩu, tự mình chọn, hì hì..." Lại là thanh âm ma tính hì hì, phảng phất nghĩ dáng vẻ mình thực sự đáng yêu.

Sưu Thần Hào: 【. . .】 Ta mẹ nó thật là biết ơn cô!

[Bản dịch này được đăng tại truyenwiki1.com/user/Nhatdadiemvu]

Những người không kiêng nể gì nhục mạ Tạ Trản, báo ứng đều lặng yên không một tiếng động tìm đến.

Đầu tiên là vận khí không tốt, sau đó bắt đầu xảy ra chuyện ngoài ý muốn...

Có không ít người vốn dĩ vận khí đã không tốt, ở dưới nguyền rủa, liền chết đột ngột, hoặc ngoài ý muốn mà chết.

Mỗi một người chết, nghiệp chướng trên người Phồn Tinh lại nặng thêm một phần.

Sưu Thần Hào cảm thấy kinh hồn táng đảm: 【Hay là cô thu tay lại đi, còn tiếp tục như vậy, cô sẽ tạo ra rất nhiều nghiệp đó!】

Trọng điểm là, cô còn tự làm chính mình chết thảm!

Hơn nữa thân chịu nghiệp chướng, cũng không phải chỉ có một thế giới này, mà linh hồn sẽ mang theo nghiệt khí.

Người này, sớm muộn cũng xong!

【Cho bọn họ một chút giáo huấn là được, tục ngữ nói rất đúng, đến chỗ tha người, thì hãy tạm tha người.】 Sưu Thần Hào tận tình khuyên bảo, đến từ điển thành ngữ của phu tử đều phun ra, tỏ vẻ mình có văn hóa.

Phồn Tinh chậm rì rì mở miệng: "Nhị Cẩu, gạt người."

Lão tử lừa cô cái gì? Cô cái đồ nhãi ranh không biết nghe lời!

"Trong sách mi nói, diệt cỏ... không diệt tận gốc, gió xuân thổi qua..." Suy nghĩ nửa ngày, "Cỏ lại sinh sôi."

Sưu Thần Hào: 【. . .】 Đệch! Về sau lão tử không xem thể loại nữ cường nghịch tập này nữa được chưa?

Cô chỉ là cục bột nếp, học thủ đoạn của ngự tỷ người ta làm gì?

"Hơn nữa, làm người, nói lời phải giữ lời." Phồn Tinh cân nhắc, thần sắc nhìn qua như Yandere bệnh kiều, làm người ta có cảm giác âm trầm không hiểu thấu: "Nói bọn họ đáng chết, vậy, hẳn là phải chết... Thừa lại một hơi, đều không được."

Đau cũng không sao, cô đủ khả năng nhịn!

Tạ Trản không xuất đạo, Tạ Như Nhân cũng không để tâm.

Xuất đạo làm gì, kiếm tiền còn phải chia ra bảy phần.

Bà ta đã sớm lấy tên tuổi của Tạ Trản, bắt đầu liên hệ với các ông chủ lớn, chờ sau khi Tạ Trản tham gia xong tiết mục, liền trực tiếp giúp bà ta kiếm tiền.

Cảm thấy sau này mình chính là kẻ có tiền, Tạ Như Nhân đem toàn bộ tiền Tạ Trản đưa bà ta lúc trước đi tiêu xài sạch sẽ.

Thuận tiện còn làm mấy cái thẻ tín dụng, không kiêng nể gì quét thẻ mua sắm, cùng người khác đi dạo phố, đi chăm sóc da, còn thường xuyên đi sòng bạc chơi cá cược.

Kết quả vạn lần không nghĩ tới, tiền bà ta lấy tên tuổi Tạ Trản đi giao dịch với người khác, bà ta đều đã tiêu hết.

Vậy mà Tạ Trản tiểu tiện chủng kia lại không chịu phối hợp!

*

Thế giới sau:

Tang thi vương hệ tinh thần VS Tiểu tang thi ngốc fufu...

Lúc đầu.

Tang thi vương: Ta sẽ điều khiển tất cả tang thi vây công thành.

Sau đó.

Tang thi vương: 凸(艹皿艹)! Vì sao luôn có tiểu tang thi ngốc nghếch thoát khỏi đại đội? Mẹ nó, cô lại còn muốn lão tử giặt váy cho cô! Đệch, thịt tươi cô còn không chịu ăn? Cái mọe, đã làm tang thi lại còn cảm thấy mệt, còn muốn lão tử cõng, rốt cuộc cô là ba ba hay tôi là ba ba?

Truyện convert hay : Tiên Võ Đế Tôn

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện